Đại Boss Phúc Hắc

Chương 5: Nói xấu đương nhiên nghe rất rõ

Cố Mộc Hy cau mày,người đàn ông này đè lên cô thực rất nặng.

Cô vung chân đạp vào chỗ đó,không ngờ anh ta lại kìm chặt chân cô,càng thêm khó chịu.

"Buông ra,Lãnh Thiên Kiệt."

"Anh ỷ thế ăn hiếp tôi,hèn hạ."Cố Mộc Hy trừng lớn mắt,không ngừng la hét in ỏi.

Sức cô cũng không phải yếu ớt,đáng tiếc sử dụng không đúng người,anh ta đã kìm chặt thân thể cô.

"Buông?Nằm mơ."Anh cong môi,đôi mắt khép hờ nhìn khuôn mặt quật cường của người con gái.

Đã trần truồng nằm dưới thân anh,dẹp bỏ cái suy nghĩ anh bỏ qua.

Lãnh Thiên Kiệt có chút tức giận,anh hung hăng hôn lên môi cô.

Cố Mộc Hy quay đầu tránh né,môi anh lại thuận thế rơi trên cổ qua,hết sức gợi tình,mê hoặc.

Anh hết cắn rồi lại mút mạnh cổ cô,không nhìn cũng biết có dấu vết mập mờ để lại,anh là cố ý.

Lãnh Thiên Kiệt dùng một tay kìm chặt hai tay cô lên trên,ghế cũng được hạ thấp.

Anh dùng tay còn lại vuốt ve khuôn mặt câm phẫn của cô,lại rời xuống vùng đầy đặn mê người.

"Sao?Im lặng rồi,có phải rát thích tôi làm thế này."Anh nói,bàn tay nắn bóp không tha.

Cố Mộc Hy quay đầu,trừng lớn mắt,cơ thể vì sự đụng chạm không ngừng khác lạ.

Cô liếc mắt,giây sau liền ngẩng đầu cắn mạnh vào bả vai anh,không buông.

"Ưm..."Bả vai truyền đến cảm giác đau rát,anh cũng không đẩy cô ra.

Mùi máu tươi sộc vào mũi cô,Cố Mộc Hy hài lòng thỏa mãn buông ra.

"Cố Mộc Hy,cô thích cắn người quá nhỉ?"Anh hôn mạnh lên ngực cô,dày vò vùng đầy đặn thành đủ hình dạng,mặc cho máu trên bả vai đang rỉ ra,cũng coi như không có chuyện gì.

"Đúng,với loại người khốn kiếp,tôi hận không thể cắn chết hắn."Cô hít thở không đều,anh ta thật khốn kiếp,cảm giác khác lạ của cơ thể khiến cô run lên,bàn tay anh ta không ngừng làm loạn trên cơ thể cô.

"Cắn chết tôi,để xem em có bản lĩnh đó không."Lãnh Thiên Kiệt đè mạnh xuống người cô,áp môi xuống,cắn xé giầy mò đôi môi cô.

Anh như mãnh thú,len lõi vào trong khoang miệng cô,tận hưởng sự ngọt ngào trong trừng phạt.

Cố Mộc Hy chỉ biết môi mình tê rần.

Anh rời môi cô,nhanh chóng thoát y,không chờ đợi liền tiến sâu vào cô,mạnh mẽ luân động.

"Á,đồ khốn."Cố Mộc Hy thở hắt ra,cảm nhận trừng đợt ra vào dưới thân,rồi lại run rẫy vì bàn tay ma quỹ của anh ta trên ngực mình.

"Ưm..ưm....Lãnh..."Cô cắn chặt răng,cũng không thoát được rên rỉ ra miệng.

"Thân thể vẫn mẫn cảm như lần đầu nhỉ."Anh thỏa mãn trong cơ thể cô,vẫn lưu luyến thân thể này như đêm hôm đó.

"Đừng..."

Anh chạy nước rút tiến sâu vào trong,cơ thể thỏa mãn nằm ngục trên ngực cô,ôm chặt thân hình mềm nhũn dưới thân.

Cố Mộc Hy như rụng rời thân thể,nhục nhã,cô lại nằm dưới thân thể anh ta rên rĩ.

....

Lãnh Thiên Kiệt tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau,anh nhặt đồ trong xe mặc tạm,quần áo đã nhăn nheo khó chịu.

Cố Mộc Hy đã chạy đâu rồi?

Anh nhìn típ thuốc mỡ đặt trên kệ,anh là mua cho cô,mặt cô vẫn còn sưng,chưa kịp đưa cho cô,lại xảy ra chuyện tối qua.

Anh nhíu mày day day trán,láy xe trở lại Ngự Thiện Viên – biệt thự riêng của anh.

....

"Tổng giám đốc,đơn xin nghĩ việc của tôi,mong anh phê duyệt."Cố Mộc Hy ăn mặc rất kín đáo,áo cao cổ,hốc mắt lại thâm đen,có phần nhợt nhạt.

Lãnh Thiên Kiệt có chút khó chịu "Được thôi,cô có thể nghĩ.Có điều..."

"Cô có thể bồi thường đầy đủ tiền vi phạm hợp đồng."Anh nới lõng cà vạt,thả lưng ra ghế dựa.

"Tiền vi phạm hợp đồng?Tôi vi phạm gì chứ."Cô theo thói quan trừng lớn mắt.

"Theo hợp đồng,cô kí kết 2 năm làm việc.Cô nghĩ bây giờ,đương nhiên vi phạm hợp đồng."Anh nói,thực ra trong hợp đồng không có phần đó.

"Cũng đúng,anh là Tổng giám đốc,có nói con chó là con mèo,tôi đây cũng nào dám cãi."Dối trá,tất cả là dối trá,anh ta có có tức là có?

"Biết thế là tốt.Pha cho tôi cốc cà phê."Anh mở máy tính,không tiếp tục nhìn cô.Nhìn khuôn mặt hờ hững kia,lòng anh lại bén lữa giận.

Cố Mộc Hy xoay lưng ra ngoài,pha cà phê thì pha cà phê.

"Ả ta á,chắc là leo lên giường của đại boss mới được như vậy a."

"Ừ,chắc chắn rồi,Cố Mộc Hy cô ta ngoài dáng dấp mêm hoặc đàn ông thì có gì hay ho đâu."

"Cũng là dạng chẳng tốt đẹp gì nhỉ."Hai người phụ nữ trạc 30 – 33 vừa rót nước vừa bàn tán xấu xa.

"Đúng,tôi là dạng chẳng tốt đẹp gì đấy,có sao không."Cô nghe toàn bộ cuộc đối thoại,chỉ dửng dưng đi đến,nhìn hai cô ta.

"Thật không biết xấu hổ."Ánh mắt nhìn cô khinh thường,hai tay khoanh vào ra dáng sang chảnh.

"Rồi sao?"Cô đáp lại,nở nụ cười hờ hững,tay vẫn đang pha chế cà phê.

"Loại phụ nữ như cô mặt dày thật nhỉ,cũng leo lên giường đại boss,cũng dám lên mặt."Ả ta tức tối khi nhìn dáng vẽ không quan tâm của cô.

"Được như tôi rồi hẳng nói."Cô bưng cà phê rời đi,để lại hai gương mặt đen xì.

Cố Mộc Hy thẳng thừng đặt cà phê xuống bàn,quay lại bàn làm việc của cô.

Lãnh Thiên Kiệt nhấp một ngụm cà phê,anh nhìn dáng nhỏ nhắn kia,lại cảm thấy ngột ngạt.

Giờ nghĩ trưa,Cố Mộc Hy mệt mỏi nằm dài lên bàn ngủ say.Tối hôm qua,cô đã không hề chợp mắt.

Lãnh Thiên Kiệt lần đầu tiên xuống căn tin công ti,mục đích cũng chỉ để tìm cái dáng nhỏ nhắn kia.

Cô rất gầy,gương mặt sáng nay lại rất nhợt nhạt.

Anh lướt quanh căn tin,chỉ toàn thấy những nhân viên lịch sự chào hỏi mình,cũng không thấy cái dáng nhỏ nhắn kia đâu.

"Cố Mộc Hy."Anh lên lại phòng làm việc,lại thấy cô nằm ườn trên bàn,gương mặt mệt mỏi,cô không ăn trưa lại lăn ra ngủ.

"Đại boss,đây là giờ nghĩ trưa của tôi."Cô xoay người,gối đầu lên tay,lại tiếp tục ngủ.

"Theo tôi đi kí hợp đồng,đây là mệnh lệnh đột xuất."Anh kéo tay cô,ôm eo cô ra khỏi phòng.

"Lần này anh lại trao đổi tôi cho ai?"Cô thoát khỏi tay anh đang đặt trên tay mình,hững hờ ngước lên nhìn anh.

"Cố Mộc Hy,đừng làm loạn,cô chỉ được phép nghe theo tôi,không được phép cãi lời."Anh lạnh lùng nói,kéo tay cô ra ngoài.

"Ăn đi."Một bàn ăn đầy đủ trước mặt Lãnh Thiên Kiệt gắp vào bát cô ít đồ ăn,giọng điệu như ra lệnh.

"Người đâu,hợp đồng đâu."

"Tôi đổi ý rồi,không có hứng kí hợp đồng nữa."

"Vậy nên...."Cô tiếp lời.

"Đi ăn."

Cố Mộc Hy nhìn các món ăn ngon miệng,không đói cũng thành đói.

Cô coi anh như không khí,tập chung vào chuyên môn.

"Ăn đi,đừng nhìn tôi.Tôi sẽ không để phần anh đâu."Cô nhét một lát thịt vào miệng,vừa nhai vừa nói.

"Không cần để phần,tôi no rồi."Anh hứng thú nhìn cô,bụng cũng không đói lắm.

"Tùy anh."Cô nhún vai,tỏ ý mặc kệ.

"Ai do,là ai thế này,a là chị hả."Cố An Tư từ phía trong đi ra,liền không hỏi han kéo ghế ngồi đối diện cô.Lãnh Thiên Kiệt đã đi tính tiền.

"Tôi kết thúc bữa trưa rồi,với lại cũng không có ý mời cô cùng ăn."Cô nghiêm giọng,nhìn gương mặt chán gét trước mặt.Thực ra,cô và Cố An Tư là hai chị em cùng cha khác mẹ.

Mẹ cô mất khi cô mới 5 tuổi vì bệnh nặng,bố cô liền dẫn một người phụ nữ về nhà,anh trai cô từ đó bất mãn bỏ đi,bao năm qua chưa từng về nhà,chỉ liên lạc với cô qua mạng.

Hóa ra,ông nuôi người phụ nữ này từ lâu,còn có thêm một cô con gái nhỏ hơn cô 2 tuổi.

Bà ta chuyển về sống nhà cô,cũng không hề ngược đãi cô,nhưng cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thân từ người phụ nữ đó,kể cả con gái bà ta.

"Chị à,làm gì căng vậy chứ,em chỉ là chào hỏi thôi mà."

"Không có người quen,cứ dùng bộ mặt thật."

"Cố Mộc Hy,chắc cô hận tôi lắm nhỉ.Gia đình tôi bị cô cướp,đến cả người yêu cũng bị tôi mê hoặc.Ha ha,nhiều lúc tôi nghĩ,chị mình cứ như một con ngốc."Ả ta cười thành tiếng,không tiếp tục diễn liền lộ bộ mặt thật.

"Cố An Tư,có tin tôi cho cô ăn tát ngay đây không."

"Sao,tức giận rồi.Thứ thuộc về chị tôi sẽ cướp đi từng thứ,từng thứ một."Ả ta ghé sát mặt cô,nói nhỏ vào tai cô.

"Thứ nhất,gia đình tôi chỉ còn anh trai.Thứ hai,anh ta không đáng tiếp tục làm người tôi yêu.Cô cướp đi những thứ đó,coi như tôi hài lòng."

"À cũng coi như chị gái tốt bụng tôi đây bố thí."Cô cười,cố ý đứng lên giẫm giày cao gót vào váy cô ta.

"Cố Mộc Hy,...á..."Ả ta cũng theo cô đứng lên,chưa kịp chữi bới đã vì vướng váy mà ngã nhào xuống đất,cái váy vì vướng giày mà rách toạt một đường.

Lãnh Thiên Kiệt đứng gần đó từ lúc nào không hay,anh chỉ cười không đi đến.

"Ấy,sao thế này cơ chứ,em không sao chứ?"Cô cúi người định giơ tay đỡ cô ta,nhưng lại cố ý cầm phần váy rách của cô ta.

"Buông ra."Ả gạt tay cô,vạt váy theo đà tấp ra,để lộ cảnh xuân không che dấu.Cũng khá đông người chú ý đấy nhỉ.

"Sao lại đi đứng không cẩn thận thế."Cố Mộc Hy cố nhịn cười,thật thê thảm,ai bảo chọc vào cô.

"Chị,chị..."Ả níu chặt vạt váy,gắng gượng níu ghế đứng lên.

"Ầy,tôi với cô có quan biết sao.Đừng làm như thể tôi hại cô thế chứ,người xung quanh lại hiểu lầm."Cô làm ra vẽ bi thương,nhìn gương mặt hết xanh lại đỏ của Cố An Tư.

Lãnh Thiên Kiệt đi lại "Đi thôi."Đôi mắt anh chỉ chứa hình bóng của cô.

"Làm sao giờ cô gái,bạn trai tôi đến rồi,cô tự sử lí nhé.Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận."Cô ôm lấy cánh tay anh,nũng nịu dính sát vào người anh,hết sức mờ ám.

Lãnh Thiên Kiệt mặc cô làm loạn,cùng cô dính sát rời đi,như vậy không hẳn là xấu.

"Xin lỗi boss."Cô lên xe liền buông tay anh.

"Việc gì?"

"Tôi không nên lấy anh làm bia đỡ đạn."

"Rồi sao?"

"Anh tức giận có thể mắng tôi,đánh tôi.Nhưng anh mạnh thế,có đánh cũng xin anh nương tay a."

"Cũng có thể."Anh cười,lộ hàm răng trắng đều.

"Hả,nhưng....thôi được,anh đánh nhẹ thôi.Thật có phải đàn ông không thế."Đương nhiên câu sau cô nhỉ dùng giọng mũi kêu lên tiếng.

"Có phải đàn ông hay không em chắc hẳn hiểu rõ."Vẫn nụ cười nhức mắt kia.

"Đại boss,anh thế mà cũng nghe,hay thật."

"Nói xấu đương nhiên tôi nghe rất rõ."Anh nói,lại quay đầu sang nhìn cô.

"..."

"Sao,sợ rồi,định nuốt lời.Bên trái hay bên phải đây."

"Hả,cái gì bên trái,bên phải?"Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông,miệng cũng mở to.

"Là đánh,không nhớ sao.Mặt bên trái hay bên phải."Anh lại nói.

Cố Mộc Hy nhắm mắt,nói rõ "Bên trái."

Lãnh Thiên Kiệt nhìn hàng mi cong có chút run rẫy,cười cười "Tôi đổi ý rồi,không thích đánh nữa,quá tầm thường."

"Hả,chứ anh muốn sao.Hay là...xí xóa a."

"Tôi muốn gì em đương nhiên hiểu rõ."Anh ghé sát cô,nụ cười thêm mờ ám.  

"Anh đừng có mà làm loạn."Cô né tránh ánh mắt mê hoặc,tiện tay đẩy anh.

"Hửm,tôi muốn em mời cơm tối nay,em nghĩ đi đâu thế."Anh xoay người,đôi mắt dài hẹp tỏ ý cười.

"Tôi...tôi nào nghĩ đi đâu chứ.Ăn tối thì ăn tối."

Anh cười,thong thả lấy xe về công ti.

"Đại boss,cái cô gì nhỉ,à quản lí Hứa muốn gặp anh."Cô ra ngoài đưa tài liệu cho Hạo Dương,lại thấy Hứa Uyển Đình vì muốn gặp boss nhà cô mà la lối với nhân viên ngoài đó.

"Đuổi cô ta đi,đừng làm phiền tôi."Anh nằm ườn ra ghế,bộ dạng hết sức nhàn nhã.

"Hả,tôi thấy anh có bận đâu mà phiền chứ."

"Dám cãi tôi.Hửm?"Anh nhíu mày,xoay ghế nhìn cô đăm đăm.

"Đại boss,tôi nào dám cãi anh,tôi đi đuổi cô ta."Cô xoay người,bĩu môi,anh chức to là anh ngon chắc.Mà cũng đúng anh ngon thật.

"Hứa tiểu thư,tổng giám đốc đang bận,mời cô về cho."

"Thiên Kiệt đâu,cô thì có tư cách gì để nói chuyện với tôi."Ả ta hôm nay diện nguyên cây đỏ,nhìn cô đằng đằng sát khí.

"Với tư cách thư kí tổng giám đốc."

"À,thư kí hay tình nhân đùa giỡn của anh ấy."

"Cô muốn nghĩ sao cũng được."Mạnh mồm là vậy,nhưng lòng cô lại có hơi dao động.

"Con tiện nhân,mày nghĩ mày sẽ được lâu sao mà lên mặt.Anh ấy chơi chán sẽ vứt bỏ mày như bỏ rác."Ả tiến lên,vênh váo ghé sát vào tai cô.

"Hứa tiểu thư nói xong rồi thì mời về cho."Nói bình tĩnh thì là nói dối,cô dù sao cũng vì câu nói của Hứa Uyển Đình,anh chỉ coi cô như đồ chơi,chơi chán sẽ vứt bỏ.

"Thiên Kiệt đâu,tôi muốn gặp anh ấy."

"Tôi nói cô nghe không hiểu sao,tổng..."Cô chưa kịp nói xong bên má đã rát rạt,có máu rỉ ra nơi khóe môi,lực cũng mạnh thật.

Cố Mộc Hy đưa tay lâu máu nơi khóe môi,cô nhếch miệng "Đánh xong rồi,mời Hứa tiểu thư ra ngoài."

"Đê tiện,cũng mặt dày thật,tránh ra."Ả hét vào mặt cô,đẩy mạnh cô sang một bên.Cố Mộc Sơ va mạnh vào kệ bàn,hông nhói đau bất ngờ.

"Hứa Uyển Đình,cô biến ngay cho tôi."Lãnh Thiên Kiệt đi ra,thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang nhăn mặt ôm eo,anh nhíu mày đi lại.

"Thiên Kiệt."Ả ta níu tay anh.

"Cô bị đuổi việc,đừng để tôi một lần nữa thấy cô làm loạn trong công ti."Anh đi lại đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn chỉ thấp ngang vai anh.

Cố Mộc Hy đứng xem kịch hay,mặt không biểu cảm,nhưng eo vẫn còn đau.

"Cô đánh cô ấy."Anh nhìn nữa khuôn mặt đỏ ửng,lại thêm vết thương trên môi nhức mắt.Đôi mắt liền có ý không vui.

"Thiên Kiệt,anh đừng như vậy được không.Cô ta là hỗn láo với em cơ mà."Ả ta có chút lo sợ lại tiếp tục nói.

"Thiên Kiệt,em biết là anh đang chơi đùa,sẽ có một ngày anh chơi chán cô ta.Em là vị hôn thê của anh,đừng cự tuyệt em như vậy,dù sao..."Ánh mắt lãnh khốc như muốn giết người của Lãnh Thiên Kiệt làm cô ta im bật.

"Dù sao thế nào?"Anh khép hờ mắt.

"Dù sao anh cũng sẽ cưới em mà."

"Cưới cô?Lãnh Thiên Kiệt tôi không thích cưới cô.Cô không muốn ném ra khỏi đây thì mau chóng rời đi.Đừng để tôi ném cô ra trước mắt nhiều người."Anh lạnh lùng, bộ dạng khiến người ta cảm thấy vô cùng xa cách.

"Thiên Kiệt,em xin lỗi,em sai rồi."

"Quản lí Hạ,ném cô ta ra ngoài.Sau này không cho cô ta bước vào công ti tôi."

Người được gọi cung kính đi lại,anh ta hơi ngần ngại lôi tay Hứa Uyển Đình ra ngoài mặc ả ta vùng vẫy la hét.

Cố Mộc Hy thở dài,đầu óc cô tử trước giờ đều suy nghĩ rất thoáng.Cô ta nói gì mặc cô ta vậy,quan tâm chỉ thêm nặng đầu.

"Sao không đánh trả."Anh vuốt ve má cô,ánh mắt trầm xuống.

"Đại boss,người ta là vợ chưa cưới của anh,tôi nào dám vô lễ."Cô nói,tiếp tục thở dài lê thê đi vào phòng.

"Đem ít bông và thuốc lên đây."Anh nhìn cô rời đi,nhắc điện thoại gọi cho nhân viên.

Cố Mộc Hy vào phòng liền coi như không có chuyện gì xảy ra,cô tiếp tục sử lí công việc.

"Qua đây."Lãnh Thiên Kiệt đi vào sau,anh ngồi trên ghế sô pha,giọng nói như ra lệnh.

"Đại boss,có chuyện gì a."

"Ngồi xuống."

"Sát lại đây."

Cố Mộc Hy nhìn hộp thuốc "Boss,không cần đâu,vết thương nhẹ mà."

"Nhanh."

Cô ngồi xuống ghế,anh lại tiến gần lại,tay nâng cầm của cô,ánh mắt chăm chú lên viết thương nơi khóe miệng.

"Lần sau ai đánh em,em cứ đánh trả,không cần sợ."Anh tỉ mỉ dùng bông nhẹ nhàng sử lí vết thương cho cô.

"Ả,ờ."Cô ngây ngốc gật đầu.

"Đại boss,anh ngàn lần cũng đừng sức thuốc lên a,có nước tôi liếm hết vào bụng mất."

Anh mỉm cười,giây sau liền hạ tay,môi áp lên môi cô.

Lãnh Thiên Kiệt kìm chặt eo cô,ép sát vào người mình.

Anh nâng gáy cô,nụ hôn thêm sâu.

Đôi môi mềm mại không ngừng kích thích anh,anh tách môi cô,len lõi vào trong khoang miệng.

Nụ hôn rất dịu dàng,môi lưỡi quấn quýt,triền miên không nỡ buông.

Cố Mộc Hy cũng vô cớ chìm sâu vào nụ hôn.

Chuông di động đột nhiên rung lên,cô hốt hoảng giật mình,đẩy mạnh anh,liền vọt ra ngoài,phải đối mặt sao chứ.

Cô vào phòng vệ sinh,một lúc sau mới vào lại phòng.

"Em chạy gì chứ?"Anh cười,ánh mắt dán chặt lên người cô.

"Đại boss,tan ca rồi.Tôi...tôi về trước đây."Cố Mộc Hy thu dọn đồ đạt,cô cứ tưởng anh về rồi,hức.

"Tối nay tới đón tôi."

"Hả,đón gì?"

"Em để quên não ở phòng vệ sinh rồi sao?Tối nay em mời cơm tôi."Anh lại cười.

Có cái kiểu gì phụ nữ đi đón đàn ông dùng bữa tối chứ,quá bất công "Đại boss,tôi không có xe a,hơn nữa tôi làm gì biết nhà anh chứ."

"Ngự Thiện Viên,tới bằng cách nào là việc của cô."Anh lãnh đạm nói,mặt hờ hững vô cùng.

Qúa vô sĩ,là việc của cô.Hừ,tức chết mất.Nhưng mà cái gì,Ngự Thiện Viên,anh ta lại ở khu biệt thự xa xĩ đó,người có tiền có khác.

"Về đi,tối gặp lại."Anh nói,lại không thèm nhìn cô cúi đầu xuống máy tính.

"Đại boss."

"Sao,muốn ở đây cùng tôi,cùng tôi bận rộn chút."Ý nói vô cùng mờ ám.

Cô lập tức chuồn lẹ,người đàn ông này mà bộc phát thú tính chắc chết.

7h tối,Cố Mộc Hy lần mò đến khu biệt thự xa sĩ kia,vừa nhắc tên là không ai không biết.

Cô ăn mặc sạch sẽ,váy trắng nhẹ nhàng,tóc dài xõa tung sau lưng,cô vừa nhấn chuông vừa liếc nhìn xung quanh.

Cữa mở,Lãnh Thiên Kiệt đổ nhào vào người cô,lông mày nhíu chặt,thân thể cao lớn có chút run rẫy,không hề có sức trên thân thể nhỏ bé Cố Mộc Hy,hơi thở gấp gáp anh phả vào cổ cô.

"Đại boss,đại boss,anh sao vậy."Cô ráng giữ vững người khỏi ngã,anh cao lớn như thế,cô khó mà trụ lâu,anh là làm sao vậy chứ.Cô Mộc Hy vô tình cảm nhận được lưng áo anh ướt đẩm.