Chương 73: Phải hôn ở đây
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
"Thật mất mặt." Lý Triều Kha thấp giọng mắng Thịnh Thế Hùng. "Để tôi cho em xem khuôn mặt đẹp trai này." Đôi mắt đen sâu thẳm của Thịnh Thế Hùng lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Dưới ánh đèn, gương mặt điển trai như nam người mẫu quốc tế của anh tràn đầy cám dỗ. Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây. Tim Lý Triều Kha đập gia tốc, trong đầu hiện lên cảnh tượng anh đứng ra bảo vệ cô. Lúc này, người đàn ông sải bước tới, dùng một tay ôm lấy thắt lưng cô. Cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Triều Kha đỏ bừng. Người đàn ông này quá lớn mật, con trai còn đang ở bên cạnh! Lý Triều Kha nhanh chóng liếc nhìn cậu bé. Quá nguy hiểm, may mắn là, lúc này cậu bé đang chú tâm nghịch quả bóng tắm mới của mình, không quay đầu nhìn lại. Lý Triều Kha vội vàng đưa tay ra đẩy Thịnh Thế Hùng ra. "Trừ khi em chủ động hôn tôi, nếu không..." Giọng điệu trầm khàn mờ ám của người đàn ông tràn đầy nguy hiểm. Lý Triều Kha thực sự sợ tên vô lại này rồi, lập tức đỏ mặt, nhào lên hôn lên mặt anh. Thế nhưng, Thịnh Thế Hùng tránh sang một bên, dùng ngón tay chỉ vào môi, giọng mập mờ; "Em phải hôn ở đây." "Phiền phức.” Lý Triều Kha nhắm mắt lại, giận dữ, hai tay ôm mặt anh, kiễng chân hôn lên. Nụ hôn quá nhanh quá mạnh, môi cô chạm thẳng vào răng anh. Cơn đau khiến Lý Triều Kha hít vào một hơi lạnh. "Để tôi nhìn xem cái miệng nhỏ có bị hỏng?" Thịnh Thế Hùng đưa tay chạm vào môi Lý Triều Kha định kiểm tra. Lý Triều Kha sợ hãi, hung hăng đẩy anh ra, nhanh chóng chạy lên lầu. Người đàn ông này đúng là một tên khốn khiếp! "Ba, mẹ lại mắc cỡ à." Ngay sau khi Lý Triều Kha rời đi, cậu bé vốn đang chuyên tâm chơi bóng, lập tức quay đầu lại, mỉm cười hỏi. Thịnh Thế Hùng bước tới, bế cậu bé lên, cúi người kề sát trán cậu, cười nói: "Đúng rồi, mẹ con cái gì cũng tốt, chỉ là hay mắc cỡ." "Con gái đều như thế, ba là đàn ông. Lúc này, ba càng phải yêu thương mẹ hơn, dùng tình yêu sưởi ấm trái tim mẹ.” Cậu bé nghiêm túc nói. Thịnh Thế Hùng mỉm cười: “Ai nói cho con những thứ này?" “Cái này chính là sức mạnh tiến hoá của gen di truyền." Cậu bé tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Thịnh Thế Hùng sắp bị con trai chọc cười: “Chẳng lẽ gen của ba con còn chưa đủ tốt hay sao? Còn cần tiểu quỷ như con phải tiến hoá?" “Bây giờ ba còn chưa tán đổ mẹ đâu.” Cậu nhóc gãi đúng chỗ ngứa. Thịnh Thế Hùng tức giận: "Đó là ba tôn trọng mẹ con." Nếu không, anh sống chung với Lý Triều Kha có nhiều cơ hội như vậy, cô nam quả nữ, anh có thể không chừa thủ đoạn chiếm lấy cô, không có gì khó khăn. Nhưng anh không muốn làm vậy. Anh hy vọng có thể khiến cô cam tâm tình nguyện. Trước đó, ôm lại hôn một chút, coi như lấy lãi trước thời hạn. Suy cho cùng, anh cũng không phải thánh nhân, chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt, anh cũng có cảm xúc. Cậu nhóc bóp mặt Thịnh Thế Hùng cười: "Ba, ba là người tốt." Thịnh Thế Hùng: "???" Sau khi tắm rửa cho cậu nhóc, Thịnh Thế Hùng phát hiện ra Lý Triều Kha đã khóa trái cửa phòng. Anh nghiến răng. Thật là một sai lầm. Khi mua nhà, không nên mua nhà có nhiều phòng như vậy. Ngược lại cậu bé rất vui vẻ, cười nói: "Ba, cùng nhau ngủ đi." "Ừm, được, ba ngủ với con trai." Trong một gian phòng khác, Lý Triều Kha đã ngủ say. Chẳng qua là, trong giấc mơ, cô đã nhìn thấy Thịnh Thế Hùng. Anh đang đứng dưới gốc cây lê, những cánh hoa rơi trên vai anh, trông rất đẹp. Cô đi về phía anh, trên mặt anh chợt hiện lên một nụ cười xấu xa, trực tiếp đè cô xuống nền cỏ. Anh điên cuồng hôn cô, hôn đến tình mê ý loạn. Sau đó cô nghe anh nói: "Tôi cho em 300 tỷ, ngủ với tôi một đêm được không?" Lý Triều Kha trong mộng bị doạ đến trợn mắt há mồm, cô bò dậy định chạy đi. Người đàn ông hét vào mặt cô: "Em trộm hạt giống của tôi chẳng phải vì tiền của tôi sao!" "Không, không phải!" Lý Triều Kha hét lên, từ trong mơ tỉnh dậy. Trời đã hửng sáng. Lý Triều Kha nặng nề đưa tay xoa mặt, đứng dậy xuống giường, đi tới trước gương nhìn lại chính mình. Người trong gương có dung mạo xinh đẹp, mặc dù gặp ác mộng cả đêm, hai mắt hoảng sợ, nhưng hai má trắng hồng, môi không tô mà đỏ, nước da cũng đẹp hơn trước rất nhiều. Có Thịnh Thế Hùng, cô thực sự không còn phải lo lắng nhiều như trước nữa. Cô vẫn yêu thương con trai như trước, nhưng cô không muốn một ngày hai mươi tư tiếng phải trái tim luôn lo sợ, lúc nào hai mắt cũng phải nhìn chằm chằm anh. Lý Triều Kha nhìn mình trong gương, nhỏ giọng nói: "Triều Kha, mày phải tỉnh táo, phải xốc lại tinh thần.” "Lời nói của anh ta có vẻ bùi tai, nhưng chẳng qua chỉ là lời nói." "Mày lấy gì để yêu anh ta? Yêu anh ta sau đó sẽ ra sao?" Buổi sáng, Thịnh Thế Hùng đã nấu một bữa sáng đơn giản như thường lệ. Mặc dù trong biệt thự luôn có đồ ăn và hoa quả nhưng Thịnh Thế Hùng vẫn nhất quyết phải dậy sớm mỗi ngày, tự tay làm bữa sáng cho con trai. Con trai năm lên bốn mới tới bên anh, anh đã nợ cậu bé quá nhiều. Bây giờ anh muốn cố hết sức yêu thương con trai, vì con trai làm nhiều chuyện hơn. Còn có cô... Thịnh Thế Hùng nghe thấy tiếng bước chân, nhìn lên cầu thang. Chỉ thấy Lý Triều Kha mặc một chiếc váy ngắn ngang đầu gối màu trắng đơn giản, bước xuống cầu thang. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ càng trở nên tinh xảo. Vòng eo thon thả, nước da mịn màng và đôi mắt trong veo. Trông thế nào cũng giống thiếu nữ mười tám tuổi. "Mẹ, đến ăn há cảo chiên ba làm này." Ngay khi cậu bé nhìn thấy mẹ, hai mắt liền phóng ra điện, lập tức chọn miếng ngon nhất, đặt vào một cái đĩa nhỏ. Thịnh Thế Hùng cũng cười với Lý Triều Kha: “Chào buổi sáng." "A... Chào buổi sáng." Lý Triều Kha sửng sốt. Chuyện gì thế này, sao nghe giống một cặp vợ chồng già vậy? Cô kéo ghế ngồi xuống, cắn một miếng há cảo chiên. "Thế nào, có ngon không mẹ?" Lý Triều Kha hỏi ngay lập tức. Thịnh Thế Hùng cũng nhìn Lý Triều Kha đầy mong đợi. “Ừm, không tệ.” Lý Triều Kha nói. "Mẹ, sao mẹ lại mắc cỡ, không dám nhìn vào mắt ba." Vừa nói chuyện, cậu nhóc vừa nhét há cảo vào mồm, hai má phồng lên, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. "Ba, tay nghề của ba ngon như của mẹ vậy, con rất thích, mẹ nhất định cũng thích." Dứt lời, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế Hùng: "Ba, ba có nguyện ý cả đời làm đồ ăn ngon cho con và mẹ không?" Lý Triều Kha ngẩn người. Lại nghe thấy giọng nói kiên định của Thịnh Thế Hùng: "Ba nguyện ý." Lý Triều Kha không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa, chỉ cúi đầu nhanh chóng ăn há cảo chiên. "Mẹ, ba đưa con đi học, lát nữa mẹ đi bộ đi làm, nhớ chú ý an toàn." Cậu bé vừa xách cặp đi học vừa nắm lấy bàn tay to lớn của Thịnh Thế Hùng, nhảy lên một cái, bước ra ngoài. Lý Triều Kha chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, bình yên vô cùng. Cô ăn sáng xong, dọn dẹp phòng ăn và bếp rồi đến công ty. Trong lúc chờ thang máy, đột nhiên có một người đàn ông đi về phía Lý Triều Kha, mặt tươi cười nói: "Này, cô cũng làm việc ở tòa nhà Phúc Sơn à?"