Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 115: Phân tranh

Khi mặt trời lên, đường phố thành Trường An trở nên sáng ngời, so với hôm qua người trên đường nhiều hơn rất nhiều.

"Các ngươi có thấy được tên hung đồ hôm qua đã đi đầu thú?"

"Cũng không tính là hung đồ gì, chỉ là báo thù… Thù đã báo không còn ràng buộc nên đi đầu thú."

Người gặp nhau trên đường, tiểu nhị ở trạm dừng, không một ai không nói tới chuyện hôm qua.

"Là người đọc sách ư, cũng chỉ có người đọc sách mới có thể làm ra được chuyện này."

"Tông đại nhân cũng được coi là người đọc sách."

"Tuy Chung Thế Tam này không biết võ công nhưng mời hảo hán lục lâm cực kỳ lợi hại, vượt nóc băng tường, có cả một đám người hôm đó tiến vào Song Viên…"

Có người lớn tiếng kể lại, người nghe bên đường đều tụ tập tới, đúng vào lúc này bỗng có một đội nhân mã chạy loạn trên đường khiến dân chúng có chút giật mình.

"Lại bắt được hung đồ sao?"

Mọi người nhìn qua hỏi thăm, thấy chạy nhanh trên đường không phải quan binh sai dịch mà là một đám gia đinh, nam nhân cầm đầu mập mạp, mặc áo tơ như phú gia, mà cũng thực sự là một phú gia.

"Đây không phải Quách đại lão gia ư? Khí thế hung hăng… Có vài phần bộ dạng là con cháu nhà hắn đánh nhau."

"Chắc là qua Liễu gia… Các ngươi không nghe nói sao? Xuân Dương thiếu gia Liễu gia đánh cho tiểu nữ tế của Quách gia tàn phế."

"Lại có chuyện như vậy? Mau mau kể đi."

Hai ngày nay quan binh điều tra làm cho lòng người bàng hoàng, chỉ bàn tán nói tới hung đồ tàn sát, lại không biết còn xảy ra chuyện như vậy, trong lúc nhất thời đều hỏi thăm lẫn nhau.

Tuyên truyền về chuyện lục lâm hảo hán giết Tông Chu cũng bị gián đoạn mất vui.

"Bọn nhỏ đánh nhau mà thôi… Xuân Dương thiếu gia không có ngang bướng như hài tử của Quách gia… Tiết Thanh này là tiểu nữ tế Quách gia… Đương nhiên cũng giống như người Quách gia, thích đùa giỡn… Tất nhiên là hắn gây chuyện trước…"

"Đúng đúng, ta nghe nói Tiết Thanh dựa vào bài thơ mua được mà thắng Xuân Dương thiếu gia… Lần này bị đánh là khó tránh khỏi… Có gì để nói… Lục lâm hảo hán mới thật sự là đánh nhau."

Đúng thế… Dân chúng vội nhìn về phía hắn, cãi nhau ầm ĩ giữa bọn nhỏ chỉ có thể coi là trò đùa, nhiều nhất là ra tay nặng, nào có kích thích như giết người.

Lộc cộc lộc cộc, xe ngựa đi trên đường, Bùi Yên Tử hạ màn xe xuống, cách biệt với những người tuyên truyền hoa chân múa tay trên đường, hắn thuận tay rút một quyển trục trên giá sách nhỏ trên xe, đưa cho gã sai vặt ngồi hầu, nói: "Đi, giao cho Lục Ý lâu, mười lăm tháng tám ai có thể ở hội đèn lồng nhà ta làm được bài ca diễn vũ tốt hơn Tiết Thanh, ta sẽ thưởng nghìn vàng."

Gã sai vặt không bị Lục Ý lâu và nghìn vàng hù dọa, gã sai vặt ở Bùi thị cũng đã thấy qua việc đời, hắn cung kính tiếp nhận đáp vâng, kêu dừng xe đi xuống, nhìn chiếc xe lập tức rời đi.

Tiết Thanh này thực lợi hại, đáng giá để Yên Tử thiếu gia treo thưởng nghìn vàng, ừm, nghìn vàng chỉ là chuyện nhỏ, đây là Yên Tử thiếu gia muốn dương danh cho Tiết Thanh.

Trong phố xá chỗ nào truyền tin tức nhanh nhất, đương nhiên là trong thanh lâu, nơi gió trăng, văn nhân tri thức thường tụ tập, nghìn vàng kêu gọi hát thơ ca, đại tục thanh nhã đều có, tức thì có thể trở thành chuyện náo nhiệt ở thành Trường An.

Yên Tử thiếu gia đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện này, bài thơ này hay vậy sao? Gã sai vặt mang theo vài phần hiếu kỳ nhìn quyển trục trong ta, hay là Tiết Thanh thiếu gia này hay như vậy?

.......

"Hay!"

Lúc này trong sân Liễu lão thái gia Liễu gia, nhóm nữ tướng dốc sức say sưa, tiếng khen dưới sân loạn xạ, làm náo nhiệt mùa hè nóng rực.

Liễu lão thái gia vẫn mặc trang phục lộng lẫy như cũ, ngồi dựa ghế bành, trong tay cầm một trang giấy, híp mắt thì thầm trong khung cảnh ồn ào:

“… Cung khuyết trên chín từng,

Ðêm nay là đêm nào?"

Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,

Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,

Trên cao kia lạnh buốt…”

Đám người khen hay một lúc, lấn át tiếng của hắn, Liễu lão thái gia không tức giận chút nào mà cũng cười kêu hay một tiếng.Nguồn:. ire.ad..vn."Viết cũng không tệ." Hắn nói, hất trang giấy lên, gã sai vặt bên cạnh vội vàng nhận lấy: "Thằng nhóc phế vật Xuân Dương này? Nó vẫn không có gì muốn nói sao?"

Vẻ mặt nam nhân phía sau bất an, cúi đầu nói: "Không, mặc cho đánh chửi nó cũng không nói lời nào… Đã theo dặn dò của người nhốt ở trong thư phòng rồi."

Liễu lão thái gia mang theo vài phần tức giận nói: "Để nó xem thật kỹ thơ từ trong thư phòng, lại đưa cho nó một thanh đao, thấy bài thơ nào viết tốt thì chém quyển sách kia, để xem có thể chém hay làm cho chính mình tức chết."

Nam nhân không dám nhiều lời, đáp vâng rồi cúi đầu xuống thấp hơn.

Một nam nhân khác chần chừ một chút tiến lên cúi người nói: "Quách đại lão gia lại tới… Ở ngoài cửa, người xem…"

Ngay từ đầu, chuyện này đã gạt Liễu lão thái gia, tiếc rằng Quách gia đã đến gây quá nhiều, tối hôm qua mới bẩm báo, Liễu lão thái gia nghe vậy giận dữ, mắng Xuân Dương thiếu gia một trận rồi ra lệnh giam lại, đã nổi giận với Xuân Dương thiếu gia, có phải Liễu lão thái gia muốn hòa giải với Quách gia hay không?

Liễu lão thái gia cười ha ha hai tiếng, nhìn tờ giấy gã sai vặt cầm trong tay, nói: "Bài thơ này hay thì hay, nhưng dựa vào một bài thơ mà muốn mở cửa lớn nhà ta ra, Liễu thị ta vẫn chưa có dễ dàng như vậy… Nói cho hắn biết, tuy Tiết Thanh lấy thắng thua dẫn dụ Xuân Dương, nhưng nể mặt mũi Quách đại lão gia, chúng ta cũng không tính toán với hắn, cứ thi trạng nguyên cho tốt đi, chớ có sinh sự."

Lời này thật sự là không khách khí, nam nhân đáp vâng rồi quay người rời đi.

Liễu lão thái gia nói: "Tiết Thanh…" Nhẩm tên này một cái, vẻ mặt thản nhiên: "Biết làm thơ thì thôi đi, thần đồng là thế nào." Lão lắc đầu, nhìn lên sân khấu, nữ tướng trên sân khấu dốc sức xua tay thay đổi thế cục, Liễu lão thái gia vỗ tay khen hay: "Thưởng."

Người xem bốn phía đồng loạt kêu hay, tiền thưởng như mưa bay lên sân khấu, từng tiếng ồn ào vang lên khắp sân.

.......

Vào ban ngày Lục Ý lâu lại thanh lịch yên tĩnh, lúc gã sai vặt cầm quyển trục đi tới, trên lầu có hai nữ tử xõa tóc ngáp một cái đi qua.

"Hai ngày nay không tiếp khách mà Xuân Hiểu muội muội còn buồn ngủ ư?"

"Đúng vậy, ma ma cũng vậy, nhất định phải luyện cầm luyện múa, ép ta còn bận rộn hơn các tỷ tỷ bài đỏ, mệt mỏi quá."

Hai nữ tử cười nói lý luận một hồi, chợt thấy tú bà thân thể nở nang lắc lư đi về phía gã sai vặt. Vào giờ này không phải người nào cũng có thể gặp tú bà, xem ra lai lịch gã sai vặt này không nhỏ, hai người không khỏi dừng lại dựa vào lan can, thấy sắc mặt tú bà vui mừng.

"Yên tâm… yên tâm… Chỗ ta có cô nương tốt nhất… Ca múa không thành vấn đề…"

Nghe đứt quãng không rõ là nói cái gì, nhưng chỉ vài câu này hai cô nương cũng biết đại khái, có thư sinh làm thơ, không nhận được hoan nghênh liền muốn nhờ vào các nữ tử thanh lâu hát xướng nên nhiều khi vẫn có người cố ý đưa thơ tới.

"Không biết lại là tú tài nào?" Xuân Hiểu cười hì hì nói: "Nhìn bộ dạng này là bỏ tiền ra múa hát… Còn không ít tiền."

"Không ít tiền." Một cô nương khác nói, nhìn tú bà Vương Ngọc Tiên cười rộ ra như một đóa hoa nhưng vẫn không mất dáng vẻ cung kính như cũ: "Lai lịch cũng không nhỏ."

Nói xong thấy gã sai vặt cáo từ, Vương Ngọc Tiên thi lễ lần nữa.

"Xin Yên Tử thiếu gia yên tâm, vị này…" Bà mở quyển trục ra nhìn, đọc tên trên đó: "Nhất định chúng tôi sẽ chọn được người tốt nhất cho thơ của Tiết Thanh thiếu gia…"

Cô nương “ôi” lên một tiếng, đưa tay vỗ vào cánh tay Xuân Hiểu, đôi mắt lóe sáng rồi nói: "Quả nhiên là Yên Tử thiếu gia… Yên Tử thiếu gia Bùi thị đấy…"

Xuân Hiểu cũng “ô” lên một tiếng, lại chú ý một cái tên khác, nói: "Tiết Thanh? Cái kia… là thơ Tiết Thanh làm ư?"

Người thiếu niên không bị mỹ mạo của nàng quyến rũ, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.