Thái Bình công chúa ngồi lại một lúc rồi liền cáo từ, Lý Đán tiễn nàng ra cửa, ngay sau đó gọi con trưởng tới thư phòng.
- Đóng cửa lại.
Lý Đán dặn dò một tiếng, Lý Thành Khí vội vàng đóng cửa lại, y cung kính đứng trước mặt phụ thân. Lý Đán liếc nhìn y một cái rồi cười nói: - Dường như hôm nay con có vẻ không muốn ở trước mắt cô cô con nói về chuyện Cao Phủ Quân.
- Phụ thân, con chỉ có chút lo lắng.
- Có gì mà lo lắng? Lý Đán cười nói tiếp: - Cha con chúng ta có gì mà kiêng kỵ nữa, có chuyện gì con cứ việc nói thẳng, ta không trách con.
- Phụ thân có nghĩ rằng cô thật sự đứng về phía chúng ta sao?
- Con sao lại hỏi như vậy, lẽ nào muội ấy không đứng về phía chúng ta, hay lại đứng về phía bá phụ con ? Cô con từ nhỏ đã không thích bá phụ con, vả lại quan hệ với ta là tốt nhất, dĩ nhiên, nếu như muội ấy đổi ý quay sang ủng hộ bá phụ con, ta cũng chẳng nói được gì, đấy là lựa chọn của muội ấy.
- Ý con không phải thế.
Lý Thành Khí cắn môi một cái rồi nói : - Con từng nghe một chút tin đồn rằng cô muốn kế thừa cơ nghiệp của Tổ mẫu (bà nội).
Không đợi con mình nói xong, Lý Đán liền ngửa đầu cười lớn, cười đến mức làm cho Lý Thành Khí đỏ mừng cả khuôn mặt: - Phụ thân cảm thấy chuyện con nói rất vớ vẩn sao?
Lý Đán thu lại nụ cười, sâu xa nói : - Ta đương nhiên biết muội ấy có dã tâm kế thừa thống nhất đất nước, từ nhỏ đã có thể nhìn ra, nhưng dã tâm chỉ là dã tâm, Đại Đường chúng ta sẽ không xuất hiện nữ hoàng đế thứ hai. Tổ Mẫu con là nữ hoàng đế có một không hai, Tổ Mẫu con sở dĩ có thể đăng cơ làm nữ đế, một nửa công lao là của Tổ Phụ con, đây là cơ duyên xảo hợp, ta tin rằng Đại Đường sẽ không còn cơ hội như thế nữa đâu.
Lý Thành Khí có phần không quá tàn thành suy đoán của phụ thân, nhưng y cũng không biết phản bác thế nào, chỉ đành âm thầm cười khổ, không dám nhiều lời nữa.
Lý Đán nhìn y một cái, lại nói : - Cô ngươi với quyền quý rất cứng rắn, nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của muội ấy, đối với tương lai của chúng ta có nhiều chỗ tốt, cho nên ta muốn lôi kéo muội ấy, cần phải tỏ ra tin tưởng muội ấy, khiến muội ấy thấy rằng ta đối với muội ấy luôn thẳng thắn, thành khẩn, như vậy muội ấy mới toàn tâm toàn ý ủng hộ ta, cho nên ta mới bảo con nói với muội ấy về chuyện của Cao Diên Phúc, nhưng có một số chuyện nhất định phải giữ lại, như chuyện Cao Diên Phúc có nói với Thánh Thượng tính toán thế nào về việc lập bá phụ con làm Thái Tử ?
Lý Thành Khí im lặng gật đầu, y cảm thấy lời phụ thân nói rất có đạo lý, khiến y sáng tỏ thông suốt, đích thực phải lôi kéo cô cô, để cô cô toàn lực ủng hộ phụ thân.
- Ta đang hỏi con đấy? Lý Đán lại nhắc nhở con trai.
Lý Thành Khí lúc này mới có phản ứng lại, vội vàng trả lời: - Cao Phủ Quân nói ông ta không biết, ông ta còn nói chỉ sợ đến cả Thánh Thượng cũng đều không biết. Ông ta nói một, hai năm gần đây là thời gian mấu trốt cho việc lập Thái Tử, bảo phụ thân chú ý cẩn thận, khiêm tốn làm việc, nhất thiết đừng để người khác nắm lấy nhược điểm .
- Thật là lời vàng ngọc. Lý Đám thở dài một tiếng.
Hai ngày sau, Lý Trân và Địch Yến rốt cục đã trở lại Thần Đô Lạc Dương, lúc này đã là trung tuần tháng tư, đã là cuối xuân và bắt đầu hè, thời tiết dần trở nên oi bức, trong thành Lạc Dương tùy tiện cũng có thể thấy thanh sam ( áo xanh ), mũ quả dưa, váy đỏ nhiều như biển, nơi nơi có thể thấy những nữ nhân xinh đẹp, làm mọi người thấy vui tai vui mắt. 神都: Thần Đô-tên gọi khác của Lạc Dương dưới triều đại Võ Tắc Thiên
Khi trận thi đấu mã cầu kết thúc được hơn một tháng, sự hoan nghênh của mọi người từ từ vơi bớt, trong tửu quán cũng dần dần không còn ai nói về chuyện mã cầu nữa làm Lý Trân hơi có cảm giác mất mát.
- Huynh dường như có chút phiền não, đang nghĩ gì vậy?
Ở tả ngạn, trong một tửu quán buôn bán phát đạt, Địch Yến và Lý Trân ngồi tại vị trí cũ gần cửa sổ trên lầu ba. Địch Yến nhìn ra Lý Trân có tâm sự, nàn nhấp một ngụm rượu cười nói: - Có phải chàng thấy không được tham gia trận chung kết mã cầu nên hơi hối hận rồi hả?
- Đúng là có một chút. Lý Trân cũng mỉm cười: - Nhưng không quan hệ, năm sau lại tham gia mà.
Lúc này, bên cạnh có một khách uống rượu bắt đầu lớn tiếng gào lên: - Ta cùng ngươi đánh cược, Hưng Đường Hội nhất định còn, Lý Kính Nghiệp và Lạc Tân Vương đều chưa chết, nhất định là ở một nơi bí mật nào đấy trên Đại Đường, chờ Đông Sơn tái khởi .
- Hương Đường Hội còn tồn tại ta ngược lại tin ngươi, nhưng ta không dám gật bừa chuyện Đông Sơn tái khởi. Lý kính Nghiệp và Lạc Tân Vương coi như còn sống đi chăng nữa thì sớm già đến mức không đi được đường rồi.
Trong lòng Lý Trân âm thầm cả kinh, làm thế nào mà ở trong tửu lâu lại công khai đàm luận chuyện Hưng Đường Hội thế này.
Lúc này, tửu bảo bưng rượu và thức ăn đến cho bọn họ, Lý Trăn giữ gã lại hỏi : - Chúng ta vừa đến Lạc Dương, sao lại nghe thấy bọn họ đàm luận về Hưng Đường hội, còn nữa, người của Lạc Tân Vương, Lạc Tân Vương và Lý Kính Nghiệp không phải đã sớm chết rồi ư?
Lý Trân và Địch Yến đeo lại mặt nạ, tửu bảo không có nhận ra bọn họ, cười khổ một tiếng: - Hiện tại, ở Đại Đường đều đang bàn luận chuyện này, không biết ai truyền ra tin tức, Lý Kính Nghiệp và Lạc Tân Vương vẫn chưa chết, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi. Ban đầu quan phủ còn không cho nghị luận, nhưng người nghị luận càng ngày càng nhiều, quan phụ ngăn không được, đành phải mặc kệ bọn họ thôi.
- Ồ thì ra là vậy, không biết ai truyền ra tin tức này nhỉ ?
- Chuyện này, ta cũng không biết, mời quý khách từ từ dùng bữa.
Tửu bảo thi lễ rồi xoay người bước nhanh đi mất, trong lòng Lý Trân thực cảm thấy kì quái, đây nhất định là có kẻ đứng ra truyền thông tin, tạo ra tin tức về Hưng Đường Hội, bức triều đình và Võ Tắc Thiên không thể không đối mặt với việc này.
Lúc này, Địch Yến hạ giọng nói: - Ta cảm thấy chuyện này hoặc do Lai Tuấn Thần gây nên hoặc do Võ Tam Tư. Tóm lại người truyền bá ra là người bụng dạ khó lường, cũng không thật sự là muốn truyền ra tin về Hưng Đường Hội, mà là muốn đưa Hưng Đường Hội vào chỗ chết.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Địch Yến về phủ trước để thăm Tổ Mẫu và mẫu thân, Lý Trân thì trực tiếp về nhà mình.
Tuy nhiên, hắn lại không gặp được đại tỷ Lý Tuyền, quản gia cho hắn biết rằng, phu nhân lại đi trang viên Linh Châu, đã đi mấy ngày rồi, cả hài tử cũng mang theo, chỉ chừa một phong thư cho hắn.
Lý Trân trở lại phòng hắn, nằm trên giường, mở ra thư mà đại tỷ lưu lại cho hắn, đại tỷ thư viết đầy ba trang giấy, đều lải nhải về chuyện nhỏ nhặt, nhìn không đến nửa trang Lý Trân liền ngủ quên mất.
Lần này ngủ một phát đến tận xế chiều mới tỉnh, hắn đứng dậy đi vào trong viện, duỗi cái lưng mệt mỏi, chỉ cảm thấy tinh thần hết sức sảng khoái, lúc này, Lâm quản gia vội vàng đến ngoài cửa, cười nói với Lý Trân: - Công tử, ngoài cửa có người tìm ngài.
Lý Trân đi ra ngoài cổng phủ, chỉ thấy ngoài cửa có một thiếu niên, tầm mười ba mười bốn tuổi, dáng dấp có vẻ thông minh lanh lợi. Lý Trân biết thiếu niên này, gã là tiểu hoạn quan tùy tùng của Thượng Quan Uyển Nhi, tên là Cốc An Khang.
- Là Thượng Quan xá nhân tìm ta ư ? Lý Trân hỏi. 舍人: chỉ môn khách của những người giàu có xưa hoặc chỉ chức quan từ thời Tần Hán đến đời Minh
Tiểu hoạn quan liền vội vàng tiến lên thi lễ - Phu nhân sai tiểu nhân đến mời thống lĩnh tiến cung.