Lý Triều Kha tức điên lên, đẩy Thịnh Thế Hùng ra, điên cuồng lau miệng của mình.
Như vậy vẫn còn chưa đủ, mở vòi nước ra, hận không thể để miệng xuống dưới vòi nước để xối rửa.
Ở trước mặt con trai mà mình lại hôn Thịnh Thế Hùng.
Điều này khiến Lý Triều Kha thực sự khó mà chấp nhận được.
Nội tâm cô là một người phụ nữ truyền thống, trước giờ, đều muốn làm một người mẹ tốt trên ý nghĩa truyền thống trước mặt cậu nhóc.
Đoan chính rộng lượng.
Chăm chỉ chịu khổ.
Nhưng bây giờ....
Lý Triều Kha cảm thấy con người mình sắp sụp đổ rồi.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Thịnh Thế Hùng không ngờ người phụ nữ này lại phản ứng lớn như vậy, đáy lòng có chút không vui.
Bên ngoài số phụ nữ muốn hôn Thịnh Thế Hùng anh, không có 1 tỷ thì cũng có 100 triệu. Nhưng người phụ nữ trước mắt này, vì trộm đi giống của anh mà mới có được cơ hội ở chung với anh sớm tối, không những không quý trọng, mà ngược lại còn...còn ghét bỏ anh?
Thịnh Thế Hùng lấy khăn lông treo trên giá đưa cho Lý Triều Kha, sau đó sải bước lớn đi ra ngoài với sắc mặt đen sầm.
Cậu nhóc biết Ba của mình thương tâm rồi, lập tức ôm lấy đùi của mẹ, dịu giọng nói: “mẹ, mẹ tối hôm qua thật sự đã ôm lấy Ba kêu ông xã rồi đó, con nghe thấy rồi.”
Lý Triều Kha nhìn cậu nhóc với vẻ mặt nghi hoặc.
Cậu nhóc gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt đầy thần sắc ‘thật đó, không gạt mẹ đâu’.
Lý Triều Kha không khỏi có chút hoài nghi liệu mình có phải thật sự đã gọi như vậy rồi không.
Cậu nhóc rất biết quan sát sắc mặt lập tức nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: “mẹ, thật ra con cảm thấy con người Ba không tệ, cũng rất quan tâm mẹ.”
“Anh ta không phải đang quan tâm mẹ, anh ta muốn...” Muốn giành con trai với cô.
Nhưng mà, lời nói này, Lý Triều Kha không muốn nói với cậu nhóc.
Tuổi cậu còn nhỏ, rất cần tình thân.
Thịnh Thế Hùng là cha ruột của nhóc, cô không muốn bôi nhọ anh điều gì ở trước mặt của cậu bé.
“Nào, mẹ rửa mặt cho con.” Lý Triều Kha lấy khăn lông, làm ướt khăn rồi lau mặt cho cậu nhóc.
Cậu nhóc ngửa cái đầu nhỏ lên, phối hợp với động tác của Lý Triều Kha mà chuyển động khuôn mặt, bộ dạng đáng yêu dễ thương, khiến trái tim Lý Triều Kha tan chảy theo.
Con trai thật sự là món quà tốt nhất mà cô nhận được trong đời.
Cô nhất định phải bảo vệ con trai cho tốt.
Tránh xa tên lưu manh thối muốn giành con trai với cô.
Điều khiến Lý Triều Kha không ngờ đó là, một Thịnh Thế Hùng tôn quý lúc này lại đang rửa tay làm bữa sáng.
Nhìn bánh kẹp hành chiên và sữa đậu nành trên bàn ăn nhỏ, Lý Triều Kha biểu thị sự hoài nghi: “Sữa đậu nấu chín chưa, bánh kẹp hành chín chưa?”
Bánh kẹp hành đó chiên hai mặt vàng đều, không khác gì bánh bán ngoài sạp bên ngoài.
Nhưng người ta kiếm sống bằng cái đó, còn đại Tổng giám đốc như anh hạ mình nấu ăn, cũng có thể làm tốt như thế sao?
Trong lòng Lý Triều Kha nghĩ, nhịn không được mà ló đầu nhìn thùng rác một cái, xem có phải là Thịnh Thế Hùng đã gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc là chạy xuống lầu mua hay không.
Cậu nhóc cười hi hi, đã leo lên ghế, cầm lấy bánh kẹp hành chiên ăn một miếng, lại bưng cái ly nhỏ lên uống một ngụm sữa đậu nành.
“Ngon quá đi.”
“mẹ, mẹ cũng mau ăn một miếng đi.”
Cậu nhóc cầm lấy bánh kẹp hành đưa đến bên miệng Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha vừa mở miệng muốn từ chối, cậu nhóc đã nhét bánh kẹp hành vào miệng của cô.
Bánh kẹp hành thật sự rất thơm à nha, vào miệng mềm mềm, mùi vị ngon tuyệt.
Bánh kẹp hành ngon như vậy, khiến cho Lý Triều Kha không thể lên tiếng xoi mói gì nữa.
Thần sắc cô dịu đi vài phần.
Nhưng Thịnh Thế Hùng lại chậm rãi nói: “Trường mà cô sắp xếp cho con trai, đẳng cấp quá thấp, chất lượng nhà giáo cũng thảm không chịu nổi, tôi đã sắp xếp nhà trẻ tốt hơn cho con trai rồi.”
“Anh quan tâm nhiều quá.” Lý Triều Kha không vui.
Mấy năm cô ở Châu Âu, cô đã so sánh môi trường sinh trưởng của trẻ em hai nước và rất đồng cảm với trẻ em ở nước Nam.
Tuổi còn nhỏ, còn là một bé con thì đã bị cha mẹ đẩy vào cuộc thi, mỗi ngày liều mạng học này học kia, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu sợ thi cử, sợ học tập rồi.
Điều này khác biệt quá lớn với sự học tập vui vẻ trong lý tưởng của cô.
Thịnh Thế Hùng nghiêm túc mà nói: “Cô đừng có vì mình ở nước ngoài mấy năm mà bị phong khí nước ngoài làm lệch lạc. Con nít tuổi còn nhỏ, không hiểu gì hết, cứ học vui chơi vui thì chỉ sẽ dạy ra tiểu phế vật thôi.”
“Anh đây là đang ám chỉ tôi dạy con trai thành phế vật sao?” Lý Triều Kha nộ khí xung thiên.
Cậu nhóc cũng không ăn bánh kẹp hành trong tay nữa, nghiêng đầu qua, nhìn Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng lập tức bày tỏ: “Con trai tôi thông minh đệ nhất thiên hạ, giống với gen tôi.”
Lý Triều Kha hậm hực.
Coi như anh biết điều.
Thịnh Thế Hùng tiếp đó lại nói: “Chính vì như vậy, tôi càng không thể cho phép loại chuyện ‘Thương Trọng Vĩnh’ xuất hiện trên người con trai tôi. Cho nên, tôi đã sắp xếp con trai vào học viện quý tộc số một ở thành phố Cổ rồi.”
“Học viện quý tộc?” Lý Triều Kha vừa nghe thấy tên thì ớn lạnh.
Trường học như vậy, sẽ dạy ra những đứa trẻ không biết sẽ đấu đá cạnh tranh đến thế nào nữa.
“Tôi phản đối.”
Thịnh Thế Hùng dịu dàng mà nhìn sang cậu nhóc, ngữ khí câu dẫn: “Con trai, không phải con nói sau này phải làm một người có ích sao, muốn trở thành niềm kiêu ngạo của Ba mẹ không? Bây giờ có một cơ hội rất tốt đặt ở trước mặt con, con chọn thế nào?”
“mẹ chỉ hy vọng con lớn lên mạnh khỏe vui vẻ, những cái khác, mẹ không hy vọng xa xỉ.” Lý Triều Kha lập tức bày tỏ lập trường.
Cậu nhóc vươn tay sờ sờ mặt của Lý Triều Kha, ngọt ngào mà nói: “Cảm ơn mẹ.”
Nhưng, cậu nhóc cũng có nguyện vọng của mình.
“mẹ, con muốn đến học viện quý tộc. Con sẽ mạnh khỏe vui vẻ lớn lên, cũng sẽ trở thành một người có ích, một người sẽ tỏa sáng.”
Sự nhiệt huyết trong mắt của con trai, đã làm xao động Lý Triều Kha.
Phải ai, cuộc đời, bất luận là giàu có hay bần hèn, đều có vấn đề khó trên đường đời.
Không phải cô không có yêu cầu đối với con trai, thì con trai nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc.
Lý Triều Kha thở ra một hơi, nhìn sang Thịnh Thế Hùng nói: “Một năm học phí của học viện qúy tộc là bao nhiêu?”
“Tôi sẽ trả.” Thịnh Thế Hùng nói.
Lý Triều Kha từ chối: “Học phí của con trai tôi, đương nhiên tôi trả.”
“Ừm, một năm 15 tỷ.” Thịnh Thế Hùng vốn không cãi với cô, trực tiếp nói ra số tiền cho Lý Triều Kha từ bỏ.
Lý Triều Kha há hốc mồm.
15 tỷ?
Một năm học phí nhà trẻ 15 tỷ?
Bây giờ một năm cô liều sống liều chết vẽ bản thảo, cũng chưa chắc kiếm được 15 tỷ nữa.
Người đàn ông này, vừa mở miệng là muốn đưa con trai đến nhà trẻ có học phí 15 tỷ một năm?
“Tôi...tôi phản đối cho con trai đi học trường đắt như vậy, đắt như vậy, có lẽ phải đóng thuế IQ nữa.” Lý Triều Kha có chút không được tự tin lắm.
Thịnh Thế Hùng nghiêm nghị nói: “Các giáo viên trong trường đều tốt nghiệp từ Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Harvard và các cơ sở đào tạo bậc cao khác, và họ đều dưới 35 tuổi. Mỗi giáo viên có thể nói ít nhất năm thứ tiếng và thành thạo piano, cờ vua, thư pháp, hội họa, thơ, ca, múa và cưỡi ngựa...”
“Ngừng!”
Lý Triều Kha nghe mà sắp không thở nổi nữa rồi.
Đến mức như vậy không.
Chỉ một nhà trẻ, mà giáo viên tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Harvard, còn có nhiều kỹ năng như vậy, đây không phải là dao trâu mổ gà ư?
Thịnh Thế Hùng nhìn Lý Triều Kha với ánh mắt nóng bừng: “Cô tưởng mấy nhân vật kiệt xuất ưu tú đó đều được thành tài từ trong kẽ đá sao? Cho dù có là thiên tài đi nữa thì cũng phải ở nơi có thổ nhưỡng dinh dưỡng mới có thể hoàn toàn thành tài.”