Ta bước chân xuống gường sau ba ngày
được chăm sóc ‘tận tình’, bào ngư, vi cá, nhân sâm dâng tận miệng, phù
dung trướng ấm (chăn ấm nệm êm). Cuộc sống thật tuyệt, suy nghĩ tới đây
thì từ ngày ta tỉnh chưa từng gặp ‘lão nương’ và ‘lão cha’ của ta nha,
ta hơi tò mò về nhan sắc lộng lẫy của họ.
Nếu đại ca và nhị tỷ ta đều thuộc thể loại ‘mỹ’ thì ta liệu có chút nhan sắc không nhỉ?
Theo bản năng tò mò ta đi qua bàn trang điểm tiện tay cầm lấy gương
đồng, cái gì đây, đúng như ta đoán mà, hắc hắc, mày cong lá liễu, mắt
hạnh, chiếc mũi nho nhỏ, cái miệng anh đào xinh xinh, làn da trắng như
tuyết, thân hình nhỏ nhắn nói chung ta đây cũng là một tiểu mỹ nhân nha, giờ ta đã hiểu tại sao kêu cái thể xác là Hoàng Bá Dạ Sương rồi, mang
một vẻ đẹp bí ẩn, huyền bí ẩn trong lớp sương mù.
Nàng vội vàng khoác nguyên bộ áo khoác lông dày cộp và đi ra phòng.
Nàng cơ hồ như muốn xỉu thêm lần nữa, chỗ này rất hùng vĩ cộng thêm xa
xỉ, không kém phần tráng lệ đến nổi hai tròng mắt nàng muốn lọt ra
ngoài, nhìn hai tòa nhà đứng vững vàng uy nga lộng lẫy.
Trên một lớp tuyết trắng xóa, phủ lên mái ngói cao cao, thì nàng như
mở rộng tầm mắt mà thưởng thức vẻ đẹp nơi này.Tất cả mọi thứ rất lung
linh và huyền ảo, đi thêm một chút nữa thì đập vào mắt một cái hồ nước
nóng, có thể thấy khói trắng bốc lên, cứ như là nơi cực lạc vậy.
“tam tiểu thơ, người vừa mới cảm phong hàn xong, không thích hợp…..” giọng nói có vẻ lo lắng từ phía sau lưng truyền tới.
Ta quay mặt lại nhìn một tiểu nha đầu hết sức dễ thương mà có phần lanh lợi, ta cười nhẹ “Ân, ta không sao, ngươi yên tâm”.
Ta đi tiếp ra ngoài thì có một cái đình nhỏ thật là đẹp, xung quanh
tuyết phủ mái ngói lên cả những cây thông to sần sùi. Lười biếng nhấc
chân vào đình, vịnh vào lan can ngó xuống núi, thật là đẹp, cảnh tượng
thật quá đặc sắc, cổ đại có khác, phong thủy hữu tình lại thơ mộng nữa,
sản xuất ra toàn mỹ nhân và mỹ nam, xem ra xuyên qua cũng vui đấy chứ.
Xa xa bên kia, nhìn thấy nhị tỷ -Hoàng Bá Dạ Mỵ, nói ‘Dạ Mỵ’ là đúng
không gì để chối cãi nữa, mang một sắc đẹp được thoát ẩn thoát hiện, vô
cùng mỹ lệ, chỉ có thể thốt lên ‘mỹ’, bước đi uyển chuyển như một thục
nữ, thân hình đẫy đà, mái tóc đen dài bồng bềnh, mày công lá liễu, đôi
mắt rất thuần khiết, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hồng, da trắng hồng nữa chứ, đúng là ghen tỵ mà.
“muội muội, đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm quá a” thấy muội muội của mình nhìn chằm chằm thì Hoàng Bá Dạ Mỵ có phần khó hiểu.
Ách, lo suy nghĩ mà quên mất tỷ tỷ đang tiến tới vội ho khan “ khục,
tỷ tỷ, người không cảm thấy lạnh ư”, nàng cảm thấy lạ à nghe, ở đây ai
cũng có thể ăn mặc tùy tiện mà chẳng khoác lấy áo lông ?
“muội, muội mất trí đến điên rồi, chúng ta đều có nội công hộ thể mà” Hoàng Bá Dạ Mỵ có chút kích động nói.
“ách, có sao……”, ta biết cái rắm gì chứ, ta làm sao có thể nói cho vị mỹ nữ xinh đẹp kia rằng, muội muội ngươi ‘ngủm’ củ tỏi và đi đời nhà ma rồi ~~.
“Ân, cũng phải, thật là, một chút tỷ tỷ sẽ đưa vài quyển bí kíp của
mẫu nương cho muội xem a, muội đó mau về phòng đi, vừa mới khỏi bệnh sao lại đi lung tung lại chẳng biết vận nội công hộ thể, lỡ lại bệnh nữa
thì làm sao”, tuy muội muội Hoàng Bá Dạ Sương chẳng giỏi võ công, nhưng
được truyền nội công từ nhỏ, chắc chắn cũng sẽ nhớ ra thôi.
“Ân, nhưng muội muốn nhìn thêm một chút”, chỗ này thật quá đẹp, liệu
ta còn có cơ hội trở về thời hiện tại không, ta bắt đầu nhớ lại thời
hiện đại của ta dù ở đây rất tốt, ta thật sự không thể về lại thời hiện
đại sao?
Hoàng Bá Hạo Minh tiêu sái bước đến“hai muội muội, cả hai ở đây thì tốt rồi”.
Ôi! đại ca thì tốt nàng thì khổ, nghe thấy tiếng nói của đại soái ca, tim nàng như nổ ra, cái thân thể của nàng thật là phiền mà, sắc nữ, sắc nữ, sắc nữ, đại sắc nữ a a a a
“Ân, đại ca có gì a”, ta nhàn nhạt ngồi xuống kế bên tỷ tỷ, uống hớp
trà hảo hạng “tam muội, chờ mấy ngày sau muội khỏi bệnh hẳn thì có thể
xuống núi cùng đại ca”, cây chiết phiến trong tay Hoàng Bá Hạo Minh khẽ
nge ngoẩy.
“cái gì,…khụ….khụ” ta ngạc nhiên đến sặc nước trà , tỷ
tỷ vội vỗ vỗ lưng ta “sao tam muội lại phản ứng kiệt liệt, từ từ thôi”,
tam muội vui đến mức nước trà trong miệng của muốn phun ra sao ( == )
“xuống núi…..”, cái thân thể này đã cư ngụ ở đây cả 15 năm, cuối cùng cũng được xuống núi ư, vui thì rất vui, nhưng buồn là do đi cùng………nàng sợ rằng có một ngày nào đó nàng nhịn không nổi bổ nhào
ăn tươi đại ca thì tiêu……….
“Sương nhi, muội không sao chứ”, đôi mâu sắc sảo của Hoàng Bá Hạo
Minh có chút nheo lại, hành động của muội muội thật kỳ quái, trên mặt
thoáng qua là vui thoáng cái là buồn?
“ân, muội không sao, tỷ tỷ thế tỷ có xuống núi cùng muội không”, nàng hơi chột dạ hỏi.
“đương nhiên rồi a, ở đây có đã có hắc cô cô cùng Dương Tả-Hữu, hắc
hắc, ở dưới núi hảo vui a, muội mà xuống là muội không muốn lên đây nữa
đâu”, Hoàng Bá Dạ Mỵ như rớt cả nước miếng mà liếm liếm cánh môi khô của mình, mong ngày xuống núi.
Im lặng một hồi ta chỉ hơi cong môi “ Ân”, thật là may mắn mà, có người đi cùng cũng đỡ, ít ra mình còn đủ lý trí
“được rồi, Mỵ nhi dìu Sương nhi vào phòng đi”, Hoàng Bá Hạo Minh có
chút không vui, được xuống núi vui đến vậy sao, hắn thì chẳng hề vui đâu nha. (đừng hiểu lầm Minh ca sợ bị nữ nhân ăn tươi thôi chứ không có gì
cả)
Qủa nhiên khi ta về phòng thì tỷ tỷ vội vàng cử người đưa cho ta vài
cuốn sách. Lạ nhỉ linh hồn tuy khác nhưng trí nhớ vẫn còn có chút ấn
tượng nha, cũng không khó lắm.
Cổ tịch bí nhạn ư? Thời này cư nhiên lại có một cuốn sách giữ mãi nét thanh xuân ư, tò mò ta vội lật trang đầu ra xem sao
Nếu già thì luyện xong vẫn vô dụng ư, nực cười, hứ
Ta hốt hoảng giật bắn người lên, “ Uy, ai, lên tiếng đi”, , ta ngập ngừng một hồi nói tiếp “ngươi, ngươi là ai, chẳng lẽ
ngươi là thần giữ sách sao”.
“ách, ngươi….ngươi biết ư” Di, quyển sách biết nói??? Dù nàng xem
tivi thường có cảnh này, nhưng không ngờ xuyên-qua lại gặp được nhiều
điều kỳ lạ đến vậy.
“thế giờ ngươi muốn gì, chẳng lẽ ngươi tính nhận ta làm chủ nhân sao”.
chính quyển sách cũng
chẳng hiểu tại sao lại nhận thức một tiểu mỹ nhân có võ nghệ ‘dở tệ’ như vậy
Nàng vội thở dài, giọng có chút phấn khích “thế không phải là ta, ta
cũng chẳng có võ nghệ, ta chi là một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi”
lần đầu tiên hắn bị sỉ nhục như thế, chẳng phải hắn
nói khoác lác trên khắp thế giới này ai mà chẳng muốn sở hữu được ‘tuổi
thanh xuân’ vĩnh cữu đó sao?
“ngươi….thật không nói đạo lý, ta không quan tâm, ta muốn về nơi hiện tại của ta, vả lại chủ nhân của thân xác này đã ngủm đời nào rồi” nàng
nói chắc như đinh đóng cột
nghe được suy nghĩ thì cuốn sách càng tức
giận, càng thêm phần khiêu kích
“rất tiếc, ta chính là thế, chọn chủ nhân khác đi” nàng không vui nói
quyển sách phát ra tiếng nói thập phần vô lại.
“Uy, không muốn phải lãi nhãi suốt ngày cùng ngươi.”, ngươi đã làm
được, chẳng phải nãy giờ ta nói chuyện tầm phào cùng ngươi đó ư, hừ, hừ.
một giọng cười quái ác vang lên.
“ách, ngươi……”, tức chết ta đi được, tức đến nổi muốn sùi cả bọt mép, hay là…Con ngươi xinh đẹp khẽ đảo liên
quyển sách lại nham nhở nói, giọng chứa đầy ý cười, nữ nhân này quá ngu
ngốc mà hắc hắc.
“lão thiên AAAAAAAAAAAAAAAAAA” nàng hét lên điên loạn mà nhìn lên màn trắng xóa không bóng người kia mà kêu khổ.
Giọng nói vô lại vang ra
Mí mắt khẽ giật giật “ngươi không cảm thấy ngươi rất biến thái với vô lại sao” sách thần hừ, đây mà gọi là sách thần sao, thật không thể tin
nổi, còn bá đạo hơn cả lưu manh nữa
Quyển sách khiêm tốn nói rồi lại cười toe toét.
Nàng thấy miệt mỏi, nàng không thể ‘chơi’ lại quyển sách thần này! Mắt nàng nhắm nghiền lại, lẩm bẩm “ta muốn được yên tĩnh”
, thời gian còn dài mà từ từ chơi cũng chẳng muộn, hắc hắc, làm sách lâu rồi cũng là lúc xem kịch ( theo ý quyển sách đời người giống như một vở kịch vậy)
Ta vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, là phòng của ta, ta thở dài rồi nhìn trên tay đang cầm cuốn sách, có nên đốt nó đi không hừ, hừ, nhưng
đây là một vật rất có linh khí, nếu không phải ta chết đi sống lại ta
cũng không tin trên đời này lại có ma quỷ, thần tiên tồn tại.
Đêm nay là một đêm dài, vì ta biết được Dạ Sương cũng giống như ta chết chẳng hiểu lý do, lại chẳng thể trở về hiện đại………………….