Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 104-2: Đạo cô thăm viếng trong đêm (2)

- Mạn phép hỏi Tạ đạo trưởng, vì sao không thể cho đại tỷ biết về Dạ Minh Châu?
Lý Trân khó hiểu nói.

Tạ Ảnh khẽ thở dài nói:
- Nếu tỷ ngươi biết về viên Dạ Minh Châu này, một khi lỡ miệng nói ra ngoài, sẽ mang đến tai họa sát thân cho tỷ ngươi.

- Đạo trưởng xin mời nói tiếp.

- Trong cung có một nữ nhân, quyền thế rất lớn, nàng ta có nằm mơ cũng mơ về viên Dạ Minh Châu này, ngươi đoán xem nàng ta là ai?

Lý Trân ngẫm nghĩ một lúc, trong đầu thoáng hiện lên hình bóng người phụ nữ trên mình đeo đầy châu bảo, hắn lập tức thốt lên:
- Vi Đoàn Nhi!

Tạ Ảnh tán thưởng mỉm cười
- Không hổ là người chủ nhân ta đã chọn, công tử thật thông minh, thế công tử nghĩ như thế nào?

Lý Trân tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, hắn lại nhớ ra một chuyện, bèn cười nói:
- Bởi vì bà đã từng nói với tôi, Ngư Phẩm Long cũng muốn vào địa cung Tử Vân Các.

- Không sai! Chính là Vi Đoàn Nhi, nàng ta trời sinh đã cực kỳ đam mê bảo châu, thông qua đủ mọi thủ đoạn, không biết nàng ấy đã vơ vét hết bao nhiêu bảo châu, thậm chí độ ly kỳ hiếm có còn chẳng thua kém gì bảo châu của Thánh thượng, rất nhiều người cũng hoài nghi là do nàng ta gây nên.

Lúc này, ánh mắt Lý Trân sắc bén quan sát Tạ Ảnh, dường như nhìn thấu tất cả ý đồ của bà ta, trầm mặc một lúc, Lý Trân chậm rãi nói:
- Thượng Quan Xá Nhân muốn ta thay cô ấy đối phó với Vi Đoàn Nhi, ta nói không sai chứ!

Ánh mắt Tạ Ảnh lóe sáng, tránh né ánh nhìn sắc bén của Lý Trân, cuối cùng bà ta không thể không đối diện sự thật, nói:
- Công tử nói không sai, ta cũng không ngại nói cho công tử biết, vụ án Đoàn Đầm có liên quan đến Vi Đoàn Nhi.

- Có chắc chắn không?

Tạ Ảnh lắc đầu,
- Chúng tôi chỉ là phỏng đoán, không có bất kỳ chứng cớ nào!

Lý Châm trầm ngâm, lúc lâu lại từ tốn nói:
- Thế nhưng…một thứ dân tầm thường như ta, làm sao có thể là đối thủ của Vi Đoàn Nhi? Để ta đối phó với nàng ta, chẳng lẽ Thượng Quan Xá Nhân không cảm thấy hoang đường ư?

- Kỳ thật cũng chẳng phải muốn công tử đi đối phó với Vi Đoàn Nhi, mà là hy vọng công tử có thể thay chúng tôi tìm ra kho báu của Vi Đoàn Nhi.

- Vi Đoàn Nhi còn có kho báu tàng trữ ư?
Lý Trân cảm thấy có chút nực cười, chẳng lẽ lại là một địa cung Tử Vân nữa.

- Đương nhiên là có, nàng ấy vơ vét nhiều báu vật như vậy, trong cung cũng không thể chứa hết, không ai biết nàng ta cất giấu chúng ở đâu, xin công tử giúp chúng tôi tìm ra kho báu của nàng ta.

- Thượng Quan Xá Nhân muốn phát tài lớn rồi sao?

Tạ Ảnh khẽ lắc đầu
- Trong kho báu có chứa chứng cứ có thể lật đổ nàng ta, chỉ cần tìm được kho báu này, Vi Đoàn Nhi xem như tiêu tùng.

Tạ Ảnh lại lấy ra hai kim bài bằng đồng, đặt lên trên bàn, đẩy một cái giao cho Lý Trân rồi cười nói:
- Trong Hoàng Cung đang tu bổ Thiên Đàng, hằng ngày đều có lượng lớn thợ hồ ra vào, dựa vào tấm thẻ đồng này, công tử có thể ra vào Hoàng cung bất kỳ lúc nào.

Lý Trân lại không nhận lấy, ánh mắt nhìn sang tấm kim bài còn lại nói:
- Còn cái này?

- Đây là Thiên ngưu bát phẩm bị thân, cũng đồng dạng có thể ra vào Hoàng cung, Lý công tử người tùy ý lựa chọn một cái đi!

Đương nhiên Lý Trân không chọn kim bài của thợ hồ, đó là thân phận thấp hèn, tới chừng gấp rút phải đóng giả làm thợ hồ thật cũng chẳng vui vẻ gì, thị vệ thì miễn cưỡng có thể chấp nhận được, hắn ngẫm nghĩ một hồi liền cười nói:
- Phương án thị vệ để ta suy nghĩ lại! Đến đột ngột quá rồi!

- Đương nhiên có thể, ngày mai ta sẽ chờ tin công tử.

Tạ Ảnh lại cười nói:
- Công tử còn có thắc mắc gì không ạ?

Lý Trân quả thật còn một nghi vấn, hắn ngập ngừng hồi lâu rồi hỏi:
- Vi Đoàn Nhi cũng có cung nữ tâm phúc chứ hả! Ta cảm thấy thông qua tâm phúc của nàng ta có thể tìm ra nơi giấu báu vật, thế mà giờ lại nhờ ta giúp đỡ, có cần phiền phức như vậy không?

Tạ Ảnh lắc đầu nói:
- Nếu dễ dàng thế thì không cần phải nhờ đến công tử giúp đỡ, chúng tôi cũng có người bên cạnh Vi Đoàn Nhi, nhưng điều tra một năm ròng rã, cũng chẳng thu được chút manh mối nào.

Tạ Ảnh lại thở dài nói:
- Trước đó không lâu, Đông Cung bị lục soát, trên danh sách bị mất đi không ít báu vật, chủ nhân nhà ta nghi ngờ là do Vi Đoàn Nhi cuỗm đi, nhưng lại không thấy nàng ta xuất cung, nói thật, chúng tôi cũng rất hoang mang.

- Thế thì tại sao Vi Đoàn Nhi lại một mực muốn có được viên Dạ Minh Châu này?

Tạ Ảnh cười lạnh một tiếng nói:
- Thánh Thượng cũng từng có một sợi dây chuyền bằng Dạ Minh Châu, nhưng đã vô tình đánh mất vào năm năm trước, lúc đó vì để tìm kiếm nó, đã xử tử không ít cung nữ và hoạn quan, cuối cùng cũng chẳng lần ra được manh mối gì, tuy nhiên sợi dây chuyền Dạ Minh Châu đấy bị thiếu mất một hạt mẫu châu quan trọng.

Lý Trân nhặt viên Dạ Minh Châu trên bàn lên, nhìn ngắm nó một lúc, ánh mắt như đã tỏ tường.



Cũng chính vào lúc Tạ Ảnh đến viếng thăm Lý Trân, trong phủ của Ngư Phẩm Long phường Minh Nghĩa, hai mươi người kiện phụ đi kéo Ngư Phẩm Long đang trị thương ra khỏi phòng, vết thương tên bắn bị kéo nứt ra, máu tuôn trào, đau đến nỗi Ngư Phẩm Long la hét như tiếng mỗ heo.

Trên bậc thang, Vi Đoàn Nhi dưới sự vây quanh bảo vệ của mấy tên thị vệ, sát khí đằng đằng nhìn Ngư Phẩm Long bị kéo ra ngoài, sắc mặt Vi Đoàn Nhi tái xanh, trong mắt sát ý hiện rõ, phát cuồng lên mà hô to:
- Đánh cho ta, đánh chết tên khốn nạn này cho ta.

Đám kiện phụ vung côn đánh loạn xạ, những đòn côn dày đặc đánh lên trên lưng, đùi và cả vết thương của Ngư Phẩm Long, Ngư Phẩm Long lăn lộn khóc lóc trên đất, liều mạng xin tha
- Tha cho ta đi! Bà cô, tha cho ta đi!

Vi Đoàn Nhi tức đến phát điên, không những Ngư Phẩm Long không lấy được Dạ Minh Châu cho nàng ta, còn khiến nàng ta bị tổn hại hết mười mấy tay tinh nhuệ.

Điều khiến nàng ta khó chấp nhận nhất là, khi Ngư Phẩm Long đến địa cung vào ngày hôm sau, phát hiện địa cung đã bị phá hoại, có người vào trong địa cung, rất có khả năng đã lấy đi Dạ Minh Châu mà nàng ta đêm ngày mơ ước.

Vi Đoàn Nhi trút hết tất cả bực dọc và bất mãn lên người đàn ông vô năng phế thải này
- Đánh! Đánh chết hắn!
Nàng ta dậm chân mắng chửi Ngư Phẩm Long.

Cuối cùng tiếng gào của Ngư Phẩm Long càng lúc càng yếu dần, từ từ trở nên bất động, một tay thị vệ thấy xảy ra án mạng rồi, vội vàng chạy đến nhỏ giọng nói với Vi Đoàn Nhi:
- Cô nương, tên này sắp toi mạng rồi.

Vi Đoàn Nhi cũng nhận ra Ngư Phẩm Long sắp không xong rồi, lúc này mới hét lớn ra lệnh
- Dừng!

Đòn côn của đám kiện phụ cuối cùng cũng dừng lại, Vi Đoàn Nhi chậm rãi tiến lên trước, thấy Ngư Phẩm Long toàn thân máu me bê bết, hơi thở yếu ớt, nàng ta lại ác độc nện thêm cho một đá, quay đầu hô to:
- Vương An!

Gã thị vệ ban nãy vội vàng tiến lên trước:
- Có ty chức.

Vi Đoàn Nhi lạnh lùng nói:
- Ngươi tiếp tục truy tìm tung tích của Dạ Minh Châu, ngươi dám không liều mình gắng sức, kết cục sẽ giống như tên này đấy.

Vương An bị dọa đến cả người run lên, khom người nói:
- Ty chức tuân mệnh.

Vi Đoàn Nhi hừ một tiếng thật mạnh, xoay người liền bỏ đi
- Hồi cung.

Một đám kiện phụ và thị nữ vây quanh nàng ta, rời khỏi phủ Ngư Phẩm Long hồi cung, Vương An nhìn Ngư Phẩm Long thê thảm nằm trên đất, khẽ cúi đầu thở dài một hơi, lắc lắc đầu, nhanh bước rời đi.

Cho đến khi tất cả đều khuất bóng, A hoàn và thư đồng trong phủ Ngư Phẩm Long lúc này mới ba chân bốn cẳng đỡ Ngư Phẩm Long vào nhà, thư đồng lại chạy nhanh đi tìm đại phu cứu mạng.