Hai mươi bông hoa,
hai mươi lần luyện đan, tổng cộng nàng bị hỏng năm lần, mười lăm lần còn lại, mười lần đầu mỗi lần luyện được ba viên Linh Hoa đan, năm lần cuối cùng khi đã thành thạo mỗi lần nàng luyện ra năm viên.
Vậy là
tất cả nàng có năm mươi lăm viên, một con số khiến người ta có phóng đại trí tưởng tượng của mình đến mấy cũng không nghĩ ra được.
Nhìn
những lọ nhỏ đựng đan dược trước mặt An Ninh cũng không nhịn được lắc
đầu, nhiều người cả đời tu luyện cũng không thăng cấp qua được nhân
giai, nhiều người dùng cả gia tài cũng chưa chắc mua được một viên vậy
mà chỉ không đầy nửa ngày nàng đã có nhiều như vậy.
Nghĩ đến số
hoa ngoài kia nàng vui tươi hẳn lên, những thứ này có thể giúp nàng nâng cao thế lực của mình. Hoàn toàn là niềm vui không tưởng.
AN
ninh bây giờ đang ở nhân giai bát phẩm, nếu vậy... Đưa tay lấy hai viên
đan còn lại nàng xếp lên một ngăn riêng có chức năng bảo quản.
Ngồi trên giường An Ninhvận chuyển thiên khí hấp thụ hai viên đan dược trong tay, dùngcáchnày thiên khí hấp thụ sẽ tốt hơn, được thanh lọc một cách
triệtđể.
Từ hai viên đan nhỏ, một dòng khí ấm áp thông qua lòng
bàn tay thấm nhuần vào từng kinh mạch. Chúng vui sướng lướt qua cánh tay chạy dọc một đường xuống hai chân sau đó kéo về tim, ở nơi đó chúng
được linh khí không gian thuần hóahòa vào trong linh khí có sẵn, như
dòng nước mát dịu hòa vào trong máu của nàng.
Đợi đến khi hai
viên dược được hấp thụ một cách triệt để An Ninh như nghe thấy tiếng vỡ
vụn,kinh mạnh phá vỡ lớp vỏ vốn có trở nên vững chắc hơn, cơ thể trở nên nhẹ nhàng lạ thường. Thở ra một ngụm trọc khíAn Ninh thử kiểm tra lại.
'nhân giai phong đỉnh.'
Kết quả này không ngoài dự đoán, hai viên dược này không đủ để nàng thăng
từ nhân giai nên địa giai. Dù sao khoảng cách giữa hai cấp không phải
muốn là có thể vượtqua được.
Tuy có chút tiếc nuối nhưng An Ninh cũng phát hiện thiên khí trong cơ thể mình có lẽ chỉ còn kém một bước
nữa. Quá vội vàng cũng khônghẳn là tốt.
Để chuẩn bị cho chuyến
đi nàng vào bếp làm vài món ăn đơn giản. Có lẽ vào cấm địa sẽ không thể
có thời gian an nhàn mà nấu ăn nữa.
Mỗi món nấu xong nàng đều đóng hộp bỏ vào ngăn đặc biệt bảo đảm sẽ không bị nguội hay bị hỏng.
"Đây là gì?" Cầu Cầu nghi hoặc nhìn một đốngđồ trên mặt bàn.
"Bánh hoa đào." An Ninh nhìn những chiếc bánh nhỏ màu hồng mình vừa làm ra trả lời.
Tuy kiếp trước là một tiểu thư giàu có, nhiều việc không bao giờ phải
làm đến. Nhưngmẹ của nàng lại rất truyền thống yêu cầu nàng phải học qua nữ công gia chánh cộng thêm tiếp xúc với nhiều món ngon trên thế giới
vậy nên tài nấu ăn của nàng tuyệt đối không thua kém ngự thiện phòng
trong cung.
Cầu Cầu đưa tay nhẹ nhàng cầm lên..."Nhưng để làm gì?" Cái này có công dụng gì trong việc tu luyện sao?
Nhìn kỹ một lượt Cầu Cầu vẫn không nhận ra mình đã thấy nó ở đâu... mà thứ
này hoàn toàn không có linh khí hay thiên khí gì, chẳng nhẽ do năng lực
của nó kém đến không nhận ra được .
"Ăn." An Ninh nghi hoặc trả lời.
"Ăn làm gì?" Trong khái niệm của Cầu Cầu không có đồ ăn mà chỉ có con
mồi. Nó vốn không cần ăn, cơ thể của nó cần tinh thạch mới có thể lớn
lên được, những thứ ' đồ ăn' mà nó biết đều là nhìn qua cách Chu Đằng
bắt mồi mà Chu Đằng cũng chỉ hút máu...vậy nên khái niệm đồ ăn này với
nó thực rất kỳ lạ.
"Ngươi không cần ăn?" Nàng không hỏi mà là khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Cầu Cầu liếc xéo nàng một tiếng, hỏi thừa… mà ăn là gì.
"Hazz... sau này ngươi sẽ hiểu." An Ninh quay lại với công việc của mình. Có
giải thích nó cũng chẳng hiểu được vậy nên để thời gian cho nó đáp án
đi.
Nhìn An Ninh như vậy Cầu Cầu cũng không nói gì thêm mà tập
trung nghiêm túc quan sát An Ninh chế biến. Với nó, khi nhìn những thứ
kỳ lạ kia dần thay đổi nó cảm thấy rất mới lạ và cần phải học hỏi.
Hai canh giờ sau An Ninh đã chuẩn bị xong những đồ ăn cần thiết trong hai
tháng cộng thêm hoa quả trongkhông gian nàng không sợ vào trong cấm địa
sẽ gặp vấn đề lương thực.
Thay một bộ đồ đơn giản nàng bước ra
khỏi không gian. Chưa kịp định thần lại nàng hốt hoảng phát hiện mình đã rơi vào trong vòng tay ấm áp ghì chặt của một người.