Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 126: Nhiệm vụ mới

Võ Diên Tú sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hừ một tiếng thật mạnh, quay đầu ngựa lại mà đi mất.

Cách đó không xa, sắc mặt của Tiết Hoài Nghĩa cũng cực kỳ khó coi, hắn còn mất mặt hơn cả Võ Diên Phúc nữa kìa.

Tiết Hoài Nghĩa vốn xuất thân là phường vô lại, mười năm ngang ngược, ngạo mạn không ai bì nổi, năm trước đảm nhiệm Lũng Hữu đạo Đại tổng quản, suất quân xuất chinh Đột Quyết, tướng quốc Lý Đức Chiêu đảm nhiệm Trưởng sử.

Hắn và người của Lý Đức Chiêu không hợp nhau, trong cơn thịnh nộ hắn lạm dụng uy quyền, đường đường là tướng quốc mà phải quỳ xuống cầu xin tha thứ hắn mới bằng lòng từ bỏ ý đồ.

Hôm nay một tên thị vệ nho nhỏ dám trước mặt mọi người làm cho hắn mất mặt, trong lòng Tiết Hoài Nghĩa lửa giận rừng rực, xông lên chỉ vào Lý Trân chửi ầm lên:
- Ngươi là một con chó của Thượng Quan Uyển Nhi, hôm nay ngươi dám nhục mạ Tiết Hoài Nghĩa, bố nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết!

Tiết Hoài Nghĩa khóc lóc om sòm trên sân bóng, hơn ngàn Vũ Lâm Quân thị vệ đều sợ ngây người, tên này và vô lại trên đường có cái gì khác nhau?

Lý Trân nghiêng đầu đi, không thèm nhìn hắn, Tiết Hoài Nghĩa càng thêm phẫn nộ, hắn vừa định rút đao giết người, lúc này, phía sau hắn truyền tới một thanh âm của nữ nhân trẻ tuổi:
- Đường đường Lương quốc công, Lũng Hữu Đạo Đại tổng quản, Hữu vệ Đại tướng quân đến một quả cầu cũng thua không dậy nổi sao?

Tiết Hoài Nghĩa vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi đã đứng ở phía sau hắn cách đó không xa, ánh mắt như cười như không nhìn hắn, tuy rằng hắn hèn kém, tùy ý làm bậy, nhưng dù sao ở trong cung gần mười năm, hắn vẫn hiểu được việc gì có lợi mà tiến đến, việc gì có hại mà tránh đi.

Năm trước hắn quá lạm dụng uy quyền với Lý Đức Chiêu, chính là Thượng Quan Uyển Nhi đem chuyện này nói cho Thánh Thượng, khiến Thánh Thượng giận dữ, hạ chỉ đánh mình năm mươi roi bồi tội với Lý Đức Chiêu.

Cũng vì việc này, khiến cho hắn đối với Thượng Quan Uyển Nhi vừa hận vừa sợ, hơn nữa sau khi Vi Đoàn Nhi bị xử tử, hắn lại không dám tùy tiện trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi, Tiết Hoài Nghĩa nghe Thượng Quan Uyển Nhi dùng tam đỉnh quy kết đe dọa đến mình, hắn chỉ đành cố nén lửa giận trong lòng, hừ một tiếng, xoay người đi mất.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không nói thêm cái gì, lạnh lùng nhìn hắn đi xa.

Lúc này, bọn thị vệ thấy Tiết Hoài Nghĩa bị Thượng Quan Uyển Nhi mắng một câu rồi bỏ đi, đều cảm thấy khuây khoả, cùng tiến lên thi lễ, Thượng Quan Uyển Nhi hướng mọi người cười gật gật đầu, nói với Lý Trân:
- Lý thị vệ, Thánh Thượng tìm ngươi có việc, đi theo ta!

Lý Trân vội vàng hướng mọi người dặn dò vài câu, lúc này mới bước nhanh đuổi kịp Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi mà đi, nàng liếc Lý Trân ở phía sau, thanh âm êm dịu mà an ủi hắn.

- Ngươi cưỡi ngựa bắn cung cao cường, có thể làm cho mấy vạn thị vệ quân đối với ngươi tâm phục khẩu phục, hơn nữa ngươi còn phá đoạn đầm án, ngươi hoàn toàn dựa vào bản lãnh của mình mới đi đến ngày hôm nay, không cần nghe những lời nói xấu từ miệng người khác.

Lý Trân gật gật đầu;
- Ty chức sẽ không để ở trong lòng.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa chuyển đề tài, lại cười cười nói:
- Thánh Thượng có chuyện giao cho ngươi, ngươi muốn đi diện Thánh, hay là nghe ta thuật lại?

Trong lòng Lý Trân hơi hơi ngẩn ra, nếu có nhiệm vụ, hẳn là Võ Sùng Huấn giao cho mình mới đúng, như thế nào chuyển thành Thượng Quan Uyển Nhi?

Thượng Quan Uyển Nhi hiểu được nghi ngờ trong lòng hắn, liền cười nói:
- Thánh Thượng để cho ta tìm một người đắc lực, ta liền đề cử ngươi, cho nên chuyện này vốn không có qua Võ Sùng Huấn, ta muốn hỏi ngươi, ngươi là đi với ta diện Thánh, hay để cho ta đến thuật lại, ngươi hãy suy nghĩ đi.

Nói xong, Thượng Quan Uyển Nhi một đôi mắt đẹp thật sâu nhìn chăm chú vào hắn, Lý Trân không có nghĩ nhiều, thản nhiên cười:
- Ta cảm thấy hay là không diện Thánh vẫn thoải mái hơn.

Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng, đôi mắt long lanh của nàng có chút biến đổi, nhẹ nhàng mà nói lại một câu:
- Đi theo ta!

Lý Trân đi theo Thượng Quan Uyển Nhi đi vào chính phòng điện Phượng Nghi, nơi này là quan phòng trong cung của Thượng Quan Uyển Nhi, mỗi ngày nàng ở trong này thay Võ Tắc Thiên phê duyệt tấu chương, cách Ngự thư phòng Võ Tắc Thiên không đến trăm bước.

Thượng Quan Uyển Nhi bảo Lý Trân chờ một lát, nàng đến Ngự thư phòng.

Đây là lần đầu tiên Lý Trân tới quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, quan phòng trong ngoài tạo thành ba gian, thông nhau một đường, phía ngoài cùng là chỗ bọn thị nữ nghe gọi, gian thư phòng chính là chỗ hiện tại hắn đứng, mà bên trong có một gian là chỗ nghỉ ngơi tạm thời của nàng.

Lý Trân không khỏi quan sát bốn phía một phen, phòng bố trí rất thanh nhã, trên tường treo những dụng cụ thư pháp của Chử Toại Lương và tổ phụ Thượng Quan Nghi của nàng, đồ vật bày biện hai bên là giá sách, trên kệ bày đặt các loại thật tinh xảo.

Góc tường còn có một lư hương hình kỳ lân nuốt trời, kỳ lân ngửa mặt lên trời, trong miệng toát ra một làn khói nhẹ nhàng lượn lờ, khiến trong phòng tràn ngập một cỗ liên hương thấm vào ruột gan.

Phía bắc gần cửa sổ có một chiếc án thư rộng thùng thình, đặt giấy và bút mực, còn có hơn mười cuốn tấu chương các nơi đưa tới, mà hai bên trên mặt đất chỉnh tề xếp chồng chất trăm quyển trục, thánh chỉ có, tấu cuốn có.

Thượng Quan Uyển Nhi được phong làm Xá nhân, theo lý, các loại sắc lệnh và ý chỉ của Võ Tắc Thiên hẳn là do Trung Thư xá nhân phác thảo, nhưng hiện tại toàn bộ đều là do Thượng Quan Uyển Nhi phác thảo, cho nên nàng được xưng là nội xá nhân.

Không chỉ có như thế, nàng còn thay Võ Tắc Thiên phê duyệt tấu cuốn, không ít thì nhiều những việc chính sự quan trọng đều do nàng quyết định, sau rồi mới báo cáo Võ Tắc Thiên, điều này khiến cho quyền của nàng là khá lớn, đồng thời chính vụ cũng hết sức nặng nề, mỗi ngày đều phải bận đến quá khuya.

Lúc này, thị nữ bên người Thượng Quan Uyển Nhi Tiểu Nga bưng một ly trà chậm rãi đi tới, nàng đỏ bừng cả khuôn mặt mà nói với Lý Trân:
- Lý thị vệ mời ngồi xuống đợi, cô nương nhà ta lập tức sẽ tới ngay.

- Đa tạ!

Lý Trân tiếp nhận chén trà ngồi xuống, Tiểu Nga đang muốn lui ra, rồi lại dừng bước nhìn Lý Trân nhỏ giọng nói:
- Phòng của cô nương rất ít quan bên ngoài vào đây.

Lý Trân cười nói:
- Tiểu Nga tỷ nhắc nhở làm ta cảm thấy rất vinh hạnh.

Tiểu Nga đỏ mặt lui xuống, Lý Trân uống một ngụm trà nóng, kiên nhẫn chờ đợi.



Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên đang phê duyệt mấy cuốn tấu khẩn cấp, Thượng Quan Uyển Nhi thì lẳng lặng đứng ở một bên, không dám quấy rầy Thánh Thượng, lúc này, Võ Tắc Thiên để bút xuống, chỉ chỉ một đống tấu cuốn bên cạnh cười nói:
- Hôm nay triều vụ đặc biệt bận rộn, những thứ này ngươi thay ta phê đi.

- Vâng! Uyển Nhi tuân chỉ.

Võ Tắc Thiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi nàng:
- Lý Trân sao không tới?

Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Uyển Nhi đã bảo hắn đến đây, đang ở trong phòng của tiểu nữ chờ đợi.

Võ Tắc Thiên 'Ồ!' một tiếng, đầy thâm ý nhìn Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt một cái, cười nói:
- Ngươi coi trọng hắn như vậy sao?

Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng thi lễ:
- Uyển Nhi sẽ không nhìn lầm người.

Võ Tắc Thiên cười cười, từ trên bàn nhặt lên một ống sơn rất đẹp đưa cho nàng:
- Ngày hôm qua ngươi nói với trẫm việc đó, trẫm suy nghĩ một đêm, cảm thấy có vài phần đạo lý, chuyện này hãy giao cho hắn đi điều tra, chuyện này nếu thật như lời ngươi nói, trẫm sẽ xem xét đề nghị của ngươi.

- Đa tạ bệ hạ!

Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận ống sơn, chậm rãi lui xuống, Võ Tắc Thiên nhắm mắt ngẫm nghĩ một chút, trong đầu bà lại hiện ra cảnh Lý Trân bắn báo tiêu sái, dáng người phóng khoáng, kỹ năng võ thuật mỹ cảm từng khiến tim bà đập thình thịch.
Tuy nhiên nếu Uyển Nhi muốn dùng hắn, mặc dù có điểm đáng tiếc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Uyển Nhi đề xuất yêu cầu, huống chi chính mình đã đồng ý với nàng.



Lý Trân đã uống chén trà thứ hai, lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi như một trận gió đi đến, theo sau hai ả cung nữ, các nàng ôm hai mươi mấy cuốn tấu chương.

- Để cho ngươi chờ lâu rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi vào nhà áy náy cười nói.

Lý Trân vội vàng đứng lên, hai ả cung nữ đem tấu cuốn buông xuống rồi lui ra, Thượng Quan Uyển Nhi lấy ra chiếc khăn lụa lau lau mồ hôi trên trán, Lý Trân khoát tay:
- Đến chỗ này của ta thì thoải mái một chút, mời ngồi!

Lý Trân không nói gì, hắn lại ngồi xuống, lúc này hắn để ý thấy trong tay Thượng Quan Uyển Nhi cầm một cái ống sơn, trong lòng thầm nghĩ “Chẳng lẽ đây là nhiệm vụ giao cho mình?”

Thượng Quan Uyển Nhi cũng trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nàng nhìn thoáng qua Lý Trân, nhẹ nhàng cắn môi một cái, nàng vốn định nói cho hắn biết, vì sao hắn có thể ngồi ở chỗ này? Nhưng ngẫm nghĩ một chút, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn quyết định tạm thời không nói cho hắn.

- Có hai việc, một việc là ở bên ngoài, ngươi đi Tung Sơn Thiếu Lâm tự, lần trước Di Lặc Xá Lợi kia thờ cúng ở chỗ nào, ngươi đi kiểm tra một chút xem bọn họ thờ cúng ra sao?

Nếu là dặn dò công việc, Lý Trân không thể ngồi ở chỗ kia, hắn lại đứng lên, đáp ứng nói:
- Ty chức đã hiểu!

Thượng Quan Uyển Nhi đem ống sơn đưa cho hắn:
- Đây mới thực sự là nhiệm vụ, địa điểm vẫn là Tung Sơn, ngươi hiện tại không thể không đi, nhất định phải tới Tung Sơn mới được mở ra, chuyện này tuyệt đối tuyệt mật, trước mắt chỉ có ta và Thánh Thượng biết, cho nên ngươi chỉ có thể đi một mình.

Lý Trân yên lặng nhận lấy ống sơn, Thượng Quan Uyển Nhi vừa cười hỏi:
- Ngươi chuyến này đi ít nhất phải năm sáu ngày, đội mã cầu ngươi chuẩn bị sắp xếp như thế nào?

- Ta tính toán để Lý Lâm Phủ dẫn dắt đội, hắn dẫn mọi người huấn luyện, hắn là người lanh lợi, sẽ không nảy sinh mâu thuẫn với người khác.

- Được rồi! Do ngươi quyết định.

Thượng Quan Uyển Nhi đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lý Trân, dừng trước mặt hắn, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Đừng để cho ta thất vọng!



Sau khi Lý Trân rời khỏi Thái Sơ cung không lâu, tiểu tỳ bên người Võ Tắc Thiên Nghiêm Song Nhi lén lút chạy tới chỗ ở của Tiết Hoài Nghĩa trong điện Dao Quang, nơi này là nơi tụng kinh niệm phật của Tiết Hoài Nghĩa.

Tiết Hoài Nghĩa bị Thượng Quan Uyển Nhi chọc giận, nhẫn nhịn cơn giận trong bụng trở lại nội điện thiện phòng, hắn không dám đi tìm Võ Tắc Thiên tố khổ, trong đêm liền chút giận lên người của cung nữ và hoạn quan hầu hạ bên người hắn.

Hắn tìm lấy một cành mây rút mạnh ra, hơn mười người cung nữ và hoạn quan bị đánh lăn lộn trên mặt đất, khóc la liên tục, đến khi cành mây gẫy nát, hắn mới nguôi giận, hét lớn một tiếng:
- Cút!

Hơn mười người cung nữ và hoạn quan nhịn đau bò lên, giúp đỡ lẫn nhau, khập khiễng mà đi.

Tiết Hoài Nghĩa ngồi ở trên giường uống trà, ánh mắt thâm độc ngắm nhìn giá đao ở góc tường, trong đầu đang nhanh chóng suy tư.

Lúc này, một ả cung nữ ở cửa rụt rè nói:
- Khởi bẩm Phật gia, Nghiêm cô nương đến rồi!

Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu tỳ bên người Thánh Thượng Nghiêm Song Nhi bước nhanh đến.

Nghiêm Song Nhi trên thực tế chính là người thay thế Vi Đoàn Nhi, tuổi chừng mười bảy mười tám, hầu hạ Võ Tắc Thiên cũng mười năm rồi, cũng giống Vi Đoàn Nhi là thị nữ được sủng ái, Vi Đoàn Nhi bị xử tử, nàng liền thượng vị.

Nghiêm Song Nhi dáng người hơi béo, dung mạo cũng không đẹp bằng Vi Đoàn Nhi, tuy nhiên miệng nàng rất ngọt, rất biết lấy lòng Võ Tắc Thiên, quan trọng hơn là nàng không biết chữ, cũng không có dã tâm của Vi Đoàn Nhi, Võ Tắc Thiên đối với nàng cũng khá yên tâm.

Nhưng Võ Tắc Thiên không thể ngờ tới, từ mùa thu năm trước, Nghiêm Song Nhi đã biến thành người của Tiết Hoài Nghĩa, toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị Tiết Hoài Nghĩa chinh phục, nàng so với Vi Đoàn Nhi còn nịnh bợ Tiết Hoài Nghĩa hơn.

Nghiêm Song Nhi đi vào thiện phòng liền ôm cổ của Tiết Hoài Nghĩa cười hì hì nói:
- Nếu như ta nói cho chàng biết một tin quan trọng, chàng cảm tạ ta như thế nào?

Tiết Hoài Nghĩa rất không thích Nghiêm Song Nhi, nhìn có vẻ thông minh, kì thực đầu óc ngu si, so với Vi Đoàn Nhi kém xa, thật sự không thú vị.

Trên thực tế, Tiết Hoài Nghĩa đối với nữ nhân này đã có chút chán ngấy rồi, so với nữ nhân, hắn hiện tại ưa thích quyền lực hơn, chỉ có điều nữ nhân là bước đường phải qua để hắn cướp lấy quyền lực, hắn không thể không lấy lòng mà ứng phó.

Tiết Hoài Nghĩa híp mắt cười:
- Tin tức của nàng nếu khiến ta vừa lòng, nàng muốn gì ta sẽ đáp ứng.

Nghiêm Song Nhi ánh mắt sáng lên, trong mắt toát ra vẻ mong mỏi, nàng ta lập tức nói nhỏ vài câu vào tai của Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa cả kinh:
- Bọn họ nói như thế sao?

Nghiêm Song Nhi gật gật đầu:
- Ta ở ngay ngoài cửa sổ, nghe được rất rõ ràng, không có sai.

Tiết Hoài Nghĩa hận đến cắn răng một cái, mắng thầm:
- Tiện nhân này!

Hắn lại vội vàng lừa gạt Nghiêm Song Nhi, nói Thánh Thượng rất nhanh tỉnh dậy, hiện tại không có ai bên cạnh, buổi tối mới báo đáp nàng thật tốt được, Nghiêm Song Nhi và hắn vô cùng thân mật trong chốc lát, chỉ lúc này mới lưu luyến bỏ đi.

Nghiêm Song Nhi mới vừa đi, Tiết Hoài Nghĩa lập tức viết một tờ giấy, tìm đến hoạn quan tâm phúc của mình, đem tờ giấy giao cho gã, thấp giọng dặn gã vài câu, cuối cùng nói:
- Ngươi nói cho nàng biết, tình hình không ổn, Thánh Thượng đã. . . . tỉnh ngộ rồi, nàng nhất định phải lập tức động thủ!