Bạch Mã tự cách Thần đô Lạc Dương ước chừng 20 dặm về phía đông. Hán Minh Đế ra sắc lệnh xây dựng tăng viện ở phía ngoài Ung môn Lạc Dương, để khắc ghi công lao của Bạch Mã Đà Kinh nên tăng viện lấy tên là Bạch Mã tự.
Từ thời loạn lạc Vĩnh Gia tới thời loạn Vĩnh Hi, Lạc Dương nhiều lần rơi vào những trận hỏa chiến. Bạch Mã tự cũng bị phá hủy nghiêm trọng. Cho đến chín năm trước, Võ Tắc Thiên tiến hành tu sửa Bạch Mã tự, lúc này Bạch Mã tự mới một lần nữa trở lại thời kì huy hoàng.
Hiện tại, Bạch Mã tự có vị trí chính trị hết sức quan trọng với Đại Đường. Tiết Hoài Nghĩa dưới một người trên vạn người đang là trụ trì của Bạch Mã tự, Bạch Mã tự cũng chính là nơi ở của y.
Thế nên Tiết Hòa Nghĩa không tiếc công sức mà khuếch trương tên tuổi của Bạch Mã tự. Dưới thời Võ Tắc Thiên trị vì, Bạch Mã tự trở thành ngôi chùa khổng lồ với diện tích lên tới hơn hai vạn mẫu đất cùng hàng vạn tăng ni trong chùa.
Tiết Hoài Nghĩa giống như hoàng đế trong Bạch Mã tự, đây là phạm vi thế lực của y, không một kẻ nào có ý định tranh quyền đoạt lợi với y, ngay cả Hoàng đế Đại Đường Võ Tắc Thiên cũng không ngoại lệ.
Giữa trưa, hơn trăm tên thị vệ bảo vệ mấy chiếc xe ngựa vô cùng lộng lẫy xa hoa, chậm rãi tới trước Bạch Mã tự. Không phấn son lòe loẹt, Vi Đoàn Nhi mặc chiếc váy trắng đang được hai thị nữ của ả đỡ xuống xe.
Pháp Minh, viện chủ Đạt Ma viện của Bạch Mã tự dẫn theo mười mấy vị tăng ni đứng chờ trước đại môn, Pháp Minh vội vàng ra nghênh đón, chắp tay kính cẩn hành lễ. - Hoan nghênh Vi thí chủ tới Bạch Mã Tự.
Vi Đoàn Nhi tới Bạch Mã tự để làm lễ tạ ơn thần linh, tất nhiên đây chỉ là cái cớ, nguyên nhân thực sự là ả nhận được mật lệnh của Võ Tắc Thiên, dẫn theo Tiết Hoài Nghĩa hồi cung. Võ Tắc Thiên khăn đơn gối chiếc cô quạnh, đã bắt đầu nhớ nhung vị "cao tăng" này.
Nhưng khi Pháp Minh gọi Vi Đoàn Nhi là "Vi thí chủ" lại khiến ả nổi cáu. Đây có thể coi là tâm bệnh của ả, bởi mọi người gọi Thượng Quan Uyển Nhi là Nội Xá Nhân, thậm chí còn có người gọi nàng ta là Nội tướng.
Nhưng Vi Đoàn Nhi chẳng qua chỉ là một tiểu tì của Hoàng đế, tuy quyền thế không hề thua kém ai nhưng vô danh vô phận. Ước nguyện lớn nhất của ả chính là thay thế Thượng Quan Uyển Nhi, trở thành "Vi Nội tướng".
Vi Đoàn Nhi thấy mình được đón tiếp với nghi thức vô vùng đơn giản, chỉ có mười mấy lão tăng ni. Tuy rằng ả vẫn nhận thức được, xét cho cùng đây là sự cân nhắc kĩ lưỡng, nhưng cảm giác cô quạnh vẫn khiến cho ả cảm thấy khó chịu.
Ả lạnh lùng hỏi: - Trụ trì của các người đâu, sao không ra đón tiếp ta?
- Hồi bẩm Vi thí chủ, trụ trì thân thể khó chịu, đang nằm dưỡng bệnh. Nếu Vi thí chỉ muốn cùng trụ trì chúng tôi đàm đạo Phật pháp, bần tăng sẵn lòng dẫn đường.
Vi Đoàn Nhi khẽ hừ một tiếng - Ta đi thắp nhang trước.
Chúng tăng ni tụ lại, theo sau Vi Đoàn Nhi tiến vào tự viện. Thắp hương xong, ả đi theo một lão tăng dẫn đường tới thiền phòng của phương trượng Tiết Hoài Nghĩa. Vị lão tăng kia biết ý sớm đã lui đi.
Vi Đoàn Nhi vừa bước vào đã bị Tiết Hoài Nghĩa nấp phía sau cửa chạy tới ôm chặt, tay y từ cổ áo nàng đưa thật sâu vào trong.
Trong lòng Vi Đoàn Nhi đang tức giận vì nghi thức tiếp đón lạnh lùng của Tiết Hoài Nghĩa dành cho ả, ả hung hăng chụp lấy tay y. - Mau buông ra.
Tiết Hoài Nghĩa chẳng xa lạ gì dâm phụ đứng trước mặt, lần đó không phải thân thể đột nhiên mềm nhũn thì hôm nay không ngờ không vì mình mà sở động.
Y giẫm phải cây đinh, không khỏi thẹn quá hóa giận, lạnh lùng hừ một tiếng, buông ả ra rồi hỏi: - Ngươi tới đây làm gì?
- Trong lòng ngươi biết rõ!
- Hừ, mụ già đó trước đây đuổi ta đi tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, sao bây giờ lại mong ta quay về? Ngươi hãy nói với mụ ta, ta đang không khỏe, không đi!
Vi Đoàn Nhi cảm nhận được sự bất mãn trong lòng Tiết Hoài Nghĩa, lại nghĩ tới việc ả vẫn cần tới sự trợ giúp của y, quả là không thể đắc tội người này.
Ả lập tức quay người, tiến sát vào lòng Tiết Hoài Nghĩa, khẽ vuốt mấy cọng râu trên cằm y dịu dàng nói: - Không phải ta không bằng lòng thân mật với ngươi, nhưng ngươi cũng biết mụ già kia rất mẫn cảm, đặc biệt là với chuyện nam nữ, chọc giận mụ đương nhiên là không có lợi gì cho hai ta.
Tiết Hoài Nghĩa phổng mũi, tâm tình có chút vui vẻ trở lại, lại xông tới ôm ả, bàn tay mò mẫn trên cơ thể ả, ở bên tai ả cười nói: - Nàng sợ mụ nhưng ta thì không.
Tuy chỉ là một câu trêu đùa của Tiết Hoài nghĩa nhưng Vi Đoàn Nhi lại cảm thấy rất lo lắng. Ả hiểu rằng ngôi vị đế vương của Võ Tắc Thiên trong hai năm qua ngày càng vững chắc, sớm đã không cần Tiết Hoài Nghĩa giúp mụ củng cố địa vị nên cũng dần dần tỏ ra lạnh nhạt với y.
Vào thời điểm này Tiết Hoài Nghĩa phải đang nịnh nọt, tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng, từ đó khống chế Thánh thượng về mặt tình cảm mới đúng.
Nhưng Tiết Hoài Nghĩa lại không hiểu, ngược lại y càng ngày càng thô bạo, trên giường thỏa sức nhục mạ Thánh thượng, không chút gì gọi là vuốt mặt nể mũi, chỉ chăm chăm giải tỏa sự bất mãn trong hắn. Tuy lần thô bạo ấy khiến Thánh thượng thấy sảng khoái nhất thời nhưng sau này lại nghĩ lại chỉ là sự ô nhục. Nó chính là nguyên nhân khiến địa vị của y trong lòng Thánh thượng suy giảm.
Vi Đoàn Nhi thấy ả nhất định phải khuyên Tiết Hoài Nghĩa đừng chọc giận Võ Tắc Thiên, khi đó không phải mình y bị giáng chức mà nó còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của ả.
- Hoài Nghĩa, ngươi nên thông minh một chút, đừng chọc giận mụ...
- Nàng thì biết cái gì!
Không đợi Vi Đoàn Nhi nói hết, Tiết Hoài Nghĩa liền chửi mắng: - Nàng cho rằng vì cái gì mà mụ đuổi ta đi? Chẳng phải vì ta đến Lai Tuấn phủ uống rượu, rồi mụ cho ta là kẻ mưu quyền? Mụ xem ta là thứ gì, như con chó gọi là đến đuổi là đi sao? Chó cũng biết cắn người, đừng ép ta, nếu không ta sẽ khiến ngôi vị hoàng đế của mụ muốn làm cũng không được nữa.
Vi Đoàn Nhi mặt mũi thất kinh, vội vàng che miệng y. - Đừng nói nữa, nếu không huynh sẽ chuốc họa vào thân.
Tiết Hoài Nghĩa hờn dỗi thở dài một hơi, xua tay: - Đừng nói đến mụ nữa, nói đến chuyện của nữ nhân kia đi, ta e rằng sẽ phải thông báo với nàng một tin không tốt đẹp gì.
Vi Đòan Nhi biết nữ nhân y muốn nói tới chỉ Thượng Quan Uyển Nhi, cũng là người ả đặc biệt lưu tâm, vội vàng hỏi: - Là tin gì vậy?
- Gần đây Đại Lý tự đang điều tra vụ án Đoạn Đầm, ta nghe Lai Tuấn Thần nói, vụ án này chính nàng ta giao cho Đại Lý tự, ngay cả cái chết của Vương phi Tự Đằng cũng chính do nàng ta ngầm tung tin, gây ra sự phẫn nộ cự lớn trong hoàng tộc, nàng biết chứ? Nàng ta đã bắt đầu xuống tay với nàng.