Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 164-2: Lâm nguy cứu sư phụ (2)

Ngự y phòng nằm ở phía tây Thái Sơ cung, là nơi ngự y ở trong cung nghỉ ngơi và phối dược chỗ, cách Dao Quang điện của Tiết Hoài Nghĩa khoảng hơn năm trăm bước.

Lúc này, Thẩm Nam Mậu đang cùng vài tên ngự y ở ngự y phòng nói chuyện phiếm, gã tuy rằng đã trở thành tân nam sủng của Võ Tắc Thiên, nhưng gã cũng không hề vứt bỏ bản chức ngự y này, đây cũng là chỗ bất đồng giữa gã và Tiết Hoài Nghĩa, gã không muốn trong thân thuộc với vua mà mất phương hướng, thậm chí không chịu nhận tặng phẩm Võ Tắc Thiên ban cho gã.

- Sư phụ, lần này giã thuốc viên lớn nhỏ như thế nào?
Diêu Hi bưng bình đi đến trước mặt Thẩm Nam Mậu, cho gã xem thuốc vừa mới giã xong .

Thẩm Nam Mậu vê thành một chút thuốc bột, gật gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, lần này rất đều tay, gói thuốc lại, chúng ta đi thay thuốc cho Thánh Thượng.

Diêu Hi xoay người đi gói thuốc, đúng lúc này, bên ngoài cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to, các ngự y đều ngây ngẩn cả người, đột nhiên, cửa phòng bị đá văng, Tiết Hoài Nghĩa mắt đỏ bừng vung kiếm vọt vào, kêu to:
- Thẩm Nam Mậu đi ra nhận lấy cái chết.

Vài tên ngự y sợ hãi bỏ chạy, Thẩm Nam Mậu ngồi ở góc phòng, trước mặt là một cái bàn, gã đẩy cái bàn ra muốn chạy trốn, lại bị Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy, hung hăng đá cái bàn một cước, hất cái bàn của Thẩm Nam Mậu đổ xuống.

Tiết Hoài Nghĩa quát to một tiếng, nhào tới vung kiếm chém tới, Thẩm Nam Mậu sợ hãi nhắm mắt lại, thầm kêu một tiếng:
- Mạng ta xong rồi!

Đúng lúc chỉ mành treo chuông, một chiếc chày sắt giã thuốc bay tới chặn trường kiếm, lập tức ánh lửa văng khắp nơi. Đây là Diêu Hi đúng lúc nhào tới, cứu sư phụ một mạng, chày sắt hất ngược đánh vào lồng ngực của Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa đau đớn kêu to một tiếng, che ngực lui về phía sau vài bước.

Diêu Hi nhân cơ hội một cước đá văng cái bàn ra, kéo sư phụ đứng lên, nhưng thắt lưng của Thẩm Nam Mậu bị cái bàn đụng bị thương, gã đau đớn không thể động đậy, Diêu Hi đành phải lấy thân che ở trước mặt sư phụ. Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa thẹn quá thành giận, dùng kiếm đâm tiếp:
- Tiểu tạp chủng cút ngay, nếu không ta một kiếm giết ngươi.

Diêu Hi lại cắn chặt môi không nói gì, chiến đấu kịch liệt cùng Tiết Hoài Nghĩa một chỗ, chày sắt dài chỉ có một thước tam tấc, nặng chừng năm sáu cân, kiếm ba xích của Tiết Hoài Nghĩa còn lâu mới có thể chống lại, cũng may bản thân Tiết Hoài Nghĩa võ nghệ không đâu vào đâu, trường kiếm tuy rằng chém lung tung, lại bị Diêu Hi múa may chày sắt ngăn cản được.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có người hô to một tiếng:
- Bệ hạ giá lâm!

Thẩm Nam Mậu ngẩng đầu, chỉ thấy vài cung nữ đỡ nữ hoàng đi tới cửa, gã lập tức vừa mừng vừa sợ, hô lớn:
- Bệ hạ cứu thần!

Võ Tắc Thiên tức giận cả người run lên, mắng to:
- Súc sinh! Còn không mau để kiếm xuống.

Tiết Hoài Nghĩa đã giết đỏ cả mắt rồi, làm sao nghe vào tai, gã khàn giọng hô lớn:
- Dù sao đi nữa cũng chết, giết y, ta đến đền mạng!

Y càng thêm không muốn sống chém về phía Diêu Hi, hét lớn:
- Mau cút đi!

Đúng lúc này, Lý Trân quyết đoán xông vào gian phòng, hắn bước nhanh lên, nắm cổ tay của Tiết Hoài Nghĩa, dễ dàng vật ngã Tiết Hoài Nghĩa trên mặt đất, bảo kiếm rơi xuống đất.

Lý Trân cũng không tiếp tục xuống tay, mà là lui về phía sau hai bước, giang hai cánh tay bảo vệ Võ Tắc Thiên, nhìn như cho Tiết Hoài Nghĩa một cơ hội sửa sai, trên thực tế lại đào một hố lớn cho Tiết Hoài Nghĩa.

Tiết Hoài Nghĩa ngẩng đầu thấy là Lý Trân, ánh mắt y lập tức đỏ ngầu, hét lớn một tiếng:
- Ta muốn giết ngươi!
Y nhặt kiếm lên hung hăng đâm tới Lý Trân, tất cả mọi người kinh hãi hô lên.

Sắc mặt Võ Tắc Thiên biến đổi, súc sinh chết tiệt này dám ở trước mặt mình hành hung người khác, bà ta lạnh lùng ra lệnh
- Bắt lấy hắn!

Lý Trân lập tức bắt lấy cổ tay Tiết Hoài Nghĩa, nhẹ nhàng và khéo léo đoạt lấy trường kiếm, thuận thế lôi kéo, Tiết Hoài Nghĩa ngã sấp xuống dưới chân Võ Tắc Thiên.

Vài tên thị vệ bên người Võ Tắc Thiên lúc này mới phản ứng, cùng nhau chạy lên, đè chặt Tiết Hoài Nghĩa lại. Võ Tắc Thiên tức giận đến cả người run lên, bà ta hung hăng cho Tiết Hoài Nghĩa hai cái tát, mắng to:
- Súc sinh vong ân phụ nghĩa, dám trước mặt ở trẫm hành hung, ngươi. . . . ngươi muốn tức chết trẫm sao?

Hai mắt Tiết Hoài Nghĩa đỏ ngầu, cúi đầu không rên một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi phản ứng cực nhanh, nàng thấy Võ Tắc Thiên vào một khắc cuối cùng sửa lời nói, liền tiến lên phía trước nói:
- Bệ hạ, y uống rượu say rượu, mượn rượu nổi điên, có thể lý giải được.

- Chuyện có thể lý giải được.

Võ Tắc Thiên hừ mạnh một tiếng:
- Trẫm hôm nay không tha cho y, kéo xuống đánh một trăm cái, đuổi hắn ra khỏi cung, sau này không cho y bước vào Thái Sơ cung một bước.

Tiết Hoài Nghĩa mặt xám như tro tàn, y bỗng nhiên hung tợn nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi, xông lên, lại bị Lý Trân nắm phần gáy, gần như xương cốt nắn đoạn, y kêu thảm một tiếng, bị Lý Trân và bọn thị vệ kéo xuống.

Lúc này, Thẩm Nam Mậu nơm nớp lo sợ tiến lên rưng rưng nói:
- Đa tạ bệ hạ đúng lúc đuổi tới, nếu không vi thần đã mất mạng rồi.

Võ Tắc Thiên vừa đau lòng, vừa áy náy, không biết nên trấn an gã như thế nào, bà ta lại nhìn Diêu Hi, ôn nhu hỏi:
- Ngươi tên là gì?

Thẩm Nam Mậu vội vàng nói:
- Y là đồ nhi của vi thần, tên là Diêu Hi, hôm nay chính y cứu vi thần một mạng.

Võ Tắc Thiên tận mắt nhìn thấy Diêu Hi dùng chày sắt, gậy sắt cùng Tiết Hoài Nghĩa liều mạng, ngự y khác đều chạy không thấy bóng dáng, duy chỉ có cậu ta đứng ra cứu sư phụ, hơn nữa thân thể cậu vốn nhỏ gầy, dũng khí này lại khó được. Võ Tắc Thiên có ấn tượng tốt với gã, liền tán dương:
- Hài tử ngoan, lâm nguy không sợ bảo vệ sư phụ, trẫm muốn ban thưởng cho ngươi.

Diêu Hi vội vàng quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, Diêu Hi thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng phải bảo vệ sư phụ, cho nên mới …

- Trẫm biết, ai không sợ chứ? Sợ nhưng còn phải bảo vệ sư phụ, lúc này mới đáng quý, trẫm thưởng ngươi trăm lượng vàng, bắt đầu từ lúc này, ngươi chính thức chuyển thành ngự y, đảm nhiệm y tá Thượng Dược cục.

Diêu Hi ngây dại, không ngờ mình làm quan rồi. Thẩm Nam Mậu mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đa tạ bệ hạ ưu ái tiểu đồ.

Võ Tắc Thiên cười cười, lại nói với gã:
- Thân thể Trẫm không khoẻ, phải về nghỉ ngơi, còn phiền toái khanh khám và chữa bệnh cho trẫm, mở một chút thuốc.

- Thần tuân chỉ!

Võ Tắc Thiên xoay người, chậm rãi quay về ngủ phòng của mình, Thẩm Nam Mậu cảm kích vỗ vỗ vai Diêu Hi, ôn hòa nói:
- Nhanh chuẩn bị hòm thuốc, chúng ta cùng đi.

Hai thầy trò chạy đi lấy hòm thuốc, lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tiết Hoài Nghĩa, hoạn quan và đám cung nữ trong cung đình đều thầm vui xướng, tuy rằng cũng không thực đánh một trăm côn, nhưng, ít nhất cũng phải làm y gần như mất nửa cái mạng.