Trời còn chưa sáng, đội kỵ binh Nội vệ đã hộ tống đội mã cầu đi về phía Hoàng Thành. Hôm nay, hai cuộc tỷ thí đều tiến hành ở thành phía đông Hoàng Thành. Trận tỷ đấu giữa đội Nội vệ và đội Thái Bình phủ diễn ra ở sân bóng của Thiên kỵ doanh, còn trận tỷ đấu giữa đội Thiên kỵ doanh và đội Võ tướng Lương Vương thì diễn ra ở sân bóng của Hữu vệ. Khoảng cách của hai sân bóng không đến hai dặm, hấp dẫn hơn hai mươi vạn dân chúng thành Lạc Dương ồ ạt đi vào Hoàng Thành xem trận chiến.
Trên thực tế, nếu không phải lính canh của thành đóng cửa kịp lúc thì không biết sẽ có thêm bao nhiêu người ồ ạt xông vào, bên trong Hoàng Thành đã không thể chứa thêm người được nữa, toàn bộ cửa chính của cung thành được đóng chặt, trên đầu tường thành các binh sĩ vũ trang đầy đủ đứng gác cổng thành.
Trời vừa rạng sáng, tứ phía hai sân bóng đã sớm người người tấp nập, ồn áo náo nhiệt, la hét ầm ĩ, tiếng nhạc cổ vũ rung trời, giống như một ngày hội long trọng. Có gần ba mươi vạn quân sỹ chịu trách nghiệm giữ trật tự trên sân đấu, tám ngàn bộ Binh mang giáp cầm thương đứng thành hàng bên trong hai sân bóng, canh phòng nghiêm ngặt ngăn không cho khán giả tràn vào sân.
Lý Trân dẫn đầu đội bóng đã tiến vào đại trướng góc đông bắc, hắn triệu tập các mã cầu thủ của đội bố trí lần cuối cùng trước khi lâm chiến.
- Hôm nay cũng giống như lần trước, ta đánh ở tả lộ trung quân, hữu lộ do Ca Nô phụ trách, lão Béo và lão Bùi thủ đường lui, Tiểu Diệp đánh tiền quân, mặt khác chiến thuật kề sát lần trước rất hiệu quả, lần này lão Béo vẫn như cũ, quan trọng là bám sát chủ lực của đối phương."
Ánh mắt của Lý Trân dừng lại trên người Tửu Chí đang nóng lòng muốn tỷ thí, nói với Tửu Chí: - Người ngươi để mắt tới không phải Trương Xương Tông mà là Dương Thận Giao.
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Bùi Khoan hỏi: - Trương Xương Tông là tiên phong lại là chủ tướng, tại sao không tiếp cận gã mà nhằm vào trung quân Dương Thận Giao?
- Trương Xương Tông tuy rằng cũng không tệ, nhưng nếu so với Dương Thận Giao vẫn còn thua kém rất nhiều. Dương Thận Giao mới chính là mối đe dọa với chúng ta. Ta không phải muốn nói đám người các ngươi phải chạy theo Dương Thận Giao khắp cả sân, chỉ cần y đột ngột tiến vào tiền khu thì nhất định phải để mắt tới y, không để y có cơ hội sút vào gôn.
- Vậy Trương Xương Tông thì phải làm sao bây giờ? Tửu Chí lo lắng nói: - Nếu ta bị Dương Thận Giao dẫn dụ, tuyến phòng ngự phía sau bị bỏ trống, chẳng phải là cho gã cơ hội tiến công sao?
- Còn có lão Bùi trấn thủ gần cầu môn, có thể phòng ngừa Trương Xương Tông, còn nếu như tình huống nguy cấp, chúng ta sẽ rút về hỗ trợ phòng ngự, tóm lại như ta đã nói ngày hôm qua, phải củng cố phòng thủ trước, sau đó mới chờ thời cơ phản kích.
Mọi người yên lặng gật đầu, bọn họ thế lực yếu kém, phòng thủ phản kích mới là phương án chính xác nhất.
Lúc này, bên ngoài tiếng trống trận giục giã, Lý Trân nói với mọi người: - Kiểm tra trang bị và chiến mã một lần cuối cùng, chuẩn bị xuất chiến.
Trong một đại trướng khác, Thái Bình công chúa cũng đang tiến hành cổ vũ chiến đấu lần cuối. Không giống với Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình công chúa cực kỳ chú ý đến thành tích của đội mã cầu của nàng, nàng tha thiết muốn giành được vòng nguyệt quế trong cuộc tranh tài mã cầu năm nay, vì đối với việc nâng cao danh vọng cá nhân của nàng có lợi ích rất lớn, cũng có thể trợ giúp nàng củng cố địa vị trong triều đình.
- Chuyện phát sinh ngày hôm qua, ta sẽ không nhắc lại, nhưng ta có một yêu cầu, các ngươi phải toàn lực ứng phó, nắm bắt trận đấu hôm nay.
Ngữ khí của Thái Bình công chúa vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt lạnh lùng lướt qua trên mặt của từng cầu thủ, cuối cùng dừng lại trên mặt của Trương Xương Tông. Tối hôm qua, trong khi Thái Bình công chúa không hề biết chuyện gì, gã đã tự ý hạ độc hơn mười con ngựa tốt, ý đồ giá họa cho đội Nội vệ. Thái Bình công chúa nhất thời bị lừa gạt, đến cuối cùng tra ra đúng là Trương Xương Tông khiến nàng tức giận tưởng chừng ngất đi.
May mắn nàng kêu Đại Lý Tự ngừng điều tra đúng lúc, nếu không sự tình một khi lớn chuyện lên, sẽ khiến sự việc liên lụy đến nàng, nàng sẽ không khống chế nổi. Trương Xương Tông ngu xuẩn này, căn bản cũng không biết nữ nhân kia ở Đại Lý Tự thế lực lớn bao nhiêu, không ngờ dẫn sói vào nhà.
Nếu không phải xem xét tình cảm giữa hai người bấy lâu nay, Thái Bình công chúa sớm đã đem Trương Xương Tông đi đánh cho một trận, nàng thu hồi ánh mắt căm tức nhìn Trương Xương Tông lại, hướng về mọi người nói: - Ta từ trước tới nay ăn nói thô tục, trận đấu này nếu như thua, như vậy tiền thưởng của các ngươi năm nay hủy bỏ toàn bộ, một đồng tiền cũng sẽ không có, ngược lại, nếu thắng trận bóng này, mỗi người thưởng một trăm lượng vàng, nhớ rõ chưa?
Mọi người cùng nhau thẳng lưng hô lớn: - Nhớ kỹ!
Thái Bình công chúa vung tay lên: - Xuất chiến, đè bẹp đội Nội vệ cho ta.
Các thủ môn đội mã cầu đều trở mình lên ngựa, Trương Xương Tông dẫn đầu, suất lĩnh mọi người chạy về phía sân bóng, sắc mặt gã âm trầm, nhẫn nhịn một bụng lửa giận, gã không dám chọc vào Thái Bình công chúa, vậy thì lửa giận trong lòng gã sẽ trút hết lên người đối thủ hôm nay.
Tiếng trống lại gõ vang, hai đội bóng chậm rãi xếp thành hàng tiến lên, chủ tướng hai bên đứng một bên, chủ trì cuộc so tài hôm nay là Lang trung Lễ bộ Vương Cẩn lấy ra một đồng tiền cao giọng nói: - Chủ tướng hai bên lựa chọn.
Trương Xương Tông ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lý Trân nói: - Ta chọn mặt chữ.
Lý Trân nhướn mày, khẽ mỉm cười: - Nếu Trương công tử chọn mặt chữ, ta đây liền chọn mặt sắc.
Vương Cẩn tung đồng tiền lên cao, đợi tiền rơi xuống đất, bọn họ thấy cũng là mặt sắc hình vầng trăng, Vương Cẩn đưa bóng lên ném cho Lý Trân, bước nhanh ra ngoài sân, Trương Xương Tông hừ mạnh một tiếng, thúc ngựa mà đi.
Trận đấu mã cầu của thời Đường và thi đấu mã cầu đời sau không giống nhau, không có gì là phạm quy và không có trọng tài sân bóng, chỉ có một người chủ trì trận đấu, phụ trách mở màn, kết thúc và ghi điểm, trận đấu một khi đã bắt đầu cũng sẽ không dừng lại, cho dù giữa chừng có người bị thương cũng phải tự mình giải quyết, trừ phi hai bên phát sinh xung đột kịch liệt.
Mã cầu là môn vận động rất dễ bùng nổ xung đột giữa các cầu thủ hạng nhất, nhưng ở trong đại hội thi đấu cả nước tương đối ít thấy, hơn nữa ngay dưới Thiên tử, quan phủ các nơi đều phải thắt chặt đội bóng của mình, năm trước chỉ phát sinh xung đột một chút, năm nay, cho tới bây giờ đều chưa từng phát sinh xung đột.
Sau một tiếng trống nặng nề vang lên, bốn phía sân bóng tiếng hò hét bộc phát giống như như núi sụp đất lở, trận đấu rốt cục bắt đầu rồi. Lý Trân đánh ra một đường chuyền, Tiểu Diệp phóng ngựa đuổi theo, khống chế được bóng, chiến mã hai bên lướt nhanh như gió xen kẽ đuổi theo, rất nhanh bóng đã bị Trịnh Thái ở cánh phải trung quân đội Thái Bình Phủ giành lấy, Trịnh Thái được mệnh danh là 'Long quỳ thủ" Chính là chỉ năng lực chuyền bóng và cắt bóng của y rất mạnh.
Mà trước khi Trương Xương Tông gia nhập, đội Thái Bình Phủ còn có một tay chuyền bóng cao siêu, tên là Cát Chí Cao, hiệu là “Mã”, hắn phụ trách chuyền bóng cho chủ công Dương Thận Giao, nhưng sự gia nhập của Trương Tông Xương khiến Mã bị bắt phải ngồi ở dưới trận xem cuộc chiến, Dương Thận Giao cũng lui ra phía sau trung quân, Trương Xương Tông trở thành chủ tướng tiến công lớn nhất trên hàng tiền đạo, khiến Lý Trân phát hiện nhược điểm của đội Thái Bình Phủ.
Bởi việc gia nhập của Trương Xương Tông khiến tiến công đội Thái Bình Phủ không còn lưu loát giống như trước, nhưng dù sao thực lực đội Thái Bình phủ thực sự rất mạnh, một khắc đồng hồ sau khi khai chiến, Dương Thận Giao thoát khỏi sự đeo bám của Tửu Chí ở tuyến phòng ngự, dẫn bóng sút vào gôn đạt được điểm số, giúp đội Thái Bình Phủ đánh một đòn phủ đầu.
Song phương lại tập hợp chiến đấu tiếp, sau một nén nhang, Trịnh Thái chuyền bóng bị Lý Lâm Phủ cắt bóng, một đòn đánh mạnh, bóng bay ra mấy trăm bước, rơi xuống trước gôn đội Thái Bình Phủ, chiến mã của Lý Trân đột nhiên gia tăng tốc độ, như gió bay điện chớp nhằm phía cầu môn của đối phương, hắn và Tiểu Diệp sắc bén phản kích khiến đội Thái Bình Phủ hỗn loạn, Dương Thận Giao và Trịnh Thái bị bắt nhanh chóng lui về phía sau tiếp ứng.
Lúc này, chiến mã của Lý Trân chạy gấp, đã vượt qua một gã hậu quân Thái Bình Phủ, hắn chỉ cần đối mặt với một gã hậu quân phòng ngự còn lại, cơ hội đang ở trước mắt.
Tiểu Diệp chuyền một đường bóng từ cánh phải, bóng bay ngang trời thẳng tới. Lý Trân không chút hoang mang, phóng ngựa chạy nghiêng, và một gã phòng thủ cuối cùng bên đối thủ mắc lỗi, mở một khoảng không lớn, trong nháy mắt khi một gã phòng thủ hậu quân khác đang chạy tới, hắn quyết đoán vung trượng, ngoài năm mươi bước nghiêng người đánh chéo góc, đối phương không kịp cứu viện, bóng bay vào cầu môn.
Hai bên ngang bằng tỷ số 1:1, trên sân bóng sôi trào lên, tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng gào thét vang vọng một phía chân trời.
Sắc mặt của Thái Bình công chúa trở nên cực kỳ khó coi, đội Nội vệ không hề giống loại tầm thường như mọi người nghĩ, không chịu nổi một đòn đánh. Ngược lại, bọn họ thi đấu vô cùng có kết cấu, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, một khi nắm lấy cơ hội liền nhanh chóng phản công, xé rách phòng tuyến của đối phương.
So sánh trên dưới, đội Thái Bình Phủ dựa trên thực lực phải thắng một bậc, lại thủy chung không thể tìm được cách tiến công hữu hiệu.
Mắt thấy hai bên đang ở thế ngang nhau, Thái Bình công chúa hừ mạnh một tiếng, xoay người quay trở về đại trướng, biểu hiện của đội bóng làm nàng rất thất vọng, nàng không muốn xem nữa.
Đội Nội vệ ghi điểm cũng khiến trận đấu dần dần trở nên điên cuồng, hoang dã hơn. Có lẽ ý thức được Thái Bình công chúa đối với biểu hiện của đội bóng có sự bất mãn, các cầu thủ đội Thái Bình phủ trong lòng có sự nóng vội, động tác bắt đầu trở nên hung bạo hơn, sau đó không lâu ở hiệp đấu, trong một lần tiến công, Tiểu Diệp bị cầu thủ hậu quân của đối phương Vương Đại Lực phóng ngựa chạm vào, hai con chiến mã đều bị trọng thương, vai Tiểu Diệp bị thương một lỗ hổng lớn, máu chảy ra không ngừng.
Lý Trân thay Tôn Chí vào, cũng cải biến chiến thuật, hắn chuyển sang đánh tiền quân, Tôn Chí bắn trung quân, hai đội chiến đấu kịch liệt cũng tới hồi gay cấn, điểm số bám đuổi sát sao, sau khi đội Thái Bình phủ đánh vào một bàn không lâu, đội Nội vệ cũng đánh vào thêm một quả, lại san bằng tỉ số.
Tình thế không ổn, đội Thái Bình Phủ điên cuồng tiến công, ở thời điểm chỉ còn chưa tới một khắc đồng hồ nữa sẽ chấm dứt cuộc tranh tài, Dương Thận Giao lại đánh vào một bàn, điểm số hai bên đổi thành 3-2, đội Thái Bình Phủ dẫn trước một điểm, tình thế ngược lại đối với đội Nội vệ không ổn, đội Thái Bình Phủ bắt đầu đổi công thành thủ, ý đồ duy trì ưu thế dẫn trước đến cuối cùng.
Lý Trân bởi vì luôn bị trung quân của đối phương là Trịnh Thái kèm sát người, thủy chung khó có thể có cơ hội đến tiến công được. Thời gian trôi qua từng chút một, thời gian kết thúc trận đấu đã sắp đến rồi, gần như mọi người đều như nín thở. Lúc này, Lý Trân quyết đoán thay người đã cạn kiệt thể lực là Lý lâm Phủ ra khỏi sân, đểngười vốn không có cơ hội xuất chiến Diêu Hỉ vào sân.
Cơ hội thường sẽ xuất hiện ở thời điểm không tưởng được, khi Trương Xương Tông đang chuyền bóng xuất hiện sai lầm, quả bóng trên không trung bị Diêu Hỉ đoạt được, cậu quyết đoán ra trượng, đánh ra một gậy rất yếu hất bóng trên mặt phẳng thấp.
Vốn bám sát lấy Lý Trân, Trịnh Thái gặp bóng nhanh chóng chậm lại, y bỏ lại Lý Trân phóng về phía hướng trái mã cầu, không ngờ đây là kế dụ binh của Diêu Hỉ, y đoạt trước một bước đuổi theo bóng, bóng trượng nhẹ nhàng nhướn lên, bóng lướt qua đỉnh đầu Trịnh Thái, rơi xuống ngay trước Lý Trân.
Cơ hội đã xuất hiện, Lý Trân thoát khỏi sự đeo bám của Trịnh Thái, đuổi theo bóng, lúc này khoảng cách giữa hắn và cầu môn chỉ có bốn mươi bước, phía trước là hậu quân của đối phương Vương Đại Lực ngăn trở mạnh mẽ, đóng kín góc sút của hắn. Lý Trân vung cán đánh một kích, bóng xuyên qua phía dưới bụng của Vương Đại Lực, hắn lập tức điều khiển ngựa, chiến mã quay đầu lao nhanh về bên phải, qua mặt Vương Đại Lực.
Nhưng ngay khi Lý Trân chuẩn bị vung trượng, khóe mắt hắn liếc qua, không ngờ phát hiện một lưỡi dao găm sắc bén phóng tới sườn trái của mình.
Lý Trân chấn động, vội lách người sang bên, dao găm đâm vào bì giáp, dính vào sát da thịt của hắn, hắn thậm chí có thể cảm giác được dao găm lạnh như băng. Lý Trân giận dữ, hướng dao găm phóng tới gió vài chục bước ngoại trừ Trương Xương Tông, không còn có người khác, chỉ thấy trong ánh mắt của Trương Xương Tông tràn đầy sát khí, xiết chặt nắm tay.
Lý Trân lại chẳng quan tâm cùng Trương Xương Tông phát sinh xung đột, đã không có thời gian nữa rồi. Trước mắt thấy một cơ hội cuối cùng sắp trôi qua trong giây lát, Lý Trân hai chân kẹp chặt chiến mã, chiến mã chạy gấp mấy bước, vượt lên trước trái mã cầu đang nảy trên mặt đất.
Lúc này, một gã hậu quân phòng thủ khác là Lâm Diên Tự đúng lúc đuổi tới, kinh nghiệm dày dặn đóng kín góc độ sút gôn của Lý Trân, chỉ thấy Lý Trân nghiên người vung cán đánh một gậy, bóng bay qua đỉnh đầu Lâm Diên Tự, hiện lên một đường vòng cung bay về phía cầu môn, lại rơi thẳng vào gôn.
Toàn sân bóng lập tức hoan hô lên, lúc này tiếng chiêng kết thúc cuộc tranh tài vang lên, điểm số là 3-3 hòa nhau, đội mã cầu Thái Bình Phủ lập tức uể oải vạn phần, bọn họ không thể không đọ sức sút gôn từng cá nhân với đối phương để quyết định người sở hữu thắng lợi cuối cùng.