Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 44: Nhiệm vụ thành công

Mà thủ đoạn của Mạc Tử Hàm lại làm tên bộ đội đặc chủng kia chấn kinh thất sắc, chỉ thấy cô đánh cái thủ thế với hắn, lệnh hắn tại chỗ đợi mệnh, thản nhiên đi ra phòng

Trước khi ra khỏi phòng, Mạc Tử Hàm còn không quên nâng tay đánh bay bộ đàm của người nọ.

Ở đầu cầu thang có thể nhìn thấy hai gã cướp và Tần Tiểu Du bị chặn miệng trói ở một bên, người sau giờ phút này sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt dại ra ngồi chồm hỗm ở một bên, hiển nhiên chấn kinh quá độ.

Ngoài cửa, cảnh sát dùng loa lớn khuyên bảo như trước, ý đồ hấp dẫn lực chú ý đối phương, nhưng bọn cướp làm sao sẽ để ý đến bọn họ, một người trong đó lấy súng nhắm ngoài cửa sổ, một người còn lại thần sắc buộc chặt nhìn quét qua lại trong đại sảnh.

“Tiểu Ngũ, trên đó không có gì chứ?” Tên cướp thần sắc buộc chặt kia bỗng nhiên hô một tiếng về phía trên lầu.

Nhưng không có tiếng nào đáp lại!

Hắn dừng lại một lát rồi lại hô một tiếng, “Tiểu Ngũ, trên đó có sao không?”

Yên tĩnh không tiếng động, toàn bộ tòa nhà không có một tiếng vang.

Hai gã cướp thần sắc khiếp sợ liếc nhau, người nọ lập tức cầm súng nhắm ngay ngoài cửa như trước, một người còn lại dắt súng vào đai lưng, lấy ra một thanh dao găm, túm cả người Tần Tiểu Du đứng lên kèm ở trước ngực, dao găm kia gắt gao kề cổ họng cô.

“Tiểu Ngũ, mẹ mày đừng náo loạn đấy, lên tiếng đi!” Tên cướp kèm Tần Tiểu Du, từng bước đi lên cầu thang.

Đúng lúc này một luồng ánh sáng ở trước mắt chợt lóe, lập tức cổ tên cướp chợt lạnh, trong miệng phát ra hai tiếng ục ục rồi ngã thảm xuống đất!

Ngay sau đó Mạc Tử Hàm nâng súng nhắm ngay đầu tên cướp kia, thừa dịp người đó đang nâng súng quay đầu, viên đạn của cô phá thang mà ra, bang bang bang bang!

Vang lên bốn tiếng, Mạc Tử Hàm xoay người trượt xuống cầu thang, nâng Tần Tiểu Du dậy.

Người đó phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói, “Tử Hàm?” Giây tiếp theo oa oa khóc lớn lên.

Hai gã bộ đội đặc chủng cũng trong lúc đó nhanh chóng trượt xuống thang lầu, chế trụ tên cướp đang thống khổ gầm nhẹ!

Bộ đội đặc chủng đi đầu kéo mặt nạ bảo hộ xuống, đúng là tên bộ đội đặc chủng chuyển nghề Mười Dặm Môn kia, đương nhiệm đội trưởng tiểu đội thứ nhất phân cục Mười Dặm Môn, Quan Vân Hiên!

Quan Vân Hiên kiểm tra thương thế tên cướp, khiếp sợ phát hiện tên cướp này dĩ nhiên là tứ chi trúng đạn, làm cho mất đi năng lực phản kích, Mạc Tử Hàm lại để lại hắn một mạng!

Tổng cộng bắn ra bốn phát đạn, đều là tinh chuẩn bắn vào tứ chi tên cướp, rốt cuộc cái này phải kĩ thuật bắn súng tinh chuẩn như thế nào mới làm được!

Mạc Tử Hàm đỡ Tần Tiểu Du đứng dậy, nhấc khóe miệng với người bên ngoài, ý cười nhạo rất đậm. Châm chọc là cảnh sát bên ngoài vẫn đang dùng loa lớn không ngừng hấp dẫn lực chú ý đối phương, không ngờ bên trong sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Quan Vân Hiên nhìn thật kĩ Mạc Tử Hàm một cái rồi xoay người đi mở cửa chính ra. Ngoài cửa còi cảnh sát inh ỏi, một đội cảnh sát gióng trống khua chiêng vọt vào trong phòng, phong tỏa hiện trường…

Tần Tiểu Du cũng bị cảnh sát mang đi cùng với người cha chờ ở bên ngoài vẻ mặt lo lắng, Tần Vạn Siêu.

Hiện trường trong ngoài một mảnh lộn xộn, Mạc Tử Hàm nhân dịp hỗn loạn đi ra ngoài, Trần Khả Dương lúc này đang tìm cô chung quanh, vội vàng kéo cô sang bên cạnh.

Mà Lý Bác Vĩ đi theo đội ngũ vọt vào tòa nhà, Hoàng Bột Nam và Bạch Tử Dụ cũng theo phía sau. Bởi vì vừa rồi binh lính hộ tống đôi vợ chồng già trở về báo cáo, có một cô gái đã đi lên lầu hai trước bọn họ, hơn nữa giải quyết một tên cướp, thế này mới khiến cho bọn họ thuận lợi cứu vợ chồng già ra ngoài!

Thủ đoạn của cô gái kia bị nhóm bộ đội đặc chủng này nói rất lợi hại, điều này làm cho Hoàng Bột Nam theo bản năng nghĩ tới Mạc Tử Hàm, mà Mạc Tử Hàm quả nhiên không có bóng dáng.

“Bạch thiếu, bọn họ nói cô bé, có thể là cháu gái Mạc Quân Nghĩa, lần trước Mạc Quân Nghĩa được cứu là liên quan tới nó.” Hoàng Bột Nam thấp giọng nói bên tai Bạch Tử Dụ.

Người sau mắt hoa đào lãnh liệt nhẹ nhàng quét mắt mặt thi thể, thích thú khoanh tay tươi cười, giọng nói mang theo ba phần lười biếng chậm rãi nói, “Thú vị.”

Mà Quan Vân Hiên giờ phút này cũng báo cáo toàn bộ chuyện Mạc Tử Hàm cho trưởng quan nhiệm vụ lâm thời lần này, Đội trưởng Lý Bác Vĩ, người sau hiển nhiên rất không dám tin.

“Đội trưởng, người chết đã được kiểm tra qua, miệng vết thương đều bị lợi khí cắt cổ họng, lợi khí kia hẳn là mảnh thủy tinh, chỉ là có thể sử dụng mảnh nhỏ thủy tinh tinh chuẩn khiến người trí mạng như vậy, lực đạo kỹ xảo đều cần nắm giữ rất khá.” Một cảnh sát đi vào báo cáo Lý Bác Vĩ.

“Như vậy, chuyện này đừng vội đăng chuyện về cô bé kia. Báo cáo viết tiểu đội trưởng Quan Vân Hiên Mười Dặm Môn dẫn người lẻn vào lập công.” Lý Bác Vĩ là trưởng quan, chuyện này khẳng định là hắn lập công đầu, nhưng Quan Vân Hiên xuất lực không ít, cũng nên báo cáo tên hắn.

Hơn nữa khi Quan Vân Hiên ra nhiệm vụ bắn chết kẻ bắt cóc có thể giải thích, nhưng một nhóc con giết chết kẻ bắt cóc, hơn nữa thủ pháp độc ác chuẩn xác như vậy, sẽ rất khó giải thích.

Chính yếu là cảnh sát phá án mất đến buổi trưa mới xong, làm ra đại trận như vậy, cuối cùng bị một con nhóc đơn thương độc mã hoàn thành nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện, nếu truyền ra đi chẳng phải là thành trò cười à?

Hắn không muốn phức tạp hóa án tử, về phần cô bé kia…

“Dẫn cô bé kia tới gặp tôi.” Lý Bác Vĩ mở miệng nói.

“Cô bé kia đi rồi.” Có người trả lời.

Lý Bác Vĩ nhíu nhíu mày trầm giọng nói, “Hiện tại bắt đầu phong tỏa tin tức, chuyện cô bé này không thể nói ra ngoài.” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Hoàng Bột Nam.

Còn không đợi Lý Bác Vĩ nói chuyện, Hoàng Bột Nam đã cười nói, “Lão Lý, anh yên tâm đi, hôm nay việc này chúng tôi sẽ không nói ra ngoài một chữ nào.”

Lý Bác Vĩ cười vỗ bả vai Hoàng Bột Nam, “Giao tình lâu năm rồi, tôi tin anh. Lão Hoàng này, tôi còn rất nhiều chuyện cần xử lý cấp bách, đi trước một bước vậy.”

Cảnh đội mang phạm nhân duy nhất còn sống đi, phóng viên bị chắn ở bên ngoài dũng mãnh tiến vào, cảnh sát không nói ra chữ nào, chỉ nói sẽ cho công chúng một lời giải thích về án tử này rồi rầm rầm rời đi.

Về phần đôi vợ chồng già kia cũng đi theo lấy khẩu cung, chỉ có Mạc Tử Hàm và Trần Khả Dương rời đi trước.

Đưa xe rách mướp vào xưởng sửa chữa, Trần Khả Dương than thở nói, “Xe này mới mua non nửa năm, thật sự là đáng tiếc.”

Dứt lời, thần sắc hắn lại khôn khéo nhìn về phía Mạc Tử Hàm, “Vừa rồi lính cứu hai vợ chồng già trở về nói… Có một cô bé đã vào trước cả bọn họ, còn giết người nữa, Tử Hàm à, không phải là em đấy chứ?”

Lúc trước hắn đứng ở bên cạnh Lý Bác Vĩ, toàn bộ cảnh sát trong phòng, Vũ Cảnh, trưởng quan bộ đội đặc chủng đều biết chuyện này, bao gồm cả Tần Vạn Siêu.

Lý Bác Vĩ mặc dù muốn phong tỏa tin tức này, nhưng những người này đã sớm biết được.

Mạc Tử Hàm cười không phủ nhận, nhưng không thừa nhận, “Thầy Trần, hôm nay thầy đã trễ nãi một buổi dạy rồi đấy, còn không quay về à?”

“Ài? Em còn chưa trả lời thầy đâu!” Trần Khả Dương đuổi ở phía sau Mạc Tử Hàm, sáng sớm hôm nay Mạc Tử Hàm làm đủ loại hành động không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được, hắn còn chưa quên đâu.

Hết