Gió nhẹ thổi qua bức tường vôi trắng của thư phòng, những đóa hoa lất phất
trong gió như nhảy múa. Bên trong phòng, trên tường treo những bức tranh sơn thủy (Sơn Thủy: hình vẽ mây núi, phong cảnh) đẹp vô cùng, nghiên
mực còn ẩn ẩn mùi hương.
Lúc này, bàn tay Thượng Quan Ngưng
Nguyệt lười biếng để lên bức tường đối diện, trên bước tường treo một
bức họa Lục Trúc (lá trúc), xung quanh là hoa cỏ, khe suối nhỏ quanh co
róc rách, sương mù như di động bồng bềnh tạo một một bức tranh phong
cảnh đầy sinh động.
Ngoảnh đầu mắt ngọc ủy mị cười nhẹ nhàng
thưởng thức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi gật đầu, giống như nhìn thấy
quan cảnh trước mắt vậy rất sống động yêu thích vô cùng.
Ở vách
tường bên kia, nhóm người bán hàng rong xếp thành hàng ngang không dám
đụng vào thứ gì, đứng ở giữa gian phòng hai mắt nhìn chằm chằm, hai tay
Hiên Viên Ly vốn chắp sau lại buông ra. Hoàng thượng mới nói, bên trong
thư phòng có chứng cứ chứng minh Tả Thừa tướng là nội gián của Thương
Nguyệt quốc, bọn họ đang chờ đợi Hoàng thượng đem chứng cứ ra.
Những người bán hàng rong hiếu kỳ nhìn xung quanh, nhưng lẫn trong đó có một
người, đôi con ngươi thâm thúy nở nụ cười nhìn Độc Tiên.
“Chứng
cứ ở đâu? Nếu Hoàng thượng không tìm ra được chứng cứ người khác khó
lòng mà tin, mặc dù Hoàng thượng đem uy quyền ra cố ý đem tội danh đổ
lên đầu của gia nữ và phụ thân, chỉ sợ các lão bách tính khó lòng mà
không nghị luận đúng không?”
Độc Tiên lạnh lùng nói, hai mắt đồng thời nhìn về bốn phía.
Giờ phút này, Phương quản gia và bảy tên Ảo ảnh chia ra đướng ở bốn phía.
Có thể nói bao quanh Độc Tiên, vừa đúng tạo thành một vòng tròn.
Bị vây quanh, Độc Tiên vẫn bình tĩnh, mở miệng nói. Phương quản gia đi lên trước rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm bén nhọn lạnh lẽo chỉ thẳng vào Độc Tiên.
Bọn họ hiểu tâm tư của Độc tiên, nàng đang kiếm
mọi sơ hở, ý muốn lấy khí thế sét đánh không kịp tẩu thoát. Chỉ là, bọn
họ sẽ không cho Độc Tiên một cơ hội bỏ chạy nào. Chỉ cần Độc Tiên có ý
nghĩ muốn thoát, bọn họ sẽ rút trường kiếm trong tay không chút lưu tình mà giết nàng ta.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là làm thế nào mới có thể rút lui an toàn?
Xung quanh Độc Tiên đều là mũi kiếm lạnh lùng chỉa về phía mình, nàng hung
hăng thầm mắng trong lòng, thân thể bất động không dám lộn xộn.
Nàng biết rất rõ, nếu như không thể nắm chắc, nàng tuyệt đối sẽ không hành
động. Vì nếu nàng cố phá vòng vây dù có thành công bỏ trốn, thì chờ đợi
nàng chỉ có một kết cục – đó chính là chết!
“Ngươi đã không có kiên nhẫn chờ đợi, trẫm đây sao có thể phụ lòng ngươi đây?”
Hiên Viên Ly giơ tay vén lên vài sợi tóc rơi xuống, nở nụ cười nhạt nhìn
người đang đứng trước bức tranh Lục Trúc, nghiêng đầu giống như đang
chìm đắm trong cảnh sắc ở trước mắt: “Thụy vương phi, ngươi có cách lấy
chứng cứ, vậy thì ta giao cho ngươi lấy chứng cứ ra đây đi!”
Bỗng nhiên Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay lưng lại, mắt ngọc vốn đang thưởng
thức bức tranh lại kinh ngạc nhìn Hiên Viên Ly: “Ta có thể lấy chứng cứ? Thánh thượng, ngài có thể giải thích không?”
“Trước khi độc tố
của Thái hậu tái phát, người trút hơi thở cuối cùng nói với trẫm, bà đã
từng thừa lúc đêm khuya, lén lút vào thư phòng Tả tướng gặp mặt. Hành
động của Tả tướng làm mọi người rất tức giận, đều là do thái tử Thương
Nguyệt gửi thư chỉ huy.”
Hiên Viên Ly vì muốn tránh ánh mắt kinh
ngạc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngừa mình sẽ không nhịn được mà cười
ra tiếng, khóe miệng co quất tiếp tục nói: “Vì muốn lấy được ủng hộ của
Thái hậu, cho nên mỗi lần Tả tướng hành động, sẽ bí mật gập nhau ở thư
phòng, đem chỉ thị của thái tử Thượng Nguyệt cho Thái hậu xem. Cho nên,
Thái hậu cũng biết nơi Tả tướng cất giấu những lá thư đó. Mà thư của
thái tử Thương Nguyêt gửi cho Tả tướng chính là bằng chứng tốt nhất.”
“Thánh thượng mới nói thần thiếp có thể lấy được chứng cứ, chẳng lẽ….”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, chậm rãi xoay người đi qua. Ngón tay
vô tình ấn ấn trên tường, đây là bộ dáng lúc nàng thưởng thức bức tranh
đó, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ chứng cư giấu ở đây, ở sau bức tranh này?”
Hiên Viên Ly im lặng một chút, lập tức nói tiếp: “Những bức thư mà thái tử
Thương Nguyệt gửi cho Tả tướng, đều giấu ở sau bức tranh Lục Trúc.”
“Thần thiếp đối với bức tranh này là cực kỳ yêu thích, lại không ngờ trong đó lại giấu giếm vật bẩn thỉu như vậy. Không chỉ phá hoại nhã hứng của ta, còn làm hỏng một bức tranh đẹp, nội gián của Thương Nguyệt quốc thật
đáng ghét mà.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang khó chịu nên giọng
điệu cũng có vài phần tức giận, tay cầm góc dưới của bức tranh, kéo cả
bức tranh xuống.
Nghe lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn nàng phẫn hận kéo bức tranh xuống, Phương quản gia và bảy tên Ảo Ảnh, không
hẹn mà cùng nhau giật giật khóe miệng.
Có thể diễn tới cảnh giới hoàn mỹ như vậy, trừ Vương phi của bọn hắn ra, chỉ sợ không tìm ra
người thứ hai! Nếu không phải bọn họ sớm biết nội tình, sợ rằng cũng bị
kỹ thuật diễn xuất của Vương phi đánh lừa đúng không?
Từ lúc nào
Vương phi của bọn họ có hứng thú với tranh vậy, đến nổi có nhã hứng chạy đi thưởng thức? Nàng mới nghiêng đầu thưởng thức tranh là giả, kỳ thật
chính là kiểm tra xem tranh này có bị ai động tay động chân hay không.
Dù sao, một người Ảo Ảnh cũng thuận lợi treo bức tranh này ở thư phòng,
thần không biết quỷ không hay rút khỏi Tả tướng phủ. Cho nên khi bọn họ
tiến vào thư phòng, cũng đã hơn nữa canh giờ.
Nhưng đối với Tả
tướng và Lăng Tiêm Tiêm, nửa canh giờ phát hiện bức họa này không biết ở đâu mà ra, những chứng cứ bọn họ đã tiêu hủy hết rồi. Nên bọn họ tương
kế tựu kế, dẫn Hoàng thượng và Vương phi vào trong thư phòng. Đợi Vương
Phi và Hoàng thượng mở bức tranh ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, sẽ giống như lời “Lăng Tiêm Tiêm” nói.
Nếu Hoàng thượng không
tìm ra chứng cứ làm người khác tin phục, chính là đem tội danh áp đặt
cho “Lăng Tiêm Tiêm” và “Tả tướng”, đến lúc đó những người trong thư
phòng này, đối với lời của Hoàng thượng sinh lòng hoài nghi.
Vì
vậy để phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nên vừa mới vào trong thư
phòng đóng kịch giống như bị bức tranh này hấp dẫn, mượn cơ hội kiểm tra xem có ai giở trò.
Nhưng nếu thật sự có người giở trò, thông
minh như Vương phi tất nhiên sẽ có biện pháp, làm những người bán hàng
rong không thể phát giác ra chuyện gì, đem những thứ chuẩn bị sẵn nhét
sau bức tranh.
Một điểm này, bọn họ rất tin tưởng không nghi ngờ gì. Vì, bản lĩnh quỷ dị khó lường của Vương phi, bọn họ tuyệt đối không dám chất vấn.
Ánh nắng vàng chiếu vào, gió nhẹ nhàng thồi qua.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm bức tranh trên tường kéo xuống, hoa sen đều bị vỡ vụn, Hiên Viên Ly đến bên cạnh bàn đọc sách.
Ưu nhã vung
ống tay áo, bức tranh được trải trên mặt bàn. Cùng lúc đó, Thượng Quan
Ngưng Nguyệt dời bước đến bên cạnh bàn đọc sách, ngón tay thon dài rãi
rãi trên bước tranh.
Bước tranh quay cuồng, bức ảnh trên bàn đọc
sách, đập vào tầm mắt của mọi người chính là giấy Tuyên thành, hiện lênh chính là một khe hở.
Lúc tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt dò vào
trong khe hở, lấy vật ở bên trong - cái gọi là chứng cứ ra, trên mặt Độc Tiên phủ lên từng tầng tro tàn.
Bên trong thư phòng Độc Vương,
trên vách tường phía nam, quả thật vẫn luôn treo bức họa lục trúc, nước
chảy, mây trắng chiếu rọi lẫn nhau. Chỉ là, đó chỉ là một bức họa phong
cảnh bình thường, trong đó căn bản không có cái gì tường kép (hai lớp),
chớ nói chi là thư tín bí mật liên lạc giữa Dạ thái tử và Độc Vương.
Không tệ, nàng và Độc Vương ở Long Diệu hoàng triều hoạt động rất nhiều, quả
thật đều hành động dựa theo chỉ thị bí mật của Dạ thái tử. Nhưng mà, mỗi một phong lá thư Dạ thái tử bí mật gửi đến từ Thương Nguyệt quốc, sau
khi bọn họ xem xong lập tức tiêu hủy. Cho nên làm gì có bức họa tường
kép có lá thư truyền đạt chỉ thị của Dạ thái tử bên trong, toàn bộ đều
do Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly ngụy tạo.
Nhưng nàng
có một chút không hiểu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly rốt
cuộc đã đổi xà thay cột khi nào, thay một bức họa cảnh sắc hoàn toàn
giống nhau treo cùng trên vách tường? Bên trong Tả Tương Phủ từ trước
đến giờ canh phòng sâm nghiêm vô cùng, nếu có người tiến vào thư phòng
đổi bức họa, tuyệt đối không có khả năng làm tính cảnh giác mười phần
của bọn hộ vệ không hề phát giác. Chẳng lẽ. . .
Nàng hiểu, rốt
cuộc nàng cũng hiểu rõ. Thượng Quan Ngưng Nguyệt trước giả mượn chuyện
con chồn nhỏ mất tích, ra lệnh quản gia Phương Hoành qua dẫn người trắn
trợn lục soát Phủ Tả Tướng. Đoán không ra ra tâm tư của Thượng Quan
Ngưng Nguyệt nàng, vẫn theo sát đội ngũ tìm kiếm con chồn. Độc Vương
cũng không ra tâm tư Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tự nhiên cũng âm thầm
lặng lẽ theo đuôi đội ngũ của quản gia tìm kiếm con chồn.
Mà tất
cả bọn hộ vệ trong phủ, mặc dù ngoài mặt nàng quát ra lệnh cho bọn hắn
không cho giám thị đội ngũ, nhưng thật ra thì nàng hướng về phía bọn hộ
vệ làm dấu tay, là lệnh bọn hắn theo đuôi đội ngũ, nghiêm mật quan sát
hành động bất thường của đám người quản gia Phương Hoành.
Thì ra
là, Thượng Quan Ngưng Nguyệt để quản gia vào phủ tìm con chồn nhỏ, kỳ
thật mục đích chính là vì dời đi trong phủ sự chú ý của mọi người. Khi
tất cả bọn họ đều đem lực chú ý nhìn chằm chằm từng hành động của quản
gia đang tìm con chồn nhỏ thì tự nhiên liền buông lỏng quan sát những
nơi khác.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý dụng kế bức bách Độc
Vương rời phủ trước để đủ chứng minh nàng đã sớm biết bên trong phủ có
mật đạo bí mật thông với bên ngoài, mà Thụy vương Hiên Viên Diễm đối với cách bài trí của Độc Vương bên trong thư phòng lại rõ như lòng bàn tay.
Khi bọn họ đem toàn bộ lực chú ý tập trung lên từng hành động của quản gia
đang tìm con chồn nhỏ thì thuộc hạ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhân cơ
hội mang theo bức họa đã chuẩn bị trước đó, từ mật đạo bên trong giếng
cạn lẻn trống vào phủ, đem bức họa bên trong thư phòng đổi xà thay cột,
để lại một bức họa làm nàng dù có trăm cái miệng cũng không thể bào
chữa. Thật hay cho một Thượng Quan Ngưng Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh,
trận đánh này nàng và Độc Vương thua, thua một cách thê thảm không nỡ
nhìn.
Khi Độc Tiên buông mí mắt xuống, khi những suy nghĩ không
ngừng chạy trong đầu thì Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đem từng lá thư
mỏng manh từ bên trong bức họa tường kép lấy ra, nhất vuốt thẳng rồi đặt trên mặt bàn gỗ đàn.
"Ở bên trong Long Diệu hoàng triều mỏ rộng
sòng bạc, quán rượu, hiệu cầm đồ chờ các loại buôn bán xây dựng có thể
thu lợi, khéo léo lấy tiền tài của bách tính Long Diệu, để quốc khố
Thương Nguyệt ngày càng dồi dào."
"Giật giây Khương Thái hậu của
Long Diệu hoàng triều, để nàng lặng lẽ hạ độc Long Diệu hoàng, uy hiếp
Long Diệu hoàng và Thụy vương đưa ra Long Phù điều binh khiển tướng."
"Xúi dục Tuyên vương bắt sống nữ nhi của đại tướng quân Thượng Quan Hạo -
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, để uy hiếp Thượng Quan Tướng quân giao ra ưng
phù có thể điều binh khiển tướng."
"Nếu Khương Thái hậu và Tuyên
vương phát động nội chiến thất bại, bọn họ cũng không còn giá trị lợi
dụng. Vì để tránh cho hai người họ tiết lộ ra thân phận nội gián của các ngươi, phải diệt khẩu hai người bọn họ."
Thượng Quan Ngưng
Nguyệt dùng ngón tay ngọc khẽ vuốt ve chữ màu đen trên tờ giấy, mở miệng chậm rãi thì thầm, nhóm người bán hàng rong Long Diệu cũng rối rít đến
gần bàn đọc sách, mắt trợn tròn nhìn nhìn chữ màu đen trên tờ giấy.
Từng lá thư mỏng manh trải trên bàn, trên tờ giấy không chỉ có "Chỉ thị" của Thương Nguyệt thái tử giao cho giả Tả Tướng mà còn có "Ghi chép" của Tả Tướng giả nhiều năm qua vầ chuyện tình của Long Diệu.
Thí dụ như nói: tính tình nhược điểm, sinh hoạt tập quán, bình sinh yêu thích cái
gì,… của từng quan viên Long Diệu. Lại thí dụ như nói: quan viên kia là
tâm phúc, sẽ trọng dụng. Quan viên kia là chướng ngại, sẽ thêu dệt tội
danh diệt trừ, hoặc tiến hành ám sát.
Thấy vẻ mặt Thượng Quan
Ngưng Nguyệt và nhóm người bán hàng rong Long Diệu đầy tức giận, nghe
được "Chứng cớ" mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt và nhóm người bán hàng rong
Long Diệu cắn răng nghiến lợi đọc lên, mồ hôi lạnh chảy khắp người Độc
Tiên, móng tay cũng sâu khảm vào trong máu thịt.
Không tệ, chứng
cứ trên tờ giấy này là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly ngụy
tạo. Mặc dù không chính xác hết, nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Bởi vì trừ chuyện diệt khẩu Khương Thái hậu và Tuyên vương, những chuyện khác đều là sự thật .
Đôi mắt đen của Hiên Viên Ly Lãnh lạnh
lùng nhìn Độc Tiên, nhàn nhạt mở miệng hỏi "Nội gián Thương Nguyệt Quốc, hiện tại. . . Ngươi còn gì để nói?"
Không đợi Độc Tiên mở miệng
nói chuyện, nhóm người bán hàng rong Long Diệu hoàng triều vô cùng tức
giận vung cao quả đấm, không kiềm được tức giận mở miệng kêu lên.
"Thánh thượng, nói nhiều cùng nội gián Thương Nguyệt quốc này như vậy làm gì, giết nàng!"
"Đúng, giết nàng. Ở Long Diệu ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, chỉ có giết nàng mới có thể rửa hết tức giận của Long Diệu ta."
"Giết nàng, giết nàng, giết nàng!"
"Chứng cớ xác thật, không cách nào phủ nhận." Độc Tiên vốn vẫn cúi đầu bỗng
nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Ly, âm thanh lạnh lùng nói:
"Nhưng mà, chút chứng cớ này chỉ có thể nói Tả Tướng là nội gián Thương
Nguyệt quốc, hình như không liên quan gì với Lăng Tiêm Tiêm ta thì
phải?"
"Đúng là những chứng cớ này chỉ có thể nói Tả Tướng là nội gián Thương Nguyệt quốc, không hề liên lụy đến ngươi bên trong đó.
Nhưng ngươi cũng không cách nào phủ nhận mình không phải là nội gián
Thương Nguyệt quốc, bởi vì. . ." Môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ nhếch, Thượng
Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt Độc Tiên, mở miệng cười nói: "Lớp da trên mặt ngươi chính là chứng cớ tốt nhất, không phải sao?"
Nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đi về phía mình, trong mắt Độc Tiên lộ ra một chút ngoan độc không dễ dàng phát giác. Ống tay áo đột nhiên huy
động, năm phiến huyết sát hắc châm từ giữa ngón tay Độc Tiên phóng ra,
hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt lệ lãnh tập kích.
Không
biết bởi vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt phớt lờ, hay bởi vì Độc Tiên tốc độ bắn huyết sát hắc châm quá nhanh, nhanh đến mức làm Thượng Quan Ngưng
Nguyệt không thể tránh kịp. Sưu sưu sưu -- năm phiến huyết sát hắc châm
chứa kịch độc trí mạng, trong nháy mắt, toàn bộ hung ác bắn vào thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Người bị huyết sát hắc châm của ta
bắn vào cơ thể, nhiều nhất cũng không vượt qua thời gian nửa ly trà nhỏ, sẽ bởi vì máu độc công tâm mà bị mất mạng. Cho dù công phu dùng độc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngươi không kém hơn ta chút nào, ngươi cũng
không có đủ thời gian để nghiên cứu ra thuốc giải."
Hoàn toàn
không thấy quản gia Thụy vương phủ - Phương Hoành cùng với bảy tên ảo
ảnh, làm lơ vật đang đặt ở cổ họng mình, bỏ qua sát khí lạnh lẽo từ mũi
kiếm truyền vào.
Độc Tiên khẽ nhếch đôi môi khát máu, cười cực kỳ độc ác nói: "Nếu ngươi không muốn chết, ngay lập tức uống cạn nửa ly
trà và đưa ta bình yên vô sự ra khỏi Phủ Tả Tương. Nếu không. . . Cho dù chết, ta cũng khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngươi chôn theo ta."