Đại Ca Đến Trường

Chương 44: Chương 44


Vũ Hoàng bực dọc nhìn thẳng vào Đắc Thành, rồi lạnh lùng gỡ tay Bảo Nam ra khiến nó cảm thấy vô cùng ngạt nhiên. Nhưng không để Bảo Nam kịp thích ứng, cậu lại tiếp tục làm thêm một hành động khác khiến mọi người đều há hốc mồm chính là nắm chặt tay Đắc Thành lôi đi.
“Ặc, cái quái gì đang xảy ra vậy trời!”.
Bảo Nam không biết, Đắc Thành không biết, mọi người trong lớp đương nhiên cũng không ai biết. Chỉ có Vũ Hoàng - tác giả của pha hành động đau lòng khán giả kia là vẫn lạnh lùng kéo Đắc Thành ra ngoài mặc kệ thị phi. Hiện giờ thứ cậu muốn làm nhất lúc này chính là vứt cậu ta vào một xó xỉnh nào đó rồi tẩn cho một trận ra trò. Những khó chịu được dồn nén cả tuần qua, thật khiến Vũ Hoàng sắp phát điên lên rồi.
Sau khi cặp đôi nam chính đi được một lúc lâu, Bảo Nam vẫn đứng im như phỗng tại chỗ, cảm thấy vô cùng ấm ức. Đột nhiên nó có cảm giác mình đang bị bỏ rơi, còn lu mờ đến tột cùng vì hai tên nhóc hiện đã lưu lạc đến phương trời nào rồi không biết. Nhưng nhìn cái cách bọn con gái điên cuồng bám theo hai người, Bảo Nam thật sự không có thời gian để chần chừ nữa. Không hiểu sao đột nhiên nó lại cảm thấy rất bất an.
-Cậu thôi phát rồ lên được rồi đấy, còn không mau bỏ tay ra!
Cái sân bóng đang vắng người bỗng dưng phát ra một tiếng hét lớn đến đinh tai của Đắc Thành – người đã kịp trấn tĩnh lại sau một hồi ngẩn người ra trước hành động bất ngờ của Vũ Hoàng. Nhưng đáp lại thái độ hằn học của Đắc Thành, Vũ Hoàng chỉ hừ nhẹ rồi đẩy cậu sát vào tường, đặt tay lên hai bên mà nhìn chòng chọc vào cậu đầy thách thức. Đáng ngạc nhiên là Đắc Thành lại chẳng mấy bất ngờ vì hành động mang tính đe dọa này của Vũ Hoàng, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt rồi nói bằng giọng lạnh tanh:

-Không ngờ cậu cũng có bộ dạng này, đúng là khiến người khác phải ngạc nhiên đấy!
-Vậy sao? Vũ Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn chăm chăm vào Đắc Thành. Nhưng theo như tôi thấy thì cậu hình như chẳng có chút bất ngờ nào cả?
-Mọi chuyện diễn ra theo đúng như dự liệu của mình thì sao tôi lại bất ngờ được! Đắc Thành khẽ cười cợt, rồi mạnh dạn gạt tay Vũ Hoàng ra. Mà cậu định dây dưa thế này đến bao giờ, nếu không dám tiến tới thì cứ để cho tôi. Vừa muốn giữ chân Bảo Nam vừa muốn không tổn thương cô ấy, Vũ Hoàng cậu hình như đã quá tham lam rồi đấy!
-Tham lam hay không là quyền của tôi, cậu ngăn cản được sao? Vũ Hoàng khẽ nhếch môi cười nhạt, mặc cho bản thân cũng đang rất bất an.
-Tự tôi không cản được, nhưng có thêm vài chất xúc tác thì… Đắc Thành đột nhiên bỏ lửng câu nói, rồi nhìn chăm chăm vào Vũ Hoàng đầy nghiêm túc. Cậu cứ chờ đi, không chừng một thời gian nữa đến nhìn mặt nhau, hai người cũng không làm được đâu!
Vũ Hoàng thoáng tái mặt trước câu nói úp mở của Đắc Thành, cảm thấy máu nóng đang dồn hết lên mặt. Cậu lao đến túm lấy cổ áo cậu ta, ép mạnh vào tường gấp gáp truy hỏi:
-Cậu… rốt cuộc đã biết được bao nhiêu?
-Nhiều hơn cậu tưởng đấy! Cậu hình như chẳng mấy đề phòng tôi nhỉ, đã quên tôi là ai rồi sao?
Đắc Thành khẽ nhếch môi cười, đưa cặp mắt thách thức nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng – cái cậu nhóc lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng trước những lời nói của mình. Cậu bình thản tiến túm lấy cổ áo Vũ Hoàng rồi đẩy ngược cậu ta vào tường, ghé sát mặt mà thì thầm:
-Bây giờ mà cậu rút lui thì sẽ tốt hơn cho cả ba chúng ta đấy!
Mặc cho lời cảnh báo sặc mùi đe dọa của Đắc Thành, Vũ Hoàng vẫn im lặng không đáp, đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt chỉ cách cậu có vài phân,trong lòng đang giăng lên một cơn giông bão. Tên nhóc quả thật không dễ đối phó. Nhưng bắt cậu phải bỏ cuộc lúc này, chẳng phải đã quá nực cười rồi sao?

Hiện giờ, ngoài hai tên nhóc đang đối đầu nảy lửa, ở sau sân bóng còn đột nhiên xuất hiện một đám người ngoài cuộc, mà xông xáo nhất trong đó là Bảo Nam – cô nhóc vừa chạy điên cuồng khắp trường để truy tìm tung tích của hai người họ. Nhưng cảnh tượng trước mắt nó hiện giờ là gì vậy, Đắc Thành không phải đang muốn cưỡng hôn Vũ Hoàng như đã làm với nó hôm qua chứ? Không được, nó nhất định phải ngăn cản chuyện này.
Có lẽ tinh thần của Bảo Nam vẫn chưa kịp hồi phục sau khi bị chấn động vì nụ hôn bất ngờ của Đắc Thành, cũng có thể vì đã quá mệt mỏi sau khi phải lục tung cả trường nên Bảo Nam đã làm một hành động dại dột, khiến cho cả ba đều bị “tổn thương” nghiêm trọng.
Vì quá nôn nóng muốn cứu vãn nụ hôn của Vũ Hoàng, Bảo Nam liền hấp tấp lao tới, không ngờ lại vấp ngay cục đá gần đó mà ngã nhoài về phía Đắc Thành. “Chụt”, cảnh tượng môi chạm môi giữa hai hoàng tử đã được chất xúc tác mang tên Bảo Nam biến thành hiện thực, khiến cả Vũ Hoàng và Đắc Thành đều mở to mắt lên kinh hãi.
“Một giây, hai giây.. Năm giây…”
Thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua nhưng cả hai tên nhóc kia đều không có chút phản ứng nào, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn nhau, sốc đến nỗi cả người cứng đờ. Còn Bảo Nam thì đã hoảng hồn bò dậy, hai tay vội đưa lên bịt miệng để ngăn mình thét lên kinh hoàng. Lỗi lầm lần này của nó quả thật đã quá sức tưởng tượng rồi.
Để cứu vãn tội lỗi của mình, Bảo Nam vội vã kéo Đắc Thành ra, nhìn chăm chăm vào gương mặt vẫn còn đang sững sờ của cậu, hỏi thật gấp gáp:
-Xin lỗi… Cậu có sao không?

Đắc Thành đương nhiên có sao, cả Vũ Hoàng cũng vậy. Nhất là khi cả hai vừa lâm vào tình huống khó xử như thế, còn bị cả một đám con gái soi vào, lưu lại hầu hết chi tiết. Nhưng nó chỉ có đủ can đảm để nói chuyện với Đắc Thành, còn Vũ Hoàng thì Bảo Nam hoàn toàn không có chút dũng khí nào đối mặt. Cảm tưởng như nếu bây giờ quay sang nhìn một cái thôi, cậu ta nhất định sẽ lao tới ăn tươi nuốt sống nó cho hả giận.
“Rầm”.
Vũ Hoàng bực dọc đấm mạnh vào tường đến bật máu, rồi lạnh lùng bỏ đi về lớp, mặc kệ những ánh nhìn ái ngại đang dõi theo mình. “Trần Bảo Nam cậu rốt cuộc là có não không vậy? Còn dám đẩy tôi vào tình huống mất mặt thế này. Tôi nhất định, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu”.
Ở bên này Đắc Thành cũng hộc tốc đứng lên, quay sang nhìn Bảo Nam đầy ngán ngẩm rồi cắm đầu đi thẳng. Sự cố này, dù cậu có bao dung cỡ nào cũng khó lòng mà chịu đựng được. Hiện giờ cái cậu cần chính là một chút bình yên, để xoa dịu đi “tổn thương” quá lớn về mặt thể xác vừa rồi.
Trước thái độ hằn học vừa rồi của Vũ Hoàng và Đắc Thành, Bảo Nam chỉ biết mím môi bất lực nhìn theo hai tên nhóc đang căm hận mình thấu xương, cảm thấy vô cùng hối hận. Nó uể oải quay lưng lại, phát hiện ánh mắt của đám con gái hiện giờ cũng đang chĩa vào mình đầy căm hờn và tức tối. Bảo Nam siết chặt tay để tiếp thêm can đảm mà vượt qua hàng phòng thủ đó, cảm tưởng như mình đang bị rơi xuống địa ngục vậy. Sao cuộc đời nó lại ngày một tối tăm thế này?