Huyện Phòng Lăng ban đêm phát sinh biến cố cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của Lý Trân. Vừa mới sáng sớm, hắn liền dẫn vài tên võ sĩ đi tới Hiếu Ân Tự. Địch Yến cũng đi theo bên cạnh hắn, nàng cũng không biết thân phận thật của Hoằng Phúc pháp sư.
- Lão Lý, chuyện trong huyện thành đều đã vỡ lở rồi sao huynh còn chạy đến đây, ctòa chùa chiền này rất quan trọng sao? Địch Yến không hiểu hỏi.
Lý Trân khẽ mỉm cười. - Để cho Lai Tuấn Thuần và Dương Thứ Sử tranh đấu, chúng ta tạm thời không tham dự. Nếu cần bọn họ sẽ tự tìm tới ta. Nói chung, ta vẫn còn muốn xem náo nhiệt.
Địch Yến vẫn có chút lo lắng, nàng nói nhỏ với Lý Trân: - Dương thứ sử và cha muội quan hệ rất tốt, năm đó họ cùng nhau thi đỗ minh kinh. Muội thấy trước đây ông ta thường xuyên đến ở trong nhà muội, ông ta đảm nhiệm Thứ sử Phòng Châu là do cha muội đề cử. Muội rất lo lắng ông ta đấu không lại Lai Tuấn Thuần.
Lý Trân liếc mắt nhìn Địch Yến, thấy vẻ mặt nàng ưu tư, liền cười an ủi: - Muội yên tâm đi, sau lưng Dương Thứ Sử là Hưng Đường Hội. Mà cho dù ông ta có gặp nguy hiểm, ta cũng không khoanh tay đứng nhìn, chỉ có điều giờ chưa phải là thời điểm ra tay.
Hai người nói xong liền đi tới trước đại môn Hiếu Âm Tự. Lý Trân xoay người xuống ngựa, nói với Địch Yến: - Giúp ta cảnh giới ở bốn phía, nếu có người đến gần rình trộm muội lập tức báo cho ta biết.
Địch Yến gật gật đầu quay qua nói với mấy tên võ sĩ: - Mấy người các ngươi đi theo ta.
Nàng mang theo mấy tên võ sĩ chạy vào rừng trúc chia nhau cảnh giới ở xung quanh chùa chiền. Lý Trân đi lên bậc thang, một khách tăng chạy ra chào đón, chắp tay thi lễ nói: - Xin hỏi thí chủ tới lễ tạ hay dâng hương?
- Ta muốn gặp trụ trì của ngươi, lão có quen ta.
Lý Trân lấy ra bái thiếp đưa cho khách tăng, gã nhìn thoáng qua, mí mắt hấp háy, vội vàng nói: - Xin đợi.
Xoay người vội vàng chạy vào bên trong chùa, không bao lâu, gã khách tăng quay ra đón. Sắc mặt đã bình tĩnh rất nhiều, cười nói: - Lý thống lĩnh xin mời đi theo ta.
Lý Trân đi theo qua lối cửa chính, thẳng tới mặt sau tiểu viện của chủ trì: - Xin mời, trụ trì đang đợi thống lĩnh.
Đi vào tiểu viện, chỉ thấy Hoằng Phúc pháp sư tay cầm chổi trúc đang quét lá rụng trong thanh viện. Lý Trân tiến lên thi lễ nói: - Quấy rầy đại sư rồi.
Hoằng Phúc pháp sư dường như không thấy hắn, buông chổi xoay người đi vào thiện phòng. Lý Trân cũng đi theo vào, vẫn là gian phòng trước kia tiếp kiến Lý Hiển.
- Mời ngồi.
Hoằng Phúc pháp sư mời Lý Trân ngồi, một gã tiểu hòa thượng dâng trà lên cho hai người. Lý Trân hạ thấp người nói: - Lần trước vội vàng gặp mặt, không được cùng pháp sư đàm tọa. Lý Trân có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo đại sư.
- Sư phụ ngươi sức khỏe có tốt không? Hoằng phúc pháp sư thản nhiên hỏi.
- Năm trước khi chúng ta chia tay, sức khỏe của người không được tốt. Ta rất lo lắng người lặn lội đường xa đến Trung Nguyên, nhưng người quyết ý phải đi. Tuy nhiên không lâu ta được tin của sư phụ cho hay, cuộc sống của người hiện nay cũng rất tốt, ngày qua ngày cũng rất bình yên.
- Trong lòng của hắn kì thật không hề bình yên nha.
Ánh mắt Hoằng Phúc pháp sư dừng lại ở bội kiếm của Lý Trân. Lý Trân hiểu ý, tháo kiếm từ hông xuống, đặt lên bàn giao cho lão: - Đây là vật gia truyền của đại sư, vật nên quy về chủ cũ.
Hoằng Phúc pháp sư nhận trường kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm rồi đem trả cho Lý Trân. - Lý Kính Nghiệp đã chết, ân oán giữa ta và hắn đã hết. Thanh kiếm này sư phụ ngươi tặng cho, xin thống lĩnh cất cho kỹ.
Lý Trân yên lặng gật đầu, trầm ngâm một lát lại hỏi: - Ta hôm nay tìm đến đại sư, thật ra là muốn hỏi một câu về Hưng Đường Hội. Lai Tuấn Thuần đang toàn lực điều tra, ta rất lo lắng…
- Lý Thông lĩnh muốn biết việc gì? Hoằng Phúc pháp sư khẽ cười nói.
- Ta muốn biết tình hình bên trong Phòng Châu, rốt cuộc có bao nhiêu thành viên Hưng Đường Hội? Còn có lực lượng Hưng Đường Hội nào ẩn núp hay không?
Hoằng Phúc pháp sư giơ bốn đầu ngón tay. - Trước mắt chỉ có bốn người, Hiếu Ân Tự chỉ có mình ta, còn có Giang Ân Tín, hắn phụ trách liên lạc, còn có hai người hẳn ngươi biết.
- Phải chăng là Dương Thứ Sử và Lư Lăng Vương điện hạ?
Hoằng Phúc pháp sư gật gật đầu: - Trừ bốn người chúng ta ra, năm trước Võ sĩ Hưng Đường Hội ở phía đông đã rút về Trường An rồi.
- Thái Bình công chúa cũng là thành viên Hưng Đường Hội sao? Lý Trân lại hỏi.
- Nàng không phải.
Hoằng Phúc pháp sư chậm rãi lắc đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn chăm chú Lý Trân. - Tại sao lại hỏi nàng?
- Gần đây có người lợi dụng danh nghĩa Hưng Đường Hội gây sóng gió.
Lý Trân thuật lại việc quan viên Đại Lý Tự cùng thủ hạ của Lai Tuấn Thuần bị phục kích nói ra một lượt, cuối cùng nói: - Bọn họ lúc gần đi đều để lại một thẻ bài bằng đồng của Hưng Đường Hội, rõ ràng cho thấy ám chỉ Hưng Đường Hội có tồn tại. Ta đang điều tra bọn này rốt cuộc là người thần bí phương nào?
Vẻ mặt Hoằng Phúc pháp sư trở nên ngưng trọng, trầm tư. Thật lâu sau chậm rãi nói: - Lý Thống lĩnh không phát hiện bọn họ kỳ thật chỉ là nhắc đến mà thôi? Cũng không thật sự bán đứng Hưng Đường Hội.
- Ta cũng đã nhìn ra, hoặc là bọn họ cũng không biết tình hình thực tế Hưng Đường Hội hoặc bọn họ không muốn bán đứng Hưng Đường Hội. Ta cảm thấy khả năng trước lớn hơn. Tuy nhiên, mục tiêu của bọn họ cũng là Lư Lăng Vương điện hạ. Ở Phòng Châu phát hiện Hưng Đường Hội, Lư Lăng Vương điện hạ khó tránh không bị hiềm nghi.
- Ngươi nói không sai, đám người này đúng là nhắm vào Vương gia, nhưng tại sao lại phải hoài nghi Thái Bình công chúa mà không phải Võ gia hoặc thế lực nào đó.
- Không phải Võ gia, Võ Tam Tư và Lai Tuấn Thuần đều là đồng minh, hắn sẽ không giết người của Lai Tuấn Thuần. Ta sở dĩ hoài nghi Thái Bình công chúa bởi vì người trong phủ Thái Bình đến nay không xuất hiện. Võ Phù Dung tuy rằng xuất hiện, dẫn dắt nội vệ chính là nàng ta. Ta có một loại trực giác là Thái Bình công chúa tuyệt sẽ không đứng ngoài.
Hoằng Phúc pháp sư khẽ mỉm cười: - Lý Thống lĩnh, đây chỉ là suy đoán của ngươi, ta cảm thấy Thái Bình công chúa không hy vọng Lư Lăng Vương gặp chuyện không may. Nàng ta tuy rằng với Vi Vương có quan hệ ác liệt, nhưng Lư Lăng Vương dù sao cũng là anh ruột của nàng.
- Có lẽ vậy, ta với nàng ta có một chút ân oán cá nhân, cho nên khó có thể không nghĩ tới nàng ta.
- Kỳ thật Lý Thống Lĩnh cũng không biết, các thế lực của Đại Đường rất đông, không chỉ là mấy chi tại Lạc Dương. Tỷ như Hưng Đường Hội cho đến Phòng Châu. Lý Thống Lĩnh biết chăng?
Lý Trân lắc lắc đầu, Hoằng Phúc pháp sư cười nói: - Trường An còn có Quan Lũng hội, do Tứ gia quý tộc Quan Lũng kết minh tượng trưng, gia tộc Độc Cô, gia tộc Trưởng Tôn, gia tộc Đậu Thị, gia tộc Nguyên thị. Bọn họ tài lực hùng hậu, ở Đại Đường ảnh hưởng rất lớn, Hoàng đế Cao Tông và đương kim thiên tử chính vì muốn triều đình không bị bọn họ khống chế mới dời đô đến Lạc Dương.
Đương nhiên, Quan Lũng vẫn như trước đến nay ủng hộ Lý thị hoàng tộc, người thần bí không thể nào là bọn họ. Còn có người Cao Cú Lệ. Sau khi Cao Tông tiêu diệt Cao Cú Lệ, hơn mười vạn người bị dời vào Trung Nguyên, không ít quý tộc Cao Cú Lệ vẫn nuôi ý đồ phục quốc, ở Đại Đường cũng tạo thành một thế lực cường đại, còn có người Oa Quốc....
- Người Oa Quốc? Lý Trân rất kinh ngạc, chẳng lẽ Nhật Bản cũng có thế lực tại Đại Đường sao?
Hoằng Phúc pháp sư cười cười, - Ba mươi năm trước trận chiến ở Bạch Giang Khẩu, quân Đường và Tân La đánh bại Oa quốc. Bách Tể liên quân, Oa quốc tuy rằng mặt ngoài thần phục, nhưng bên trong lại mưu đồ ngóc đầu trở lại. Ta nghe Giang Ân Tín nói, hắn mấy năm trước ở Dương Châu gặp được rất nhiều Oa quốc võ sĩ. Oa quốc võ sĩ ở Đại Đường linh hoạt phi thường, chỉ có điều Lý Thống lĩnh chưa có gặp được đó thôi.
Lý Trân sau một lúc lâu không nói gì, cảm thấy hổ thẹn. Quả thật kiến thức của hắn còn chưa đủ đến nỗi một lòng chỉ nghĩ Thái Bình công chúa. Không ngờ bên trong Đại Đường không biết có bao nhiêu thế lực cường thịnh ẩn núp.
Như hắn ở Cao Xương gặp phải người Thổ Phiên, còn có chuyện mất tích ly kỳ của võ sĩ Thổ Hỏa La. Thậm chí còn có người Khiết Đan, người Đột Quyết, bọn họ đều hy vọng Đại Đường lâm vào hỗn loạn, khiến cho bọn họ có thể đục nước béo cò.
Đúng lúc này, trong viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Giáo Úy Lã Tấn lên ở cửa bẩm báo: - Khởi bẩm thống lĩnh, có tình huống khẩn cấp.
Lý Trân đứng lên ra khỏi phòng hỏi: - Tình huống gì mà khẩn cấp?
- Lai Tuấn Thần sáng sớm hôm nay đã rời Huyện Phòng Lăng rồi.
- Hắn đi nơi nào? Lý Trân hỏi lại.
- Cụ thể đi về phía nào không rõ, nhưng hắn từ cửa Đông rời đi, hơn nữa mang theo tất cả thuộc hạ.
Lai Tuấn Thần rời đi khiến Lý Trân cảm giác kinh ngạc. Hắn biết rõ cách làm người của Lai Tuấn Thần, tuy rằng giảo hoạt hung tàn, không từ thủ đoạn, nhưng y cũng vô cùng nhẫn nại, trăm phương nghìn kế phải đạt được mục đích. Cứ như việc tối hôm qua y gặp phải rồi suy sụp, nhưng không có khả năng y buông xuôi, trái lại Lai Tuấn Thần sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nghĩ vậy, Lý Trân lập tức trở về phòng cáo từ Hoằng Phúc pháp sư. Rời khỏi chùa, Lý Trân thúc ngựa nhanh chóng chạy về thị trấn. Lúc này, Địch Yến đuổi theo hỏi: - Lão Lý, muội cảm thấy Lai Tuấn Thần có phải là dùng chiêu lạt mềm buột chặt không?
– Muội cũng cảm thấy y đi không xa sao? Lý Trân cười hỏi.
- Từ vụ án của Lam Chấn Ngọc nhìn ra, Lai Tuấn Thần không phải là người dễ dàng từ bỏ. Y ở Phòng Châu không thu hoạch được gì, lại lập tức rời đi, cho nên muội cảm thấy y còn có thể quay trở lại.
- Có tiến bộ nha.
Lý Trân giơ ngón tay cái lên, khen ngợi mà cười nói: - Theo ta thấy, từ khi đi theo ta muội ngày càng tiến bộ đó.
Địch Yến nhân lúc phía sau không có võ sĩ đi theo, liền hung hăng đập một quyền lên lưng Lý Trân, gắt giọng: - Huynh nói cho rõ ràng, cái gì gọi là đi theo huynh? Ta lúc nào đi theo huynh, ta...ta chỉ là tới tham gia náo nhiệt thôi.
Lý Trân vội vàng giơ tay cười nói: - Là ta nói chuyện không chính xác, là ta mời Địch cô nương tương trợ, như vậy được rồi chứ!
- Thế còn tạm được.
Địch Yến trừng mắt nhìn hắn: - Về sau nói chuyện phải cẩn thận, ta là người dễ tính, vạn nhất gặp phải Vương cô nương, Trương cô nương hay ai đó, xem huynh có bị xử lý hay không.
Lý Trân không dám nhiều lời, vẻ mặt đau khổ cười cười. Địch Yến nhìn hắn liếc mắt một cái, lập tức lại cười hỏi: - Chẳng lẽ ta phân tích không đúng sao?
- Kỳ thật ta cũng cho chỉ là đòn gió, lấy lui làm tiến, nhưng mục đích thực sự của Lai Tuấn Thần là gì, ta cũng không thể xác định.
- Chúng ta tới thị trấn đó làm gì? Địch Yến hỏi.
- Gặp Thứ sử Dương, ta hy vọng hắn có thể hiểu được tình cảnh nguy hiểm của mình, không phải ngồi bó tay chịu chết.
- Huynh cảm thấy Dương Thứ sử sẽ nghe theo lời khuyên của huynh?
- Sẽ không. Lý Trân lắc lắc đầu. - Hắn chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của ta, một chữ cũng không chịu nghe.
Địch Yến càng thêm khó hiểu: - Một khi đã như vậy, chúng ta đi khuyên hắn làm gì?
Lý Trân cười ha hả, không trả lời Địch Yến, nhẹ nhàng thúc chiến mã về phía trước. Cách đó không xa vài tên thị vệ đã đuổi gần tới.
- Đợi ta một chút. Địch Yến cũng nhanh chóng thúc tuấn mã, cùng Lý Trân lao nhanh về hướng bắc.