Nhưng hắn vẫn là chậm một bước, hai tên thích khách ám sát thất bại, đồng thời nắm tay, trên chiếc nhẫn ngón trỏ lập tức nhảy ra một cây độc châm màu lam mạnh mẽ đâm vào cơ thể chính mình
Sĩ binh nội vệ nhanh chóng đè lại hai tay của bọn họ nhưng hai gã thích khách cả người bắt đầu co giật, một lát đều miệng sùi bọt mép mà chết.
Sĩ binh nội vệ thấy bọn họ không thể cứu sống, chỉ có thể đứng lên, yên lặng nhìn ba tên thích khách trên mặt đất, trong phòng một mảnh yên tĩnh
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc mới thu hồi kinh hoảng, nàng nhớ tới thiếu chút nữa là đi dạo một vòng Diêm Vương Điện, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nàng không kiềm nổi mà nhào vào lòng ngực Lý Trân, cả người lạnh run.
Lý Trân vỗ nhẹ nhẹ bờ vai sợ hãi của nàng, nhẹ giọng an ủi nàng vài câu, lập tức đỡ nàng vào trong phòng mẫu thân Trịnh Thị sát vách. Mẹ con hai người thoát khỏi khó khăn, đều ôm nhau khóc.
Lý Trân bước đến trong viện, chỉ thấy thi thể năm tên hắc y nhân nằm trên mặt đất bên trong viện, trong đó hai người trúng độc tự sát. Như vậy mà lại có đến 8 gã thích khách, sắc mặt Lý Trân cực kỳ khó coi, những tên thích khách này làm sao có thể trà trộn vào khách điếm, quả nhiên làm cho bọn hắn khó lòng phòng bị.
Lúc này, đội trưởng Trương Nhiên tiến lên cung tay làm lễ nói: - Khởi bẩm thống lĩnh, trên người cả tám tên thích khách đều không có bất cứ manh mối nào, ty chức dự định dựa theo độc châm bắt tay vào điều tra.
Việc không có manh mối vốn nằm trong sở liệu của Lý Trân, nếu đã là tử sĩ thích khách, đối phương làm sao có thể lưu lại bất cứ manh mối nào. Hắn gật gật đầu, lại cảm kích vỗ vỗ vai Trương Nhiên: - Vừa rồi rất cảm ơn ngươi.
Trên thân kiếm của thích khách đều có tẩm kịch độc, vừa rồi trường kiếm của thích khách đã đâm thủng áo giáp và nội y của hắn, thiếu chút nữa là đâm rách da thịt, nếu không phải là một mũi tên của Trương Nhiên đúng lúc bắn trúng cổ tay đối phương, khiến sức mạnh trên trường kiếm biến mất, chỉ sợ hắn lúc này đã phơi thây trong phòng rồi.
Đối phương thủ đoạn cực kỳ độc ác, khiến Lý Trân phản ứng đầu tiên chính là nghĩ do Thái Bình công chúa phái tới, tuy nhiên cũng không nhất định, có lẽ là Võ Thừa Tự, Lai Tuấn Thần, thậm chí là Võ Tam Tư, càng có thể là dư đảng của Tiết Hoài Nghĩa.
Lúc này, một gã nội vệ tóm lấy chưởng quầy của khách điếm mang tới. Dương chưởng quỹ sợ tới mức mặt như màu đất, quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu.
Sĩ binh nội vệ cung tay làm lễ nói: - Ty chức vừa mới phụng lệnh thống tĩnh đi điều tra sáu người thương nhân buôn bán da lông kia, bọn họ lại không có ở trong phòng, tiểu nhị nói bọn họ ra ngoài ăn cơm nhưng là lừa gạt chúng ta, sáu người bọn họ căn bản không hề đi ra ngoài, mà là trốn ở trong chuồng ngựa.
Lý Trân nhìn một chút thi thể trên đất, lại lạnh lùng hỏi: - Nhưng có tám tên thích khách, vậy còn hai người là từ đâu?
- Hồi bẩm thống lĩnh, bọn chúng là mười tên thích khách, chúng chia làm hai nhóm vào ở nhà trọ, bọn chúng mua được tiểu nhị, sửa đổi thời gian vào ở, vả lại đao kiếm đều giấu ở trong phòng tiểu nhị, hiện tại không biết 2 người còn lại đi đâu.
Lý Trân lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía chưởng quầy khách điếm: - Ngươi như thế nào giải thích cho ta?
Dương chưởng quỹ sợ tới mức cả người phát run, run rẩy thanh âm nói: - Tiểu nhân thật không biết chuyện này, là tiểu nhị tiếp đãi bọn hắn.
- Ngươi là chưởng quầy mà lại không biết?
Lý Trân hừ một tiếng thật mạnh lại hỏi: - Tên tiểu nhị kia giờ ở nơi nào?
- Khởi bẩm thống lĩnh, chúng ta ở trong phòng tiểu nhị phát hiện thi thể y, cho nên ty chức hô to có thích khách.
Lý Trân hung tợn nhìn chằm chằm chưởng quầy, hắn đoán chưởng quầy này khẳng định cũng lấy được ưu đãi, mới che giấu thời gian vào ở của đám người kia với mình. Sự việc có liên quan đến việc thanh toán tiền thuê trọ làm sao hắn có thể chỉ để có một tiểu nhị tiếp đãi?
Lý Trân vung tay lên, ra lệnh cho Trương Nhiên: - Kéo hắn đi xuống tra khảo, ta muốn có được báo cáo chi tiết.
Trương Nhiên và mấy tên lính đem kéo chưởng quầy xuống, binh lính còn lại xử lý thi thể thích khách. Lý Trân xoay người trở vào trong phòng.
Thượng Quan Uyển Nhi đã khôi phục những kinh hoảng từ vụ ám sát, nàng dọn sang phòng trống bên cạnh, ngồi dưới ánh đèn trầm tư không nói. Lý Trân chậm rãi đi vào trong phòng, không đợi Lý Trân mở miệng, Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng hỏi: - Có manh mối gì không?
Lý Trân lắc lắc đầu: - Không ra lai lịch trên người đám thích khách này.
- Hừ! Thượng Quan Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nghiến chặt hàm răng: -Người ám sát ta ngày hôm nay, sau này ta phải cho hắn trả cái giá gấp trăm lần giá phải trả!
- Xá nhân cảm thấy đây là ai động thủ? Lý Trân hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào một vòng bán nguyệt bên ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới thấp giọng nói: - Ta không biết sẽ là ai? Nhưng ta biết được một chút, có lẽ không phải là Thái Bình công chúa gây nên.
- Vì sao? Lý Trân cảm thấy rất kinh ngạc, hắn thật sự cảm thấy hiềm nghi lớn nhất phải là Thái Bình công chúa, không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại cho rằng không phải.
Đó là bởi vì ngươi không hiểu rõ nàng
Thượng quan Uyển Nhi nhàn nhạt cười nói: - Cô ta là một người rất có đầu óc, là một người rất có thủ đoạn. Có thể nàng ta cũng sẽ phái thích khách, nhưng đó chỉ là đối với ngươi hoặc những quan viên trung đẳng khác, nếu muốn ám sát ta, nàng ta tuyệt không tự mình động thủ, mà sẽ là mượn tay người khác. Thẳng thắn mà nói, ta thật cảm thấy có thể là Võ Thừa Tự.
- Võ Thừa Tự? Lý Trân không hiểu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hắn không biết sao nàng lại cho ra kết luận là Võ Thừa Tự.
- Rất đơn giản, có người bán rẻ ta.
Lý Trân bỗng nhiên phản ứng: - Ngươi nói là Võ Tam Tư!
Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi gật đầu: - Đây là sai lầm lớn nhất mà ta phạm phải, tin một người không nên tin tưởng.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi kéo ngọc trâm ra khỏi đầu, một mái tóc đen nhánh như như thác nước rối tung trên bờ vai, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lý Trân, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, một đôi mắt đẹp thật sâu nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt tựa như ảo mộng.
Đôi môi đỏ mọng của nàng cách khuôn mặt hắn ngày càng gần, bên tai hắn thấp giọng nỉ non: - A Trân, ngươi dùng thân thể đỡ một kiếm cho ta, ngươi biết vào một khắc đó, trong lòng ta có tư vị gì không?
Lý Trân ôn nhu vuốt ve mái tóc dài mượt của nàng, hắn có thể cảm thấy trong lòng nàng sợ hãi và bất lực, chiếc cổ trắng như tuyết của nàng tỏa ra làn hương u lan làm lòng hắn say mê, vành tai hắn chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, một dòng điện chạy khắp toàn thân, nơi sâu kín nhất trong nội tâm của hắn bị nàng khuấy động, vào giờ khắc này, trong lòng hắn ngập tràn sự yêu thương đối với nàng.
Thượng Quan gia tộc là vọng tộc Thiểm Châu, cho dù Thượng Quan Nghị bị sự trừng phạt nghiêm khắc của Võ Tắc Thiên, gia quyến không được làm quan nô, thế nhưng không hề ảnh hưởng gì đến địa vị gia tộc Thượng Quan tại Thiểm Châu.
Tổ trạch Thượng Quan gia tộc nằm ở ngoài thành phía huyện Nam Thiểm, là một nơi phong cảnh tú lệ, kề sông dựa núi, bốn phía là đồng ruộng trải dài. Trong đó từng mảng từng mảng rừng hỗn hợp. Tiết trời đầu xuân, chim nhỏ trong rừng bận bịu làm tổ, trên dòng sông nhỏ, tự nhiên có thể thấy từng đàn, từng đàn vịt trời đang nô đùa trong nước, bày biện ra cảnh tượng tràn trề sức sống.
Thượng Quan Uyển Nhi tuy là tâm phúc của thiên tử, quyền thế thật lớn, nhưng lần trở về này của nàng lại hết sức khiêm tốn, ngoại trừ một số nhân vật trọng yếu trong gia tộc, trên cơ bản không làm kinh động những người khác, quan phủ địa phương cũng không có được tin tức.
Thượng Quan Uyển Nhi ở tại gian phòng khách quý của tổ trạch, hình thành từ 3 cái sân nhỏ, hai nội 1 ngoại mà tạo thành. Thượng Quan Uyển Nhi và mẫu thân Trịnh Thị cùng vài người thị nữ trú tại một tòa viện bên trong, mà Lý Trân thì mang theo hơn mười thị vệ ở tại ngoại viện.
Nhưng nghĩ đến Thượng Quan Uyển Nhi từng ở trên đường gặp chuyện, Lý Trân ở cùng một viện với Thượng Quan Uyển Nhi, ngày đêm bảo hộ an toàn của nàng.
Sáng sớm, trong phòng vang lên tiếng Thượng Quan Uyển Nhi cười như chuông bạc, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, cẩn thận tô vẽ lông mày, mị nhãn nhìn sang Lý Trân: - Ngươi muốn cùng ta leo núi không?
Lý Trân liền đứng ở một bên, cười khom người nói: - Cô nương có lệnh, Lý Trân làm sao dám không tuân lời!
Thượng Quan Uyển Nhi đã nhiều ngày tâm tình khoan khoái, tiếng cười như gió xuân lướt nhẹ qua mặt, ngay cả đôi mi thanh tú cũng ngập tràn xuân sắc, nàng hé miệng cười nói: - Nếu như ngươi không muốn leo núi, vậy chúng ta có thể ngồi thuyền đi Du Hồ câu cá, phía nam có một cái hồ nhỏ. Lúc nhỏ tổ phụ thường hay dẫn chúng ta đi câu cá.
- Vẫn là đi leo núi đi! Leo núi nhìn về phía xa làm cho tâm tình con người rộng mở.
- Ừ! Trên núi còn có một tòa biệt viên ta và tổ phụ hay đến để ngắm mai.
Thượng Quan Uyển Nhi sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng tràn đầy ý cười: - Đêm nay ta tính toán sẽ ở lại biệt viện, Lý Thống lĩnh, ngươi cần phải bên cạnh bảo hộ an toàn của ta đó.
- Lý Trân tuân lệnh!
Đúng lúc này, một thị nữ vội vàng chạy đến cửa phòng bẩm báo: - Cô nương, có một gã công công từ kinh thành tới đây, đưa đến tin tức khẩn cấp.
Nụ cười trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi biến mất, không khỏi có chút mất hứng, nàng buông lông mày nói: - Cho hắn tiến vào!
Không bao lâu, một gã hoạn quan được thị nữ đưa tới căn phòng của Thượng Quan Uyển Nhi. Gã là La An Minh, hầu hạ tại ngự thư phòng, là một trong những hoạn quan tâm phúc của Võ Tắc Thiên. Gã rất kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Trân đứng bên cạnh. Lý Trân hiện tại không nên ở nơi này chứ.
Tâm niệm của gã vừa chuyển, lập tức có chút hiểu được, liền vội vàng tiến lên quỳ xuống: - An Minh tham kiến Thượng Quan Xá Nhân!
- Vội vã tới gấp như vậy, có chuyện gì không?
- Thánh Thượng giao ta truyền khẩu dụ đến xá nhân, cho phép xá nhân mau chóng xử lý tốt việc tư hồi cung, hơn nữa….
Nói đến đây, gã không kìm nổi vừa liếc nhìn Lý Trân đứng ở bên cạnh. Lý Trân hiểu được ý tứ của gã, có mấy lời ngay trước mặt mình gã không tiện nói ra, hắn xoay người liền đi ra ngoài.
- Ngươi ở lại đây!
Thượng Quan Uyển Nhi gọi hắn lại, rồi nói với La An Minh: - Lý Thống lĩnh là người được Thánh Thượng tin tưởng, ngươi còn có lời gì cứ việc nói rõ.
- Kỳ thật cũng không có lời gì khác. Thánh Thượng chính vụ nặng nề, Thái Bình công chúa vài lần đề xuất thay Thánh Thượng chia sẻ công việc, đều bị Thánh Thượng khéo léo từ chối rồi. Thánh Thượng hy vọng xá nhân mau chóng hồi kinh thay ngài phân ưu.
Thượng Quan Uyển Nhi không chút nào cảm thấy bất ngờ, nàng gật gật đầu nói với La An Minh: - Ngươi trở về nói với Thánh Thượng, trưa mai ta khởi hành trở về kinh.
La An Minh thi lễ, rồi liền đứng dậy rời đi. Chờ gã đi xa, Lý Trân có chút lo lắng nói với Thượng Quan Uyển Nhi: - Cô nương hôm nay đi hiến tế tổ phụ đi! Chúng ta sáng mai xuất phát.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ mỉm cười: - Không cần lo lắng, điều này nằm trong dự liệu của ta, gấp cũng không gấp lúc này, chúng ta vẫn đi leo núi, buổi sáng ngày mai bái tế tổ phụ, giữa trưa xuất phát hồi kinh.
Thượng Quan Uyển Nhi thu thập qua loa một lát, thay đổi một thân y phục thuận tiện leo núi, đi ra khỏi phòng nói với Lý Trân: - Chúng ta đi thôi!
- Mẫu thân ngươi đâu rồi? Bà không đi sao?
- Thân thể bà không tốt, sao có thể leo núi!
Thượng Quan Uyển Nhi khoác tay hắn, đôi mắt đưa tình nhìn chăm chú vào hắn : - Chỉ có hai người chúng ta, có thể đi chứ?
Lý Trân lại cười lắc lắc đầu: - Ta phụ trách an toàn của ngươi, lên núi như nào ta đã tính toán rồi, từ lúc ngươi nói ra, ta cũng đã phái vài huynh đệ lên núi trước
Thượng Quan Uyển Nhi đành chịu, dịu dàng nói: - Thôi được! Bản cô nương đành phải tòng mệnh rồi.
Mấy ngày nay tâm tình của Thái Bình công chúa cũng rất tệ, nàng vốn định thừa cơ hội Thượng Quan Uyển Nhi hồi hương tế tổ, bổ khuyết vị trí Thượng Quan Uyển Nhi ở bên người mẫu thân.
Không ngờ mẫu thân lại không một chút nào hàm hồ, một tiếng cự tuyệt nàng, thà rằng đem ý chỉ cần thông cáo chồng chất trong phòng Thượng Quan Uyển Nhi, cũng không cho phép nàng động vào.
Điều này khiến tâm tình Thái Bình công chúa cực kỳ chán nản, nàng ta vì mẫu thân đối đãi bất công mà cảm giác tủi thân vô cùng, lại cũng vì ám sát Thượng Quan Uyển Nhi thất bại mà căm tức vạn phần.
Ám sát Thượng Quan Uyển Nhi cũng không phải nàng an bài, cho dù nàng hận không thể nghiền xương Thượng Quan Uyển Nhi thành tro, nhưng trong nội tâm nàng hiểu được, nếu nàng giết người mẫu thân tin cậy nhất, bất kể như thế nào, mẫu thân cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, cuối cùng chỉ lợi cho kẻ khác.
Đương nhiên, nếu có người khác đi ám sát Thượng Quan Uyển Nhi, nàng cũng vui vẻ được nhìn thấy. Việc ám sát Thượng Quan Uyển Nhi, nàng là người biết rõ sự tình.
Thái Bình công chúa ngồi phía sau bàn rộng ánh mắt lạnh lùng nghe Võ Phù Dung tường thuật nguyên nhân ám sát Thượng Quan Uyển Nhi thất bại cho nàng.
- Chúng ta phái ra mười tên gia tướng Võ thị, chuẩn bị đầy đủ, vài lần có cơ hội thật tốt chúng ta đều buông tha cho chúng, chỉ vì chờ đợi cơ hội tốt nhất, chỉ tiếc vẫn là thất bại trong gang tấc, bị Lý Trân vào lúc mấu chốt cứu cô ta, phụ thân tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Trong lòng Thái Bình công chúa âm thầm cười lạnh, cái này kêu là chuẩn bị đầy đủ sao? Bài học của Tiết Hoài Nghĩa căn bản Võ Thừa Tự không hề hấp thụ.
Nếu là nàng an bài ám sát Thượng Quan Uyển Nhi, tất nhiên sẽ thừa dịp Lý Trân không ở đó, hoặc là điều Lý Trân đi nơi khác. Người kia tính cảnh giác cực cao, ở trước mặt hắn ám sát Thượng Quan Uyển Nhi, cơ hội thành công rất nhỏ.