Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 168-1: Công tôn đến chơi (1)

Đã nghỉ ngơi một ngày, một đêm, vết thương do bổng của Tiết Hoài Nghĩa dần hồi phục trở lại, chỗ da thịt bị đánh nát bắt đầu đóng vẩy. Tuy y vẫn không thể nhúc nhích nhưng ít ra cảm giác đau đớn cũng đã biến mất hoàn toàn. Chỉ là lúc không cẩn thận khẽ động vào vết thương vẫn có cảm giác đau đớn khiến y phải kêu to.

Trong phòng có một chậu than, ấm như mùa xuân. Tiết Hoài Nghĩa ghé vào giường êm, trên người đang đắp một tấm vải mỏng, y híp mắt lại tập trung nghe Cao Diên Phúc thuật cho y nghe khẩu dụ của Thánh thượng.

- Vô Già pháp hội vẫn cử hành như thường lệ, Thánh thượng nói ông cũng có thể tham gia hoặc cũng có thể tiếp tục dưỡng bệnh, ông hãy tự mình quyết định.

Sau khi Cao Diên Phúc ngồi đối diện với y, hơn ai hết ông hiểu sự khổ tâm của Võ Tắc Thiên cho nên thái độ của ông khá ôn hòa, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, cố gắng nói vào trọng tâm.

- Ý của Thánh thượng là Vô Già pháp hội cứ cử hành theo kế hoạch tháng 10 năm ngoái. Nhưng triều đình chi nhiều nhất cũng chỉ có 10 ngàn quan tiền. Nếu Lương quốc công định cử hành lớn hơn một chút thì phải cần cả chùa Bạch Mã gánh vác số tiền còn lại.

- Vô Già pháp hội cần ít nhất cũng phải ba vạn quan tiền, bà ta chỉ cho 10 ngàn quan tiền, còn lại bắt ta bỏ ra sao?
Tiết Hoài Nghĩa hung ác nói.

- E là như vậy.
Cao Diên Phúc vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không chút cảm xúc.

- Vậy được rồi!

Tiết Hoài Nghĩa tức giận nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu Vô Già pháp hội sẽ do ta hoàn toàn chủ trì, giống như năm ngoái.

- Chuyện này…. Chắc là được, nhưng Lương quốc công sức khỏe…
Cao Diên Phúc thử nhìn y một cái.

- Vết thương của ta không có trở ngại gì, xin phủ quân chuyển lời đến bệ hạ, ta hoàn toàn có thể chủ trì pháp hội.

Nói đến đây, Tiết Hoài Nghĩa lại thấp giọng nói:
- Nếu ta thể hiện thành ý đầy đủ, phủ quân cảm thấy bệ hạ có hồi tâm chuyển ý không?

Cao Diên Phúc cười thản nhiên:
- Nếu Lương quốc công thể hiện thành ý của mình, tôi nghĩ chắc chắn Thánh thượng sẽ nhìn thấy.



Cao Diên Phúc cáo từ rồi, Tiết Hoài Nghĩa lại híp nửa con mắt. Y cẩn thận thưởng thức một ly rượu đã được cất trong hầm nhiều năm, không ngờ Thánh thượng vẫn đồng ý tiếp tục cử hành Vô Già pháp hội, còn đồng ý cho y chủ trì. Đây chính là để ám chỉ, điều này khiến Tiết Hoài Nghĩa có một tia hi vọng.

Thân thiết với vua mười năm, Tiết Hoài Nghĩa đã quen với vinh hoa phú quý, cũng đã từng chán ghét bà ta, không để ý đến bà ta nữa. Nhưng một khi y mất đi quyền yêu này, y mới chợt phát hiện ra nó quý giá thế nào, y có thể lấy lại một lần nữa không?

Nhưng nếu không lấy lại được nữa? Tiết Hoài Nghĩa cắn chặt răng, mặt cũng có chút biến đổi. Nếu y không lấy được, vậy y thà đập nát nó chứ kẻ khác đừng mơ mà có được.

Lúc này, thị nữ ở ngoài cửa nói:
- Chủ nhân, bọn họ đến rồi!

- Để bọn họ vào!

Một lát sau, năm sáu lão tăng đi vào phòng bệnh. Đứng đầu là đại sư Pháp Minh viện chủ Đại Vân viện chùa Bạch Mã, mọi người cùng chắp tay thi lễ về phía Tiết Hoài Nghĩa.

Tiết Hoài Nghĩa nói với bọn họ:
- Thánh thượng đã không cử hành Vô Già pháp hội vào 14 tháng giêng mà cử hành như thường lệ, hơn nữa phải càng long trọng hơn.

Mấy lão tăng nhìn nhau, vẻ mặt đều tỏ ra vui mừng. Bọn họ vốn tưởng rằng Pháp hội sẽ biến mất, không ngờ vẫn được cử hành nằm ngoài dự liệu của họ. Pháp Minh hỏi:
- Có còn giống năm ngoái không? Cử hành trong hoàng thành à?

Tiết Hoài Nghĩa lắc đầu:
- Năm ngoái có quá nhiều người không phận sự vào hoàng thành, làm nhiễu loạn công sở. Năm nay, mấy tướng quốc phản đối cử hành trong hoàng thành. Kế hoạch là ở bờ nam Lạc Thủy bên cạnh cầu Thiên Tân. Kế hoạch chắc chắn không thay đổi, cơ thể ta có vết thương, pháp hội sẽ do các ngươi chuẩn bị.

Đám lão tăng đều biết thời gian đã khẩn cấp liền thi lễ cáo lui, Tiết Hoài Nghĩa lại nói:
- Pháp Minh ở lại, ta có một số việc phải dặn dò.



Sau khi Lý Trân chặn lão ni Hà Nội lại liền tạm thời dừng hành động của Nội vệ. Mấy ngày nay hắn vẫn ở sơn trang Minh Tú của Thượng Quan Uyển Nhi huấn luyện môn mã cầu. Không ngừng hướng dẫn, mài giũa ký thuật dẫn bõng và phối hợp cho các đội viên, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Cùng lúc đó, hai ngày quan trọng của tháng dần đến. Thành Lạc Dương náo nhiệt lạ thường. Một là ngày hội đèn lồng 15 tháng giêng, một ngày khác là cuộc thi khoa cử hạ tuần tháng.

Nếu như nói năm mới là ngày để gia đình đoàn tụ, cúng bái tổ tiên thì ngày 15 tháng giêng tết Nguyên Tiêu mới là ngày hoan lạc nhất. Ba ngày mười bốn, mười lăm, mười sáu thành Lạc Dương như biến thành thế giới đèn lồng, cả một biển đèn.

Cách ngày hội đèn lồng ba ngày, trong Nam thị đã bắt đầu giăng đèn kết hoa. Năm nay không giống trước, vì triều đình cắt giảm chi tiêu đã cổ vũ đèn vải dân gian. Hầu như mỗi thương hộ đều bày các loại hoa đăng lớn nhỏ. Vì Lý Tuyền vẫn ở Linh Châu xem trang viên chưa về nên quán rượu Nhã Sĩ Cư của nàng hơi vắng vẻ.

Đã đến trưa, Lý Trân và Tửu Chí từ sơn trang Minh Tú ngoài thành trở về Lạc Dương. Bọn họ đi thẳng đến quán rượu, chỉ thấy nhà nhà đều bận rộn trang trí hoa đăng, trước cửa quán rượu Nhã Sĩ Cư vắng vẻ, không giăng đèn kết hoa như các quán rượu khác.

- Lão Lý, hình như quán rượu của Tuyền đại tỷ không thắp đèn lồng, các quán rượu khác có hết rồi.

- Có lẽ đại tỷ không có nhà, bọn tiểu nhị cũng không biết làm gì, may ta sang đây lại vừa thấy, A Tài…
Lý Trân đứng trước cửa quán rượu gọi to.

Một lát sau, quản sự A Tài vội bước ra, cảm động nói:
- Thật tốt quá, mong công tử mãi, cuối cùng cũng đến rồi.

- Mong ta làm gì? Các ngươi không chuẩn bị treo đèn à?

- Ôi! Chúng tôi phiền lòng chính là chuyện này đây.

Vẻ mặt của A Tài buồn rầu nói:
- Lúc sắp đi Đông chủ dặn chúng tôi đừng có động đến cái gì mà hội đèn lồng, tết Nguyên Tiêu. Nhưng nhà nào cũng chuẩn bị, quán rượu chúng ta không có đèn, có vẻ khó nhìn. Tôi lại không dám làm chủ, đang chờ công tử về quyết định.

- Bây giờ chuẩn bị còn kịp không?
Lý Trân hỏi.

Ánh mắt của A Tài cười lộ ra vẻ giảo hoạt:
- Không đợi công tử nói, tôi đã liên hệ với mấy thợ thủ công làm đèn, chờ công tử quyết định. Bọn họ đã có sẵn giá đèn, một ngày là làm xong, quan trọng là phải kẹp bao nhiêu đèn?

Lý Trân suy nghĩ một chút, lại nhìn đèn nhà người ta. Hắn chỉ vào một cái đèn cỡ lớn nói:
- Lớn nhỏ giống cái kia, nhưng chúng ta phải kẹp hình bình rượu hoặc hồ lô, trên mặt phải có chữ đỏ tiến sĩ hoặc chữ Nhã Sĩ Cư.

A Tài cười khổ một tiếng nói:
- Ghim đèn lớn như vậy, ít nhất phải mất 15 quan tiền, chỉ sợ đông chủ không vui.

- Không sao, ngươi nói là ta quyết định, không chỉ ghim một cái đèn lớn mà còn phài có mấy ngàn cái đèn nhỏ. Chính là loại 10 quan tiền, mặt trên phải viết quán rượu Nhã Sĩ Cư, đưa cho bọn trẻ không lấy tiền.

A Tài gật đầu liên tục:
- Tôi sẽ đi ngay bây giờ, tranh thủ trong hai ngày làm xong.

- Đi đi! Cần tiền cứ nói với ta một tiếng.

- Trong cửa hàng có tiền, công tử đừng lo.
A Tài chạy như bay.

Tửu Chí bên cạnh bĩu môi nói:
- Ta đánh cuộc với ngươi, người không biết làm việc như ngươi, ít nhất tên A Tài này phải vớ được mười quan tiền vào túi riêng.

Lý Trân vỗ một cái vào gáy y cười mắng:
- Ngươi cho là ai cũng giống ngươi à, làm chuyện gì cũng phải có ưu đãi. Tiểu tử ngươi về sau cứ mơ mà đi làm việc một mình đi.

Tửu Chí hối hận trong lòng, hận là không thể có hai cái miệng, y vội giải thích nói:
- Lão Lý, ừ. Ta chỉ đùa thôi. Đương nhiên ta biết với sự khôn khéo của đại tỷ, tỷ ấy đã giao cửa hàng cho A Tài thì chắc hắn là người đáng tin cậy. Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, đương nhiên ta cũng đáng tin cậy chứ.