Võ Tam Tư lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng trong lòng âm thầm vui mừng. Thánh Thượng đã dao động, không thể chắc chắn vụ ám sát có phải do mình gây ra hay không.
Võ Tắc Thiên khoát tay: - Lui ra đi. Hãy mau chóng hoàn thành việc tu sửa Minh Đường. Trẫm hơi sốt ruột rồi.
- Vi thần sẽ dốc hết sức.
Võ Tam Tư đã nhìn thấy hy vọng ở câu nói cuối cùng. Chỉ cần gã mau chóng xây lại Minh Đường, cho dù Thánh Thượng có tra ra chân tướng, thì cũng sẽ nể tình mình xây lại Minh Đường mà tha mạng cho.
Gã thi lễ, chậm rãi lui xuống dưới. Đợi Võ Tam Tư rời khỏi ngự thư phòng, Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên phía trước nói: - Uyển nhi tiến cử Thị Ngự Sử Từ Hữu Công điều tra việc Lư Lăng Vương bị ám sát.
Võ Tắc Thiên hiểu ý nàng, tốt nhất là nên tránh đồng đảng của Lai Tuấn Thần. Từ Hữu Công quả thật cũng được, công chính, nghiêm minh, là lương lại hiếm có.
Tuy nhiên Võ Tắc Thiên đã có chủ ý. Bà ta trầm tư một lát, cười nói với Thượng Quan Uyển Nhi: - Việc điều tra, trẫm sẽ sắp xếp người khác. Uyển nhi cũng không cần tiến cử.
- Vâng, Uyển nhi đi về trước.
Võ Tắc Thiên gật đầu, chỉ đống tấu chương bên cạnh. Thượng Quan Uyển Nhi hiểu ý, sai một gã hoạn quan tiến vào ôm lấy tấu chương rồi cáo lui.
Trở lại gian phòng của mình, Thượng Quan Uyển thật sự cảm thấy không thoải mái. Thật ra Thánh Thượng biết rõ vụ ám sát là do Võ Tam Tư gây nên. Chất vấn y chẳng qua chỉ là làm trò mà thôi.
Võ Tắc Thiên thật sự đâu muốn xử phạt Võ Tam Tư. Mình đích thân tiến cử Từ Hữu Công đi điều tra, bà lại cự tuyệt. Đây không phải là sợ sẽ tra ra là do Võ Tam Tư gây nên sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nhận ra, Thánh Thượng cũng không phải thật sự nâng Lý biếm Võ. Bà vẫn muốn tìm cách cân bằng giữa hai họ Lý - Võ, trong thâm tâm vẫn muốn bảo vệ họ Võ. Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ, muốn thực hiện giấc mộng Lý Võ cộng trị Đại Đường của bà, con đường này thật sự là dài lâu mà gian nan.
Lúc này, thị nữ Tiểu Nga ở ngoài cửa bẩm báo: - Xá nhân, Diêu ngự y đến.
- Cho y vào.
Một lát, Diêu Hi Khoái bước nhanh vào trong phòng, khom người thi lễ nói: - Ty chức tham kiến xá nhân.
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu, nàng lấy một phong thư trên bàn cười nói: - Mời Diêu ngự y đến đây, là muốn nhờ ngươi thay ta đưa một phong thư.
Sau gần tám ngày lặn lội đường xa, đoàn xe của Lư Lăng Vương Lý Hiển rốt cục đã đến Lạc Dương. Màn đêm vừa buông xuống, bọn họ liền bao hết một quán trọ ở gần Long Môn. Nơi này mặc dù cách thành Lạc Dương chỉ có hai mươi dặm, nhưng khi đến thành Lạc Dương, cửa thành đã đóng, cho nên Lý Hiển quyết định ở ngoài thành một đêm, sáng hôm sau vào thành.
Phòng của Lý Trân ở lầu hai, một mình hắn ở một gian, cách vách là Địch Yến và Triệu Thu Nương cùng ở một gian. Mấy đêm rồi đều ngủ không ngon, hơn nữa đi lại suốt một ngày, quả thật Lý Trân hơi mệt, vừa vào phòng liền nằm xuống giường. Xung quanh nhà trọ có 500 binh sĩ bảo vệ, hắn cũng không lo sẽ có thích khách.
Lý Trân vừa muốn ngủ, bên ngoài đã có người gõ cửa: - Lão Lý, có việc gấp.
Là tiếng của Địch Yến. Lý Trân thống khổ kêu lên một tiếng, đành phải bò dậy, mở cửa phòng ra: - A Yến, muội không nghỉ ngơi sao? Lý Trân ngáp một cái thật to.
- Trân ca, là ta.
Đây là giọng của Tiểu Tế. Lý Trân chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy bên cạnh Địch Yến là một nam tử vóc người gầy nhỏ, chả phải là Tiểu Tế sao?
- Diêu ngự y, sao đệ lại đến đây? Lý Trân không kìm nổi cười hỏi.
- Trân ca, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi biết.
Lý Trân thấy y vẻ mặt lo lắng, liền gật gật đầu: - Vào trong nói đi.
Diêu Hi đi vào phòng, Địch Yến cũng theo sau. Nàng rất ngạc nhiên, muốn biết rốt cuộc Diêu Hi có chuyện gì quan trọng?
Diêu Hi vào trong phòng rồi ngồi xuống. Lý Trân cười nói: - Đệ nên biết chuyện ta quan tâm nhất là gì.
Diêu Hi cười khổ một tiếng nói: - Không có huynh, chúng ta còn có thể thắng sao? Tuy Đậu Tiên Vân cũng không ra mặt, nhưng chúng ta vẫn thua 3- 5, thực lực đối phương quá mạnh.
Việc thất bại nằm trong dự liệu của Lý Trân. Khoảng cách thực lực rành rành ra đó. Tuy nhiên Lý Trân vẫn ôm một tia ảo tưởng, có lẽ Đậu Tiên Vân không ra mặt sẽ khiến đội Thiên Kỵ doanh biểu hiện thất thường, mà đội của mình sẽ phát huy khả năng, nhưng lời của Diêu Hi đã phá vỡ ảo tưởng của hắn.
- Thế cũng được rồi.
Lý Trân vui mừng cười nói: - Không ngờ trúng ba quả, chỉ thua hai quả. Còn khá hơn so với dự đoán của ta. Ít nhất cũng không quá mất mặt.
Quan trọng là tên mập phát huy rất xuất sắc. Ba quả đấy đều do y đánh. Y còn chặn được hai quả nữa. Sau trận đấu, Thánh Thượng đích thân ngợi khen y, thưởng cho y một đôi bạch ngọc và năm trăm quan tiền.
Lý Trân rất kinh ngạc, không ngờ tên mập lại có thể biểu hiện xuất sắc như thế. Hắn không khỏi cười; - Trận đấu lần này, tiểu tử này đã được một món hời rồi, Lúc về nhất định phải bắt y mời khách.
Lúc này, Địch Yến bưng tới hai chén trà, Diêu Hi uống một hớp trà nóng, rồi lấy phong thư từ trong người ra giao cho Lý Trân: - Đây là thư mà Thượng Quan xá nhân bảo ta giao cho huynh.
Lý Trân lập tức mở thư ra xem, sắc mặt hơi đổi, lập tức thu hồi thư cười hỏi: - Còn có chuyện gì không?
Diêu Hi do dự một chút: - Còn có một việc ta không biết có nên nói không. Sư phụ ta nói cho ta biết, nhưng ta cảm thấy ý của người là muốn để huynh biết.
Lý Trân cười, vỗ vỗ vai y: - Nếu thấy không tiện thì không cần phải nói.
Diêu Hi ngẫm nghĩ một chút, vẫn hạ giọng nói: - Về việc Lư Lăng Vương vào kinh, sư phụ ta bảo, thật ra là Cao Diên Phúc khuyên bảo Thánh Thượng. Lúc ấy người cũng ở đó.
Cao Diên Phúc? Lý Trân nao nao, thật sự hắn không ngờ chính là Cao Diên Phúc. Phải biết rằng lần này Lư Lăng Vương vào kinh cũng không phải chuyện tốt, đã xảy ra chuyện Vi Thị tự ý chiêu dụ tráng đinh và Hưng Đường Hội, Thánh Thượng sẽ càng nghiêm ngặt quản lý Lý Hiển, thậm chí trực tiếp giam lỏng y.
Nhưng sao lại là Cao Diên Phúc? Nếu như là Võ Tam Tư hoặc là Lai Tuấn Thần thì còn hợp tình hợp lý, nhưng là Cao Diên Phúc thì không thể tin nổi.
Lý Trân dường như nghĩ tới điều gì, hắn trầm tư một lát, hỏi Diêu Hi: - Còn có chuyện gì không?
Diêu Hi lắc đầu: - Không còn chuyện gì nữa.
Lý Trân cười nói: - Đêm nay đệ ở lại chỗ ta đi. Hai huynh đệ chúng ta nói chuyện chút.
- Đêm nay có lẽ không được.
Diêu Hi gãi đầu: - Đêm nay ta phải trực. Ta còn phải trở về.
- Giờ chắc cửa thành đã đóng rồi.
- Không sao. Ta ra khỏi thành vì công vụ. Có kim bài ngự y, có thể ra vào thành vào ban đêm.
- Vậy được rồi ta sẽ không giữ đệ lại nữa. Đệ đi đường cẩn thận.
Diêu Hi vội vàng cáo từ. Lý Trân tiễn Diêu Hi trở về, phát hiện Địch Yến còn ở phòng của mình, liền cười nói: - Không ngủ được sao?
- Vốn rất buồn ngủ, nhưng giờ thì hết rồi. Huynh nói cho muội biết, cô ta giao cho huynh thư gì?
Lý Trân biết Địch Yến rất để ý Thượng Quan Uyển Nhi, liền lấy thư ra đưa cho nàng: - Muội tự xem đi.
- Đây là thư của huynh. Muội xem để làm gì. Muội không thèm.
Tuy mồm nói thế, Địch Yến vẫn miễn cưỡng cầm lấy phong thư: - Là huynh bảo muội xem đấy, muội cũng không muốn xem đâu.
Nàng mở thư ra liếc qua một lượt, nhưng nhanh chóng bị nội dung trong thư thu hút, kinh ngạc hỏi: - Không thể nào. Lai Tuấn Thần lại phụng chỉ đến Phòng Châu bắt giữ Dương Thứ sử sao?
Lý Trân khẽ thở dài : - Ta biết Lai Tuấn Thần là một kẻ không đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Y đột nhiên rời khỏi Phòng Châu cũng không phải là vì yếu thế. Ta vốn tưởng rằng là vì Lư Lăng Vương được vời vào kinh, nhưng hiện tại xem ra y vẫn không chịu từ bỏ việc điều tra Hưng Đường Hội, cho nên mới hồi kinh xin được bắt giữ Dương Bái.
- Y mà bắt được Dương Thứ Sử thì sẽ có hậu quả gì? Địch Yến lo lắng hỏi.
- Ta cũng không biết. Nhưng nếu Dương Bái không chịu được hình, thì có thể gã sẽ khai ra nhiều người, đặc biệt là hoàng tộc. Chỉ sợ sẽ khiến nhiều người cảm thấy bất an.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, đứng lên nói: - Ta nhất định phải thương lượng với Lư Lăng Vương về chuyện này, nghe ý kiến của người. Ta đi tìm Lý Trọng Nhuận trước.
Hắn bước nhanh ra khỏi phòng. Địch Yến nhìn bóng lưng của hắn, thấy hơi lo lắng.
Sau nửa canh giờ, Lý Trọng Nhuận lại tìm được Lý Trân. Gã đưa một tờ giấy cho Lý Trân: - Đây là thư phụ thân ta đưa cho ngươi, đọc xong thì hủy đi.
Lý Trân mở ra đọc. Hắn gật đầu, ý của Lý Hiển và hắn hoàn toàn giống nhau. Hắn lập tức thả tờ giấy trên đèn dầu, nhìn nó thiêu thành tro tàn. Lý Trọng Nhuận thi lễ với hắn: - Mọi việc liên quan đến an nguy của phụ thân ta và hoàng tộc, đều trông cậy vào Lý Thống lĩnh rồi.
Lý Trân yên lặng gật đầu: - Ta sẽ dốc hết sức.
Lý Trọng Nhuận rời đi, Lý Trân lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc. Lúc này, Địch Yến đứng ở cửa, nàng đã thay võ sĩ phục, trong tay mang một cái bao nhỏ, cười cười đi đến: - Nếu ta đoán không lầm, huynh định đi suốt đêm, phải không?
Lý Trân cười khổ một tiếng: - Muội thật sự hiểu ta. Ta vốn định lát nữa cáo biệt với muội.
- Không cần cáo biệt đâu. Địch Yến giơ bao nhỏ trong tay lên, đắc ý cười nói: - Bản cô nương đã thu thập xong. Thật ra huynh nên cáo biệt với Thu Nương đại sư tỷ. Khi nào chúng ta xuất phát?
Lý Trân bất đắc dĩ nhìn nàng. Bây giờ hắn thực không muốn để Địch Yến đi cùng mình. Quá nguy hiểm. Nhưng hắn cũng biết, chỉ sợ mình có nói mỏi mồm cũng vô ích. Hắn đành phải gật đầu: - Lập tức xuất phát.
Không bao lâu sau, Lý Trân và Địch Yến dẫn chiến mã từ trong chuồng ngựa đi ra. Hai người trèo lên ngựa, giục ngựa rời khỏi nhà trọ, chạy nhanh về phía nam. Không bao lâu, hai người liền dần biến mất vào trong màn đêm.
Thành Đô là trú địa của chuyên khu giám sát Kiếm Nam đạo. Nơi này có một nhánh cơ cấu của Ngự Sử Đài, cũng là lý do mà Lai Tuấn Thần tới đất Thục trước, rồi mới từ đất Thục tiến vào Phòng Châu.
Trong phòng giam ngầm của Ngự Sử Đài Thành Đô, thi thoảng vang lên tiếng gào thét xé ruột xé gan. Ở trong một phòng thẩm vấn tràn ngập mùi máu, Thứ sử Phòng Châu Dương Bái cả người chồng chất vết thương, bị treo lên một cột sắt. Hai tên cai ngục to lớn cởi trần, thay phiên nhau dùng nung sắt đỏ lửa ấn lên gã. Từng đợt khói nhẹ bốc lên, mùi khét tràn ngập phòng gian. Dương Bái bị giày vò thống khổ, kêu thảm một tiếng, rốt cục ngất đi.
Lai Tuấn Thần liền đứng trước phòng giam, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Bái. Sau khi gặp chuyện ở Phòng Châu, y biết lực lượng của mình quá yếu, sẽ không tra được vụ án Hưng Đường Hội, liền đi suốt đêm trở lại kinh thành, bí mật xin ý chỉ của thiên tử Võ Tắc Thiên, bắt tay điều tra từ Thứ sử Phòng Châu Dương Bái.
Lai Tuấn Thần cũng có ý muốn trả thù Dương Bái, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ Dương Bái có liên quan đến Hưng Đường Hội. Vụ án năm ngoái là do Dương Bái một tay che trời tiến hành điều tra, nhưng Lai Tuấn Thần phát hiện có rất nhiều chỗ kỳ lạ bên trong.
Ví dụ như vài tên ngỗ tác mất tích hoặc chết một cách kỳ lạ, hiển nhiên là giết người diệt khẩu. Hay như ngỗ tác phát hiện một tấm đồng bài ở ở hiện trường. Lai Tuấn Thần thấy thẻ bài “ Võ Tướng Đường” trong số vật chứng. Dựa vào sự hiểu biết của y với Võ Tam Tư, năm ngoái người của Võ Tướng Đường đến Phòng Châu vốn không mang đồng bài. Tấm đồng bài kia chắc chắn là giả. Lai Tuấn Thần ngờ rằng có lẽ là tấm đồng bài của Hưng Đường Hội.
Cho dù Dương Bái có phải người của Hưng Đường Hội hay không, nhưng rất có thể gã có liên quan đến Hưng Đường Hội. Lai Tuấn Thần liền quyết định tìm manh mối từ trên người Dương Bái.
Lúc này, người phụ trách thẩm vấn Dương Bái là Vạn Quốc Tuấn tiến lên thi lễ nói: - Khởi bẩm Lại trung thừa, gã lại ngất rồi.
- Dội nước lạnh cho gã tỉnh.
Ào! Một thùng nước lạnh đổ xuống người Dương Bái. Dương Bái dần tỉnh lại. Lúc này, Lai Tuấn Thần đi tới: - Nếu Dương Thứ sử không khai gì, đừng trách ta phải ra tay.
Dương Bái thấp giọng nói: - Ta không biết... Hưng Đường Hội. Ngươi bảo ta phải khai gì?
- Được. Ta đây sẽ khiến ngươi thỏa lòng.
Lai Tuấn Thần vung tay lên: - Đem lò nung lại đây.
Một lát sau, vài võ sĩ hắc lại đem một lò than tới, rồi treo một cái giá lên lò than. Một lò than lớn treo ở trên giá.
- Cho gã vào.
Lai Tuấn Thần vừa ra lệnh, vài võ sĩ thả Dương Bái xuống, ba chân bốn cẳng cho gã vào trong miệng lò, hũ lò dùng vải bố che kín. Lai Tuấn Thần đứng trước lò than cười nói với Dương Bái ở trong: - Đây là dụng hình mà Chu Hưng phát minh năm đó, chuyên dùng để đối phó với những kẻ kín mồm kín miệng như ngươi. Đợi lát nữa đốt lửa lên, nướng chín ngươi chút, xem ngươi khai hay không khai?
Lúc này, trong lò than truyền ra tiếng kêu rên. Lai Tuấn Thần ngẩn ra, lập tức xé lớp vải bố, chỉ thấy trong lò, Dương Bái miệng đầy máu. Không ngờ gã lại cắn lưỡi tự tử. Lai Tuấn Thần vừa vội vừa bực. Y chỉ dùng lò than để hù dọa Dương Bái. Sao có thể thật sự giết gã. Y lập tức ra lệnh: - Lập tức tìm đại phu tới cứu gã, không được để gã chết.
Vài võ sĩ hắc lại đập nát lò than, kéo Dương Bái trở ra, đặt nằm trên mặt đất, mở miệng gã ra, dùng dây thừng ghìm chặt, bôi thuốc tẩy trùng cho gã. Lai Tuấn Thần tức giận đến run người, hung hăng dẫm một cái, xoay người rời khỏi phòng giam.
Nếu Dương Bái không chịu khai, vậy y sẽ dùng thủ đoạn khác. Lúc gã viết khẩu cung, cưỡng ép bắt Dương Bái điền chỉ.
- Cứ chữa khỏi cho gã trước. Khi nào thương thế của gã đỡ hơn thì báo cho ta.