Huyện Hướng Thành cũng giống như các huyện lị khác, đều có ba trăm châu binh đồn trú. Nhiệm vụ chính của châu binh là bảo vệ trị an, phòng vệ cửa thành. Thông thường mỗi huyện đều có một huyện úy thống lĩnh, thứ sử trực tiếp phụ trách.
Châu binh Huyện Hướng Thành chia ra ba ca, luân phiên trấn giữ cửa thành. Ban đêm có một trăm tên lính phụ trách trấn giữ. Mỗi cửa thành có khoảng chừng hai mươi lăm tên. Nhưng ở huyện Hướng Thành cũng không có chiến trận gì. Ở thời kỳ Đại Đường phồn thịnh và hòa bình, thủ thành thực ra cũng chỉ là một loại công vụ thông lệ. Không có ai thật sự một đêm không ngủ để thủ thành.
Thời gian đã qua canh ba, đại đa số hai mươi mấy tên lính thủ thành đều đã chui vào thành lầu đi ngủ. Chỉ có một số tân binh quấn mình trong chăn lông thật dày, ngồi ở chân tường thành ngủ gật. Trên thực tế, cửa thành sau khi đóng lại, ban đêm cũng không có mở ra, trừ khi có công vụ khẩn cấp.Nhưng mà tình huống như vậy cũng cực kỳ hiếm gặp.
Lúc này Huyện Úy Bùi Thuận Thanh lại xuất hiện trên tầng lầu của tường thành phía nam. Làm quan chủ quản, quản lý trị an của huyện, gã cũng thường xuyên tuần tra cửa thành. Đây là một việc hết sức bình thường. Gã xuất hiện cũng không làm cho bọn lính cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng lại làm cho mấy tân binh sợ tới mức đều đứng lên.
Bùi Thuận Thanh cười tủm tỉm nói: -Lăn lộn thêm khoảng chừng hai năm nữa là các ngươi sẽ không để ý đến ta đâu, muốn ngủ thì đi vào trong ngủ, nơi đây lưu lại một người là được rồi.
- Đa tạ huyện úy.
Đợi cho Bùi Thuận Thanh rời khỏi thành, mấy tên lính lặng lẽ kéo nhau chạy vào thành lầu. Ngay cả huyện úy đều cho phép bọn họ ngủ, bọn họ còn khách khí gì nữa. Chỉ có một người tránh ở nơi khuất gió, dùng chăn lông che kín thân thể.
Lúc này, một đoàn bóng đen xuất hiện bên cạnh tường thành phía Nam. Ước chừng có khoảng một trăm tên. Bọn họ ném mấy cuộn thang dây thừng lên tường thành, kiên nhẫn chờ đợi Bùi Thuận Thanh xuất hiện trên thành.
Người cầm đầu chính là Kiếm Đông Hi. Y dẫn dắt bọn võ sĩ này, tuyệt đại đa số đều là những kẻ liều mạng, dùng giá cao mới thuê được. Kiếm Đông Hi cũng biết rằng bản thân y đang liều lĩnh làm chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng y cũng không dám không nghe mệnh lệnh của Võ Tam Tư. Sau khi cân nhắc, y quyết định không mang theo võ sĩ Cao Cú Lệ, tránh cho ám sát thất bại lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Lúc này, Bùi Thuận Thanh chậm rãi đi tới, nhặt lên ba sợi thang dây. Lần lượt mắc một đầu dây vào phần nhô lên trên trường thành, đầu kia quăng xuống bên dưới. Gã lại từ từ đi xa. Gã cũng không muốn bại lộ thân phận của mình, chỉ có thể ngầm giúp đỡ Kiếm Đông Hi và thủ hạ của y.
Kiếm Đông Hi kéo kéo thang dây. Đầu trên đã được treo chắc rồi. Y mừng rỡ trong lòng, vung tay: - Leo lên.
Một trăm tên hắc y võ sĩ, nhảy lên thang dây, nhanh chóng leo lên phía đầu thành. Rất nhanh đã trèo lên đầu thành. Bọn chúng ngồi xổm trên tường thành. Hai bên vô cùng an tĩnh. Vị trí bọn chúng cách thành lầu khoảng chừng năm mươi bước chân, ở giữa có một tòa lầu. Binh lính bên kia không thể nhìn thấy tình hình ở nơi này.
Kiếm Đông Hi chậm rãi ló đầu nhìn xuống phía dưới. Vị trí bọn chúng hiện tại đúng là nơi y ghi nhận trước đó. Phía dưới chính là nội viện của dịch quán rồi. Chỉ thấy ba tòa đại viện phân bố song song. Hai bên là nơi ở của bọn thị vệ. Mà chính giữa là chủ viện, cũng là nơi ở của Lư Lăng Vương và Vương phi.
Ánh mắt Kiếm Đông Hi sắc bén chình chằm chằm mấy gian phòng ở trung tâm. Mục tiêu bọn chúng muốn ám sát trong lúc ngủ say. Y vẫy vẫy tay, bọn hắc y võ sĩ vây đến xung quanh.
Kiếm Đông Hi thấp giọng nói: - Ta lặp lại một lần nữa, mục tiêu chúng ta ngày hôm nay là một gã quan lớn Đại Đường hơn bốn mươi tuổi. Nơi này chỉ có tuổi hắn là lớn nhất, dáng người mập mạp trắng trẻo. Người này ở tại trung viện. Người nào lấy được thủ cấp của hắn, thưởng cho ngàn lượng hoàng kim, tuyệt không nuốt lời.
Những tên võ sĩ này đều là những tên liều mạng vì tiền mà giết người cướp của. Không nói đến việc Kiếm Đông Hi cố ý che dấu thân phận mục tiêu, mà cho dù có cho bọn chúng biết mục tiêu chính là Lư Lăng Vương Lí Hiển, bọn chúng cũng sẽ không chút do dự mà hạ thủ. Là một ngàn lượng hoàng kim nha, ánh mắt của bọn chúng đều trở nên đỏ rực, không khỏi xắn tay áo, chờ đợi mệnh lệnh xuất kích.
Kiếm Đông Hi lại quan sát một lúc. Tin chắc tình hình giống như y đã tìm hiểu trước đó, Nội vệ đều ở bên ngoài tuần tra, nội viện chỉ có thị vệ. Y không thèm để ý đến đám thị vệ này. Lo lắng duy nhất của y là võ sĩ Nội vệ. Vì vậy Bùi Thuận Thanh mới đề xuất đề nghị này, từ tường thành đi xuống, trực tiếp ám sát bên trong nội viện. Khi Nội vệ đuổi tới thì cũng đã kết liễu xong tính mạng của Lý Hiển.
Kiếm Đông Hi quyết tâm, thấp giọng quát: - Hành động.
Hơn mười dây thừng dài bỏ xuống tường thành. Từng đoàn hắc y võ sĩ, tay cầm trường kiếm vịn dây thừng nhanh chóng trượt xuống đầu thành. Chân vừa chạm đất liền chạy đến tấn công đại viện trung tâm nơi Lý Hiển ngủ lại.
Đúng lúc này, một tên thị vệ từ trong phòng đi ra, vừa mới ngẩng đầu đã thấy vô số hắc y nhân đánh tới. Gã sợ đến mức quát to lên: - Có thích khách.
- Có thích…..a…
Thị vệ bị Kiếm Đông Hi hung hăng đâm một kiếm, lập tức cắt đứt cổ họng của gã, chết thảm tại chỗ. Nhưng vài tên thị vệ đánh bạc trong phòng đã bị kinh động, cùng nhau rút kiếm vọt ra. Mười mấy tên thích khách giống như cuồng phong vọt tới, chiến đấu kịch liệt với mấy tên thị vệ.
- Có thích khách, có thích khách.
Vài tên thị về vừa lui về phía sau vừa hô to, nhưng rất nhanh đều bị hắc y thích khách tiến đến giết chết liên tiếp. Tiếng la của thị vệ kinh động đến toàn bộ thị vệ xung quanh. Hàn Chi Kỳ vừa sợ vừa giận, lớn tiếng lệnh cho tất cả thị vệ tập trung ở trung viện, rồi ra lệnh thủ hạ: - Lập tức đi cầu cứu Nội vệ. Nhanh lên!
Hơn mười tên thị vệ phân bố ở nóc nhà và trong viện chiến đấu kịch liện với trăm tên hắc y thích khách. Dù cho bọn thị vệ võ nghệ cũng không yếu, nhưng bọn họ số lượng quá ít, căn bản chống cự không nổi sự công kích của đối phương. Thị vệ chết thảm không ngừng. Bọn họ chống cự càng ngày càng yếu, sự suy yếu hiện rõ.
Trong phòng, Lý Hiển và Vi vương phi đều bị tiếng kêu thảm thiết và âm thanh cảnh báo đánh thức. Hai vợ chồng sợ tới mức trốn vào bên dưới mặt bàn. Sắc mặt hai người trắng bệch, lạnh run. Vài tên hoạn quan và cung nữ sợ tới mức rút vào góc tường. Tô Việt rút ra trường kiếm đứng trong phòng. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm tình hình bốn phía. Nàng đã nghe ra thích khách bên ngoài rất nhiều, thị vệ rất mau sẽ không chống đỡ nổi.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu “Rầm” một tiếng vang thật lớn, nóc nhà bị xốc lên một cái, hai gã hắc y thích khách nhảy xuống. Không đợi hai tên này rơi xuống đất, kiếm quang trong tay Tô Việt chợt lóe, hai cái đầu người bù xù bay lên, máu tươi văng lên tường. Hai cỗ thi thể rơi xuống đất. Trong phòng lập tức vang lên tiếng thét chói tai.
Một cái đầu người lăn lông lốc ngay trước mặt của Vuong phi Vi Liên. Vi Liên chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy. Ánh mắt người chết còn trong nháy mắt nhìn bà. Bà sợ tới mức hét lên một tiếng, đã hôn mê. Lý Hiển lá gan lớn hơn một chút, vươn chân đá văng đầu người.
Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhưng không có ai từ trên nóc nhà nhảy xuống nữa. Tô Việt lập tức vui sướng. Chắc hẳn viện quân đến rồi. Ngay lúc đó, lại một tiếng nổ lớn. Cửa sổ bị phá, vài tên hắc y thích khách lăn mình tới.
Bọn chúng võ nghệ cao cường, khẽ trở thân người, mấy đạo kiếm quang đâm thẳng đến. Tô Việt gặp khí thế hung hãn của đối phương, không khỏi lùi lại một bước, dùng thân thể che chắn bàn có vợ chồng Lý Hiển bên dưới, vung kiếm nghênh chiến kịch liệt với mấy tên hắc y thích khách.
Ba mươi võ sĩ Nội vệ đúng lúc chạy tới. Bọn họ đều có chuẩn bị. Mặc sẵn quần áo mà ngủ, kiếm để bên người. Một khi nội viện có động tĩnh, bọn họ liền có thể chạy đến trợ giúp
Ba mươi võ sĩ Nội vệ tinh nhuệ này là do Lý Trân tự mình chọn lựa. Mỗi người võ công cao cường, kinh nghiệm phong phú. Bọn họ không chú ý đến hai viện hai bên mà thẳng đến trung viện nơi Lý Hiển ở. Triệu Thu Nương dẫn đầu thủ hạ, trực tiếp tiến vào trong nội viện, chiến đấu kịch liệt với trăm tên hắc y thích khách.
Lý Trân thì đứng ở trên nóc nhà bên ngoài, cách chừng mười bước chân, tay cầm theo cũng tiễn. Hắn giắt theo ba túi tên, bắt giữ thích khách trên nóc nhà. Chỉ thấy mũi tên của hắn như sao băng, một mũi tên bắn trúng gã thích khách đang muốn nhảy theo lỗ thủng từ nóc nhà vào. Thích khách kêu thảm một tiếng, từ trên cao rơi xuống. Mũi tên thứ hai, thứ ba liên tiếp như sao chổi phóng tới. Đều một mũi tên đoạt mạng, mỗi mũi tên đều bắn trúng điểm yếu của thích khách.
Chỉ trong chốc lát, hơn mười tên hắc y thích khách trên nóc nhà không tên nào sống sót. Toàn bộ đều chết dưới mũi tên sắc bén của Lý Trân. Vài tên thị vệ trên nóc nhà bị tài nghệ bắn tên của Lý Trân làm cho giật mình, trợn mắt há hốc mồm. Nhưng bọn họ lại cảm thấy may mắn, chính mình đã tránh được một kiếp. Lúc này, một thân ảnh tím hướng nóc nhà chạy tới, muốn nhảy từ nóc nhà xuống.
Hai gã thị vệ quá sợ hãi, vừa muốn vung kiếm chặn lại, hai mũi tên của Lý Trân lập tức phóng tới. “Đương, đương” hai tiếng giòn vang, kiếm của thị vệ bị bắn bay ra ngoài.
Nhờ có võ sĩ Nội vệ tinh nhuệ gia nhập chiến đấu thế cục nhanh chóng thay đổi. Hắc y thích khách tuy có bất lợi nhưng chiến đấu trong phòng vẫn vô cùng kịch liệt như trước. Tô Việt lấy một địch sáu, dần dần rơi vào thế hạ phong, trở nên khó khăn vô cùng.
Một tên thích khách phát hiện ra sơ hở của Tô Việt. Nàng ta dường như không để ý ở dưới chân. Gã liền quì rạp trên mặt đất, chậm rãi bò tới bên trong bàn. Nhìn vợ chồng Lý Hiển nhe răng cười độc ác.
Lý Hiển tay cầm dao găm, cả người không động đậy nổi. Y đã tuyệt vọng. Đúng lúc này một thân ảnh tím theo lỗ hổng trên nóc nhà đáp xuống. Tô Việt kinh hãi, đang muốn vung kiếm đâm, chỉ nghe thấy thanh âm của Địch Yến hô to: - Sư tỷ, là ta.
Thân thể của nàng nhẹ nhàng như chim yến non.Trường kiếm trong không trung vung lên, bức lui một tên thích khách. Lập tức trường kiếm quét xuống phía dưới, như một tia chớp đâm sâu vào tên thích khách đang bò vào bên trong bàn. Lý Hiển nhận ra Địch Yến chính là cô nương ở cùng với Lý Trân ở Hiếu Ân Tự ngày đó. Y lập tức nhẹ nhàng thở ra, giống như vừa mới gặp qua tử thần. Không khỏi giơ ngón tay cái lên với nàng.
Địch Yến phi thân lên, trường kiếm vút lên đâm vào hai tên thích khách, giải nguy cho phía bên phải của Tô Việt. Hai sư tỷ muội kề vai chiến đấu. Chống đỡ từng đợt, từng đợt điên cuồng công kích của thích khách. Cùng với sự tiến vào của hai binh sĩ Nội vệ, tình thế nguy hiểm trong phòng rốt cuộc được hóa giải.
Trong lòng Kiếm Đông Hi vừa hận, vừa tức lại không thể làm gì. Nội vệ thực lực quá mạnh, bọn họ căn bản không phải là đối thủ. Mắt thấy đại thế đã mất. Nhiệm vụ ám sát Lý Hiển đã không thể hoàn thành. Y lập tức dùng tiếng Cao Cú Lệ hô to: - Rút lui, rút lui!
Y xoay người chạy ra khỏi bên ngoài dịch quán. Mấy tên võ sĩ Cao Cú Lệ gắt gao theo sát y. Mà mấy tên hắc y thích khách nghe không hiểu tiếng hô của y, cũng không kịp lui lại, trở thành người yểm hộ cho võ sĩ Cao Cú Lệ.
Lý Trân nghe được tiếng quát của Kiếm Đông Hi, trong lòng ngẩn ra. Lẽ nào bọn họ không phải người Đại Đường?
Lúc này, hắn thấy vài tên hắc y bay vút ra ngoài dịch quán. Hắn lập tức giương cung lắp tên, nhắm ngay gã hắc y sau cùng. Dây cung buông lỏng, một mũi Lang Nha tiễn như tia chớp bắn ra, “phốc” mũi tên bắn trúng đùi của tên hắc y sau cùng. Gã lão đảo một cái, té ngã trên đất. Lý Trân lập tức chạy tới.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, hắc y nhân thấy không thể chạy trốn. Phía sau truy binh đã tới, gã rút ra dao găm, hung hăng đâm vào ngực của mình, lập tức mất mạng.