Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 24: Đề phòng

“Ồ, lại là cậu nhóc à? Mỗi ngày đều phải dậy sớm như vậy. Nhóc không cảm thấy mệt sao?”

Tiếng người phụ nữ vang lên trên con đường vắng, lúc này trời chỉ mới tờ mờ sáng.

Tiết Thanh cười nhìn người phụ nữ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, bà ấy đang nhanh tay cạo vảy cá để kịp giờ bán hàng.

“Vậy mỗi ngày dì đều phải thức dậy sớm như vậy để làm cá bán, dì có cảm thấy mệt không?” Nàng hỏi.

Người phụ nữ nghe xong chỉ cười lắc đầu chứ không nói gì thêm. Trong lúc bà nhanh nhẹn ném số cá vừa mới làm xong vào thùng thì Tiết Thanh đã chạy đi xa.

Binh lính giữ cổng thành đứng ngáp vì buồn ngủ, thấy Tiết Thanh đi qua họ cũng chẳng thèm giữ lại kiểm tra. Con đường ngoài thành vẫn vắng lặng như mọi ngày, chỉ có ông lão nhặt phân trâu đang chăm chỉ làm việc. Ánh mặt trời dần lên cao, một ngày mới lại bắt đầu.

“Cái gì? Con muốn chiều nay tan học sớm hơn sao?” Nghe Tiết Thanh nói xong, Tứ Hạt tiên sinh lập tức trừng mắt hét lớn: “Vậy sao được? Thời gian ngắn như vậy sao đủ cho con đọc sách đây!”

Ông tức giận, nghiêm khắc gõ bàn.

“Con có biết con cần phải đọc bao nhiêu quyển sách không hả? Muốn vượt qua được kì thi huyện với kì thi phủ thì ít nhất con phải đọc được đến bảy, tám chục quyển sách.”

“Trí nhớ của con rất tốt. Chỉ cần con cố gắng tập trung, chăm chỉ học một lát là có thể thuộc rồi ạ! Bởi vậy về sớm một chút cũng không ảnh hưởng gì đến việc học của con đâu, thầy đừng lo!”

Tứ Hạt tiên sinh nghe vậy liền trừng mắt nhìn Tiết Thanh.

“Hừ, có ai như con không, tự đề cao chính mình, thật là... Lần đầu tiên thầy gặp người như con đấy.” Ông nói.

Tiết Thanh cười, mặc dù nàng chưa từng học Tứ Thư Ngũ Kinh nhưng dù gì đi nữa nàng cũng đã từng đi học vài chục năm, vượt qua biết bao kỳ thi “khó nhằn”. Hơn nữa mấy quyển sách thời hiện đại còn khó học hơn nhiều lần so với những quyển sách thời cổ đại này. Vậy mà nàng vẫn có thể học được đấy thôi.

Nếu như bảo nàng sống tiếp cuộc sống như trước kia ở hiện đại, tiếp tục học những quyển sách có những thuật ngữ khô khan đó, chưa chắc nàng có thể vượt qua được. Nhưng bây giờ thì khác, đi học ở cổ đại, nàng chỉ cần đọc sách thôi, đúng là một chuyện quá dễ dàng rồi còn gì.

“Thôi được, con là học trò ngoan của ta, con nghĩ sao thì làm vậy đi.” Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng nói: “Nhưng nếu như con không làm bài tập hoặc làm bài không tốt thì ta sẽ phạt con. Đến lúc đó đừng trách sao ta không nương tay... Ta sẽ hủy bỏ lời hứa ban đầu.”

“Dạ, con biết rồi ạ!” Tiết Thanh gật đầu đáp, nàng mở quyển sách trước mặt ra: “Mời thầy giảng bài đi ạ!”

......................

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ tan học đã đến, kết thúc một ngày học tập căng thẳng của các học sinh trên núi Lục Tuyền. Núi rừng yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào, khắp nơi đều vang lên tiếng cười đùa của các thiếu niên. Thanh Hà tiên sinh đang ngồi đọc sách trong phòng khách bỗng nhiên nhíu mày, để quyển sách xuống bàn.

“Sao vậy thầy, là do bọn họ quá ồn sao? Tiểu đồng đang đứng kế bên Thanh Hà tiên sinh thấy vậy liền vội vàng hỏi: “Để con đi nói bọn họ giữ im lặng.”

Thanh Hà tiên sinh giơ tay ngăn tiểu đồng lại.

“Bọn chúng đều là thanh niên trẻ tuổi cả, ồn ào một chút cũng không sao, bây giờ cũng không phải giờ học.” Ông nói xong liền đứng dậy đi tới chỗ mái hiên, đứng ở trên cao nhìn xuống trường học bên dưới.

Mấy học sinh tụm năm tụm ba ra về với nhau, có một số người ở lại ký túc xá trường đang cười đùa vui vẻ, thảo luận với nhau, tiếng đàn tiếng hát vang vọng khắp núi rừng. Một năm bốn mùa, mỗi một ngày, mỗi một giờ, núi Lục Tuyền đều mang những vẻ đẹp khác nhau.

Tiểu đồng thấy vậy liền nhăn mày tự hỏi.

Rốt cuộc tiên sinh đang chờ ai?

....................

Khi xe ngựa chạy đến cửa thành, Trương Liên Đường liền vươn tay mở màn xe, nhìn ra ngoài.

“Liên Đường, huynh nhìn gì vậy?” Trương Song Đồng hỏi, cũng bắt chước nhìn ra ngoài: “Có con gái nhà ai vừa đi qua à?”

Trời dần tối, mấy cô gái trẻ đều đã trở về nhà, ngoài đường lúc này làm gì còn cô gái nào đang đi bộ.

Trương Liên Đường nghe vậy liền cười đáp.

“Anh muốn nhìn thử xem hôm nay liệu có thể lại nhìn thấy vị Trạng Nguyên công kia nữa không?”

Bây giờ chỉ cần nhắc đến ba chữ “Trạng Nguyên công” thì ở thành Trường An này không ai là không biết người được nói đến là Tiết Thanh. Vì thế Trương Song Đồng liền cười ha ha nói.

“Chắc bây giờ Trạng Nguyên công đang rất rảnh rỗi đây.”

Hiện tại vị “Trạng Nguyên công” trong lời nói của bọn họ thật sự không rảnh rỗi chút nào. Lúc này Tiết Thanh đang đứng tấn ở sàn đấu võ Quách gia, nàng cũng đã đứng được một lúc rất lâu rồi.

Chân của nàng đã bắt đầu run vì mỏi, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng cười nhạo.

“Nhóc con, chân run rồi kìa.”

“Nếu không chịu nổi nữa thì quỳ xuống đi.”

Quách Tử An và Quách Tử Khiêm mang theo một nhóm người hầu đến cười nhạo Tiết Thanh. Thấy Tiết Thanh đã bắt đầu mệt, Quách Tử An đi qua đứng trước mặt nàng chống nạnh, ưỡn bụng ra phía trước chờ nàng quỳ xuống.

Cuối cùng Tiết Thanh cũng không chịu nổi nữa, nàng quỳ một gối xuống để chống đỡ thân mình... Cách chống đỡ này không đúng tiêu chuẩn cho lắm.

“Ha ha, cháu trai ngoan, miễn lễ, đứng dậy đi.” Quách Tử An cười la lớn.

Mấy tên người hầu thấy vậy cũng vội vàng hùa theo cười nhạo.

Tiết Thanh không thèm để ý đến bọn họ, nàng đứng dậy gật đầu với võ sư.

“Mới bắt đầu nên con còn chưa quen lắm, về sau chắc chắn con sẽ đứng tốt hơn.” Nàng nói.

Đứa nhỏ này thật lạc quan, còn biết tự an ủi bản thân nữa cơ đấy. Chu võ sư nghe vậy cũng không biết nói gì.

“Ừ.” Ông nói: “Lần đầu tiên mà đứng được như vậy là đã rất tốt rồi.”

Tiết Thanh gật đầu.

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ luyện cái gì nữa ạ?” Nàng hỏi.

Chu võ sư “À” một tiếng nói.

“Vậy đi theo ta đóng cọc đã.”

Tiết Thanh nghe vậy liền “Dạ” một tiếng rồi đi theo Chu võ sư.

“Coi chừng làm tay bị thương, cầm viết không được, đến lúc đó lại đổ thừa tại bọn ta làm trì hoãn việc đi thi Trạng Nguyên của ngươi.” Quách Tử An quát lớn.

Tiết Thanh nhìn cậu cười.

“Cám ơn Tử An thiếu gia đã nhắc nhở.” Nàng nói: “Tôi sẽ cẩn thận.”

Quách Tử An hừ một tiếng.

Bởi vì những động tác mà Tiết Thanh học với võ sư đều là những động tác cơ bản nhất nên Quách Tử An luôn lấy cái đó làm đề tài đứng bên cạnh châm chọc, cười nhạo nàng. Thế nhưng Tiết Thanh cũng không hề tức giận hay cãi lại câu nào. Điều này làm Quách Tử An mất hết kiên nhẫn, cậu tức giận ra lệnh mấy tên người hầu đấu kiếm với mình. Mục đích là để biểu diễn cho Tiết Thanh xem và khoe khoang trình độ võ nghệ của cậu để Tiết Thanh cảm thấy mất mặt.

Kết thúc trận đấu, cả người Quách Tử An lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, cậu nhanh nhẹn cởi áo ra vứt sang một bên.

Mặc dù Quách Tử An chỉ mới mười bốn tuổi nhưng vì được luyện võ từ nhỏ, cơ thể cậu không hề gầy yếu như các đứa trẻ cùng tuổi khác mà trái lại rất khỏe mạnh và rắn chắc.

Không biết là do bị gió thổi qua hay là do cái gì mà Quách Tử An đột nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Theo bản năng xoay người lại, cậu ta nhìn thấy Tiết Thanh đang đứng ở một bên đứng xem từ nãy đến giờ.

“Nhìn cái gì? Muốn đạt đến trình độ của ta, ngươi còn kém xa. Đừng có mà nằm mơ.” Cậu trừng mắt, ưỡn ngực nói.

Tiết Thanh cười.

“Hôm nay tôi tập võ xong rồi, bây giờ phải về thôi.” Nàng nói.

Quách Tử An lạnh lùng cười.

“Muốn đi thì cứ đi, ta với ngươi không thân thiết, báo cáo với ta làm gì.” Cậu nói xong lại chợt nhớ đến một việc, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tiết Thanh xòe bàn tay ra trước mặt cậu nói.

“Tiền của ngày hôm nay...”

Quách Tử An cầm lấy ba đồng tiền mà người hầu đưa tới, hung hăng ném xuống đất.

Tiết Thanh thấy vậy vẫn bình thản nhặt tiền lên sau đó quay người đi. nàng không cần phải so đo với một đứa trẻ làm gì, vả lại người tức giận cũng không phải nàng...

Sau lưng nàng Quách Tử An đang tức giận nhổ vài ngụm nước bọt, cậu ta ném mạnh mấy thanh kiếm xuống đất để phát tiết cơn giận dữ.

..........................

Trời đã khuya, Noãn Noãn ngồi may được một lát thì ngủ quên trên bàn, Tiết Thanh bỏ bút xuống.

“Viết xong rồi sao?” Tiết mẫu thân hỏi: “Con có mệt không? Đói bụng không? Hay để mẫu thân làm gì đó cho con ăn nhé!”

“Trời tối rồi, mẫu thân mau đi ngủ đi, không cần phải thức chung với con đâu mà.” Tiết Thanh lại khuyên Tiết mẫu thân lần nữa.

“Con đừng lo, mẫu thân cũng không có việc gì làm, ngủ sớm như vậy cũng không ngủ được.” Tiết mẫu thân vừa cười vừa nói, bà thu dọn guồng quay tơ, kêu Noãn Noãn thức dậy lên giường ngủ đàng hoàng rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiết Thanh, thấy nàng đang đi ra ngoài bà liền hỏi: “Con tính đi đâu vậy?”

“Con muốn đi tập luyện lại những động tác mà Chu võ sư đã dạy hồi chiều.” Tiết Thanh nói xong lại căn dặn: “Mẫu thân ngủ trước đi, con luyện xong sẽ đi ngủ liền.”

Mấy động tác kia cũng chỉ đơn giản là đứng tấn, đánh ra một vài quyền thế nên Tiết mẫu thân nghe xong cũng không để ý lắm.

“Ừm, vậy con tập lại một lát thôi rồi lo đi ngủ đi, đừng để quá sức, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa đó.” Bà nói.

Tiết Thanh đáp “Dạ” một tiếng, nàng đi tới sân nhỏ bắt đầu đứng tấn. Tiết mẫu thân thu dọn nhanh những đồ vật còn sót lại, sau đó liền đi ngủ. Đèn trong phòng đã bị dập tắt, bóng tối bao trùm mảnh sân nhỏ.

Dưới ánh sao mờ nhạt có thể thấy được bóng dáng nho nhỏ của Tiết Thanh đang đứng tấn rất nghiêm túc. Thế nhưng hiện tại nàng đã duỗi người ra, từ từ đổi qua một tư thế khác rất kỳ lạ, đó là động tác mà Chu võ sư chưa từng dạy qua.

Thực ra mục đích nàng học võ công với võ sư không phải là vì nàng muốn có võ công để đấu với Quách Tử An và Quách Tử Khiêm, mà là để mượn cớ, để có một lời giải thích hợp lý.

Sau này khi nàng biểu hiện ra bản lĩnh thực sự của mình, nếu có ai hỏi tại sao thì việc học võ ở Quách gia chính là một lý do tốt nhất rồi.

Tại sao ư? Bởi vì nàng là Tiết Thanh, trước khi được xuyên đến đây, nàng chính là một sát thủ.