Vì bị lời nói của Tam phu nhân phiền nhiễu nên Bạch Tử Linh không hề có tâm trạng đi dạo xung quanh nữa. Nàng cùng Thanh Nhi trở về Linh Viên, ngồi bên bàn Bạch Tử Linh trong đầu không ngừng suy nghĩ về lời nói của tam phu nhân.
Thức tỉnh...
Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao tam phu nhân lại nói những lời đó?! Nàng ta sớm biết thân thiết này sẽ thức tỉnh ư?! Nhưng vấn đề là tại sao nàng ta lại biết...
Và... Thân thể này... Rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?!
Chợt, Bạch Tử Linh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ.
“Ai?!”
Có ai đó đang ẩn nấp ngoài cửa sổ, mà người đó... Không hề tầm thường!
Là đặc công nên Bạch Tử Linh cực kì mẫn cảm, nàng từ nhỏ đã được huấn luyện rất kĩ, tuyệt đối sẽ không sai lầm!
Có người bên ngoài, nhưng nàng lại không nhận thấy được hơi thở của hắn, nếu không phải vì tiếng ma sát với vách tường nàng tuyệt đối không thể biết được có người đang ở bên ngoài.
Ẩn nấp tốt như vậy, nhất định là người không đơn giản!
“Ha ha, thú vị! Nha đầu, ngươi phát hiện nhân gia ta sao?!”
Tiếng cười già nua vang lên, một thân hồng y chói mắt xuất hiện trước mặt nàng.
Gương mặt kì dị, tuổi dường như đã ngoài tứ tuần, râu trắng bạc dài, mái tóc trắng như tuyết, chân mày dày trắng như tuyết, nhưng da mặt lại không có một chút vết nhăn nào, sắc mặt hồng hào...
Nhìn thế nào cũng không giống như một người trưởng thành...
Một người ngoài bốn mươi tuổi tuyệt đối không thể có công lực sâu như vậy. Đặc biệt nhất là đôi mắt, không có tang thương và từng trải, chỉ tràn đầy hứng thú, tò mò, hưng phấn,... Và một loạt các cảm xúc phức tạp, quỷ dị, không hợp với tuổi của hắn.
Lúc này, đôi mắt tràn đầy hứng thú của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Linh, hàng lông mày trắng như tuyết run lên, bộ râu bạc trắng nhếch lên.
Nha đầu?!
Nàng là nha đầu?!
Bạch Tử Linh nhíu mày nhìn lão ngoan đồng, người này võ công rất cao cường. Nhưng tính tình thì...
Thấy nàng không nói lão ngoan đồng đi đến bên bàn ngồi xuống, tự nhiên lấy bình trà rót trà, chỉ là... Bình trà không có nước trà!
Lão ngoan đồng buồn bực nói: “Nha đầu, để nhân gia nhận ngươi làm đồ đệ đi? Ngươi có tố chất tốt như vậy, mặc dù đã qua tuổi luyện võ nhưng chỉ cần cố gắng ta đảm bảo ngươi sẽ trở thành cao thủ!!”
“Đa tạ, ta chỉ có một người sư phụ!”
Bạch Tử Linh nhận thấy người này không gây nguy hiểm cho nàng liền buông lỏng phòng bị nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lão. Mặc dù nàng muốn học võ công cổ đại nhưng...
Nàng đời này chỉ có một người sư phụ, mặc dù bà ấy đã không còn nhưng đối với nàng bà ấy quan trọng hơn bất cứ ai khác.
Đó là người đã cứu sống nàng, chăm sóc nàng, dạy dỗ nàng trở thành Bạch Tử Linh hôm nay. Nếu không phải có sư phụ thì sẽ không có Bạch Tử Linh nàng tồn tại. Mặc dù biết sư phụ lợi dụng nàng, nhưng không thể thừa nhận sư phụ thật sự đối với nàng rất tốt...
Bà dạy nàng trở thành người vô tình nhưng bà lại là người có tình. Nếu không phải vì người đàn ông đó... Sư phụ tuyệt đối sẽ không chết thảm.
Nghĩ đến đây, sát khí trên người Bạch Tử Linh lan tỏa nghi ngút đến lão ngoan đồng đối diện phải giật mình.
Nàng hận, hận tất cả bọn họ, cũng hận chính bản thân vì không thể bảo vệ bà...
Kể từ lúc đó, Bạch Tử Linh như trở thành một người khác. Nàng trang bị cho mình nhiều mặt nạ hơn. Nàng không dám tin tưởng vào bất kì ai nữa. Nàng nhớ rất rõ lời sư phụ đã dạy: Tuyệt đối không được giao tâm của bản thân cho bất cứ ai, tâm của nàng, chỉ có thể ở trên người nàng!
“Nha đầu, sát khí trên người ngươi thật nặng...”
Bị giọng nói nửa đùa nửa giỡn đánh thức, Bạch Tử Linh mới nhớ rõ bên cạnh còn có người, không khỏi cảnh giác nhìn về lão ngoan đồng.
Từ khi xuyên không đến nay, nàng không còn ý thức được bản thân mình nữa, không còn nhớ rõ bản thân là đặc công, luôn buông lỏng phòng bị với người khác... Nếu không phải Lãnh Vô Quân cùng lão ngoan đồng không muốn lấy mạng nàng..Thì nàng đã sớm mất mạng!
“Ha ha, nha đầu, thói quen này nên sửa lại đi. Nếu không gặp người khác, chỉ sợ ngươi đã sớm mất mạng!”
Nha đầu này bản lĩnh không tệ, chỉ là trên người mang quá nhiều chuyện phiền muộn, nếu không sao lại có ánh mắt hận thù như thế!
“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, Tử Linh sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Mặc dù không tính là thân quen nhưng nàng có thể cảm nhận lão ngoan đồng này tuyệt đối không hại nàng. Bất quá Bạch Tử Linh thật sự muốn biết... Rốt cuộc lão là ai... Và vào đây với mục đích gì?!
“Nha đầu thật thú vị, không nghĩ đến đứa con của Tiểu Tuyết đúng là không tầm thường!”
Lão ngoan đồng cười ha hả, một bộ dạng vô cùng... Đáng kinh!
“Tiền bối... Người biết mẫu thân ta?!”
Bạch Tử Linh có chút kinh ngạc, lão ngoan đồng thật sự biết mẫu thân Lạc Tuyết? Hơn nữa dường như thật sự thân thuộc... Nếu không tại sao lại gọi lại‘Tiểu Tuyết’ thân như vậy?!
Như vậy... Bí mật về thân thể nàng...?
“Nha đầu, mẫu thân ngươi gặp ta còn phải gọi một tiếng sư bá!”
“Sư bá...?!” Bạch Tử Linh nghi ngờ nhìn, sư bá của mẫu thân... Vậy nàng gọi là gì nha?!
“Thật ra năm đó ta vốn muốn thu nhận Tiểu Tuyết - cũng chính là mẫu thân ngươi làm đồ đệ, bất quá sư muội của ta - chính là sư phụ của mẫu thân ngươi một mực giành Tiểu Tuyết với ta, bất đắc dĩ ta phải nhường nàng!”
Lão ngoan đồng một bộ dáng hoài niềm. Nhớ năm đó nha đầu Tiểu Tuyết vẫn hồn nhiên trong sáng, không ngờ lại gặp phải chuyện tình như vậy... Nếu lúc đó Tiểu Tuyết không gặp hắn... Thì nàng đã không...
Nghĩ đến đây lão ngoan đồng không khỏi liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh, ánh mắt có chút... Phức tạp!
Bạch Tử Linh bị nhìn như vậy liền cảm thấy kì lạ, tại sao lão ngoan đồng lại nhìn nàng như vậy...?! Chẳng lẽ có liên quan đến nàng...?
“Nha đầu, ta nhận ngươi làm đồ đệ, dạy võ công cho ngươi, đảm bảo sẽ giỏi hơn mẫu thân ngươi!”
“Ta chỉ có một người sư phụ!”
Bạch Tử Linh lạnh nhạt nói, mặc kệ người trước mắt là ai, nàng cũng chỉ có một người sư phụ duy nhất. Tuyệt đối không nhận bất kì ai nữa...
“Nha đầu ngươi thật là cố chấp, y như mẫu thân ngươi vậy!”
Lão ngoan đồng thở dài, cũng chính cái tính tình này... Năm đó nếu Tiểu Tuyết không cãi lời lão cùng Y Tiên thì mọi chuyện đã không như vậy... Aizz, tất cả đều là duyên...
“...”
“Nha đầu, sư phụ ngươi là ai?!”
Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến nha đầu này nhận làm sư phụ, nhân gia đây thật sự hiếu kì!
“Bà... Đã không còn...”
Bạch Tử Linh lạnh nhạt nói, không giống lúc nãy sát khí nghi ngút, lúc này nàng chỉ một bộ dáng lạnh nhạt thông dông. Dường như người nàng nhắc đến chỉ là người qua đường.
“Nha đầu, giỏi lắm! Che giấu thật sâu!”
Lão ngoan đồng cười ha hả, bộ dạng đùa cợt nhìn nàng. Bạch Tử Linh nhẹ nhàng cong môi.
Gương mặt xấu xí nhưng trên người lại mang một khí chất xuất trần, nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo. Mặc kệ gương mặt có xấu xí hay không thì chỉ cần mỗi một cái cong môi, mỗi một cái nháy mắt cũng khiến người khác điên đảo!