Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 48: Anh Vẫn Thấy Rung Động

“Thịnh Thế Hùng, tôi là người đã từng chết một lần, bởi thế sẽ không bị bất kỳ ai uy hiếp.”

“Nếu như anh thật sự cần con trai thì tôi sẽ cho anh cơ hội một năm, nếu như trong vòng một năm anh làm tôi rung động thì tôi sẽ cưới anh!”

Lý Triều Kha hiểu rất rõ với thủ đoạn của nhà họ Thịnh, muốn cướp con trai khỏi tay là chuyện dễ như bỡn.

Bây giờ cô chỉ có thể dỗ dành Thịnh Thế Hùng trước đã, khiến cho anh ta đứng về phía mình.

Cập nhật sớm nhất tại Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

Còn những người khác chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Thịnh Thế Hùng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mắt, đôi mắt cô ầng ậng nước, gương mặt rất kiên định.

Một người phụ nữ như thế, dã tính khó thuần.

Nhưng lại khiến cho anh càng muốn bảo vệ và chiếm hữu cô ấy.

Nội tâm đang nói với anh, anh muốn có người phụ nữ này.

“Một năm à?”

Thịnh Thế Hùng nhếch môi nở nụ cười quyến rũ, anh ôm Lý Triều Kha đứng dậy, đập tay cô ấy rồi nói: “Tôi đồng ý với em.”

“Nói miệng không bằng chứng, bây giờ anh viết giấy đảm bảo cho tôi đi.” Lý Triều Kha lập tức yêu cầu.

Thịnh Thế Hùng bật cười: “Sao hả, sợ một năm sau tôi sẽ không cưới em à?”

“Nếu trong vòng một năm mà anh vẫn không thể làm tôi rung động, thế thì anh phải tự nguyện từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai của mình, đồng thời đảm bảo sẽ không đến làm phiền cuộc sống của hai mẹ con tôi.” Lý Triều Kha nói từng câu từng chữ.

Sau khi nói dứt lời, Lý Triều Kha hoàn toàn không cảm thấy tự tin được một chút nào.

Một yêu cầu vô lý như thế, nếu như cô là Thịnh Thế Hùng thì cô cũng sẽ không đồng ý, huống hồ chi là Thịnh Thế Hùng địa vị hàng đầu trong thành phố Cổ, anh là người biết cách làm ăn nhất.

Thậm chí Lý Triều Kha đã chuẩn bị tâm lý Thịnh Thế Hùng sẽ mỉa mai cô.

Nhưng điều khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc là.

Thịnh Thế Hùng thật sự cầm giấy bút ra, viết lại những gì cô nói ban nãy.

“Còn…Còn chưa in dấu tay.” Lý Triều Kha được một tấc tiến một thước.

Bây giờ trong lòng cô rất hoang mang.

Chỉ sợ Thịnh Thế Hùng hối hận ngay.

Thịnh Thế Hùng phì cười: “Tôi không có con dấu.”

“Tôi, tôi có son.”. Truyện Bách Hợp

Lý Triều Kha vội vàng lục tìm trong ba lô của mình, tìm thấy một thỏi son, cô vui vẻ quay trở lại phòng làm việc.

Mở cửa ra, cầm tay của Thịnh Thế Hùng, thoa lên ngón tay cái của anh.

Lúc cầm tay anh chuẩn bị ấn xuống, cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt sắc sảo của anh, đột nhiên trong lòng thấy hoang mang, bàn tay ngừng lại.

“Thế này có được chưa?”

Thịnh Thế Hùng lại ấn ngón tay xuống.

Lý Triều Kha dõi mắt nhìn theo, đảm bảo trên giấy có dấu vân tay.

Cô lập tức ôm tờ giấy vào lồng ngực mình như thể bắt được vàng.

Có cái này thì đồng nghĩa với việc cô và con trai cô có lá bùa hộ thể.

“Em có biết bây giờ nhìn em ngốc nghếch đáng yêu lắm hay không.”

Thịnh Thế Hùng vươn tay ra giữ cằm cô, chậm rãi nâng lên, ngón tay cái in dấu ban nãy xoa xoa trên đôi môi căng mọng của cô.

Cơ thể Lý Triều Kha khẽ run rẩy.

Giống như bị giựt điện.

Ngón tay thô ráp lướt trên môi cô, khiến cho đầu óc củ cô trống rỗng.

Người đàn ông ấy lại cúi xuống thì thầm bên tai cô, anh nói khe khẽ: “Nhớ đấy, một năm sau phải cưới tôi.”

Lý Triều Kha hít sâu một hơi, đẩy anh ra, nhấc chân bỏ đi.

Lúc đi đến cửa, cô ngoảnh đầu lại, cố tình nặn ra nụ cười kiên định:

“Thế thì phải xem xem anh có đủ tài năng hay không.”

Thịnh Thế Hùng cũng bật cười.

Cho dù người phụ nữ này đến bên cạnh anh vì mục đích gì.

Thế thì anh cũng phải thừa nhận, mình rung động rồi.

Anh muốn chinh phục cô.

Vào giây phút in dấu vân tay vào giấy đảm bảo, trong lòng anh đã đưa ra quyết định, trong vòng một năm nay, anh phải cố gắng hết sức để yêu chiều người phụ nữ này.

Mà anh cũng quyết phải có được cô!

Lý Triều Kha đang đọc tờ giấy đảm bảo trong lồng ngực mình hết lần này đến lần khác.

Càng đọc càng thấy kích động, bàn tay của cô hơi run rẩy.

Tốt quá, một năm sau, cô có thể đưa con trai của mình đi nơi khác sinh sống, không còn ai có thể quấy rầy bọn họ nữa.

Nhưng cảm xúc trên môi mãi vẫn chưa chịu tan biến.

Lý Triều Kha vươn tay xoa đôi môi của mình, cô nhíu mày lại.

Sáng ngày hôm sau, Lý Triều Kha vừa đến công ty đã nhìn thấy Hồ Vy Vy đợi mình trước cửa.

Lý Triều Kha muốn phớt lờ cô ta.

Thế nhưng thân là nhân viên nhỏ, cô chỉ có thể mỉm cười lịch tiếp đón cô ta: “bà Triệu, đã mua kim cương chưa?”

“Đương nhiên rồi, chồng của tôi chiều tôi như thế, chỉ là một viên kim cương mà thôi, cô nghĩ tôi không mua nổi à?” Hồ Vy Vy nhìn Lý Triều Kha với vẻ kiêu ngạo.

Lý Triều Kha vẫn mỉm cười lịch sự: “Thế trong vòng ba ngày, tôi có thể làm xong lễ phục cho cô.”

“Tôi không đợi nổi tận ba ngày đâu.”

Hồ Vy Vy làm khó: “Cứ hôm nay đi, dù gì cô vừa mới về nước, chắc hẳn cũng không có gì làm.”

Hứa Vũ Liên đi ngang bên cạnh, nhìn thấy Hồ Vy Vy, cô ta nở nụ cười mỉa mai: “Ây da, đây chẳng phải là bà Triệu của chúng ta hay sao, ngọn gió nào thổi chị đến đây thế, khiến cho nhà tranh Bách Lệ của chúng tôi bừng sáng.”

“Hừ!”

Hồ Vy Vy đáp lại bằng tiếng hừ.

Cô ta đường đường là con dâu nhà giàu, không phải con mèo con chó nào cũng để ý đến.

Hứa Vũ Liên thấy trí nhớ của cô ta giảm sút bèn nhắc nhở: “Sao hôm nay bà Triệu không mặc váy mà anh Triệu mua cho?”

“Cô đang nói cái gì?” Hồ Vy Vy tức giận.

Đương nhiên cô ta không hề quên bộ lễ phục nhỏ hơn đồ của mình một size ấy.

Hơn nữa cô ta cũng không thích mẫu ấy, quá trang nhã và đơn nhã.

Cô ta cầm bộ lễ phục đi hỏi Triệu Đức Tân, nhưng vẻ mặt Triệu Đức Tân vẫn hết sức bình thường, nói là lúc đi mua cà vạt vô tình nhìn thấy chiếc váy này, cảm thấy cô ta mặc lên sẽ đẹp lắm, thế là anh ta bèn mua nó.

Mặc dù Hồ Vy Vy không thích chiếc váy ấy, thế nhưng cô ta vẫn nhận vì lòng tự tôn của người đàn ông.

Mấy ngày nay đang nghĩ đến việc phải giảm cân.

“bà Triệu thích chiếc váy ấy thì tốt, lần trước tôi còn thấy anh Triệu cùng cô lựa một hồi lâu.”

Sau khi nói dứt lời, Hứa Vũ Liên giơ tay ngáp dài, cô ta lẩm bẩm với gương mặt buồn ngủ: “Tối qua ngủ không ngon, tôi đi làm bản thiết kế trước đây, hai người từ từ nói chuyện nhé.”

Lý Triều Kha cũng giật mình.

Xem ra hôm ấy Hứa Vũ Liên đã nhìn thấy cô và Triệu Đức Tân lôi lôi kéo kéo trong tiệm quần áo rồi.

Nhưng lễ phục là chuyện thế nào.

Lẽ nào Triệu Đức Tân tận dụng bộ lễ phục ấy cho đến cùng, mang tặng Hồ Vy Vy luôn à?

Vừa nghĩ như thế, Lý Triều Kha không khỏi nở nụ cười lạnh.

Hồ Vy Vy rất nhạy cảm, cô ta lập tức nhận ra Lý Triều Kha khinh thường mình, điều này khiến cho cô ta nhớ lại Triệu Đức Tân từng nói thấy xấu hổ với Lý Triều Kha.

Rồi lại nhìn vóc dáng thon thả đến quần áo bảo thủ thế này cũng không giấu giếm được.

Lẽ nào chiếc váy ấy là Triệu Đức Tân mua cho Lý Triều Kha sao?

“Lý Triều Kha, có phải cô từng gặp chồng tôi không?”

Lý Triều Kha vân vê mái tóc sau tai, cô nói với giọng bình thản: “Đây là công ty đấy bà Triệu, tôi và cô chỉ nên bàn công việc thôi.”

“Tôi khuyên cô một câu, chồng tôi rất yêu thương tôi, tôi và anh ấy sẽ sống với nhau đến lúc bạc đầu, tốt nhất là cô đừng tác oai tác quái.” Hồ Vy Vy gắt gỏng.

Lý Triều Kha nhếch môi: “Nếu đã là thế, bà Triệu có muốn bỏ thêm tiền để mua dịch vụ cao cấp không, tôi sẽ làm gấp cho cô, may xong bộ lễ phục trong ngày hôm nay.”

“Chẳng phải là vì tiền à, tôi có thể tùy tiện tiêu tiền của chồng mình.” Hồ Vy Vy nhìn Lý Triều Kha với vẻ mặt đắc ý.

Lý Triều Kha mặt không đổi sắc, cô nói: “Được rồi, thế thì phiền cô theo tôi ra quầy quẹt thẻ, Hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu.”

“Cái gì?!”