Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 28: Thiên tài

Những người khác đều vô cùng kinh ngạc.

Từ lúc Tiết Thanh bất ngờ phóng đi nhanh như một mũi tên vừa được bắn cho đến khi Quách Tử An và Quách Bảo Nhi lần lượt bị ném ngã, hay khi Quách Tử Khiêm kêu lên một tiếng đầy thê thảm vì bị thương. Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai có thể đoán trước được.

Sao cậu ta có thể làm được?

Tuy ai nấy đều rất thắc mắc về việc này, thế nhưng hiện tại đó không phải là chuyện cấp bách nhất. Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, đám người hầu vội vàng chạy tới chỗ Quách Tử Khiêm.

“Tử Khiêm.”

“Tử Khiêm thiếu gia.”

Tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Quách Tử An và Quách Bảo Nhi vừa mới lồm cồm ngồi dậy đã nhìn thấy cảnh này. Tuy hai người họ rất sợ hãi nhưng vẫn bất chấp việc Tiết Thanh vẫn còn đang đứng ở đó mà vội vã chạy tới chỗ Quách Tử Khiêm.

Quách Tử An cầm bần tay bị thương của Quách Tử Khiêm lên xem. Lúc này mu bàn tay của cậu ta đã bị đinh đâm thủng, lộ ra cả phần thịt bên trong, trông rất thê thảm.

“Họ Tiết kia, ngươi dám dùng vũ khí sao?” Quách Tử An đứng dậy, tức giận chỉ vào Tiết Thanh hô lớn.

Tiết Thanh thấy vậy liền bước lên thêm một bước, nàng bình tĩnh đáp: “Tôi không có dùng vũ khí. Tôi chỉ không cẩn thận làm tay cậu ta đụng vào cọc gỗ thôi.”

Đụng vào cọc gỗ?

Quách Tử An quay đầu nhìn lại, những người khác cũng quay đầu lại nhìn theo, chỉ riêng có Quách Bảo Nhi không nhìn, ngược lại sắc mặt nàng càng ngày càng trắng bệch.

Cây đinh bị dính máu đang nằm trên cọc gỗ kia rất nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể dễ dàng thấy được.

Mọi người thấy vậy đều hoang mang bàn luận, mấy vị võ sư thì sợ hãi nhìn nhau.

Trên cọc luyện võ tại sao lại có đinh kia chứ?

“Bên trên cọc gỗ lại có đinh, Tử Khiêm thiếu gia thật quá xui xẻo rồi.” Tiết Thanh nói.

Quách Tử An nhìn cọc gỗ xong lại quay sang nhìn Quách Tử Khiêm. Giờ phút này cậu cảm thấy vừa giận dữ vừa khó hiểu.

“Tiết Thanh!” Quách Bảo Nhi đứng bật dậy hét lớn: “Ngươi đừng có đứng đây ra vẻ thần bí nữa! Cây đinh này là do ta sai người để vào đó.”

Quách Tử An kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Quách Bảo Nhi vẫn không sợ hãi mà ngoan cố nói tiếp.

“Không sai, đây chính là cái cọc gỗ mà ngươi mới vừa luyện tập, mục đích của ta chính là muốn ngươi bị thương. Thế nào, bản tiểu thư tính tình thẳng thắn, ai làm thì người đó chịu, ta cũng không cần phải giấu ngươi làm gì, muốn trả thù thì cứ xông đến đây.”

Bấy giờ mọi người đã hiểu nguyên nhân xảy ra mọi chuyện, vẻ mặt ai nấy cũng đều khó xử vô cùng. Mấy chuyện tranh chấp giữa các thiếu gia và tiểu thư, ngay cả các võ sư cũng không dám xen vào, vì vậy mọi người đều lặng lẽ lùi ra sau một bước.

Tiết Thanh cười.

“Ai làm nấy chịu sao? Được lắm, tôi biết Bảo Nhi tiểu thư là một “nữ hảo hán” (1) tính tình ngay thẳng, thế nhưng nàng nên biết rằng, mặc dù chuyện này là do nàng làm, nhưng người đưa ra ý kiến lại chính là Quách Tử Khiêm.”

Quách Bảo Nhi nghe vậy liền giật mình, thầm nghĩ tại sao Tiết Thanh lại có thể biết chuyện này. Hơn nữa, khi nãy cậu ta còn gọi nàng là “nữ hảo hán” (1)? Ừm, cái này là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người khen mình như vậy đấy...

“Tử An thiếu gia mặc dù thường hay chửi bậy khiến người ta vô cùng chán ghét nhưng ít ra cậu ta cũng là một người ngay thẳng, do đó cậu ta sẽ không bao giờ đưa ra những ý định như thế này.” Tiết Thanh vừa nói vừa bước lên thêm một bước.

Sắc mặt Quách Tử An lúc đỏ lúc trắng.

“Tên họ Tiết kia, ngươi bớt nói nhảm đi.” Cậu trừng mắt quát lớn, không biết bởi vì tức giận hay xấu hổ mà cậu thở hổn hển hét: “Vậy thì dùng vũ lực nói chuyện...”

Quách Bảo Nhi cũng xắn tay áo đứng lên.

Tiết mẫu thân đang đứng ở đằng kia, nghe được câu này cũng không nhịn được nữa. Bà nhỏ giọng van xin Quách Hoài Xuân.

“Quách lão gia. Xin ông ngăn tụi nó lại, đừng để bọn chúng đánh nhau nữa.”

Trong khi Tiết mẫu thân đang vô cùng lo lắng thì Quách Hoài Xuân đứng kế bên lại hơi hoảng hốt.

Nếu bọn chúng thật sự đánh nhau thì chưa chắc người bị thua thiệt là Tiết Thanh! Quách Hoài Xuân thầm nghĩ nhưng điều này làm sao có thể xảy ra được cơ chứ? Chỉ bởi vì được tập luyện đứng trung bình tấn và đánh cọc gỗ trong vòng một tháng sao?

Ngay từ khi Quách Bảo Nhi đến võ đài thì người hầu đã thông báo với Quách Hoài Xuân rồi. Khi nghe tin này ông đã lập tức chạy tới đây cùng với Tiết mẫu thân và đúng lúc chứng kiến cảnh Tiết Thanh ném Quách Tử An ngã lăn trên mặt đất. Ngay sau đó là một loạt động tác thuần thục và lưu loát, khiến cho ba thiếu gia, tiểu thư đã được luyện võ từ nhỏ ngược lại phải bại trong tay cậu ta.

Thắng lợi này không hẳn là do trình độ võ công của Tiết Thanh cao hơn, mà là do động tác của cậu ta nhanh nhẹn và khéo léo hơn. Nếu xét về trình độ, khi đánh nhau, Tiết Thanh chưa chắc đã là đối thủ của ba người Quách Tử An.

Quách Hoài Xuân đang tính kêu bọn họ dừng lại thì Tiết Thanh đã mở miệng trước.

“Chúng ta cũng đã sớm giao hẹn với nhau là sẽ đấu võ sau ba tháng nữa.” Nàng nói xong lại phất ống tay áo và tiến lên một bước. Lúc Quách Tử Khiêm ngã xuống đất, nàng đã lùi ra sau ba bước. Hiện tại nàng tiến lên thêm ba bước, đứng trước mặt Quách Tử An.

So với Quách Tử An thì dáng người Tiết Thanh gầy yếu hơn rất nhiều. Tuy vậy với khoảng cách gần như lúc này, nàng lại không hề tỏ ra yếu ớt hay nhát gan chút nào.

“Ba tháng sau, tôi chắc chắn sẽ đấu võ với các cậu, vậy mà bây giờ các cậu lại đi kiếm chuyện với tôi để làm gì? Chẳng lẽ là do các cậu sợ sau này sẽ không thể đánh lại tôi hay sao?” Tiết Thanh nói, nàng nhìn Quách Tử An: “Đã vậy còn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để làm tôi bị thương. Đây chính là cách giáo dục của Quách gia nhà cậu sao?”

Quách Tử An nghe vậy liền cắn răng kiềm chế cơn giận, cậu thở hổn hển như một con thú nhỏ đang phát điên, hận không thể cắn nuốt cậu thiếu niên đang đứng trước mặt.

“Được. Ba tháng sau gặp.”

Vừa nói xong Quách Tử An đã nhanh chóng rời khỏi đó.

Quách Bảo Nhi nhìn Quách Tử An, lại nhìn sang Tiết Thanh, nàng nắm chặt tay.

“Được, vậy đến lúc đó ta cũng sẽ tham gia.” Nàng nói xong liền rời đi.

Trong sân lúc này chỉ còn lại Quách Tử Khiêm đang kêu rên vì đau đớn. Không biết là do Quách Tử An và Quách Bảo Nhi đã bỏ đi, hay là do Tiết Thanh vẫn còn đang đứng trước mặt Quách Tử Khiêm mà mấy người hầu xung quanh không có ai dám đứng ra đưa cậu ta đi trị thương.

“Tử Khiêm thiếu gia.” Tiết Thanh nhìn Quách Tử Khiêm.

Quách Tử Khiêm khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, cơn đau nhức dai dẳng trên tay khiến cậu trở nên sợ hãi hơn khi phải đối diện với Tiết Thanh... Dù sao cậu cũng chỉ mới là một đứa trẻ mười ba tuổi thôi.

Mặc dù khi luyện võ cũng khó tránh khỏi việc bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị thương kiểu này, cái cảm giác bị người ta cố ý lại tàn nhẫn làm mình bị thương thật sự rất khác biệt, đặc biệt là lúc tay của cậu bị ép đè xuống cái cọc gỗ đó.

Đặt đinh vào cọc gỗ là ý kiến của cậu đưa ra và cậu cũng biết kết quả của việc này sẽ như thế nào. Nhưng cậu thật sự không ngờ chính cậu lại là người nhận hậu quả của nó. Hơn nữa cậu không hề có năng lực để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra. Cậu đau không chỉ ở tay, mà còn nhức nhối cả về tinh thần nữa... Tiết Thanh thật quá đáng sợ!

Tiết Thanh vẫn đứng trước mặt Quách Tử Khiêm, ánh chiều tà chiếu xuống chỗ cậu ta bị nàng đứng cản, tạo thành một bóng râm mát mẻ.

“Dựa vào thủ đoạn như vầy để hại người, nhất định có ngày cũng sẽ tự hại chính mình, lại còn không thể tự biện hộ cho bản thân.” Tiết Thanh từ tốn nói: “Nhớ kỹ lần dạy dỗ này, tương lai cậu sẽ được lợi, nói không chừng nó còn có thể cứu cậu một mạng...”

Nàng vừa nói dứt lời liền quay người chậm rãi rời đi.

Đến giờ phút này, Quách Tử Khiêm mới dám phát ra tiếng khóc, bọn người hầu cũng vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy, tiếp theo lại hoảng hốt sai bảo nhau đi lấy thuốc trị thương...

Dù sao cũng chỉ là vết thương da thịt, không nguy hại gì đến gân cốt, nên đối với nhà võ tướng như Quách gia bọn họ, chút vết thương này không đáng để mời đại phu đến, mấy người bọn họ ít nhiều gì cũng biết cách xử lý vết thương thế nào.

Ngay lúc Tiết Thanh xoay người, Tiết mẫu thân cũng nhanh chóng chạy về. Bà muốn giả bộ như chưa hề biết chuyện gì, làm một người từ mẫu đang chờ con trở về.

Quách Hoài Xuân lùi ra sau một bước, ẩn nấp trong bụi cây quan sát Tiết Thanh. Ánh mắt ông lóe sáng.

“Đứa trẻ đó đúng là một thiên tài luyện võ...” Ông nói thầm: “Đọc sách làm chi... đúng thật là quá lãng phí tài năng rồi.”

................

“Tiết thiếu gia...”

Vừa đi ra khỏi sàn đấu võ Tiết Thanh đã nghe thấy tiếng gọi sau lưng. Đó là giọng của Chu võ sư, vì thế nàng lập tức dừng chân xoay người lại nhìn ông. nàng chính là một người luôn tôn sư trọng đạo mà.

Chu võ sư do dự nhìn Tiết Thanh.

“Con... con làm thế nào để đánh thắng bọn họ vậy?” Ông nghi ngờ hỏi, là một người luyện võ, ông thật sự rất tò mò về điều này.

“Con... chắc là nhờ tập đứng trung bình tấn với đánh cọc gỗ chăng?” Tiết Thanh nói.

Chỉ dựa vào việc luyện tập đứng trung bình tấn và đánh cọc gỗ trong một tháng mà có thể đánh ngã cả ba người đã học võ từ nhiều năm sao? Chu võ sư im lặng nhìn Tiết Thanh.

“Hoặc có lẽ con chính là người mà trong truyện thường nhắc đến - một thiên tài võ học?” Tiết Thanh suy nghĩ một lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói.

Câu nói của nàng khiến Chu võ sư càng im lặng hơn. Ông lúng túng không biết phải nói thêm cái gì cho phải.

“Nhưng mà nếu thật sự đánh nhau, Tiết thiếu gia có thể sẽ đánh không lại Tử An thiếu gia đâu.” Ông hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp.

Là một võ sư, ông tự nhiên cũng nhìn ra được việc Tiết Thanh có thể đánh ngã ba người Quách Tử An đều là nhờ cậu ta ra tay nhanh nhẹn và tấn công vào vị trí yếu hiểm của đối phương. Chứ nếu thật sự đánh nhau, Tiết Thanh chưa chắc gì có thể đánh bại được bọn họ.

Đây cũng chính là lý do vì sao Tiết Thanh lại đột nhiên nhắc nhở bọn họ về kỳ hạn ba tháng.

Tiết Thanh cười.

“Nhưng sau hai tháng nữa con nhất định sẽ có thể làm được.” Nàng nói xong liền thi lễ với Chu võ sư rồi rời đi.

Chu võ sư vẫn đứng tại chỗ, màn đêm dần buông xuống, cậu thiếu niên kia trông thật mỏng manh và yếu đuối, giống như thể chỉ cần có một cơn gió thổi qua sẽ có thể khiến cho cậu bị té ngã. Nhưng kỳ lạ là bấy giờ, ông lại không hề cảm thấy kỳ hạn ba tháng này lại là một chuyện cười giống như trước kia nữa.

Đứng tấn? Đánh cọc? Thiên tài ư?

(1) Nữ hảo hán: Người con gái có tính tình thẳng thắn, phóng khoáng như đàn ông.