Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 154: Thu nương mời khách

Trên đường từ phường Khuyến Thiện về nhà, Lý Trân cứ nghĩ đến sự ảnh hưởng của Thái Bình công chúa đến Nội vệ, hôm qua Thượng Quan Uyển Nhi còn ám chỉ hắn, bảo hắn cố gắng kiểm soát toàn bộ Nội vệ, vậy Thái Bình công chúa có nói với Vạn Quốc Tuấn, để nghĩ cách đuổi hắn đi không?

Điều này không có gì để nghi ngờ, trong lịch sử, Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi vốn là kỳ phùng địch thủ, Thái Bình công chúa nhất định không chịu phân chia quyền lực với Thượng Quan Uyển Nhi, và Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên cũng không chịu, tranh đấu trong Nội vệ thực chất là trận chiến ngầm của hai nữ nhân này, còn tranh đấu giữa hắn và Vạn Quốc Tuấn chỉ mới bắt đầu.

Lý Trân lại nghĩ đến Thôi Thiếu Dĩnh, nếu như y là người của Võ Tam Tư thì Thượng Quan Uyển Nhi đang ám chỉ việc phân chia quyền lực cho Thôi Thiếu Dĩnh, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi không hề đề cập đến vấn đề này chứng tỏ hiệp ước giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Tam Tư cũng không hề chặt chẽ.

Lý Trân cảm thấy có hàng nghìn vấn đề, mâu thuẫn mà hắn phải xử lý tuần tự, có những sự uy hiếp và âm mưu từ bốn phương tám hướng dồn đến buộc hắn phải có sự phòng bị, nhưng đây là quan trường, từ trước đến nay chưa hề sóng yên biển lặng, chỉ có từng trận từng trận “cuồng phong” dồn dập ập đến hoặc những trận lốc xoáy dưới mặt nước bình lặng mà thôi.

Lúc này, có một đám trẻ chạy thật nhanh qua chỗ hắn, làm Lý Trân bừng tỉnh khỏi sự trầm tư, hắn nhìn quanh mới nhận ra hắn đã về đến cửa phủ trong vô thức, hôm nay là đêm giao thừa, buổi tối Triệu Thu Nương còn mời hắn đến võ quán liên hoan.

Lý Trân đi vào sân, liền nghe đại tỷ đang cùng Mạnh thẩm nói gì đó, hắn liền đứng lại.

- Hôm trước con mới cho mẹ một trăm quan tiền, sao nay lại muốn lấy nữa vậy? Mẹ à, cái Lân Chỉ Tự ấy là cái thùng không đáy, người đừng tiếp tục quyên góp nữa.

- A Tuyền, hôm nay Lân Chỉ Tự sẽ mở Thủy lục pháp hội quyên góp và có đưa cho mẹ thiệp mời, tổng cộng chỉ có 10 cái thiệp mời cho khách quý thôi, làm sao mẹ có thể đi tay không được chứ, mẹ cũng không cần nhiều, giữ thể diện cho mẹ, đưa ta 50 quan tiền thôi.

- Vậy con đưa cho mẹ cũng được, tháng sau đừng hỏi con tiền đi quyên góp nữa đấy.

- Nốt lần này thôi, từ nay về sau mẹ sẽ không hỏi con nữa, mẹ hỏi Phật Nô.

- Tùy mẹ, dù sao hôm nay cũng là lần cuối con đưa tiền cho mẹ đi quyên góp.

Lý Trân lắc đầu, bước nhanh ra hướng chuồng ngựa, lúc từ chuồng ngựa về lại gặp ngay Lý Tuyền, Lý Trân cười hỏi:
- Thím Mạnh hôm nay không ở nhà đón giao thừa sao?

Lý Tuyền ôm Tú Nhi, vừa vỗ nhẹ lưng Tú Nhi vừa hậm hực nói:
- Bà ấy đi tham gia cái Thủy lục pháp hội gì gì ấy, không về là tốt nhất.

Dừng lại một chút, Lý Tuyền lại âm trầm nói:
- Tỷ phu đệ vừa quay về thay quần áo, hôm nay y đi tham gia đón giao thừa bên Võ Tam Tư, chắc muộn mới về, chỉ có hai ta đón giao thừa thôi.

- Vậy cũng tốt, tỷ cùng đệ đến võ quán của Triệu Thu Nương đại tỷ, không phải tỷ ấy cũng mời tỷ sao?

- Đợi lát nữa xem sao. Ta muốn đi phát tiền cho đám tiểu nhị, sau đó chúng ta cùng tế tổ, nếu còn thời gian thì đến chỗ Thu Nương.

- A Tỷ!

Lý Trân thoáng nhìn thấy bóng Lâm thúc liền thấp giọng nói:
- Trong nhà có người làm cao tuổi, tỷ không thể hiện chút thành ý sao?

- Nhưng họ mới đến được hai ngày.
Lý Tuyền có chút không cam tâm.

- A tỷ, đây là năm mới, tỷ là chủ nhân, dù sao cũng phải tỏ chút thành ý chứ.

- Được rồi, nếu như ngươi đã nói vậy thì hãy đưa cho mỗi người ba quan tiền.

Lý Tuyền dỗ đứa nhỏ rồi vội vàng đi ra cửa tiệm, Lý Trân trở về phòng của hắn, hắn mở một hòm sắt lớn ở góc tường, bên trong đầy tiền đồng, ước chừng được khoảng ba nghìn quan tiền, là tiền bán viên dạ minh châu trong vụ án Vi Đoàn Nhi lúc trước, Địch Yến nhất định không lấy nên đưa hết cho hắn.

Thực ra Lý Trân cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, hắn lấy được hai túi vàng to từ Tung Nam quán, tính ra cũng phải 10 nghìn quan tiền, còn hơn nghìn mai kim tệ còn dư từ trước, hắn tính ra cũng tiền bạc rủng rỉnh rồi.

Lý Trân lấy 10 quan tiền từ cái hòm sắt, những đồng tiền đều được xâu với nhau bằng dây thừng, 1 chuỗi là 1 quan tiền, 10 quan tiền là một vạn, thời Võ Đường 10 tiền một đấu gạo thì chỗ này cũng đủ mua 100 thạch gạo.

Lý Trân bỏ tiền vào túi vải rồi đến nội đường, chỉ thấy Tú Nhi đang ngủ say trong nôi, Lâm thẩm ngồi bên cạnh nôi chăm chú may một chiếc áo hoa nho nhỏ, có vẻ sắp xong rồi.

Lâm thúc và Lâm thẩm không phải nô bộc Lý Tuyền mua về, Lâm thúc được mời đến để làm quản gia, Lâm thẩm thì chỉ đến để trông đứa trẻ, hai người họ đều là những người rất lương thiện, tuy rằng Lâm thẩm là có ý tốt đến giúp đỡ nhưng Lý Trân vô cùng cảm kích sự chăm sóc tận tình của bà, hắn đã nói với đại tỷ để Lâm thẩm chăm sóc Tú Nhi là được rồi, không cần nhũ mẫu nhà Vương gia nữa.

Dù sao đi nữa, hắn cũng phải tỏ lòng biết ơn của mình với Lâm thẩm.

- Công tử đến rồi!

Lâm thẩm vội vàng trải một tấm đệm bên cạnh nôi, Lý Trân ngồi xuống rồi chăm chú nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn đang ngủ ngon trong nôi.

- Tú Nhi ăn cháo phu nhân bón xong liền ngủ luôn rồi

Lý Trân gật gật đầu, lại cười hỏi:
- Bình thưởng thẩm đón giao thừa như thế nào?

- Ta thường không làm gì cả, ông nhà tối sẽ đi tế tổ, ta không đi, ở nhà thêu thùa thôi, tuy là giao thừa nhưng cũng không có gì khác cuộc sống hằng ngày.
Lâm thẩm bất giác nhớ đến đứa con trai tử trận, ánh mắt không giấu nổi vẻ đau lòng.

- Thật là ngại quá, đêm giao thừa còn làm phiền đến thẩm.

Lý Trân đưa cho Lâm thẩm cái túi tiền to rồi cười nói:
- Bước sang năm mới rồi, đây là chút thành ý của chúng ta, mong thẩm nhận lấy.

Lâm thẩm giật mình, vội vàng nói:
- Tiền công hàng tháng phu nhân cho không ít, chúng tôi cảm ơn còn không hết, nào dám nhận tiền của công tử nữa.

- Đây là thành ý của ta, không liên quan đến đại tỷ, cứ nhận đi, nếu không ta cảm thấy rất áy náy.

Dù thế nào Lâm thẩm cũng không chịu nhận, Lý Trân một mực đưa cho bà, nếu không sẽ không để bà chăm sóc Tú Nhi nữa, đẩy qua đẩy lại một lúc Lâm thẩm không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, bà xúc động nói:
- Công tử và phu nhân đều là những người tốt, quen biết hai người thật là phúc của chúng tôi, cảm ơn công tử.

- Lâm thẩm không cần khách khí, ta còn có việc, ta đi trước đây.

- Công tử bận việc cứ đi, Tú Nhi cứ để ta chăm sóc.

Lý Trân cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Nhi rồi đứng dậy đi về phòng mình.



Mùa đông ngày ngắn đêm dài, hôm nay lại là giao thừa, những con phố lớn nhỏ ở Lạc Dương không hề có bóng người qua lại, lúc này, ở mọi nhà đều rất náo nhiệt, lì xì cho những đứa trẻ, các nam nhân bắt đầu dâng hương tế tổ, nữ nhân thì bận rộn chuẩn bị những bữa cơm tất niên.

Lý Tuyền phát tiền cho đám tiểu nhị xong thì họ đều vô cùng vui vẻ trở về nhà, Lý Tuyền cũng về nhà, cùng đệ đệ dâng hương tế phụ thân và ông nội, nhung nàng dù sao cũng là dâu của Tào gia, tuy tướng công không ở nhà, Lý Tuyền vẫn phải dâng hương và tiến phụng cao oản thịt cá cho linh vị tổ tiên Tào Văn.

- A tỷ, xong chưa? Thu Nương đại tỷ đã cho xe ngựa đến đón rồi đấy.

- Đến đây, đến đây, không phải giục nữa.

Lý Tuyền bước nhanh ra khỏi phòng, nàng đã thay một bộ váy dài đỏ mới, trên thân váy có thêu những bông hoa nhỏ, trên vai có gắn một miếng gấm dày màu ngọc bích, tóc được kết bồng bềnh như mây, có cài một chiếc trâm ngọc phỉ thúy, mặt cũng thoa một lớp phấn mỏng.

Nàng phàn nàn nói:
- Ta chỉ thay một bộ quần áo thôi mà đệ cũng không đủ kiên nhẫn đợi sao? Ta không thể đến chỗ Thu Nương với bộ dạng toàn thân toàn mùi rượu chứ.

Lý Trân hậm hực quay đi chỗ khác, tỷ đâu phải thay y phục, làm hắn đợi cả nửa canh giờ.

- Thấy thế nào? Ta trang điểm có đẹp không?

Lý Tuyền có chút lo lắng hỏi:
- Hay là ta đi thay bộ áo ngắn màu vàng, màu sắc có vẻ tươi vui hơn.

- Không cần đâu, bộ này rất đẹp rồi.

Lý Trân liền vội vàng lôi đại tỷ ra ngoài cổng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Dù sao tướng công tỷ không có ở đây, tỷ ăn mặc trang điểm đẹp như vậy để làm gì chứ?

- Tên tiểu tử này sao lại nói những lời như vậy chứ, ngươi có ý gì? Lẽ nào ta phải mặc như ăn mày ngươi mới vui sao?

Lý Tuyền giận dữ rút tay về, gõ thật mạnh vào đầu hắn, hai người họ bước lên xe chậm rãi đi về hướng Nam Viên võ quán ở cửa nam.

Võ quán của Triệu Thu Nương năm nào giao thừa cũng rất náo nhiệt, hồi chồng của nàng còn sống đã thu nhận hơn hai mươi đứa cô nhi, còn rất nhiều đồ đệ, mấy chục người dưới một mái nhà khiến cho võ quán đông vui cực kỳ.

Trong sảnh lớn thường dùng để luyện võ đèn đuốc sáng trưng, ở giữ đại đường đặt một chiếc bàn dài, trên bàn là một bàn tiệc rượu phong phú, hai bên bàn đồ đệ của Thu Nương ngồi chật kín, bọn họ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ai ai cũng nói cười vui vẻ, mười mấy đồ đệ nữ được phá lệ trang điểm xinh đẹp, quần là áo lượt, tóc bông bềnh như mây.

Hôm nay có một vài vị khách khác với mọi khi, Lý Trân và Lý Tuyền, còn có Tửu Chí và Trương Lê, hai người bọn họ không còn chỗ để đi và cũng được Triệu Thu Nương gọi đến đây.

Tối nay, Lý Tuyền và Triệu Thu Nương trang điểm giống nhau, cũng áo ngắn màu hoa đào, váy màu đỏ lựu, tóc mây bồng bềnh khiến mọi người được trận cười lớn.

Lý Trân ngồi vào ghế đầu tiên bên trái, bên cạnh hắn là Tửu Chí và Trương Lê, đây cũng là đặc điểm của các bữa tiệc triều Đường, nam nữ ngồi riêng hai bên.

- Lão béo, Tiểu Tế đâu? Sao y không tới?
Lý Trân nhìn mãi xung quanh mà không nhìn thấy Tiểu Tế đâu liền hỏi.

- Y bị sư phụ gọi đi rồi, y nói muốn cùng sư phụ đón giao thừa, nghe nói con gái sư phụ y cũng khá xinh đẹp, ngày ngày ở trong khuê phòng. Ha ha! Ngươi hiểu ý ta chứ.

Lý Trân tức giận gõ đầu y một cái:
- Con gái sư phụ Tiểu Tế mới có chín tuổi thôi, tên khốn ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy?

Lúc này các đồ đệ của Triệu Thu Nương xếp thành một hàng dài, lần lượt khấu đầu trước Triệu Thu Nương, Thu Nương thì gọi chúng đến phát lì xì, có một nữ đồ đệ lại quỳ trước mặt Lý Tuyền rồi dập đầu, tay chân Lý Tuyền lúc này luống cuống, lúc này nàng mới nhớ ra mình không mang tiền.

Nàng liền nói nhỏ với Lý Trân:
- A Trân, ta quên mang túi tiền rồi.

Lý Tuyền và Triệu Thu Nương là bạn tốt, cũng là trưởng bối của đám đồ đệ, kho hàng của nàng chính là nằm trong võ quán này, gần như ngày nào nàng cũng đến võ quán, nàng rất thân thuộc với đồ đệ của Thu Nương, theo phong tục mà nói thì nếu như đệ tử dập đầu trước nàng thì nàng cũng phải phát lì xì cho họ.

Lý Trân sớm đã nghĩ đến việc này, lấy một túi đỏ nhỏ trong áo ra cho nàng, bên trong có hơn trăm miếng vàng Túc Đặc.

Lý Tuyền như trút được gánh nặng, lúc này nàng mới mỉm cười đưa cho nữ đệ tử hai mai kim tệ:
- Cái này cho ngươi, không thể để cái dập đầu của ngươi cho không ta được!

- Đa tạ cô cô!
Nữ đệ tử được hai mai quan tệ vô cùng vui mừng, đám đệ tử thấy thế liền tranh nhau chạy đến khấu đầu trước Lý Tuyền để nhận tiền, ngay cả Tửu Chí cũng thấy động lòng, không nhịn nổi đứng dậy nhưng lại bị Lý Trân kéo ngồi xuống:
- Tên mập chết bầm, đừng để ta mất mặt!

- Lão Lý, tình hình kinh tế của ta giờ hơi căng, hay là ngươi cho ta xin trước bổng lộc đi!
Tửu Chí trơ mặt cười nói.

- Tên tiểu tử nhà ngươi cả ngày chỉ ăn chơi đàn đúm, ít đi thanh lâu thôi, học theo Trương Lê kìa, người ta từ trước đến nay không hề đi thanh lâu đâu đấy.

- Có trời đất chứng giám, bây giờ ta ít đi rồi, cả ngày chỉ uống rượu với thị vệ thôi, chi tiêu nhiều quá, ta hết tiền từ lâu rồi, bây giờ đi đều là người khác mời ta thôi.

Lý Trân nghĩ ngợi một lúc, nghĩ cũng đúng, tên mập này bạn bè vô số, làm sao có thể không tốn tiền chứ, liền cười nói:
- Lát nữa ta đưa ngươi chút tiền, sau này theo ta lăn lộn, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.

Tửu Chí lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hạ giọng nói với Lý Trân:
- Ta nghe thị vệ nói, làm Nội vệ cũng kiếm được kha khá, rất nhiều người một năm kiếm được vài nghìn quan tiền, đấy đều là tiền thu nhập ngoài bổng lộc, sau này ít nhiều gì cho lão đệ ta kiếm chác chút nhé.

- Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì?
Lý Trân nhướn mày, làm gì có chuyện ăn nói với lãnh đạo lộ liễu như vậy.

- Muốn thành thân, nuôi nương tử, sao lại không cần tiền chứ?

Lúc này, Tửu Chí chợt phát hiện ra một mỹ nhân đang nhìn y, y lập tức như mở cờ trong lòng, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ho khan một tiếng, tăng âm lượng giọng nói của y để chắc chắn vị tiểu cô nương kia có thể nghe thấy.

- Lão Lý, lúc nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ? Nhiệm vụ mà Thánh Thượng giao cho cứ để ta lo, ngươi không cần lo nữa, còn nữa, ngày mai ngươi nhất định phải giao cho ta bản báo cáo, không được chậm trễ nữa đâu đấy!

Lý Trân nghe không hiểu hắn đang nói gì, bên cạnh Trương Lê không nhịn được phải bật cười.