Canh năm ngày hôm sau, Lý Trân dẫn theo đám thuộc hạ cùng tùy tùng, người chăn ngựa tổng cộng là hơn 10 người, dưới dự bảo vệ nghiêm mật của 10 võ sĩ Nội vệ đi thẳng đến sân đấu mã cầu.
Hai ngày nay, thành Lạc Dương tổng cộng phải cử hành ba mươi hai trận thi đấu mã cầu, thu hút hơn mười vạn người xem say mê môn mã cầu, bao gồm dân chúng bản địa và người từ các nơi tới Lạc Dương.
Đây gần như là lễ hội cuồng nhiệt của Thần đô Lạc Dương, tất cả quan lại cũng nghỉ hai ngày, Hoàng thành cũng mở cửa cho dân chúng, môn mã cầu có sức hấp dẫn rất lớn làm bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết trong mỗi người. Gần một trăm ngàn dân chúng đến từ các phường của Lạc Dương chen chúc vào xem, làm cho ba sân đấu mã cầu của Hoàng thành chật như nêm cối.
Góc phía tây nam của sân mã cầu có xây một khán đài gỗ, chuyên để cho các quan lại quyền quý theo dõi trận đấu, nhìn lên khán đài thấy có Địch lão phu nhân và cháu gái Địch Yến của bà đang ngồi ngay ngắn. Địch Yến không vui ngồi bên cạnh bà nội, thấp giọng giận hờn: - Con không thích xem thi đấu mã cầu, bà nội tự đến là được, cớ gì phải lôi cả con đi.
- Nha đầu chết tiệt kia, con không đi theo ta thì ai đi? Ta lớn tuổi như vậy rồi, con nhìn đám người này đi, nếu chẳng may họ đụng phải ta làm ta ngã thì con phải giải thích thế nào với cha con?
- Thế thì đừng xem trận thi đấu mã cầu này nữa, sao nội cứ phải xem trận này.
Địch Yến bất đắc dĩ, đành thấp giọng than thở mấy câu rồi không nói gì nữa. Tuy nói như vậy nhưng mắt nàng lại lén lút nhìn liếc qua, kiểm tra hai bên khán đài, trên đài gỗ gần như đã kín chỗ nhưng chưa thấy Thượng Quan Uyển Nhi đâu. Trong lòng nàng lúc này mới thoải mái một chút. Nhìn xuống sân đấu, hai đội vẫn còn chưa ra mắt. Trong lòng nàng thầm nghĩ, mong cho tên kia hôm nay thất bại!
Xung quanh sân đấu mã cầu tấp nập toàn là người, có khoảng hơn ba vạn người đang theo dõi trận đấu mã cầu này. Nhưng so với trận đấu của đội Thiên kỵ doanh và Tứ Trấn liên đội thì trận đấu này chỉ như voi gặp kiến mà thôi. Xung quanh sân mã cầu của Thiên kỵ doanh, nghe nói đã có đến bảy, tám vạn khán giả xem trận đại chiến, rất nhiều người vốn không nhìn thấy sân đấu nữa, mới chuyển qua đây xem trận đấu này.
Sân thi đấu mã cầu dài hơn 1200 bước, rộng hơn 700 bước, bốn phía có vành che cao cỡ nửa người, đề phòng bóng bắn ra ngoài sân, đồng thời cũng ngăn cho khán giả vào sân đấu bị ngựa giẫm phải.
Ở hai đầu bắc nam của sân mã cầu có dựng một tấm gỗ lớn thẳng đứng, tấm gỗ cao tới hai trượng, giữa tấm gỗ lại có một cái lỗ nho nhỏ màu đỏ thắm, cái lỗ chỉ cỡ bằng cái bát ăn cơm, mặt sau có túi lưới được đan bằng mây. Đó chính là cầu động của mã cầu, bắn bóng vào trong lỗ đó là sẽ được một điểm.
Hai góc đông bắc và góc tây nam của sân đấu, mỗi bên đều có một lều trại chiếm khoảng vài mẫu đất, bốn phía có binh lính đứng đó, còn có rào chắn xung quanh ngăn cách lều trại với bên ngoài. Lúc này trong đại trướng phía góc đông bắc, Lý Trân dẫn đầu chín cầu thủ mã cầu đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng cho trận đấu. Mỗi người đều mặc áo giáp trụ bó sát người, màu đen, trên đùi có giày bó màu nâu, nhìn ai cũng rất cường tráng.
Thượng Quan Uyển Nhi trong đại trướng nói với mọi người: - Hôm nay là trận đấu đầu tiên, ta biết các ngươi rất lo lắng có thể thắng được đối phương hay không? Hôm qua ta cũng đã hỏi Thánh thượng, thái độ của Thánh thượng rất rõ, cuộc thi đấu lần này dùng thực lực quyết định thắng thua, bà không có bất kỳ sự can thiệp nào!
Câu nói của Thượng Quan Uyển Nhi như một liều thuốc an thần cho mọi người, lúc trước mọi người đều hơi lo lắng, có phải Thánh thượng hy vọng cảnh tượng Lý Võ cùng tác chiến trên sân sẽ được tiếp diễn hay không, nếu như vậy e rằng hôm nay bọn họ lành ít dữ nhiều. Thượng Quan Uyển Nhi kịp thời nói vậy, rõ ràng đã có tác dụng làm ổn định lòng quân.
Lý Trân cũng cao giọng nói với mọi người: - Chúng ta đã điều chỉnh để có được trạng thái tốt nhất, không có lý do gì không thắng lợi, vì thắng lợi hôm nay chúng ta toàn lực ứng phó!
- Toàn lực ứng phó! Mọi người hét lớn một tiếng để tinh thần phấn chấn.
Lúc này, từ phía xa có tiếng tù và trầm thấp truyền đến, tiếng “Tu…” vang vọng toàn trường. Đây là báo hiệu đã đến giờ rồi, mọi người trở mình lên ngựa. Lý Trân vung trượng bóng lên: - Xuất phát!
Mười cầu thủ mã cầu lần lượt tiến vào sân, cùng lúc đó mười đối thủ của bọn họ cũng ra sân bóng. Xung quanh sân bóng lập tức nổi lên tiếng hoan hô như tiếng sấm.
Lúc này, Địch Yến cũng quên rằng mình đang tức giận với Lý Trân, hai tai khép lên miệng, nàng hô to: - Lão Lý, cố lên!
Địch Yến chợt phát hiện ra bà nội bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ cười cười, còn nháy mắt với nàng mấy cái. Nàng đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: - Cũng đâu phải một mình hắn họ Lý?
- A Yến, hắn là ai vậy? Ai là hắn? Ta đâu biết gì.
- Bà nội, đừng cười con, trận đấu bắt đầu rồi, mau xem thôi!
Địch Yến làm nũng đẩy bà nội, rồi quay đi chỗ khác, lão thái thái cười ha ha không trêu ghẹo nàng nữa.
Lúc này, năm cầu thủ chủ lực của hai bên đi vào sân, Lý Trân vẫn là chủ tướng kiêm tiền quân của đội mã cầu Nội vệ. Trương Lê và Lý Lâm Phủ làm tả, hữu trung quân. Tửu Chí và Bùi Khoan làm hậu quân, bọn họ xếp thành đội hình chỉnh tề trên sân bóng, cưỡi trên những con tuấn mã tráng kiện, cầm gậy thẳng đứng.
Gió thổi phần phật, thổi qua khuôn mặt của chủ tướng Lý Trân. Mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú vào đối phương, không hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng thét gào rung trời xung quanh một chút nào.
Còn đội của Tương Vương cũng xếp thành hàng, bọn họ không bố trí tiền quân mà sử dụng trận hình hai quân thường dùng, ở giữa là Lý Thành Khí làm chủ tướng, cánh tả là Triệu Ninh, cánh hữu là Võ Sùng Huấn, hậu quân cũng có hai người. Một người là Ngô Chính còn người kia là Hàn Thanh, giống như Võ Sùng Huấn, y cũng là mã cầu thủ của Thiên Ngưu Vệ tới giúp bọn họ.
Nhìn từ bên ngoài, cả hai bên không có bất kỳ sự khác thường nào, nhưng khán giả có nghiên cứu về mã cầu đều biết nhược điểm của hai bên.
Địch lão phu nhân thấp giọng nói với Địch Yến: - Trận đấu này nhược điểm của đội Tương Vương quá lớn, nữ hoàng đế là có ý tốt mới cho bọn họ hai cao thủ Thiên ngưu vệ mà không biết trong thi đấu mã cầu sự phối hợp ăn ý mới là điều quan trọng nhất. Bọn họ căn bản là không có sự huấn luyện phối hợp, hơn nữa vốn dĩ Lý, Võ có mâu thuẫn, trận đấu này e là bọn họ lành ít dữ nhiều.
- Đội Nội vệ thì sao? Địch Yến không quá quan tâm đến đội Tương Vương, thực tế nàng vẫn quan tâm đến đội của Lý Trân: - Nội cảm thấy nhược điểm của bọn họ ở chỗ nào?
- Nhược điểm của bọn họ nằm ở cánh hữu trung quân. Ta từng xem qua bọn họ tập luyện. Lý Lâm Phủ không đủ quyết đoán, khí thế quá yếu dễ dàng bị đối phương đột phá từ chỗ mình. Anh ta và Bùi Khoan ở phía sau phối hợp không ăn ý, sẽ bị đối phương ghi điểm từ cánh phải. Lần trước bọn họ thua Thiên kỵ doanh ba điểm, hai quả cầu mất chính là ở cánh hữu.
Một tiếng chiêng vang lên, trận đấu chính thức được bắt đầu. Lý Thành Khí đánh một đường bóng đẹp mắt, trái mã cầu xuất hiện ngay phía trước Võ Sùng Huấn.
Tửu Chí giục ngựa xông lên, nhìn chăm chú vào người chứ không nhìn bóng. Chiến mã cản Võ Sùng Huấn lại, mã cầu lại vụt qua bên trái của y, Bùi Khoan ở phía sau tiếp ứng đúng lúc đã chặt đứt đường bóng. Y hung hăng đánh một cái, mã cầu bay lên không trung như một ngôi sao rơi bắn về phía trước cách Lý Trân 500 bước.
Chiến mã của Lý Trân đuổi gấp, đuổi theo mã cầu ngay trước khi đối phương kịp cản lại, bóng đã được truyền cho Lý Lâm Phủ ở hữu lộ.
Khả năng khống chế bóng của Lý Lâm Phủ quả thực rất mạnh, không đợi cho mã cầu rơi xuống đất, gã đã vung trượng đánh, mã cầu rơi xuống tả lộ. Lúc này tả lộ xuất hiện một người có thể trực tiếp vung trượng sút gôn. Trương Lê giục ngựa chạy gấp đuổi theo mã cầu. Lý Thành Khí căng thẳng hô lớn: - Chặn y lại!
Hàn Thanh hét lớn một tiếng, thúc ngựa lên đón, lúc này Võ Sùng Huấn phát hiện ra lỗ hổng. Ngô Chính ở cánh phải không kịp thu về phòng ngự, Hàn Thanh bị điều sang cánh phải, như vậy trung lộ không có người phòng thủ rồi, mà Lý Trân lại đang ở trung lộ. Võ Sùng Huấn căng thẳng, gào lên: - Không được đi lên, về thủ đại doanh!
Nhưng không kịp nữa rồi, Trương Lê không sút gôn, trượng bóng vừa gõ, mã cầu đã bay về trung lộ, bắn thẳng đến chỗ của Lý Trân. Hắn không chút hoang mang, vung trượng đánh “Bang” một tiếng giòn vang, mã cầu chuyển hướng, bắn thẳng vào cầu động cách đó năm mươi bước, mã cầu vào lưới, đội Nội vệ ghi được bàn thắng đầu tiên.
Trên sân bóng tiếng hoan hô dậy lên như sóng thần, Địch lão phu nhân kích động đấm vào ván gỗ: - Trúng cách hơn 50 bước, bóng hay!
Địch Yến cũng kích động nắm tay hô lớn: - Lão Lý, bắn hay lắm!
Đội Nội vệ phấn chấn ngẩng cao đầu, còn đội Tương Vương hoang mang, Võ Sùng Huấn trợn mắt nhìn Lý Thành Khí: - Chủ xạ thủ là Lý Trân, rốt cuộc ngươi có hiểu không?
Lý Thành Khí tuy vì hô to Hàn Thanh đi chặn Trương Lê mà phán đoán sai lầm nhưng y vẫn không chấp nhận được Võ Sùng Huấn lại giáo huấn mình, y lạnh lùng nói: - Ta là chủ tướng, trên sân bóng ta nói mới tính!
Võ Sùng Huấn kiềm chế cơn giận trong lòng, vốn dĩ gã phải dẫn dắt đội Thiên ngưu vệ tham gia đại hội thi đấu mã cầu lần này. Bọn họ vì thế đã phải chuấn bị một năm, hoàn toàn có hi vọng vào tốp 8.
Nhưng cũng vì Thánh thượng điều chỉnh, để y đi trợ giúp đội Tương Vương nhu nhược này, còn có một chủ tướng vô dụng, ngu xuẩn, tâm huyết một năm của bọn họ bị uổng phí, gã tức đến mức hai mắt như phóng ra lửa, đành hừ mạnh một tiếng rồi thúc ngựa đi.
Đối chọi mã cầu và đối chọi kỵ binh ở một mức độ nào đó hoàn toàn giống nhau, sĩ khí sẽ ảnh hưởng đến toàn cục. Vừa bắt đầu trận đấu được gần một tuần nhang, đội Nội vệ đã nhanh chóng dẫn trước, giành được một điểm, sĩ khí của độ Nội vệ tăng vọt, thế tấn công như chẻ tre, phòng ngự như tường đồng vách sắt.
Ngược lại, sĩ khí đội Tương Vương đê mê, hơn nữa lại xảy ra nội chiến, sau một khắc đồng hồ Trương Lê là người thứ hai của đội Nội vệ đánh vào quả thứ hai, nội chiến của đội Tương Vương cuối cùng bùng nổ. Võ Sùng Huấn giáo huấn Lý Thành Khí cãi nhau như hai con gà chọi trên sân, hai người chỉ trích nhau, khiến cho trận đấu không thể không gián đoạn.
Nhưng khi trận đấu vừa mới bắt đầu lại thì Võ Sùng Huấn lại hung hăng bẻ gãy trượng bóng thành hai đoạn ném xuống đất, nổi giận đùng đùng rời khỏi sân bóng.
Gã không thể chịu đựng được nỗi sỉ nhục thất bại, càng không thể chịu đựng được cùng tác chiến với hoàng tộc Lý thị trên sân. Võ Tắc Thiên vốn hi vọng hai tộc Lý Võ có thể đồng tâm hiệp lực nhưng chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ ngắn ngủi, tất cả đã tan thành mây khói.
Không có Võ Sùng Huấn, đội Tương Vương phòng ngự và tấn công lại được tăng mạnh, cũng đánh ra mấy chiêu phản kích đẹp, khiến người xem dâng trào cảm xúc. Nhưng ở bên đối lập, thực lực của đội mã cầu Nội vệ ít nhất cao hơn đội mã cầu Tương Vương hai bậc. Trong một canh giờ diễn ra trận đấu, đội Nội vệ trước sau vẫn luôn khống chế được đối phương.
Sau tiếng chiêng báo hiệu kết thúc trận đấu, toàn hội trường hoan hô, đội mã cầu Nội vệ thắng với tỉ số 5:1, giành được thắng lợi đầu tiên trong cuộc tranh tài, đội mã cầu Tương Vương đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Nhưng đó chưa phải là đội đầu tiên bị loại bỏ, ngay trên sân bóng cách đó không xa, liên đội An Tây tứ trấn có thực lực mạnh mẽ đã bị Thiên kỵ doanh có thực lực hùng mạnh hơn đánh bại với tỉ số cách biệt rất lớn 6:1, trở thành một trong những đội đầu tiên bị loại khỏi cuộc đấu.
Lúc tiếng chiêng báo hiệu trận đấu chấm dứt, Lý Trân và đồng đội mừng rỡ như điên, họ ôm nhau, rất nhiều người cảm động không kìm nổi nước mắt. Lý Trân phóng ngựa chạy gấp trên sân đấu, cao giọng vung tay hô lớn, hưởng thụ sự vui sướng của thắng lợi.
Đúng lúc này, Lý Trân bỗng nhìn thấy Địch lão phu nhân và Địch Yến đứng ở phía ngoài sân bóng.