Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng buồn bã quay trở về phủ của nàng. Bước vào phòng, Lý Trân đang ngồi uống trà chờ đợi nàng, liền đứng dậy, hắn thấy sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi mang vẻ ưu tư, liền hỏi: - Đã phát sinh chuyện gì vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi ngây ngốc người ngồi trên ghế trong chốc lát, dường như không nghe thấy câu hỏi của Lý Trân. Lúc này, thị nữ Tiểu Nga bưng hai chén trà đi đến, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới thở dài nói với Lý Trân: - Thánh Thượng lệnh cho Lai Tuấn Thần điều tra vụ án ám sát.
- Xá nhân cảm thấy Lai Tuấn Thần điều tra không ổn sao? Lý Trân lại hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi lắc đầu: - Người này luôn giỏi đổi trắng thay đen, không từ thủ đoạn, hắn chủ trì án sẽ mười phần tạo thành án oan. Nếu để cho hắn điều tra vụ ám sát, không biết sẽ có kết quả gì, nói không chừng cuối cùng lại biến thành khổ nhục kế do ta dàn dựng nên.
- Không đến mức đó đâu!
- Cái gì không đến mức đó?
Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh một tiếng: - Tiết Hoài Nghĩa cuối cùng bị giết, mặt dù chính Hoàng Thượng quyết định nhưng cũng do một tay ta an bài. Ta hiểu rất rõ nàng ta, nếu bà ta có chút hối hận, nhất định sẽ giận lây sang ta, hoàn toàn có khả năng mượn vụ án lần này đứng phía sau trừng trị ta.
Lý Trân lúc này mới hiểu rõ lo lắng của Thượng Quan Uyển Nhi. Thì ra là lo Võ Tắc Thiên hối hận vì đã xử tử Tiết Hoài Nghĩa, tuy là nghe qua có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng tâm ý Thánh Thương khó dò, nếu Thượng Quan Uyển Nhi, người hiểu rõ Võ Tắc Thiên nhất đã nói như vậy, tất nhiên là có căn cứ.
Lý Trân cười cười nói: - Ta vừa rồi cũng đang nghĩ về chuyện này, chuyện này hẳn là vô cùng bí mật, chỉ có hai bên đương sự mới biết được, thế nhưng sự việc này lại truyền đến cả triều đình và dân chúng, ồn ào huyên náo, cuối cùng đến Thánh Thượng cũng biết. Đây rõ ràng là có người đang muốn làm mưa làm gió, muốn mượn vụ ám sát này để đạt được mục đích nào đó của bản thân y. Bây giờ Lai Tuấn Thần lại tham dự vào, ta nghĩ sự việc sẽ trở nên phức tạp hơn, nói không chừng sẽ biến thành khổ nhục kế của Xá nhân.
Thượng Quan Uyển Nhi trầm tư một lát, nhè nhẹ gật đầu: - Ngươi nói rất đúng, vụ án ám sát này quá sâu, ta không thể tùy tiện bước vào, chỉ đứng trên bờ để quan sát. Nhưng chúng ta phải đề cao cảnh giác, kiên quyết ngăn cản những bất lợi hướng đến chúng ta.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy khoanh tay đi vài bước, lại quay đầu nhìn chăm chú Lý Trân nói: - Nếu ngươi phát hiện ra bất cứ tình huống nào, phải ngay lập tức thương lượng với ta, ngàn vạn lần không được tự tiện hành động.
Thượng Quan Uyển Nhi buông bỏ cách thức ra lệnh, dùng giọng điệu thương lượng để biểu thị sự tôn trọng đối với Lý Trân. Lý Trân với sự thay đổi thái độ của nàng cảm thấy rất thỏa mãn, khom người cười khẽ: - Lý Trân nguyện vì Thượng Quan Xá nhân dốc lòng dốc sức bất kể lúc nào.
Thượng Quan Uyển Nhi mặt hơi đỏ lên, hàm răng trắng nõn nhè nhẹ cắn một chút đôi môi đỏ mọng, đôi mắt quyến rũ như sóng, nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn hắn, không biết nàng đang nghĩ đến nơi nào?
Rời khỏi hoàng cung, Lý Trân quay trở về nhà. Vừa mới vào cửa liền nghe tiếng đại tỷ cười khanh khách, trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên niềm vui bất ngờ, đại tỷ đã trở lại.
Lúc này, có nha hoàn chạy vào nhà bẩm báo, Lý Tuyền ôm Tú Nhi từ trong phòng đi ra, từ xa cười nói với Lý Trân: - Đại tỷ đã trở lại, đệ cũng không đến chào hỏi sao?
- Tỷ trở về lúc nào vậy? Lý Trân cười đi lên trước hỏi.
- Hôm qua ta đã trở về rồi, nghe nói đệ cũng đi ra ngoài?
- Đệ hộ vệ Thượng Quan Xá nhân hồi hương tế tổ, sáng hôm nay mới trở về.
Lý Trân đi lên trước, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Nhi. Trong khoảng thời gian đại tỷ rời nhà, hắn gần như mỗi ngày đều phải chơi đùa nhóc, tiểu tử kia đã nhận ra hắn, đôi tay mở ra, la hét cái gì không rõ.
Tú Nhi chính là muốn hắn ôm nó. Hắn ôm lấy đứa nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng một cái rồi cười nói: - Chúng ta không cần mẫu thân nữa rồi, sống cùng a cậu nha.
- Đi chỗ khác, đệ đang ở đây nói bậy bạ gì đó?
Lý Tuyền nhẹ nhéo lỗ tai hắn, vừa đem con ôm qua, cười nói: - Đi ăn cơm, tỷ có chuyện muốn cùng đệ thương lượng.
Lý Trân theo đại tỷ đi vào hậu đường, đồ ăn đều bày ở trên bàn, nhưng không thấy Tào Văn. Trong khoảng thời gian Lý Tuyền đi ra ngoài, Lý Trân cũng gần như chưa từng gặp Tào Văn, nghe nói hắn đang toàn lực chuẩn bị khoa cử, Lý Trân cũng lười hỏi hắn.
- Đại tỷ đi Linh Châu tình hình như thế nào? Lý Trân ngồi xuống cười nói
- Đệ ăn cơm đã, tỷ từ từ kể đệ nghe.
Lý Tuyền sau khi trở về bận bù đầu, sửa sang lại quán rượu, kiểm kê hàng tồn, hạch toán tài khoản, nàng căn bản không có thời gian nghĩ đến Linh Châu trang viên. Vừa lúc buổi trưa hôm nay, đệ đệ trở về, nàng mới nhớ tới việc của trang viên, muốn thương lượng với Lý Trân một chút. Mặc dù khế ước của trang viên đã ở trong tay nàng, nhưng nàng còn chưa ký tên đồng ý. Dù sao Vương gia nhượng lại ích lợi thật lớn, không có đệ đệ đồng ý, nàng không dám dễ dàng nhận ích lợi này.
Lý Tuyền giao Tú Nhi cho thím Lâm, trở về phòng lấy khế đất mang tới, đặt lên bàn đưa cho Lý Trân: - Đệ xem cái này đi.
Lý Trân vừa ăn cơm vừa lật xem khế đất, cười nói: - Trang viên năm nghìn mẫu, đại tỷ đã mua lại sao?
- Đệ không thấy tỷ còn chưa ký tên đồng ý sao? Khế đất cầm về rồi, nhưng đệ không đồng ý, tỷ nào dám ký tên?
- Vì sao?
Lý Trân kỳ quái đặt đũa xuống, cầm khế đất nhìn kỹ một lượt, lúc này mới hiểu được, thì ra là trang viên của Vương gia, chuyển nhượng cho Lý Tuyền với giá tám ngàn. Lý Trân nhướng mày: - Năm nghìn mẫu đất mà lại chỉ cần tám ngàn quan tiền, cái này quá hời rồi.
Đúng là như vậy. Đất của ngoài thành Lạc Dương ít nhất năm mươi quan một mẫu. Tuy rằng Linh Châu khá xa, nhưng tám quan một mẫu cũng tạm được. Năm nghìn mẫu đất này ít nhất giá cũng bốn mươi vạn quan tiền mà Vương gia chỉ lấy hai thành giá cả bán cho ta. Mặc dù Khinh Ngữ luôn miệng nói Vương gia có lời rồi, nhưng ta nào dám? Đệ nói xem, ta có thể làm vụ giao dịch này không?
- Vương Khinh Ngữ cũng cùng đến Linh Châu với tỷ à?
Lý Tuyền gật gật đầu: - Muội ấy nói rảnh rỗi không có việc gì làm, dứt khoát đi cùng tỷ. Thật ra tỷ biết rằng muội ấy biết được tỷ muốn đi Linh Châu mua đất nên đã quyết định đem trang viên Linh Châu của Vương gia bán cho tỷ. Muội ta cũng biết tỷ chỉ có mười ngàn quan tiền, do vậy chỉ bán cho tỷ tám ngàn quan tiền.
- Vì sao nàng ấy lại làm như vậy? Lý Trân không hiểu hỏi lại.
- Còn không phải là vì báo ân sao? Muội ấy nói đệ ở Tung Sơn có ơn với Vương gia, chẳng lẽ nào không phải?
Lúc này Lý Trân mới nhớ tới sự việc ở Tung Sơn, thì ra Vương Khinh Ngữ không quên, mượn việc đại tỷ đi Linh Châu mua đất để báo đáp mình. Đương nhiên chuyện này nếu không có sự đáp ứng của cha nàng, Vương Khinh Ngữ cũng không dám tùy ý đem bán năm ngàn mẫu đất. Cũng có thể thấy được đây cũng là ý tứ của Vương gia, trong lòng Lý Trân không khỏi có vài phần thiện cảm với Vương Khinh Ngữ.
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: - Tòa trang viên kia đại tỷ có muốn không?
- Tỷ làm sao có thể không muốn được?
Lý Tuyền thở dài: - Tòa trang viên kia bất luận là đất đai, ánh sáng, tưới tiêu đều vô cùng phù hợp với việc trồng nho, hoàn toàn không thua kém gì Cao Xương. Ở nơi đó tỷ có thế trồng ra loại nho tốt nhất, ủ ra loại rượu nho hảo hạng nhất, nhưng là…, tỷ cũng không biết nói như thế nào…
Lý Trân cười nói: - Nếu Đại tỷ yêu thích trang viên này có thể nhận lấy.
- Nhưng mà…
Lý Tuyền do dự nói: - Đất có giá bốn vạn quan tiền, lại bán cho tỷ tám ngàn quan tiền. A Trân, ân tình này quá lớn, hơn nữa tỷ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của đệ.
- Đệ biết mà, ân tình này đệ có thể trả cho Vương gia về sau, về phần danh tiếng của đệ, trong lòng đệ dám chắc, sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì, đại tỷ cứ việc nhận lấy.
Lý Tuyền lập tức mở cờ trong bụng. Nàng đương nhiên muốn tòa trang viên kia, chỉ cần đệ đệ đáp ứng, nàng liền có thể nhận. Lý Tuyền mừng khấp khởi nói: - Đệ đã đáp ứng, tỷ liền ký tên đồng ý.
Lý Trân gật đầu cười. Lý Tuyền vui mừng vô hạn, lập tức nói: - Đệ từ từ ăn cơm trước đi, tỷ xem lại khế ước một lần nữa. Nếu như không có vấn đề gì, ngày mốt có thể thành giao.
Sở dĩ Lý Tuyền vội vàng chạy về Lạc Dương, thật ra không phải bởi vì nàng muốn tìm tiểu đệ thương lượng việc trang viên mà là khoa cử đã sắp bắt đầu, việc này quan hệ đến tiền đồ của chồng nàng, cũng quan hệ đến vận mệnh và địa vị của nàng.
Tuy rằng nghe đệ đệ được thăng chức, còn được làm quan, thế nhưng dù sao cũng là đệ đệ, danh hiệu cáo mệnh phu nhân cũng không đến với nàng, mà là em dâu nàng được nhận. Nếu nàng muốn trở thành một vị quan phu nhân có địa vị nhất định phải để chồng mình thi đỗ khoa cử, đảm nhiệm Huyện Lệnh, Thứ Sử gì đó.
Trong khoảng thời gian này, Tào Văn thực sự cố gắng, tự giam mình ở trong phòng ngày đêm ra sức học hành, bên cạnh việc đảm bảo ăn uống và nghỉ ngơi cho trượng phu, nàng còn muốn vì trượng phu làm chút ít việc.
Lý Tuyền nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là đi cầu xin Bồ Tát phù hộ. Nghe nói Văn Thù Bồ Tát ở Hoa Nghiêm Tự khá linh nghiệm, là chỗ nhất định phải cúng bái mỗi khi tham gia khoa cử. Cơm nước xong, Lý Tuyền không quản đệ đệ có nguyện ý hay không, liền cưỡng ép lôi kéo Lý Trân đi Hoa Nghiêm Tự cầu nguyện Văn Thù Bồ Tát.
Lý Trân buổi chiều cũng không có việc gì, chỉ là hắn không muốn đi cầu xin Bồ Tát, ước nguyện gì đó cho Tào Văn. Hắn với chuyện Tào Văn làm vẫn còn canh cánh trong lòng. Hơn nữa, hắn hoài nghi lúc đại tỷ không ở Lạc Dương là lúc Tào Văn lại đi tìm cái ả Tiểu Liên kia vụng trộm, chỉ có điều hắn không có chứng cớ, cũng không thể nói có thêm cái gì?
- Đại Tỷ, buổi chiều đệ có việc, tỷ tự đi một mình đi.
- Đệ mới vừa nói buổi chiều không bận việc gì phải ở nhà nghỉ ngơi, tỷ vừa mới nói đi cùng tỷ chút việc, đệ liền có việc rồi. Rốt cuộc, đệ đi hay không? Lý Tuyền trừng mắt hạnh, giơ tay muốn tóm lỗ tai của Lý Trân.
Lý Trân bất đắc dĩ, đành phải giơ tay nói - Đệ cùng tỷ đi là được, nhưng đệ không muốn cầu cái gì Bồ Tát, tỷ tự mình đi bái nha.
- Đệ không bái thì không bái, nhưng không được nói ra, nói ra sẽ không thành. Ta có dập đầu một trăm cái cũng vô dụng. Lý Tuyền vừa oán giận vừa thu thập đồ đạc một chút, rồi cùng đệ đệ đi ra khỏi cửa.
Hoa Nghiêm tự không xa. Tọa lạc tại Phường Gia Thiện, phía nam chợ nam, là một ngôi chùa bậc trung, có hơn ba trăm tăng nhân. Ngôi chùa này nổi danh nhất chính là thờ cúng Văn Thù Bồ Tát
Nhà chùa đặc biệt xây dựng Văn Thù Viện, hang năm đều có vô số sĩ tử đến dâng hương thăm viếng, cầu Văn Thù Bồ Tát phù hộ mình thi đậu khoa cử, quanh năm suốt tháng hương khói không ngừng.
Lý Tuyền vừa đi vào chùa thấy có chút hối hận, chỉ thấy đầu người hiện ra phía trước Văn Thù Viện. Chí ít phải có đến mấy ngàn sĩ tử đang thăm viếng Văn Thù Bồ Tát, mỗi người đều thành kính như thế làm cho người ta có cảm giác Bồ Tát không phù hộ cho bọn họ không được.
Trong lòng Lý Tuyền như có trống đánh, kéo đệ đệ qua một bên, nhỏ giọng nói: - A Trân, Bồ Tát có phải đang bận quá rồi không, có chú ý đến chúng ta không?