Kỳ thật Bạch Khuynh cũng không hiểu rõ thiếu nữ mà mình đã ôm từ nhỏ đến lớn này.
Hắn chưa bao giờ quan tâm hỉ nộ ái ố của nàng, cũng không chủ động nói chuyện với nàng, nàng tựa như là những cành cậy ngọn cỏ trên Thiên Thượng Thành này, trước giờ vẫn thuộc về hắn, vừa sinh ra hắn đã có được nàng, không cần phải suy nghĩ gì.
Theo lý hắn phải tức giận mới phải, nhưng trong đáy long lại dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ quái, khiến hắn không còn chút tức giận nào, ngược lại lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ lại. Thiên Thượng Thành không phải là tử thành, nhưng cũng giống như tử thành, không ai muốn bị nhốt ở trong tòa thành này một đời một thế, không ai không muốn tu thành chính quả, Phi Thăng chính là để đi tìm một thế giới khác rộng lớn hơn, cho nên bọn họ ngày đêm tu luyện, chăm chỉ khắc khổ.
Nhưng Triệu Tuyết Tầm không cần, nàng chỉ là một võ giả bình thường, Thiên Thượng Thành không phải là nhà tù của nàng, chỉ là của hắn thôi. Nàng giống như là vì hắn mà tồn tại, hắn đã nhốt nàng nửa đời rồi, lại còn chiếm lấy thân thể nàng, còn muốn coi đây là lý do mà chiếm đi nửa đời sau của nàng, vừa nghe... thật là xấu xa.
Bạch Khuynh không cảm thấy mình là người xấu, hắn cũng không muốn hỏi Triệu Tuyết Tầm rằng rốt cục nàng thích đường đệ hay là người hộ vệ kia, qua thật lâu sau, cuối cùng vẫn quyết định, hắn muốn thả nàng đi.
Nàng nói đúng, hắn rất nhanh sẽ tu thành chính quả, phi thăng mà đi, cho dù bản năng xà tính trong cơ thể này nhận định nàng thì sao, hắn cũng không thể mang nàng đi, tới lúc đó, cho dù không cần làm dược thể nữa, nàng cũng không cách nào rời đi, đây không phải là chuyện khiến ngưới ta yên tâm thoải mái.
Trong phủ thành chủ khắp nơi lộ ra không khí vui mừng, cho dù có chút không thích đối với việc thành chủ nhà mình muốn kết hôn một nữ võ giả có tu vi mới địa giai cấp thấp, nhưng không ai dám xen vào, đặc biệt là lần này lại không giống lần trước, theo như lời một vị Nhân Hoàng trưởng lão không muốn lộ tính danh nói, đợi đến mùa thu, bọn họ sẽ được nghênh đón Thiếu Thành chủ mới của Thiên Thượng Thành.
Thế giới lấy võ vi tôn này, cũng chú ý đến chuyện con nối dòng, không người nào còn dám có một tia bất mãn, chuyện trang trí kế tiếp không khỏi làm được thập toàn thập mỹ, nhưng ngay lúc này, bên trên lại hạ lệnh mang thứ đó đều bỏ đi, nói là hôn sự đã hủy bỏ.
Lần này, cho dù là những hạ nhân không ưa Triệu Tuyết Tầm cũng đều có chút thương hại nàng, d, zđ:;leeq_us.d0n. nói đến cũng không dễ nghe, mất trinh, còn có thể đang mang thai, nói không cần là không cần, chuyện này có nghĩa là coi nàng ta là người thừa nên mới vứt bỏ sao?
Mà giờ khắc này nhân vật chính trong đề tài mà bọn họ đang bàn tán đã lên đường rời khỏi Thiên Thượng Thành.
Đã đồng ý với Đát Kỷ, Bạch Kỳ cũng không nghĩ tới ngày mình có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Thượng Thành, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình cô độc, cho dù có một hai người bạn tốt, cũng không liên lụy đến bọn họ, hắn chỉ nghĩ trước khi bị người của Thiên Thượng Thành bắt đi, hắn phải dẫn đại tiểu thư đi nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài Cấm Vũ Vực một chút.
Người của Thiên Thượng Thành rời khỏi Cấm Vũ Vực tương đương với chuyện đi tìm cái chết, nhưng Bạch Kỳ không nói, Đắc Kỷ cũng làm như không biết, cách Thiên Thượng Thành, nàng tựa như là cá vào nước, cực kỳ vui vẻ.
Chỉ có V384 thấy nàng Viên Quang Kính trong lòng bàn tay nàng khẽ tỏa sáng, bên trong đúng là phương hướng của thiên mệnh tử, nó trong lòng lộp bộp một cái, lấy kinh nghiệm của nó, lần này Đắc Kỷ không hề giống như muốn đi tiến công chiếm đóng thiên mệnh tử, ngược lại giống như là đang ủ mưu làm gì đó.
Mặc dù Bạch Kỳ rất thích nhìn thấy dáng vẻ Đắc Kỷ lúc vui vẻ, nhưng vẫn căng thẳng chỉnh lại áo choàng của Đắc Kỷ, nhỏ giọng nói: "Ở Cấm Vũ Vực này nơi nơi đều có người của Thiên Thượng Thành gác, đại tiểu thư, chúng ta vẫn nên hành sự cẩn thận thì hơn."
Phần lớn người ở Cấm Vũ Vực cũng không muốn bị người khác thấy rõ mặt của mình, nên phần lớn người mặc áo choàng, còn có số ít mang mặt nạ hoặc mang mạng che mặt, bộ tóc trắng của Bạch Kỳ kia quá mức rõ ràng, cho nên bọn họ đều khoác áo choàng, cũng không làm người khác chú ý.
Dựa vào gần một chút, dung nhan bị che dấu dưới lớp mũ áo choàng đen của Đắc Kỷ hiện ra vài phần xinh đẹp, hô hấp của Bạch Kỳ cứng lại, có chút không được tự nhiên di chuyển tầm mắt, lui về phía sau một bước, lại bị Đắc Kỷ kéo lấy cánh tay, dưới lớp áo choàng, giọng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên: "Không phải là muốn che giấu tai mắt người sao? Ngươi lại gọi them vài tiếng đại tiểu thư, ai cũng sẽ biết thân phận của chúng ta, ngươi gọi ta A Tầm, ta gọi ngươi Bạch đại ca, thấy thế nào?"
Bạch Kỳ ngẩn ra một khắc, khi phản ứng lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ lập tức lộ ra một tầng đỏ ửng, hắn há hốc mồm, gian nan nói: "Đại tiểu thư, chuyện này, chuyện này không hợp quy củ..."
"Ngươi cũng đã dẫn ta chạy đến nơi đây, còn mở miệng quy củ ngậm miệng quy củ cái gì?" Đắc Kỷ mở to hai mắt trừng hắn, hoạt bát nói: "Vậy ta lệnh cho ngươi, không cần lại gọi ta là đại tiểu thư, ngươi biết, ta không thích như vậy."
Bạch Kỳ nghĩ lại những điều mà thiếu nữ trước mặt đã trải qua ở Thiên Thượng Thành, dừng một chút, cũng không nói thêm gì nữa . Đắc Kỷ ôm cánh tay hắn, phá lệ quấn quýt, người ngoài nhìn qua bọn họ giống như là một đôi tiểu tình lữ bình thường.
Thủ vệ của Thiên Thượng Thành ở Cấm Vũ Vực tuy nhiều, nhưng với kinh nghiệm đi theo Triệu Tuyết Tầm ra vào Cấm Vũ Vực nhiều làn của Bạch Kỳ, Triệu Tuyết Tầm không thích Thiên Thượng Thành, đương nhiên sẽ tránh xa những người này, chưa đếm đến mười Bạch Kỳ đã có thể không biến sắc rời khỏi đường đi của Cấm Vũ Vực.
Nơi an toàn nhất mà bọ họ đang đi, ở gần đó trước đây có một vị Thiên đế để lại đồ truyền thừa, đường này cũng rất hợp với ý muốn của Đắc Kỷ.
Mấy ngày qua Sở Dịch có thể nói phức tạp không tưởng được, nhưng hắn cũng không vui vẻ gì, dù là người yêu ai bị bắt, sủng ái nữ nhân bị giết, bản thân mình chỉ có thể trốn ở trong góc chờ cừu nhân đến cửa,[email protected]_ydocn ai cũng không vui vẻ nổi, sau đó hắn lặng lẽ đi qua chỗ đó hôm đó, muốn nhặt lại thi thể của Dung Dung, nhưng chưa từng nghĩ chỉ thấy bộ lông đã rách nát, bị tùy ý ném xuống đất, lục phủ ngũ tạng rữa nát, còn có... Nửa miếng thịt nướng đã hỏng.
Dung Dung của hắn là một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, yêu cái đẹp thích sạch sẽ, thời gian sống cùng hắn cũng dài nhất, trừ Tĩnh Nhi ra, nàng là nữ nhân hắn yêu nhất, cứ như vậy mà chết, sau khi chết còn bị chà đạp như thế.
Sở Dịch không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng lần này, hắn vừa chôn Dung Dung yêu mến, vừa khóc như mưa, hắn thề hắn sẽ báo thù rửa hận giúp nàng, khiến Triệu Tuyết Tầm muốn sống không được, muốn chết không xong.
Tàn hồn của Thiên đến ở trong động phủ của di tích không thể nhìn bộ dáng này của hắn them nữa, liền mở miệng khiển trách: "Cũng chỉ là một nữ nhân thôi mà, chờ khi ngươi giết hết đám rắn con trên Thiên Thượng Thành kia, chiếm cả cái Cấm Vũ Vực to lớn như vậy, muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Chỉ có tên hèn nhát mới ôm một nữ nhân đã chết mà khóc lóc!"
Sở Dịch lau khô nước mắt, trên khuôn mặt thiếu niên hiện ra một thoáng kiên nghị, hắn ôm quyền nói với tàn hồn của Thiên đế: "Đa tạ lời khuyên của tiền bối, vãn bối đã hiểu, vãn bối nhất định tỉnh lại đi, cố gắng tu luyện."
Lúc này tàn hồn của Thiên đế mới hài lòng, hừ giọng nói: "Tiểu tử ngươi cũng coi như có thiên phú dị bẩm, năm đó bản tôn ta đây hô mưa gọi gió tại Cấm Vũ Vực này, nếu không phải đám rắn con trên Thiên Thượng Thành kia dùng thủ đoạn hèn hạ... Mà thôi, nếu ngươi có thể có được một phần uy lực của bản tôn... Người nào!
Tàn hồn của Thiên đế còn chưa nói dứt lời, đôi mắt đã mở lớn, Sở Dịch vội vàng dùng thần thức thăm dò, trên khuôn mặt thiếu niên tuấn tú hiện ra thần sắc khiếp sợ sau đó là mừng như điên, hắn không kịp giải thích nhiều, bóng dáng đã cấp tốc lướt đi, chỉ để lại một thanh âm còn vang vọng trong động phủ.
"Đúng là cừu nhân của vãn bối, xin tiền bối chờ ở nơi này một chút, vãn bối đi rồi sẽ trở lại!"
Tàn hồn của Thiên đế cao giọng nở nụ cười, hắn tuyệt đối không lo lắng cho Sở Dịch, thiếu niên này thiên phú dị bẩm, sau khi tiếp nhận truyền thừa của hắn, đã không chịu ảnh hưởng cấm chế của Cấm Vũ Vực có thể sử dụng toàn bộ tu vi, trừ phi là Thiên đế đích thân tới, nếu không cho dù toàn bộ đàn rắn con kia đều đến Cấm Vũ Vực cũng không thể làm gì hắn được.
Sở Dịch cũng nghĩ như thế, hắn chờ Triệu Tuyết Tầm đã bao lâu, thì tâm tình bây giờ cũng có bấy nhiêu phấn chấn! Vốn dĩ cho rằng còn phải hao phí không biết bao nhiêu ngày giờ được nàng đi đến, kết quả hiện tại, người đã đưa tới cửa!
Tu vi của hắn cho tới bây giờ, bóng dáng di chuyển nhanh như chớp mắt, chỉ trong vài giây đã ngăn ở trước mặt Đắc Kỷ và Bạch Kỳ, cũng không nói nhiều, đưa tay liền đánh về phía Đắc Kỷ, Bạch Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã vô thức ra tay, để ngang trước mặt Sở Dịch.
Một chưởng này của Sở Dịch hơn hẳn ngày trước, nhưng cho dù Bạch Kỳ bị Cấm Vũ Vực hạn chế tu vi, thì thân thể cũng vẫn là Vũ Đế,D!e^[email protected]/D0n. một chưởng này không mang đến cho hắn thương thế quá lớn, ngược lại kiến hắn ôm lấy Đắc Kỷ cấp tốc lui về phía sau mấy bước, kéo ra một khoảng cách an toàn với Sở Dịch.
"Là ngươi!" Mới đầu Bạch Kỳ cho là truy binh Thiên Thượng Thành phái tới, thấy rõ mặt liền thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại không khỏi cảnh giác lên, lần trước nhìn thấy Sở Dịch, tu vi của hắn kém xa hiện tại.
Sở Dịch tự nhận nắm chắc phần thắng, chắp tay ở phía sau, đón gió mà đứng, cười lạnh nói: "Là ta, Triệu đại tiểu thư, những hộ vệ kia của ngươi đâu? A, cô nam quả nữ đi cùng nhau, chớ không phải là xuân khuê tịch mịch, cùng nam nhân bỏ trốn hả?"
Đắc Kỷ vén lên áo choàng, lộ ra khuôn mặt thanh tú của Triệu Tuyết Tầm, sắc mặt nàng hơi đổi một cái, ôn nhu nói: "Sở công tử nha... Ngươi gấp gáp đuổi đến đây như vậy là nghĩ thông suốt rồi hả? Aizzz, nhưng ngươi tới muộn rồi, trong lòng đã người ta có chủ, không muốn đi theo ngươi đâu."
Sở Dịch quả thực cũng bị lời nói đổi trắng thay đen của nữ nhân này làm cho phát ói, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Ta chỉ là muốn cho đại tiểu thư đi gặp một vị cố nhân, nàng ấy hàng đêm đều gọi tên đại tiểu thư, muốn đại tiểu thư đi xuống bồi nàng!"
Đắc Kỷ chỉ cười, Bạch Kỳ lại chỉ cần nhìn Sở Dịch một cái cũng phát hiện chỗ khác biệt so với ngày trước, cảnh giác mà che chở Đắc Kỷ ở sau lưng, nhỏ giọng nói: "Người này có chỗ cổ quái, đại tiểu thư, ta chặn hắn, ngươi lập tức trở về đi."
"Bạch đại ca..." Đắc Kỷ thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Hôm nay cho dù ta có cùng chết chung một chỗ với ngươi, cũng sẽ không trở về."
Sở Dịch cười lạnh cắt đứt nàng: "Ngươi là sẽ chết, nhưng không phải là hôm nay."
Cấm trú của Cấm Vũ Vực không chế trụ được tu vi của hắn, dường như chỉ trong nháy mắt Sở Dịch đã đi đến sau lưng của Đắc Kỷ, bóp lấy cổ nàng, một khắc sau, người đã trở lại chỗ cũ, Bạch Kỳ đang muốn tiến lên, thì Sở Dịch đã tang thêm lực đạo ở tay, khiến cho Đắc Kỷ đau đến mức hô ra tiếng, Bạch Kỳ lập tức không dám động.
"Ngươi muốn cái gì?" Bạch Kỳ cố gắng bình tĩnh lại nói.
Sở Dịch lạnh lùng giữ lấy cổ Đắc Kỷ: "Ngươi lập tức quay lại Thiên Thượng Thành, sai người thả Tĩnh Nhi ra, nếu không ta lập tức liền khiến cho đại tiểu thư của ngươi đi xuống bồi Dung Dung."
Đắc Kỷ bị bóp chặt cổ, thống khổ nheo con mắt lại, nhưng mà chỉ có một tay giãy giụa tách cánh tay của Sở Dịch ra, tay kia lại như bản năng mà bảo vệ bụng.