Tuy đây là lần đầu tiên Lý Trân gặp Lý Hiển, nhưng hắn đã nghe nhiều lời đồn về Lý Hiển, biết y tính cách yếu đuối, tâm địa thiện lương, cũng biết y bị thê tử Vi thị chặt chẽ nắm ở trong tay. Nhưng mặc kệ Lý Hiển là một người vô dụng như thế nào, Lý Trân thủy chung tin tưởng một điểm, Lý Hiển cũng không phải hạng người hồ đồ, y cũng có ý nghĩ của chính mình.
Lý Trân vội vàng tiến lên quì một gối thi lễ: - Vi thần Lý Trân, tham kiến điện hạ.
- Hoá ra ngươi chính là Lý Trân, ta cũng nghe đại danh đã lâu rồi.
Lý Hiển vội vàng đỡ Lý Trân lên, lại đánh giá hắn một chút, cười nói: - Trọng Nhuận đánh giá ngươi rất cao, hôm nay gặp, quả nhiên là nhân tài.
- Đa tạ điện hạ khen, Lý Trân thật sự không dám nhận.
- Thời gian của ta không nhiều lắm, ta cũng không lãng phí nói lời nhàm chán trên, mời vào phòng nói chuyện.
- Điện hạ mời.
Lý Trân mang theo Lý Hiển và Lý Trọng Nhuận vào phòng. Lúc này, Địch Yến lại cười hì hì đi lên trước nói với Tô Việt: - Sư tỷ không biết ta à?
- Ngươi là... Địch tiểu muội?
Tô Việt rốt cục nhận ra người mặc nam trang tuấn tú này, kinh ngạc hỏi han: - Sao sư muội lại ở chỗ này?
- Ta cùng Đại sư tỷ đi du ngoạn Phòng Châu.
Tô Việt nhướn mày, hiện tại Phòng Châu vô cùng hung hiểm, làm lại du ngoạn được. Nàng không khỏi oán giận nói: - Thu Nương thật sự là hồ đồ, sao lại mang muội đến đây chứ. Sư muội nghe lời của ta, nhanh trở về đi.
Địch Yến khoác cánh tay của nàng cười nói: - Sư tỷ không cần lo lắng, ta không có việc gì, ta còn muốn giúp Lý Thống lĩnh.
Mặc dù Tô Việt đang ở Thượng Thanh lầu, nhưng nàng cũng không biết quan hệ của Địch Yến và Lý Trân. Nàng rất rõ ràng Địch tiểu sư muội là đệ tử sư phụ sủng ái nhất, lại là con gái của Địch tướng quốc, nếu chẳng may nàng xảy ra chuyện gì, sư phụ ăn nói với Địch tướng quốc như nào đây?
Nàng vẫn trách cứ: - Muội vẫn luôn tùy hứng như vậy, chạy loạn khắp nơi. Lý Thống lĩnh là thủ lĩnh Nội vệ. Việc của Nội vệ muội không được tham gia vào. Đều trách Đại sư tỷ rất sủng muội, ta gặp cô ta nhất định phải nói mới được.
Địch Yến cười thầm trong lòng, giữ chặt nàng hỏi lung tung này kia, còn năn nỉ nàng giao kiếm pháp của mình, giữ nàng ở lại trong viện
Trong phòng chỉ có Lý Trân và hai cha con Lý Hiển. Lý Trân cũng nói ngay vào điểm chính: - Vi thần hôm nay muốn gặp điện hạ, là muốn hỏi điện hạ về Hưng Đường Hội. Sự việc liên quan đến an nguy của điện hạ, cần phải mời điện hạ nói cho tôi sự thật.
Vẻ mặt Lý Hiển vô cùng mất tự nhiên, sau một lúc lâu một câu đều nói không nên lời. Hưng Đường Hội là loại việc trọng đại, y lần đầu tiên gặp mặt Lý Trân, sao có thể thẳng thắn nói ra được. Ngay cả Lý Trọng Nhuận cũng thay đổi sắc mặt, sao Lý Trân có thể hỏi phụ thân chuyện này.
Lý Trân đương nhiên hiểu được Lý Hiển sẽ không tin tưởng mình, hắn lấy ra trường kiếm đặt lên bàn: - Điện hạ nhận ra thanh kiếm này không?
Lý Hiển chậm rãi cầm kiếm lên, nhìn kỹ một lần, vẻ kinh ngạc trong mắt càng ngày càng đậm, cuối cùng y run rẩy thanh âm nói: - Đây chẳng phải là của ông nội ta, Định Đường kiếm hay sao?
- Đúng thế.
- Ngươi …
Lý Hiển ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lý Trân: - Ngươi và Lý Kính Nghiệp có quan hệ như thế nào?
Lý Trân thản nhiên cười nói: - Thanh kiếm này là sau khi Lý Kính Nghiệp binh bại tặng cho sư phụ tôi. Sư phụ tôi chính là Lạc Tân Vương, điện hạ hẳn biết chứ.
- Y... Còn chưa chết?
- Sư phụ tôi chạy trốn tới Đôn Hoàng xuất gia rồi, ở Đôn Hoàng nhận tôi làm đồ đệ. Hiện tại sư phụ đã hồi cố hương, khi rời đi Đôn Hoàng, ông giao thanh kiếm này cho tôi, hy vọng tôi có thể kế thừa nghiệp lớn. Điện hạ, tuy tôi trong triều đình là Phó thống lĩnh, nhưng không dám quên dạy bảo của sư phụ.
Ánh mắt Lý Hiển trở nên dịu dàng, y dường như thấy được chân thành trong mắt Lý Trân. Đương nhiên, Phó thống lĩnh Nội vệ có được thực quyền như Lý Trân là bọn họ cực kỳ khuyết thiếu đấy.
Lý Hiển khẽ gật đầu: - Sư phụ ngươi cũng là người sáng lập Hưng Đường Hội, ta thật vui vì ông ta còn sống, tuy nhiên Lý Kính Nghiệp cũng không chết, ông cũng xuất gia rồi, vừa rồi ngươi còn nhìn thấy ông ta đó.
Lý Trân chấn động, chẳng lẽ vừa rồi Hoằng Phúc đại sư chính là …
Lúc này, bóng dáng chợt lóe lên, Hoằng Phúc đại sư từ cửa hông đi đến, lão không nói một lời, ngồi xuống ở trước bàn, khẽ vuốt vuốt thanh trường kiếm mà lão vô cùng quen thuộc, trong mắt lóe ra vui sướng lệ quang. Lão thấp giọng thở dài: - Mười một năm rồi, rốt cục lại nghe được tin tức của cố nhân.
Trong lòng Lý Trân vô cùng rung động, hắn ngơ ngác nhìn lão tăng này. Hoá ra lão chính là Lý Kính Nghiệp. Mười năm, không ngờ lão ẩn thân ở Phòng Châu.
Lý Trân từ trong người lấy ra một tờ giấy, đưa cho Hoằng Phúc đại sư: - Đại sư, đây là nơi sư phụ tôi giờ đang xuất gia, pháp danh Vong Trần.
Hoằng Phúc đại sư nhận tờ giấy, chắp tay thi lễ: - Đa tạ Lý Thống lĩnh nói cho bần tăng tin tức của cố nhân.
Lúc này, không chỉ có Lý Trân có cảm giác đột nhiên hiểu ra, ngay cả Lý Trọng Nhuận cũng bừng tỉnh đại ngộ. Hoá ra lão tăng này chính là Lý Kính Nghiệp, hoá ra phụ thân thật sư âm thầm lui tới với Hưng Đường Hội. Hoá ra…
Lý Hiển nhẹ nhàng cầm tay của con trai, cười gật gật đầu với y: - Vi phụ vẫn muốn tìm cơ hội nói cho con biết, hôm nay coi như là một cơ hội.
Nhưng mặc kệ Lý Hiển an ủi nhi tử như thế nào, vẫn vẫn không thể tiêu trừ vẻ khiếp sợ trên mặt Lý Trọng Nhuận. Y kinh ngạc mà nhìn phụ thân, dường như là lần đầu tiên nhận thức ông ta.
Lúc này, Lý Trân bỗng nhiên cười nói: - Nếu ta đoán không sai, chỗ Hiếu Ân tự này chính là cứ điểm của Hưng Đường Hội ở Phòng Châu. Còn có vụ án huỷ hoại dung nhan đoạn thi gây chấn động Phòng Châu năm trước hẳn cũng là Hưng Đường Hội gây nên.
Lý Trân nói vậy khiến Lý Hiển và Hoằng Phúc pháp sư ngơ ngác nhìn nhau. Không phải là bởi vì Lý Trân đoán trúng nơi này là cứ điểm của Hưng Đường Hội, mà là vụ án lớn năm ngoái, hắn làm sao biết?
Sau một lúc lâu, Lý Hiển chậm rãi gật đầu: - Vụ án năm ngoái đúng là Hưng Đường Hội gây nên, người bị giết là thủ hạ của Võ Tam Tư.
Kỳ thật ngày hôm qua Lý Trân đã đoán được người chết có thể là thủ hạ của Võ Tam Tư. Triệu Thu Nương từng từng nói với hắn, trên cánh tay trái võ sĩ của Võ tướng phủ đều có hình vẽ một con rắn, cho nên cánh tay trái bọn họ mới có thể bị chém đứt.
- Lý Thống lĩnh vì gì quan tâm Hưng Đường Hội như vậy? Lý Hiển có chút không hiểu hỏi.
Lý Trân lấy ra đồng bài Hưng Đường Hội, đặt lên bàn nhỏ: - Điện hạ, hai ngày trước quan viên Đại Lý Tự ở huyện Vĩnh Thanh bị phục kích, đây là đồng bài mà người phục kích lưu lại.
- Không có khả năng.
Hoằng Phúc pháp sư liếc mắt một cái nhận ra đồng bài Hưng Đường Hội, quả quyết phủ nhận: - Người của Hưng Đường Hội vào một tháng trước rời đi Phòng Châu rồi, không thể nào là bọn họ gây nên.
Lý Hiển chậm rãi cầm đồng bài lên, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi, là ai giả mạo Hưng Đường Hội? Không ngờ đã biết bí mật của bọn họ, chẳng lẽ là Võ Tam Tư sao?
Lý Trân dường như hiểu được tâm tư của y, lắc đầu nói: - Không phải là Võ Tam Tư. Nếu như là Võ Tam Tư, y sẽ trực tiếp cáo trạng, y hẳn không biết bí mật này đâu. Xin hỏi điện hạ, trong triều quyền quý còn có ai biết Hưng Đường Hội không?
- Thượng Quan Xá nhân biết.
Lý Hiển cúi đầu thở dài: - Nàng luôn luôn tại khuyên ta, không được để Hưng Đường Hội xuất hiện ở Phòng Châu , ta không nghe khuyến cáo của nàng, xem ra nàng nói đúng.
Trong lòng Lý Trân bỗng nhiên có cảm giác rất không thoải mái. Việc quan trọng như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi dĩ nhiên vẫn luôn gạt hắn, nàng còn luôn miệng nói mình là tâm phúc của nàng. Nếu như mình không đề cập chuyện này thì thôi, nhưng mình rõ ràng muốn tới Phòng Châu phá án, nàng còn không chịu nói.
Lý Trân lại nghĩ tới Tạ Ảnh ra hiện tại ở Phòng Châu, hắn cũng không hề có chuẩn bị chút nào. Trước đó Thượng Quan Uyển Nhi cũng chưa nói cho hắn biết, hơn nữa Tạ Ảnh đem bí mật có liên quan tới tin tức Phòng Châu cho Lý Trọng Nhuận biết, chứng minh Thượng Quan Uyển Nhi còn biết rất nhiều bí mật Phòng Châu, lại không hề tiết lộ cho hắn chút nào.
Sắc mặt của Lý Trân trở nên hết sức khó coi, hắn thậm chí muốn phẩy tay áo bỏ đi, mặc kệ việc Phòng Châu, nhưng lý trí nói cho hắn biết, Lý Hiển trong tương lai phải đăng cơ Hoàng đế, tại thời khắc nguy nan này trợ giúp y một tay, đối với mình chỉ có lợi, không có quan hệ gì với Thượng Quan Uyển Nhi.
Lý Trân trầm tư thật lâu, nói với Lý Hiển: - Điện hạ hẳn là cũng biết, có người ở trước mặt Thánh Thượng bí mật cáo trạng, nói điện hạ tư mộ võ sĩ, mưu đồ gây rối, hiện tại không chỉ có Nội vệ đến Phòng Châu điều tra, Lai Tuấn Thần và Đại Lý Tự cũng tới. Vi thần hoài nghi Thái Bình công chúa và người của Võ Tam Tư cũng sẽ không thể không đếm xỉa đến.
Phương diện này nguy hiểm nhất chính là Lai Tuấn Thần. Y am hiểu bịa đặt, lập chứng cớ. Vi thần cũng biết việc về Giang Ân, một khi Giang Ân rơi vào trong tay Lai Tuấn Thần, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi, hy vọng điện hạ có thể nói cho tôi biết một chút tin tức, tôi sẽ tận lực bắt lấy người này trước Lai Tuấn Thần.
Lý Hiển do dự thật lâu, mới thở dài một tiếng nói: - Giang Ân đã sớm nói cho ta biết, gã là gián điệp do Võ Tam Tư phái tới bên cạnh ta. Ta vẫn rất tín nhiệm gã. Năm ngoái cũng là gã đúng lúc nói cho chúng ta biết Võ Tam Tư phái người lẻn vào Phòng Châu, mới bị chúng ta một lưới bắt hết. Nếu gã là người của Võ Tam Tư, vậy Võ Tam Tư đã sớm biết Hưng Đường Hội việc rồi. Lần này gã bỏ trốn, thật ra là ý tứ của ta.
- Phụ thân, vì sao? Lý Trọng Nhuận ngạc nhiên nói.
- Con không biết gã là mồi nhử rất tốt sao?
Lý Hiển thản nhiên cười nói: - Ngay cả Lý Thống lĩnh cũng nôn nóng bắt được gã, huống chi Lai Tuấn Thần chứ?
Lúc này Lý Trân mới phát hiện Lý Hiển quả thật rất trí tuệ, tung ra một Giang Ân, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, sau đó y lại âm thầm xử lý việc Hưng Đường Hội, cái này gọi là giương đông kích tây.
Lúc này, Lý Hiển tâm lo lắng nói với Lý Trọng Nhuận: - Kỳ thật ta chân chính lo lắng là Vi gia. Mẫu thân con quá nôn nóng cầu thành, làm rất nhiều việc không ổn, thậm chí âm thầm tổ chức võ sĩ. Đúng như Lý Thống lĩnh nói, một khi chuyện này bị Lai Tuấn Thần nắm giữ, y sẽ khuyếch đại sự thật, đem võ sĩ biến thành quân đội, ta có miệng khó cãi nha.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Lý Trọng Nhuận lo lắng hỏi.
Ánh mắt của Lý Hiển chuyển hướng về phía Lý Trân. Hiển nhiên, những lời nói thật của y đối với Lý Trân không phải là bắn tên không đích, trong lòng của y đều hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, nếu muốn vượt qua nguy cơ lần này, nhất định phải dựa vào Lý Trân.
Lý Trân cũng hiểu được ý tứ của y, hắn trầm tư chốc lát nói: - Tôi cảm thấy Lai Tuấn Thần và Vi gia mà nói, kỳ thật vấn đề cũng không lớn, đối với Thánh Thượng mà nói, cũng thuộc loại có thể bắt có thể thả.
Mấu chốt vẫn là Hưng Đường Hội, Thánh Thượng tuyệt sẽ không tha thứ. Đám người phục kích Đại Lý Tự kia biết bí mật của Hưng Đường Hội, một khi bọn họ liên thủ với Lai Tuấn Thần, sự việc thật sự phiền toái. Cho nên trước hết tìm ra rốt cuộc là ai phục kích Đại Lý Tự, mặt khác, còn có vụ án năm ngoái, người biết chuyện một người cũng không thể giữ lại.