Cố Huyền Cử kinh ngạc, không tự chủ được lui về sau một bước, ánh mắt tỏ ra sợ hãi. Lai Tuấn Thần lại thích nhất vẻ mặt này, gã rất thích nhìn đám quan viên sợ hãi mình, điều này khiến gã cảm giác được thỏa mãn.
- Sao, Cố tư mã không chào đón ta sao?
Cố Huyền Cử từ sợ hãi ban đầu đã bình tĩnh trở lại, ông ta bỗng nhận ra Lai Tuấn Thần này là kẻ bất thiện, ông kiềm chế sự sợ hãi trong lòng ôm quyền nói: - Trong nhà có chút việc chứ không phải là không chào đón Trung Thừa, xin mời!
Lai Tuấn Thần nhẹ nhàng chắp tay sau lưng đi vào nhà của Cố Huyền Cử. Mấy tên thủ hạ theo sát, đi đến trước cửa mới dừng bước, chỉ có một gã văn chức đi theo gã vào nội đường.
Không hề khách sáo với Cố Huyền Cử, Lai Tuấn Thần đi vào phòng khách nghênh ngang ngồi xuống ghế của chủ nhà, thuộc hạ đứng ở phía sau gã. Mặc dù hành động của Lai Tuấn Thần là cực kỳ vô lễ nhưng lúc này tâm ý của Cố Huyền Cử đang hoảng loạn, căn bản là ông ta không thể để ý được đến chút hành động vô lễ đó.
Ông ta bất an ngồi xuống ghế của khách, một thị nữ dâng trà lên cho họ. Lai Tuấn Thần cúi đầu uống trà không nói một câu. Cuối cùng chính là Cố Huyền Cử không thể kiên nhẫn được nữa, ông ta nhớ ra con trai mình đang không rõ tung tích. Trong nhà lại thêm một ác quan khiến người ta nghe mà sợ đến mất mật, dù thế nào ông ta cũng không thể bình tĩnh được.
- Xin hỏi… Cố Huyền Cử cẩn thận châm chước một câu: - Ta phải giúp đỡ Trung thừa thế nào?
- Ta quả thực cần sự giúp đỡ của Tư Mã.
Lai Tuấn Thần cười híp mắt để chén trà xuống, nói một câu có vẻ rất bình thường: - Ta đang điều tra vụ án mùa hè năm ngoái, Cố Tư Mã là người trực tiếp phá án chắc là biết ta đang nói gì?
Cố Huyền Cử lập tức biến sắc, vội la lên: - Vụ án kia vẫn chưa có kết quả, chúng tôi đã đệ trình nó lên bộ Hình rồi.
- Ta biết, cho nên lần này ta đến Phòng Châu, chính là vì vụ án này.
Lai Tuấn Thần lấy hồ sơ trong tay thuộc hạ ném “bốp” một tiếng trên bàn, không cười nữa mà lạnh lùng nói: - Ta không biết vụ án này nên bắt đầu từ đâu, cho nên đến thỉnh giáo Cố Ti Mã.
- Chuyện này… quả thực ta cũng không rõ lắm, vụ án này không có chút đầu mối nào.
- Vậy sao? Ta không cho rằng như vậy, Cố Ti Mã nghĩ thêm xem, chưa biết chừng lại nhớ ra cái gì? Vừa nói, Lai Tuần Thần vừa lấy miếng ngọc bội trừ tà trong tay thuộc hạ để lên bàn.
Ánh mắt của Cố Huyền Cử bị miếng ngọc bội thu hút, rốt cuộc ông ta cũng không kiềm nổi mà đứng dậy hét lên: - Ngươi mang con trai ta đi đâu rồi?
Ông ta nhận ra miếng ngọc bội này, chính là ngọc bội trừ tà của con trai mình, từ trước đến giờ nó đều được đeo trên cổ con trai. Cố Huyền Cử bỗng dưng hiểu ra, ông ta nhìn Lai Tuấn Thần chằm chằm. Nếu như nói ánh mắt có thể giết người thì ông ta đã băm Lai Tuấn Thần ra thành mười tám mảnh rồi.
Lai Tuấn Thần cất ngọc bội vào rồi cười lạnh nói: - Ta không hiểu ông đang nói gì, nếu Cố Tư Mã hôm nay có chuyện, vậy ta đây không quấy rầy nữa.
Nói xong, gã đứng dậy đi. Cố Huyền Cử rốt cuộc cũng không cố được nữa ngã sụp xuống đất khóc nói: - Ta sẽ toàn lực phối hợp với Trung Thừa, xin hãy thả con ta ra.
- Ngươi vốn dĩ nên toàn lực phối hợp với ta, không phải sao?
Trong lòng Lai Tuấn Thần vô cùng đắc ý, gã thích cảm giác đùa giỡn kẻ khác trong lòng bàn tay này, tựa như mèo vờn chuột. Gã từ từ ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng như băng: - Ta tục tĩu quen rồi, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không làm ta hài lòng, đặt trên bàn sẽ là một bàn tay của nhi tử ngươi, sau đó là hai cái chân, và thứ ba là cái đầu của nó.
Cố Huyền Cử biết mình không còn sự lựa chọn nào nữa đành cúi đầu thật sâu nói: - Về vụ án kia Trung Thừa muốn biết cái gì?
- Ta muốn biết, vì sao mấy người khám nghiệm tử thi chết, mất tích, bọn họ đã phát hiện ra cái gì?
Cố Huyền Cử thở dài: - Thật không dám giấu, vụ án này mặc dù là chữ ký của ta nhưng người xử lý lại là Dương thứ sử, lúc đó ông ta phát hiện ra thi thể trong viện liền canh giữ không cho bất cứ kẻ nào vào. Sau đó ta hỏi một gã khám nghiệm tử thi, y nói tìm được trong miệng người chết một thẻ đồng, rồi giao cho Dương thứ sử.
- Thẻ bài đồng, trên đó viết cái gì? Lai Tuấn Thần truy vấn hỏi.
Cố Huyền Cử lắc lắc đầu: - Lúc đó ta cũng hỏi gã khám nghiệm nhưng bọn họ không biết chữ, chỉ nói giống một tấm thẻ bài, sau đó ta lại hỏi Dương thứ sử. Ông ta một mực phủ nhận chuyện thẻ bài đồng, nói không có phát hiện gì. Sau đó hai gã khám nghiệm tử thi trúng độc chết, ta không dám hỏi đến chuyện này nữa.
Vẻ mặt của Lai Tuấn Thần tỏ ra thất vọng, nhưng gã biết Cố Huyền Cử nói thật, buổi chiều gã đã đề ra nghi vấn với Trương huyện lệnh. Cách nói của ông ta và Cố Huyền Cử có nét tương đồng, trong ngôi nhà đó chỉ có một mình Dương thứ sử, tất cả quan viên không được vào nhưng Cố Huyền Cử vẫn biết chuyện tấm thẻ đồng.
- Sau đó thì sao? còn có tình hình gì không?
- Còn nữa, những người chết đều có võ công, chuyện này sau đó ta cũng đã lén lút hỏi gã khám nghiệm tử thi, trên ngực những người này đều có vết chai, người nào cũng rất khỏe mạnh nhưng bọn họ lại trúng kịch độc mà chết đến xương cốt cũng đen xì. Ngoài ra còn tìm thấy hai thanh kiếm trên hiện trường nhưng trên thân kiếm không có bất kỳ dấu vết nào.
- Còn gì nữa không?
- Còn nữa, chiều hôm nay Đại Lý Tự Thừa Tôn Lễ đến tìm ta, đã lấy hồ sơ vụ án này đi.
- Không được.
Lai Tuấn Thần không thể nhịn được nữa nói: - Ta không hài lòng, ngươi nhất định phải nói cho ta những thứ có ích nếu không đừng trách ta không nương tay.
- Nhưng ty chức thực sự…
Cố Huyền Cử thấy Lai Tuấn Thần nháy mắt cho thuộc hạ, tên đó nhanh chóng bước ra ngoài, ông ta sợ đến mức quát to: - Chờ một chút, ta còn một manh mối.
- Ngươi nói đi. Lai Tuấn Thần hung tợn nhìn ông ta chằm chằm.
Cố Huyền Cử lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy tình hình sắp không xong rồi, ông ta dùng giọng điệu cầu khẩn nói: - Ta chỉ nghe nói chứ chưa chắc chắn là thật hay giả, còn… còn một tên khám nghiệm tử thi nữa bị Ngụy huyện úy giấu đi rồi. Ngụy huyện úy vẫn âm thầm điều tra, nên ông ta biết.
- Nhưng y chết rồi. Lai Tuấn Thần nắm lấy cổ áo ông ta hét lên nói.
Cố Huyền Cử cũng không nhịn được nữa, trước mắt tối sầm lại, không ngờ ông ta đã ngất đi.
Lai Tuấn Thần đang tâm ý phiền loạn, vốn tưởng rằng sẽ tìm được gì từ miệng Cố Huyền Cử này không ngờ chẳng thu được gì. Duy nhất chỉ là tấm thẻ đồng, nhưng trên thẻ đồng viết gì, lẽ nào chính là Hưng Đường Hội?
Gã trầm tư một lát, xem ra vẫn phải đi tìm Thứ sử Dương Bái, ông ta mới là người thực sự biết chuyện này.
Gã cũng không thèm để ý đến Cố Huyền Cử ngất dưới đất mà xoay người đi, thuộc hạ nhỏ giọng nói: - Con trai ông ta phải làm sao bây giờ?