Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 25: Mẹ Đang Xấu Hổ

"Được."

"Mẹ, có phải mẹ muốn xem phim tình cảm không, bây giờ con sẽ lên lầu tìm phim cho mẹ nha!” Cậu bé hưng phấn ôm cổ Lý Triều Kha, tiến tới hôn cô hai cái, sau đó trượt xuống khỏi người cô.

Nhanh như chớp liền chạy vào phòng, ấn thang máy tiến vào.

Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.

Lý Triều Kha để ý thấy trên cổ cậu bé có đeo một sợi dây chuyền nhãn hiệu sa xỉ số lượng giới hạn trên toàn cầu, ánh mắt không khỏi trầm xuống, hướng Thịnh Thế Hùng nói: "Phiền anh sau này đừng mua đồ đắt tiền như vậy cho con!”

"Đắt sao?" Vẻ mặt Thịnh Thế Hùng lạnh nhạt: "Chỉ là một chút đồ vật, con trai đeo đẹp thì mua, nếu cô thích cũng có thể tùy ý mua!”

Lý Triều Kha bị giọng nói này của anh chọc tức: “Bây giờ anh nhìn thấy đứa con trai ngoan ngoãn và biết nghe lời, là tôi dùng thời gian tâm huyết bốn năm nuôi dưỡng nó, anh đừng tùy tiện dùng tiền trong tay anh tiêu xài hoang phí, làm hỏng thế giới quan của con trai!”

"Tiền tài vốn là vật ngoài thân, dùng tiền mua hưởng thụ, mua khoái hoạt, đây mới là cách nhìn đúng đắn về tiền bạc!” Sự giàu có của Thịnh Thế Hùng, đã sớm nhiều đến mức tiêu xài mấy đời không hết.

Trước mắt xuất hiện thứ đồ mà đứa con trai bé cưng của anh thích ghê gớm, anh đương nhiên hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới đưa đến trước mặt để cậu bé tự lựa chọn.

"Thấy không, bộ quần áo trên người tôi chính là con trai thiết kế cho tôi, và tôi cho người nhanh chóng làm ra!”

"Chỉ dựa vào khả năng thiên phú này của con trai tôi, tương lai tiền tài sẽ là vật trong lòng bàn tay!”

Vẻ mặt Thịnh Thế Hùng tràn đầy kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía Lý Triều Kha, lại dấy lên một nụ cười giễu cợt: "Trộm giống ưu tú như vậy của tôi, có phải cô muốn đi thẳng một mạch không trả lại tôi sao?”

"Anh đang nói bậy bạ gì đó?"

Lý Triều Kha sợ đến mức ngây người.

Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thế Hùng.

Thịnh Thế Hùng cười như không cười, hừ lạnh một tiếng nói: "Rõ ràng là phụ nữ có chồng, lại lên giường của tôi, trộm giống của tôi, sau đó ly hôn và ra nước ngoài. Trong này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rất khó để người ta không suy nghĩ viển vông đấy!”

"Anh điều tra tôi?" Lý Triều Kha tức giận.

Người đàn ông này thật đáng sợ, cô ở trước mặt anh, còn có chút riêng tư gì không?

Cô cảm thấy mình giống như bị lột sạch quần áo, trần trùng trục đứng ở trước mặt anh.

Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Cô dám làm, còn sợ tôi điều tra?"

"Lý Triều Kha, nếu cô đã sinh ra con trai của Thịnh Thế Hùng tôi, tôi không muốn tiếp tục nghe được tin đồn của cô!”

Trong lòng Thịnh Thế Hùng đã yên lặng kết luận rằng cuộc hôn nhân của Lý Triều Kha chắc chắn đã xảy ra sai lầm nghiêm trọng, nếu không cũng không ra đi tay trắng, ngay cả ba mẹ của mình để lại tài sản cũng chắp tay nhường cho người khác.

Hơn nữa còn lập tức xuất ngoại, năm năm không hề quay trở về.

Có lẽ đây cũng là lý do cô vừa trở về đã vội vàng để cậu bé đến tìm mình.

Có thể là sợ thời gian về nước quá dài, những chuyện cũ lúc trước lại bị người khác phơi bày.

Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là con trai lại rất thích anh, người cha từ trên trời rơi xuống này.

Cô không thể uy hiếp được anh.

Lý Triều Kha bị Thịnh Thế Hùng nhìn với ánh mắt dò xét phức tạp, lửa giận trong lòng lại càng nhiều thêm: "Anh đã nghe thấy những lời nói bóng gió gì về tôi rồi? Cho dù nghe được thì đã sao, tôi với anh có quan hệ gì? Anh có tư cách gì để quản tôi?”

"Dựa vào việc cô là mẹ ruột của con trai tôi, tôi sẽ có tư cách để quản cô!”

Thịnh Thế Hùng nhíu chặt lông mày, từ đôi môi mỏng phun ra mấy lời uy hiếp: "Lý Triều Kha, sự nhẫn nại của tôi có hạn, nếu như cô vẫn còn lựa ba chọn bốn quyến rũ người khác, tự gánh lấy hậu quả!"

"Ai lựa ba chọn bốn chứ? Anh ngậm máu phun người anh có biết không?" Lý Triều Kha cảm thấy người đàn ông này thật sự điên rồi.

Quả nhiên là ánh mắt cô không ổn rồi.

Lúc trước coi trọng Triệu Đức Tân còn có thể nói là tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhưng vừa rồi xuống xe ôm con trai ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế Hùng, vậy mà cô cảm thấy anh thật sự đẹp trai, cảm thấy anh là công tử đẹp quá mức tưởng tượng!”

Cô thật sự bị mù rồi!

"Mẹ, ba, hai người đang cãi nhau à?”

Cậu bé đã ra khỏi thang máy, nện bước chân nhỏ ngắn, bịch bịch chạy tới, nhìn vẻ mặt hai người, buồn bực hỏi.

Lý Triều Kha đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Thịnh Thế Hùng, giọng điệu của anh rất dịu dàng: “Con trai cưng, sao ba lại nỡ cãi nhau với mẹ chứ!”

"Vậy... Tại sao mặt mẹ lại đỏ như sắp khóc vậy?” Cậu bé thông minh tinh ranh, lập tức hỏi.

Thịnh Thế Hùng đưa tay, một tay đặt lên vai Lý Triều Kha, kéo cô vào trong ngực, giọng nói trầm thấp từ tính: “Vì ba vừa mới hôn mẹ, nên mẹ xấu hổ!”

"Oa nha..."

Khuôn mặt cậu bé cũng lập tức đỏ bừng, cậu bé cười vỗ tay nói: “Vậy ba hôn lại mẹ một cái!”

"Được."

Thịnh Thế Hùng đồng ý.

Ngón tay thon dài của anh nắm cái cằm của Lý Triều Kha, cúi đầu, môi mỏng đặt xuống bờ môi Lý Triều Kha.

Chuồn chuồn lướt nước.

Lại mang một cảm giác tê dại.

Lý Triều Kha: "..."

Người đàn ông này thật sự đủ vô sỉ, đủ diễn trò.

Giải thưởng Oscar ngoại trừ anh ra thì không thể là người khác.

"Tôi đi tắm rửa!"

Lý Triều Kha đẩy Thịnh Thế Hùng ra, đồ lưu manh! Nhưng khi con trai ở trước mặt, cô không mắng ra miệng, chỉ vội vàng chạy lên lầu.

"Ba, kỹ thuật hôn của ba dường như không được nha, mẹ bị ba hôn đến mức tức giận rồi!” Cậu bé bắt đầu cười hí hửng.

Thịnh Thế Hùng xoay người bế lấy cậu bé, dùng cái mũi của mình đi vào mũi của cậu bé, nói: "Để mẹ con nghe thấy con nói những chuyện này, lại nói ba khiến thế giới quan của con sai lệch!”

Anh giương mắt nhìn về phía người phụ nữ đã đi lên lầu, trong lòng dâng lên cảm giác nóng nảy phiền muộn khó tả.

Chết tiệt, vừa rồi tại sao anh lại thật sự hôn cô?

Người phụ nữ này, quả nhiên rất giỏi quyến rũ người khác.

Trên lầu, Lý Triều Kha đang tức giận trong phòng tắm.

Người đàn ông này dựa vào cái gì nói cô thích quyến rũ người khác, cô dựa vào cái gì mà lại cùng anh ta diễn xuất, để cậu bé tưởng rằng cô và anh yêu thương nhau đến mức nào.

Tất cả những thứ này thật sự rối tung lên.

Lý Triều Kha tắm rửa qua loa, sau đó thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ và kín đáo.

Cậu bé nhanh chóng đến gõ cửa: “Mẹ, bé ngoan của mẹ có thể đi vào một chút không?”

"Đương nhiên là có thể."

Nghe thấy giọng nói của con trai, Lý Triều Kha rất vui vẻ.

Cậu bé bưng một chiếc hộp gấm trắng trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười: “Mẹ, mẹ đoán trong hộp này đựng thứ gì?”

"Anh ta mua cho con sao?” Lý Triều Kha không quá vui vẻ.

Cô đồng tình với ý tưởng nuôi dạy con cái từ lúc nghèo khó, muốn bồi dưỡng cậu bé về giá trị đúng đắn của tiền bạc, khi cậu bé vẫn còn nhỏ và không có năng lực kiếm tiền, không nên tiêu phí quá mức, để tránh sau này trưởng thành sẽ đi sai đường.

"Là ba mua cho mẹ." Hai tay cậu bé nâng đến trước mặt Lý Triều Kha, trong mắt đều là những ngôi sao hạnh phúc đang lấp lánh: “Mẹ, mẹ mở ra xem thử đi!”

"Mẹ, lần sau mẹ đến trường học đón con thì có thể đeo nó lên nha!”

Trong trường học luôn có một số bạn học nói dáng dấp của mẹ cậu bé rất đẹp, nhưng không biết ăn mặc, trên người không có bất cứ món trang sức nào.

Hừ! Lần này ba mua đồ trang sức xinh đẹp cho mẹ, mẹ đeo lên chắc chắn sẽ càng thêm xinh đẹp, để xem sau này còn ai dám nói mẹ của Lý Tuấn Kiệt này xấu hay không.

Lý Triều Kha mở hộp gấm ra dưới ánh mắt chờ mong của con trai..