Quán rượu Minh Lệ nằm ở phía bắc Lạc Dương, là một quán rượu nổi tiếng chiếm diện tích khá lớn, mười mấy hồ cơ trẻ trung xinh đẹp đang chiêu khách ngồi đầy cả quán rượu, việc kinh doanh vô cùng phát đạt, phần lớn là đã có đặt trước. Vận may của đám Lý Trân không tồi, lúc đi vào quán rượu thì đúng lúc cũng có người uống xong, họ có ngay một nhã gian.
Mọi người ngồi xuống trong phòng, tửu quán này chủ yếu là có thịt dê nướng, thêm nữa là rượu nho Cao Xương và đội múa Tây Vực thích hợp nhất để liên hoan bạn bè. Bầu không khí của quán rượu này chủ yếu kinh doanh nhã phòng, mỗi phòng đều có một đám người đang liên hoan nói chuyện phiếm.
Mọi người đều ngồi dưới đất, trải ghế đệm, ở giữa là bộ đồ nướng, chậu than đặt dưới kệ nướng, thịt dê được nướng tại chỗ để thực khách có thể được nếm thịt nướng chín ngay tại chỗ.
Lý Trân suất lĩnh đội mã cầu hơn mười người, ngoài bảy người ban đầu ra còn có thêm Trương Lê, và hai cao thủ khác tìm được trong Nội vệ, đã thành lập được một đội bóng đầy đủ.
Mọi người chọn hơn hai mươi món, lại chọn hai con dê để trên kệ nướng. Không lâu sau, mấy tên tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên, mọi người trò chuyện vui vẻ, không khí náo nhiệt lạ thường.
- Nào! Vì đại hội thi đấu sắp đến, chúng ta uống chén này!
Lý Trân giơ chén rượu lên cười nói: - Chúc chúng ta có được thành tích tốt!
Mọi người cười nói vui vẻ, cùng nhau nâng chén thoải mái. Lúc này có một gã trẻ tuổi và ba người trong ban nhạc đi vào khua chiêng gõ trống, đội múa Hồ cơ mặc váy dài chậm rãi nhảy điệu múa xoay nổi tiếng của người Hồ.
Lý Trân híp mắt nhìn các Hồ cơ lượn một vòng, không biết tại sao hắn chợt nhớ đến Khang Tư Tư. Tâm trạng của hắn hôm nay lại nhớ về ký ức, giống như đã từ rất xa xôi. Rất nhiều chuyện từ nhiều năm trước, Tư Tư từng khiến hắn cảm động cũng dần cách xa khỏi cuộc đời hắn, dần dần mờ đi trong trí nhớ hắn, giống như tuổi thanh xuân dần qua đi.
- Lão Lý, ta quên nói với huynh, có tin của Đại Tráng rồi. Tửu Chí ở bên thấp giọng nói.
- Ồ! Bây giờ y đang làm gì?
- Đệ nghe phụ thân nói, huynh ấy viết thư cho đệ, trong thư nói Đại Tráng và thúc thúc của huynh Khang Ngũ Đức tới Tát Mã Nhĩ Hãn, e là phải mùa hè mới về được, có lẽ sẽ đến Lạc Dương.
Lý Trân cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi từ từ nói: - Ta vẫn đang nghĩ, nếu có Đại Tráng ở đây để y đánh hậu quân, đổi cho ngươi đánh bóng ở trung hậu lộ có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.
Bùi Khoan ở bên cạnh tiếp lời: - Lão Lý, nói đến bày trận, đệ đề nghị huynh đổi sang đánh bóng ở trung lộ.
Bùi Khoan liếc mắt nhìn Lý Lâm Phủ, y vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Lý Lâm Phủ bỏ qua tuyến phòng ngự trung lộ. Cho dù Địch lão phu nhân nói nếu không đuổi đối phương sẽ đột phá cánh phải nhưng Bùi Khoan cho rằng đây chẳng qua là Địch lão phu nhân an ủi nên nói vậy. Ai cũng nhìn ra Tửu mập đang ở cánh phải, đối phương không thể đột phá theo cánh phải được, rõ ràng là Lý Lâm Phủ đã phán đoán sai lầm.
Nếu không phải Lý Lâm Phủ phán đoán sai lầm, cuối cùng sao Đậu Tiên Vân có thể đánh được quả bóng kia.
Bùi Khoan uống một hơi cạn sạch chén rượu, thở hồng hộc nói: - Trung lộ chắc chắn phải có người hiểu chuyện, chỉ có lão Lý mới có khả năng phán đoán này.
Mặt của Lý Lâm Phủ trắng bệch đi, lúc này gã mới nghe hóa ra Bùi Khoan đang châm chọc mình, gã căm tức nhìn Bùi Khoan nói: - Với tình hình lúc đó, ngươi dám nói đổi lại là mình có thể bất động tại chỗ không?
- Đương nhiên là ta cũng sẽ đuổi theo bóng, cho nên ta mới nói chỉ có lão Lý mới phán đoán được quân tình, đề nghị huynh ấy đánh trung lộ có gì không đúng?
Lời của Bùi Khoan nói khiến mọi người la hét ầm ĩ, đến đám Hồ cơ cũng phải bỏ dở. Mỗi người đều có ý kiến của mình, nếu Lý Trân đi đánh trung quân như vậy tiền quân ai sẽ đánh. Không ai có kỹ thuật sút gôn tốt như Lý Trân.
Lý Trân cao giọng hô: - Mọi người trật tự, trật tự!
Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, lúc này Lý Trân mới nói với mọi người: - Chiến thuật đã hình thành thì không phải là không thể thay đổi, không thể cứng nhắc, gặp thời cơ thì phải quyết đoán mới có được thắng lợi. Đề nghị của lão Bùi cũng coi như một loại chiến thuật, lúc lâm chiến nếu cần ta đánh trung lộ chúng ta sẽ điều chỉnh. Bây giờ mọi người uống rượu, đừng vì một cuộc thi đấu mà làm tổn thương hòa khí lẫn nhau.
Mọi người không la hét ầm ĩ nữa mà uống rượu, ăn thịt. Lúc này, ngoài cửa có tiếng của nữ nhân: - Là chỗ này!
- Hình như là phòng này!
Cửa mở xoạt một tiếng, có bảy, tám đại hán đi tới, dẫn đầu là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá lôi cuốn, mặc váy đai đen, viền váy khảm vàng, đeo một thanh trường kiếm. Lý Trân liếc mắt là nhận ra cô ta, đây chính là Võ Phù Dung đối đầu với hắn. Bây giờ đã thay thế Vạn Quốc Tuấn, trở thành thống lĩnh của một nửa Nội vệ kia và trở thành đối thủ mới của Lý Trân.
Bảy, tám người dũng mãnh xông vào, không khí trong phòng liền trở nên khó chịu, nhóm múa và ban nhạc thấy tình thế không ổn liền vội vàng chạy ra ngoài. Thủ hạ của Lý Trân cũng đứng hết dậy, tay cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn vào đám khách không mời mà đến này.
Võ Phù Dung nhướn mày, cười nói: - Lý thống lĩnh, thật trùng hợp, hóa ra các ngươi cũng ở chỗ này.
- Võ thống lĩnh, ngươi có chuyện gì không? Lý Trân thản nhiên nói.
- Không sao, nghe nói trưa nay đội mã cầu Nội vệ chúng ta đã thua đội mã cầu Thiên kỵ doanh. Ta thực rất đau lòng, đội mã cầu của Lý thống lĩnh sao lại không bằng người này?
Vẻ mặt của Võ Phù Dung mang theo sự trào phúng, cố tình nhấn mạnh mấy chữ “đội mã cầu Nội vệ của chúng ta”, Lý Trân cười lạnh một tiếng, rõ ràng là nàng ta biết Nội vệ này không liên quan gì đến Nội vệ kia, cho nên mới cố tình gây sự.
Lý Trân không chút hoang mang mà nói: - Thua bóng là vì không có sự tham gia của Võ thống lĩnh. Nếu Võ thống lĩnh có thể lấy tinh thần của gia tộc giúp đỡ chúng ta mấy cầu thủ trình độ cao, tin chắc rằng chúng ta sẽ không thua người khác.
Lý Trân châm chọc những câu này vô cùng sắc bén, ám chỉ châm chọc Võ Phù Dung bán đứng lợi ích của gia tộc. Võ Phù Dung giận đến phát run, lửa giận xông lên tận đỉnh đầu, cô ta chỉ vào Lý Trân trách mắng: - Ngươi… Ngươi dám nói ta như vậy?
Lý Trân hừ mạnh một tiếng: - Đây so với lễ vật mà lệnh tôn tặng ta ở huyện Thiểm thì có thấm tháp gì?
Võ Phù Dung sắc mặt đại biến, lui về sau một bước. Lúc này, cô ta mới nhớ ra chuyện phụ thân phái người đi ám sát Lý Trân, trong lòng chột dạ rồi chậm rãi gật đầu: - Được! Nhắc nhở hay lắm, suýt nữa ta đã phạm phải sai lầm lớn. Lý thống lĩnh, hai chúng ta dường như không thể hòa giải, thế này đi!
- Hòa giải không phải chỉ nói miệng mà thôi.
- Hừ! Nếu rượu mời không chịu uống, vậy ngươi hãy tự giải quyết đi.
- Võ thống lĩnh xin cứ tự nhiên!
Lý Trân khoát tay chặn lại, mời bọn họ ra ngoài, lúc đó sắc mặt của Võ Phù Dung trắng bệch, hung hăng đập chân: - Chúng ta đi!
Đúng lúc cô ta dẫn thủ hạ dời khỏi phòng thì trên hành lang có tiếng kêu thất thanh của tiểu nhị và khách uống rượu. Lý Trân đi đóng cửa lại cười nói với mọi người: - Đừng để những người này phá hỏng cuộc vui của chúng ta, chúng ta uống tiếp đi, chiều mai luyện tập tiếp!
…
Cuộc thi đấu mã cầu của Đại Đường chọn hình thức đấu loại, rút thăm để quyết định đối thủ. Sáu mươi tư đội bóng chém giết, vòng thứ nhất loại bỏ một nửa, vòng thứ hai chọn ra tốp 16 đội, vòng thứ ba chọn ra 8 đội. Sau đó là 4 đội, 2 đội và cuối cùng là quán quân.
Cuộc thi đấu mã cầu không chỉ là một cuộc chọn lựa người tài như Khoa cử hay Võ cử. Nó là một loại hình giải trí đại chúng, dựa trên nguyên tắc không có sự tham gia của quan phủ.
Nhưng trên thực tế, các đội mã cầu vào kinh tham gia thi đấu đều là do quan phủ hoặc quân đội các nơi phái đi, rõ ràng là có dấu vết của quan phủ. Hơn nữa dân chúng cũng không có khả năng tổ chức lớn như vậy, cho nên cuối cùng vẫn phải do bộ Lễ tổ chức.
Hai ngày sau, trời còn chưa sáng, dưới sự chủ trì của Thị lang bộ Lễ đã tiến hành rút thăm trong hành lang công sở của bộ Lễ để quyết định các đối thủ so tài vòng thứ nhất. Rút thăm hoàn toàn khách quan, rất tình cơ vòng thứ nhất là sự chạm trán của hai đội bóng dẫn dầu. Ví dụ như năm trước, Thiên Kỵ doanh vòng thứ nhất đã loại bỏ đội Tả Võ Lâm Quân hùng mạnh.
Sáu mươi tư đội dẫn đầu đã đến đông đủ, có quan viên địa phương, cũng có những cầu thủ trẻ tuổi, thậm chí có cả quan to của quân đội. Ai cũng vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm vào Thị lang bộ Lễ Dương Tái Tư.
Rút thăm rất đơn giản, chuẩn bị hai hộp giấy, viết tên tất cả các đội mã cầu, chia làm hai nửa thả vào hai hộp giấy đó. Dương Tái Tư tùy ý lựa chọn, rút thăm từ hai hộp giấy để lựa chọn đối thủ vòng thứ nhất.
Mỗi một lần rút xong đều cao giọng thông báo, cầm cây thăm bằng trúc phát cho thủ lĩnh của bên đối phương để phòng ngừa gian dối.
- Quân đội Tả Võ Lâm Quân, đánh với đội U Châu.
- Đội Cam Châu, đánh với đội phủ Thái Nguyên.
- Đội Lương Vương phủ đánh với đội Sóc Châu.
…
- Thiên kỵ doanh, đánh với liên đội An Tây tứ trấn.
Trong hành lang có tiếng xôn xao, năm ngoái bi kịch đã xuất hiện một lần rồi. Thiên kỵ doanh năm ngoái đứng đầu, còn Tứ trấn liên đội đứng thứ 6, hai đội mạnh gặp nhau, chắc chắn một đội mạnh sẽ bị loại.
Chỉ thấy sắc mặt của tướng lĩnh An Tây tái đi, lên trước nhận vị trí, tay run rẩy về vị trí của mình. Vẻ mặt của Đậu Tiên Vân cũng tỏ ra nghiêm trọng, liên đội Tứ Trấn rõ ràng không phải là kình địch mà y muốn gặp.
- Đội Nội vệ…
Lý Trân lập tức đứng lên, nghe thấy đội của mình.
…
Lý Trân từ bộ Lễ về quân nha Nội vệ trong hoàng thành, hắn có vẻ hơi lo lắng. Vừa mới vào cửa, 9 cầu thủ đang chờ đã đồng loạt xông lên nói: - Lão Lý, đối thủ của chúng ta là ai?
Vẻ mặt của ai cũng rất căng thẳng, nếu vòng thứ nhất mà gặp Thiên kỵ doanh hoặc đội phủ Thái Bình, thì bọn họ chết chắc rồi.
Lý Trân lấy tờ rút thăm ra chậm rãi nói với mọi người: - Là đội Tương Vương.
Mọi người lập tức hoan hô, vòng thứ nhất không ngờ bọn họ đấu với đội bóng của Tương Vương Lý Đán. Tuy bọn họ vẫn chưa kịp cử hành trận đấu huấn luyện nhưng luôn huấn luyện trên cùng sân bóng, hiểu rõ về nhau.
Đội bóng Tương Vương mặc dù có mấy cầu thủ tốt nhưng bọn họ mới được tổ chức và thành lập một tháng trước. Là một đội bóng tư nhân có thực lực nhất, gặp đội bóng này, bọn họ có hi vọng vào vòng ba mươi hai rồi.
Tửu Chí vô cùng hưng phấn: - Chúng ta uống rượu ăn mừng đi!
- Uống cái đầu ngươi ấy!
Lý Trân mắng một câu rồi nói với mọi người: - Ta vừa có một tin tuyệt mật, Thánh thượng cảm thấy đội bóng của Tương Vương quá yếu, đã sai hai gã Thiên Ngưu Bị thân gia nhập đội Tương Vương. Một người chính là con thứ của Võ Tam Tư là Võ Sùng Huấn, người còn lại là Hàn Thanh.
Tất cả mọi người đều ngây ra, Võ Sùng Huấn và Hàn Thanh đều là trụ cột của đội Thiên Ngưu Vệ, lại mang cho đội Tương Vương. Đội Thiên Ngưu Vệ năm nay vốn không có hi vọng, nhưng thực lực của đội Tương Vương được tăng quá lớn rồi.
Lý Lâm Phủ phản ứng nhanh nhất, lắp bắp nói: - Nếu chúng ta thắng đội Tương Vương có làm Thánh thượng tức giận hay không?
- Ta nghĩ là không thành vấn đề.
Lý Trân nói với mọi người: - Thánh thượng cũng muốn cho Thượng Quan xá nhân chút mặt mũi, chỉ cần trận đầu công bằng, thắng thua ở thực lực, tất cả mọi người sẽ không có gì để nói.
Quan trọng là thực lực của đội Tương Vương đột nhiên gia tăng, vốn dĩ quận vương Thọ Xuân Lý Thành Khí và đội mã cầu của Tiếu Thượng Lễ đánh rất tốt, bây giờ lại thêm hai gã cao thủ. Đội Tương Vương đột nhiên lên hạng nhất, cuộc tranh tài này đối với chúng ta mà nói là cuộc chiến hung hiểm, thế lực ngang nhau, khinh địch chắc chắn sẽ bại.
Tất cả mọi người lặng im không nói gì, Lý Trân lập tức cười nói: - Nhưng phối hợp không đủ chính là điểm yếu của họ, chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ, nắm lấy điểm yếu của họ, trận đấu thứ nhất chúng ta có lý do để thắng lợi.
Tâm trạng của mọi người đang chán nản, dưới sự cổ vũ của Lý Trân, họ đã dần lấy lại lòng tin. Bọn họ xoa tay, chờ trận đấu đầu tiên diễn ra vào ba ngày sau.