Lạc Lê? cả người Vân Khung đều là máu từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, khuôn mặt kinh ngạc nhìn về phía người đang đứng trước mật thất, một thân uy vũ không người có thể xâm phạm.
Người mà gọi Lạc Vũ và Vân Thí Thiên như vậy chỉ có đệ đệ của Lạc Vũ, Lạc Lê.
“Lạc Lê?” Cùng lúc này, khuôn mặt tái nhợt của Quân Vân cũng cực kỳ khiếp sợ lẩm bẩm ra khỏi miệng.
Giọng điệu này, là nhi tử Lạc Lê của hắn?
Ánh sáng mơ hồ, tà áo tung bay.
Hai người nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn người mới tới.
Chỉ thấy một thân Mặc Hồng Thiết sam, một đầu tóc đen ngắn ngủn hỗn loạn trên không trung bay múa, cả người lộ ra vô cùng cuồng phóng.
Dung mạo rất tuấn tú, thanh tú cất giấu ở trong khí khái nam nhi (đàn ông khí khái a!!!)
Vóc người rất thon dài, một thân Mặc Hồng Thiết sam trên người, hiển thị rõ sự vạm vỡ.
Trong tay lúc này nắm lấy một thanh trường kiếm màu đỏ sậm, hơi thở phun ra nuốt vào, phảng phất như có hỏa ở trên người phóng ra thiêu đốt mọi thứ, sắc bén mà nóng bỏng.
Quân Vân và Vân Khung cùng với Quân Nhiêu Thiên ngẩng đầu nhìn.
Người trước mắt còn lưu lại ba phần dung sắc thường ngày của Lạc Lê, hắn chính là Lạc Lê, chính là đệ đệ của Lạc Vũ.
Nhưng cái thân hình kia cùng khí chất đó, đã khác rất xa lúc hắn mấy tuổi.
Nếu nói là sau khi Vân Thí Thiên đi vào địa phương ma quỷ đó, rèn luyện thành như băng sơn lãnh khốc cùng với tuyệt tình, người như hàn băng vạn năm.
Mà lúc này Lạc Lê cũng từ nơi đó đi ra nhưng lại phảng phất như từ trong phượng hoàng niết bàn trọng sinh cương mãnh và cực nóng.
Hai loại hơi thở cực đoan.
Đồng dạng trải qua sinh tử, từ trong tử vong tôi luyện ra tới dũng mãnh.
“Lạc Lê, Lạc Lê.” Quân Vân nhìn một cái nhận ra người đó là Lạc Lê thì không khỏi vừa mừng vừa sợ kêu to ra.
Đón gió mà đứng, Lạc Lê một thân kiêu hùng đứng trước mật thất.
Nghe Quân Vân gọi thì cúi đầu nhìn một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười sáng lạn: “Cha, yên tâm, có con ở đây, ai cũng không thể gây thương tổn các người được.”
Dứt lời, trường kiếm trong tay phảng phất như lửa thiêu đốt, lập tức một ngọn lửa phun ra nuốt vào.
Hắn cùng với tỷ phu hắn Vân Thí Thiên đều giống nhau.
Địa phương ma quỷ kia cũng không ngăn trở hắn được, không phải tử địa của hắn.
Từ nơi đó hắn rèn luyện kiên cường cùng với sức mạnh vô địch.
Dùng mấy năm thời gian, tại ngay trung tâm của địa nham mà tôi luyện ra một thân bản lĩnh, rốt cục lao ra khỏi địa phương đó.
Hắn, Quân Lạc Lê đã trở lại.
“Được, được con ngoan, con ngoan.” Quân Vân nghe nói không kìm được vui mừng.
“Tiểu tử, tình huống cụ thể hiện tại chúng ta cũng không kịp nói cho ngươi, ngươi hãy trông coi nơi này không cho phép người áo đen kia quấy rầy đến tỷ tỷ và tỷ phu của ngươi, nếu không, toàn bộ đại lục sẽ bị tiêu diệt.”
Vân Khung vui mừng sau đó sắc mặt lập tức nghiêm túc nói với Lạc Lê.
Lạc Lê đứng ở trước mật thất nghe nói thế, trong tay trường kiếm đỏ ngầu vừa nhấc lên, liệt diễm bắn ra bốn phía hướng về phía gã áo đen và cốt long màu đen ở trên không trung .
“Không cần tỷ nói, đệ biết.”
Đúng vậy, hắn biết.
Sau khi hắn đi ra từ địa phương kia liền đi tới Vọng Thiên Nhai tìm tỷ tỷ và tỷ phu.
Kết quả không tìm thấy Lạc Vũ, mà chỉ thấy Phi Yên, mẹ của hắn.
Từ trong miệng bà mới biết chuyện mấy năm nay của Đại Lục Vong Xuyên, cũng biết tình huống trước mắt của đại lục vô cùng nguy hiểm.
Vì vậy, hắn mới từ Vọng Thiên Nhai ngày đêm kiên trì chạy tới.
Chính là vì trấn giữ thủ hộ cho tỷ tỷ và tỷ phu.
May mà không tới trễ, không tới trễ.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, vốn không khí ngày hè đã cực nóng.
Mà trên cơ thể Lạc Lê thật giống như phát ra hỏa diễm càng làm cho không khí nóng hơn.
Ánh sáng dao động, mặt trời trên không trung tỏa ra ánh sáng ngọc làm chói mắt.
Người áo đen ngồi ở trên cốt long màu đen, lạnh lùng nhìn Lạc Lê đột nhiên xuất hiện.
Phía dưới cốt long cũng ngưng công kích Tiểu Ngân, Giá Hiên Mặc Viêm cùng Hải Mặc Phong.
Tiểu Ngân bọn họ không phải là mấu chốt, mấu chốt chính người trong mật thất.
“Lạc Lê?” Người áo đen khẽ cau mi lại.
Lạc Vũ có một đệ đệ, nhưng là lúc trước cũng không có gì nổi bật.
Làm sao ngắn ngủn mấy năm lại mạnh như thế rồi?
“Ngươi khốn kiếp, hôm nay nhìn ta thu thập ngươi như thế nào.” Thần binh trong tay Lạc Lê thiêu đốt lên ngọn lửa chợt lóe, hai mắt sắc bén nhìn về phía gã áo đen.
Người áo đen lạnh lùng nói cười: “Nghé con mới đẻ không sợ cọp, cho là phá được một ngụm long tức lại dám càn rỡ, thật là không biết trời cao đất rộng.”
“Hừ! Vậy ngươi thử xem một chút .” Quanh thân Lạc Lê thật giống như bắn ra vô số ngọn lửa, sát khí đầy người.
Gã áo đen thấy vậy hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ một cái phất tay ngồi xuống Cự Long: “Giết bọn họ cho ta.”
Hôm nay nhất định phải giết chết Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bọn họ.
Nếu không, một khi chờ bọn hắn thành công, không nói những thứ khác, chính là hai con Cự Long ở chỗ này cũng khó đối phó rồi.
Hôm nay khó có được thời cơ tốt như vậy, nhất định phải giết sạch, nhất định phải trảm thảo trừ căn.
Cốt long màu đen được người áo đen xuống hạ lệnh, nhất thời ngửa mặt lên trời rống một tiếng.
Toàn thân hắc khí điên cuồng xông ra, khớp xương trên đầu Khô Lâu phát ra tiếng răng rắc răng rắc, tử khí nhanh chóng lan tràn.
“Lạc Lê, ngươi không cần lo cho bọn ta, hãy bảo vệ mật thất, nơi này để lại cho chúng ta.”
Đang lúc cốt long màu đen bắt đầu phát uy, Tiểu Ngân, Giá Hiên Mặc Viêm Hải Mặc Phong từ không trung lao đến, đứng ở bốn phía mật thất.
Lúc này Giá Hiên Mặc Viêm trầm giọng quát lên với Lạc Lê.
Lạc Lê mắt liếc nhìn Giá Hiên Mặc Viêm một cái.
Hắn biết người này, Giá Hiên Mặc Viêm, hắn ta đã từng là người có hôn ước với tỷ tỷ nhưng đã là quá khứ.
“Lạc Lê, nghe hắn .” Quân Vân thấy vậy lập tức cao giọng hô.
Tiểu Ngân, Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong, còn có Kim Loan Phượng, bọn họ cùng nhau tới, cho dù đánh không lại người áo đen và cốt long cũng có thể cầm chân bọn chúng.
Người áo đen nghĩ một phát tiêu diệt Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ trong mật thất thì không thể.
Vậy hãy để cho Lạc Lê không cần quan tâm đến bọn hắn hoàn toàn phát huy hết sở trường.
Người áo đen và cốt long khó đối phó, Quân Vân và Giá Hiên Mặc Viêm ai cũng biết.
Bọn họ đánh không lại cốt long, vậy cũng chỉ có thể vì Lạc Lê giảm bớt lo lắng về người nhà là được.
“Tốt, cứ để cho ta.” Lạc Lê nghe vậy không có chút do dự, thân hình chợt lóe không lùi mà tiến tới, công kích cốt long màu đen.
Phía dưới, Phi Vũ quốc vương, Quân Nhiêu Thiên, đám người lập tức ngẩng đầu, nắm chặt quả đấm, lo lắng nhìn.
Hắc Long kinh thiên, tử khí bốn phía.
Trong tiếng rồng ngâm, cốt long màu đen lần nữa há miệng ra một ngụm tử khí long tức phun tới Lạc Lê.
Lạc Lê thấy vậy trên mặt chợt lóe lên giễu cợt: “Hừ, một chút bổn sự ấy cũng dám ra oai.”
Giọng nói giễu cợt vang lên, hỏa diễm trên hỏa kiếm trong tay Lạc Lê không ngừng phun ra nuốt vào, Lạc Lê phát ra chính là một kiếm, đánh tới tử khí long tức màu đen kia.
Nhất thời, chỉ thấy trên bầu trời quang cầu tử khí màu đen gào thét mà đến.
Mà đối diện là một đạo lửa đỏ giống như Phượng Hoàng giương cánh oai phong gầm thét mà lên, xông thẳng vào quang cầu màu đen.
“Oanh.” Ngay khi hai đạo công kích va chạm, chỉ nghe một tiếng tan vỡ cực kỳ thanh thúy vang lên ở trên bầu trời.
Đám người Gia chủ Lâu Tinh rõ ràng nhìn thấy.
Lạc Lê là lửa hồng kiếm khí, một kiếm bổ vào quang cầu màu đen, giống như đao cắt đậu hủ cực kỳ dễ dàng.
“Chiêu thức dùng một lần cũng đã vô dụng, ta có thể phá được lần đầu tiên, cũng sẽ không sợ ngươi lần thứ hai, quả nhiên là không có linh hồn chết đi đúng là đồ vô dụng.”
Một kiếm của Lạc Lê bổ ra quang cầu tử khí kia, giọng nói càn rỡ ở trên bầu trời thốt ra.
Tràn đầy bá đạo không ai bì nổi.
Người áo đen thấy vậy sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia lãnh duệ.
Bàn tay đang nắm chặt trong ống tay áo lúc này vươn ra, đặt lên đàn cổ trước mặt.
“Boong boong tranh. . . . . .” Lập tức, một luồng tiếng đàn du dương vang lên ở trên bầu trời.
Âm điệu rất hay, lọt vào tai làm cho người ta cảm giác phảng phất đưa thân vào giữa núi rừng non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở, gió bay bướm múa.
Nước suối trong vắt leng keng bên tai, gió xuân ở trên bầu trời quanh quẩn.
Sức sống mãnh liệt, cảnh đẹp vui vẻ.
Không nên nghe, mau, không nên nghe.
Tiểu Ngân đứng ở mặt đất vừa nghe tiếng đàn này, sắc mặt nhất thời biến đổi điên cuồng rống lên.
Nó đã nghe qua ở Thần Minh Vực, tiếng đàn này là nhạc khúc tử vong.
Tưởng dễ nghe, thực tế là khó nghe muốn chết .
Đám người Quân Vân trên mặt đất vốn đang nghe tiếng đàn, tinh thần trong nháy mắt mơ hồ, bắt đầu lộ ra vẻ mặt mỉm cười bị Tiểu Ngân rống, lập tức thức tỉnh.
Nhất thời mọi người không dám chậm trễ nhanh chóng bịt lỗ tai.
“U Minh Khúc, thúc dục thôi miên tâm thần.” Lạc Lê đứng giữa không trung một tiếng cười lạnh, căn bản là không để ý tới tiếng đàn của người áo đen.
Người áo đen thấy vậy cũng không có bao nhiêu chấn động, chỉ lạnh lùng nói: “Tự cho mình rất cao.”
Dứt lời, tiếng đàn cổ kia chậm rãi biến hóa, đồng thời lúc này Cự Long cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Đàn của hắn không phải là để cho Lạc Lê nghe .
Đấu khí cao đến một giai đoạn nhất định, tiếng đàn này không có tác dụng với hắn ta.
Hắn đàn ra chính là để cho Cự Long nghe .
Kèm theo tiếng đàn du dương, hắc khí trên Cự Long màu đen càng lúc càng nồng nặc. Lộ ra bên trong bao quanh cốt long và gã áo đen.
“Tiểu gia ta ngày ngày đều chạy dọc theo biên giới tử khí, mà sợ vật này của ngươi, quả thực chính là chê cười.” Lạc Lê quơ hỏa kiếm, giống như sương mai hướng cốt long màu đen phóng đi.
Tỷ phu tìm chỗ tu luyện cho hắn, đó chính là Tu La cốc, U Minh .
Hắn ngày ngày cũng là ở cùng tử vong giao thiệp, kinh nghiệm nhiều nhất đúng là tử khí.
Người khác sợ tử khí nhưng hắn không sợ.
Hắn chính là từ tử khí sống sót mà ra, từng bước từng bước còn sống cho tới hôm nay .
Hỏa kiếm xuyên qua không gian, Lạc Lê lắc mình một cái xông đến đỉnh đầu cốt long màu đen, một kiếm hướng Khô Lâu cốt long màu đen chém tới.
“Răng rắc.” Cốt long màu đen cư nhiên bị một kiếm này của hắn chém đứt hai cái xương.
“Cho ngươi dám bắt nạt tỷ tỷ và tỷ phu của ta, hừ các ngươi dám hại người, hừ các ngươi dám lớn lối. . . . . .”
Cuồng liệt rống to ở trên bầu trời theo gió lay động, Lạc Lê tràn đầy dữ tợn và tức giận.
Phía dưới mọi người ngẩng đầu nhìn Lạc Lê nổi đóa trong nháy mắt mấy người nhất tề cảm giác Lạc Lê thật giống như đao phủ giết heo.
Lúc này tay thuận cầm đao giết heo, đập mạnh vào xương heo, mà không phải đối mặt với chính là ma thú Cự Long Khô Lâu mạnh nhất đại lục.
“Rầm rầm rầm. . . . . .” đao kiếm lửa đỏ lướt của Lạc Lê qua, âm thanh xương gãy lìa trên người cốt long màu đen, thanh thúy cực kỳ phiêu đãng trên không trung.
Cốt long không còn càn rỡ, lại liên tiếp rút lui.
Người áo đen nhìn Lạc Lê với sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chết tiệt, hắn lại không sợ tử khí thì cái ưu thế này cũng chỉ là phế vật, chết tiệt, chết tiệt.
Mà lúc sắc mặt người áo đen trở nên khó coi thì vẻ mặt lo lắng của đám người Quân Vân Giá Hiên Mặc Viêm lại chuyển thành hưng phấn.
“Thế chứ Lạc Lê, hung hăng đánh cho ta.”
“Lạc Lê, đánh chết hắn. . . . . .”
“Lạc Lê, diệt bọn hắn. . . . . .”
Trong lúc nhất thời, phía dưới mấy người hưng phấn điên cuồng hét lên , ngay cả luôn luôn lãnh đạm Hải Mặc Phong, cũng nhảy lên cao mà rống.
Gió đổi chiều, lần này tính huống như thế trong nháy mắt đảo ngược.
Mà lúc này trong mật thất, mặc dù Vân Thí Thiên và Lạc Vũ vẫn nín thở ngưng thần trị liệu nội thương, không khí nhìn như trầm tĩnh nhưng thật ra lại không như vậy.
Thật ra thì, hai người cũng không hoàn toàn tĩnh tâm luôn giữ lại một tia hơi thở chú ý đến phía ngoài.
Lúc này, đóng chặt lại mắt Vân Thí Thiên khóe miệng khẽ hiện lên vẻ tươi cười.
Hảo tiểu tử, không cô phụ hắn năm đó đưa hắn đi rèn luyện.
Hiện tại có thể từ từ chữa thương.
Khóe miệng Lạc Vũ cũng nhếch lên, tâm niệm hướng Vân Thí Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Tốt, toàn lực ứng phó, không thể để cho tiểu tử này đoạt danh tiếng.
Lúc này tâm tình lo âu của Vân Thí Thiên hoàn toàn buông lỏng xuống, khó được nói ra một câu cười giỡn.
Dứt lời, hai người hai tay cầm lẫn nhau, chân chính bắt đầu tĩnh tâm, tiến vào cảnh giới vong ngã*(quên hết thảy mọi thứ), bắt đầu gia tăng chữa thương cùng với tu luyện Phiêu Miểu thần thông.
Phía ngoài có Lạc Lê thì bọn họ cũng không cần lo lắng nữa.
Trời xanh trên cao, mây trắng vô hình.
“Rống. . . . . .” Lạc Lê rống to một tiếng, hỏa kiếm trong tay phát ra, một đạo ánh lửa trống rỗng dựng lên, cuồn cuộn tứ phương, trong nháy mắt cuốn cốt long đi.
Trong khoảnh khắc, cốt long màu đen bị vây ở trong ngọn lửa.
Người áo đen ngồi ở trên mình cự long nhướng mày, phóng người lên, cách ly khỏi cốt long đang bị bao vây bởi ngọn lửa cổ quái.
Ngọn lửa đỏ ngầu bao quanh cốt long màu đen, ở trên bầu trời thật giống một viên hỏa cầu.
“Tốt.” Quân Vân quát to một tiếng.
“Lại là Nham tương hỏa*(lửa nham thạch), tốt, tốt.” Giá Hiên Mặc Viêm thấy rõ, cực kỳ mừng rỡ gầm nhẹ nói.
Cốt long là vong linh, mà tổ tông Giá Hiên nhà hắn chính là có ngọn lửa đốt cháy hết mọi vong linh.
Mà hôm nay, này Lạc Lê không biết từ nơi nào có bản lĩnh như vậy.
Cái này chính là khắc tinh của vong linh.
Nhưng hắn không biết, ban đầu Lạc Lê vào Tu La chi địa kia, đã bị quấn vào mật địa nham tương giãy dụa mà sống sót.
Mấy năm này tất cả đều là rèn luyện ở trong nham thạch mạnh nhất của Tu la chi địa.
Lúc Lạc Lê thành công trở ra thì đã là một con chim bất tử từ trong lửa trở về, cái này thuộc về thiên địa linh khí Địa Tâm Hỏa, cũng là từ bản thân phát ra.
Trường kiếm sừng sững mà đứng, khuôn mặt Lạc Lê ở trong lửa đỏ sáng lên.
“Ta xem ngươi còn có thể lớn lối.” Trên khuôn mặt tất cả đều là tàn nhẫn, Lạc Lê một lời ném ra, trường kiếm trong tay vung lên.
Chém một kiếm vào quả cầu kia.
Ánh lửa cuồn cuộn, gào thét đi.
“Oanh.” Một tiếng gãy của xương cốt vang lên, nhìn cốt long màu đen lúc trước khi ở trước mặt đám người Hải Mặc Phong có khí thế không ai bì nổi vậy mà giờ đây cư nhiên bị một kiếm của Lạc Lê chém thành hai đoạn.
“Phanh.” Mộ kiếm chia cốt long màu đen kia làm hai, lập tức phịch một tiếng nổ vang, ầm ầm vỡ vụn.
Nhất thời, ngọn lửa văng khắp nơi, thật giống như một trận hỏa vũ, từ không trung rơi xuống nước.
Đám người gia chủ Lâu Tinh ở phía dưới, thấy vậy cơ hồ muốn hưng phấn nổi điên la hét.
Đang lúc gia chủ Lâu Tinh đám người la lên thì thân hình Lạc Lê chợt lóe hiện ra đứng sừng sững ở không trung trước mặt người áo đen.
Không cần bọn họ nhắc nhở, hắn cũng nhất định sẽ giết tên này.
Trường kiếm vừa vung lên, nhanh như sét đánh.
Lạc Lê chém tới người áo đen.
Gió kiếm đột khởi quét ngang qua.
Người áo đen vẫn luôn bị che dưới lớp áo đen ngay lúc này bị kiếm khí công kích gần như thế thì ngay lập tức hắc bào cũng bị phá nát lộ ra chân diện mục thật của hắn.
Tuấn mỹ tuyệt luân, ưu nhã mà mê người, không phải là Đế Phạm Thiên thì là ai.
“Đế Phạm Thiên, thật sự là ngươi.” Phía dưới Vân Khung nhất thời lớn tiếng kêu lên.
Cùng lúc này, nhìn thấy mặt mũi Đế Phạm Thiên thì đám người gia chủ Lâu Tinh, Quân Vân, Hải Mặc Phong đồng thời sửng sốt.
Đế Phạm Thiên không phải là đã chết sao?
Lúc đó rõ ràng là hắn đã chết ngay trước mặt bọn họ, làm sao lại là hắn?
Hải Mặc Phong nhíu mày thật chặt, hắn tận mắt nhìn thấy Đế Phạm Thiên đã chết, lại có thể giấu diếm được hắn? Không thể nào đâu.
Không để ý đến khiếp sợ và kinh ngạc của mấy người ở phía dưới.
Đế Phạm Thiên vẫn không nhúc nhích lạnh lùng nhìn Lạc Lê gần trong gang tấc nhanh như tia chớp đang tiến tới hắn, không có phản ứng, cứ như vậy chỉ lạnh lùng nhìn.
Nhìn qua thật giống như bị Lạc Lê làm cho kinh hãi không có kịp phản ứng.
Lạc Lê thấy vậy nơi nào có hạ thủ lưu tình, nhất thời một kiếm vừa ra, hung hăng đâm vào Đế Phạm Thiên.
Xuyên thấu qua thân thể, nhưng thấy đỏ ngầu kia ở Thiên Không trong nháy mắt chợt lóe, làm cho thân hình Đế Phạm Thiên như bị chẻ làm hai.
Lạc Lê trực tiếp đem Đế Phạm Thiên đính tại trên kiếm của hắn.
Trời xanh trên cao, kình phong quất vào mặt.
Giữa không trung, mặt đất, trong nháy mắt tĩnh lặng.
Ngay sau đó, đám người Phi Vũ quốc vương, Quân Vân, Quân Nhiêu Thiên mừng như điên, cơ hồ muốn vui mừng điên cuồng.”Ha ha, giết hắn rồi rồi, giết tên đầu sỏ rồi. . . . . .”
“Lạc Lê, làm rất khá, làm thật tốt quá. . . . . .”
“Ha ha ha ha. . . . . .”
Dường như Phi Vũ quốc vương muốn điên rồi, cao thủ phía sau màn Thần Minh Vực bị giết chết rồi, Thần Minh Vực sắp bị phá, sắp bị….
Chỉ có mấy người bọn họ mừng như điên trong khi Tiểu Ngân, Hải Mặc Phong, Giá Hiên Mặc Viêm lại khẽ cau mày, Đế Phạm Thiên không thể nào chết dễ dàng như thế.
Đang lúc bọn họ nửa tin nửa ngờ thì Đế Phạm Thiên giữa không trung bị kiếm của Lạc Lê xuyên thấu, đột nhiên hướng về phía Lạc Lê nhàn nhạt cười.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy thân thể Đế Phạm Thiên, lại cứ như vậy chậm rãi tiêu tán, tựu thật giống một đạo khói, dần dần biến mất.
Lạc Lê thấy vậy chân mày nhất thời nhíu lại, mũi kiếm rút ra: “Tử vong chi khí, đã chết?”
Hắn cảm thấy ở trên người Đế Phạm Thiên không có cảm giác đến hơi thở của con người, Đế Phạm Thiên này. . .
Nhìn xuống mấy người đang vui mừng trong nháy mắt lại có biến đổi.
Đang lúc Lạc Lê cúi đầu cách đó không xa trên bầu trời bao la một đạo hắc ảnh chậm rãi hiển hiện ra, lại là Đế Phạm Thiên hoàn hảo.
Lạc Lê thấy vậy lửa đỏ trường kiếm phát ra, chỉ hướng Đế Phạm Thiên.
Đế Phạm Thiên nhìn Lạc Lê, hồi lâu đột nhiên nhàn nhạt cười: “Ta thật là xem thường ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta, chỉ bằng ngươi thì không làm được.”
Lời của Đế Phạm Thiên vừa nói ra.
Cốt long màu đen vốn là đã bị Lạc Lê bạo chết đột nhiên chậm rãi cũng hiển lộ ra ở trên bầu trời.
Cứ như vậy ở trước mặt mọi người, sống lại lần nữa .
“Ta không chết, nó cũng sẽ không chết, mà các ngươi, giết không được ta.” Đế Phạm Thiên liếc nhìn Lạc Lê cùng đám người Quân Vân ở phía dưới đang kinh ngạc lạnh lùng cười.
Nghe thấy hắn nói Tiểu Ngân cùng đám người Giá Hiên Mặc Viêm lập tức hiểu được.
Đế Phạm Thiên vốn là người chết, làm sao có thể chết được nữa.
Khó trách chỉ có thiên phú của Vân Thí Thiên và Lạc Vũ có thể làm, vong linh vốn cũng không phải là lực lượng bình thường có thể hoàn toàn tiêu diệt .
“Vậy thì tới thử xem, ta không ngần ngại chém chết ngươi trăm tám ngàn lần.” hai mắt Lạc Lê phát ra lửa.
Đế Phạm Thiên quét Lạc Lê một cái, đột nhiên vỗ xuống cốt long màu đen, nhanh chóng quay lại đầu rồng, đồng thời trầm giọng nói: “Các ngươi chờ, bản thân ta muốn nhìn ngươi rốt cuộc có thể giết được bao nhiêu.”
Vừa nói như vậy xong, Đế Phạm Thiên ngồi xuống cốt long nhanh như tia chớp bay hướng Thần Minh Vực.
Một mình hắn không đối phó được Lạc Lê, vậy hắn phải đi gọi về tất cả Cự Long đến đây.
Hắn cũng không tin, đại quân cốt long Thần Minh Vực của hắn, lại đối phó không được một mình Lạc Lê.
Bay nhanh mà đi, trong nháy mắt vô ảnh vô tung.
“Chạy trốn thật mau.” Lạc Lê thấy vậy lạnh lùng nói không có đuổi theo, mà là lộn ngược ra sau đứng trước mặt đám người Giá Hiên Mặc Viêm.
Hắn không thể đuổi theo, vạn nhất là kế điệu hổ ly sơn, thì mọi chuyện sẽ rất tệ.
“Hỏng bét, hắn nhất định là mang quân đội vong linh đến.” Lúc này Vân Khung chẳng quan tâm tới ôn chuyện, lập tức lo lắng nói.
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn.” Lạc Lê tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng vô cùng trầm ổn.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe Lạc Lê lời này, hồi lâu gật đầu: “Chỉ hy vọng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bọn họ có thể nhanh lên một chút.”
“Đã như vậy, các ngươi nghe ta, chúng ta cần gia cố lại ngũ mang tinh trận, cho dù bọn họ tới, cũng có thể kéo dài thời gian một chút.” Gia chủ Lâu Tinh một bên ho khan một bên nói.
“Được.” Hải Mặc Phong đều không có ý kiến lại bắt đầu công việc trấn tu đại trận.
Hết thảy, vì lo lắng bảo đảm an nguy cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Hắc Long bay lên không, thế đi như điện, ngay lập tức bay vạn dặm.
Đế Phạm Thiên ngồi ở trên Hắc Long thần sắc nghiêm túc, năm ngón tay ở đàn cổ thượng nhanh chóng từ hư không búng ra.
Tiếng đàn mơ hồ, hướng Thần Minh Vực phá không mà đến.
Hắn muốn nhanh chóng triệu tập cốt long, không thể để cho Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ được việc, không thể để cho bọn họ luyện thành, tuyệt đối không.
Mà lúc này phương hướng Thần Minh Vực, Ngân Tông suất lĩnh binh mã Thất Tông, bị vong linh đại quân của Liễu Bích Dao ép liên tiếp bại lui, dường như đã không duy trì được.
Máu tanh văng khắp nơi, cao thủ Thất Tông từng người từng người một ngã xuống.
Máu tươi và hài cốt chất đầy trên đường, đại quân Khô Lâu Thần Minh Vực chà đạp, tấn công về phía trước.
Gió nhẹ lên, tiếng địch bén nhọn của Liễu Bích Dao quanh quẩn trên bầu trời làm cho hơn trăm Cự Long ầm ầm đồng thời phóng ra.
“Oanh.” Chỉ nghe một trận đất rung núi chuyển vang lên.
Trạm kiểm soát phòng hộ phía tây nam của Thất Tông, ngạnh sanh bị đại quân Khô Lâu đánh tan lộ ra phía sau.
“Ha ha, ma thú của ta, đi chinh phục đại lục nào.” Tiếng cười càn rỡ của Liễu Bích Dao đột ngột từ mặt đất mọc lên, vang dội tứ phương.
Kèm theo tiếng cười của nàng, đại quân Khô Lâu ầm ầm phóng tới, lướt qua phòng tuyến đã vỡ, hướng đại lục mà đi.