Dạ Yến

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi mọi người lui bớt, Thẩm Chính Hoành chỉ giữ một mình Từ Yến Thanh lại hầu hạ.

Từ Yến Thanh theo Thẩm Chính Hoành vào trong phòng, giống như thường ngày chuẩn bị cởi áo cho ông ta, trông thấy người kia nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, giữa mi tâm mơ hồ có ngọn lửa giận dữ.

Từ Yến Thanh theo Thẩm Chính Hoành hơn một năm nay, y đã biết rõ tính tình trái tính trái nết của ông ta. Trước mặt con cái là hình tượng của một người cha hiền từ nhưng nghiêm khắc, nhưng đối với thê thiếp cùng hạ nhân lại mang một bộ mặt khác.

Từ Yến Thanh cúi đầu, cánh tay cũng buông thõng xuống, nói: “Lão gia có chuyện gì xin cứ nói, đừng để giận lên lại ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Thẩm Chính Hoành không nói gì, hất cằm lên ra hiệu cho y tiếp tục cởi quần áo.

Từ Yến Thanh giúp ông ta cởi áo khoác ngắn cùng trường sam bên ngoài ra, thay vào đó là bộ tẩm y bằng tơ lụa màu đỏ sậm thêu hoa văn kỳ lân, sau đó lại đỡ ông ta ngồi xuống mạn giường giúp Thẩm Chính Hoành rửa chân.

Những việc này Từ Yến Thanh vốn làm không quen, dù sao Thẩm Chính Hoành cũng chưa từng qua đêm ở chỗ y, y cũng không thể giữ Thẩm Chính Hoành ở lại trong phòng, cho nên bình thường những chuyện như vậy đều do ba vị phu nhân và nha hoàn làm.

Hai tay Thẩm Chính Hoành chống vào mép giường, nhìn Từ Yến Thanh duỗi những ngón tay thon dài ra xoa bóp đôi chân của mình trong chậu nước.

Bàn tay trắng nõn mềm mại cùng với bàn chân đầy da chết của bản thân tạo thành sự đối lập mạnh mẽ, nước rửa chân dần trở nên đục ngầu. Từ Yến Thanh không ngại bẩn, nhưng dáng vẻ thuận theo này của y càng khiến trong lòng Thẩm Chính Hoành cảm thấy phiền nhiễu, ông ta bỗng nhiên dẫm lên ngón tay của y.

Từ Yến Thanh nhíu mày, thời điểm ngẩng đầu lên lại khôi phục thần thái bình tĩnh như lúc thường. Y nói: “Lão gia nếu còn không bằng lòng, ngay bây giờ tôi sẽ đi nhận lỗi với mợ Ba.”

“Nhận lỗi? Lại làm loạn lên để cái nhà này không có ngày yên tĩnh nữa sao?” Thẩm Chính Hoành rốt cuộc cũng lên tiếng. Chân mày của Từ Yến Thanh cúi thấp xuống, nói: “Tôi sẽ lén lút đi nhận lỗi với mợ Ba, không cho bất kỳ ai biết cả.”

Y nhắc đến bất kỳ ai đó, thật ra là đang nhắc đến Thẩm Quan Lan. Dù sao ngoại trừ hắn ra, cả Thẩm gia này cũng không có ai che chở cho y đến cùng như thế.

Thẩm Chính Hoành cười lạnh một tiếng, thanh âm khàn khàn còn mang theo vài tiếng ho khan, nói: “Ta mới có nửa tháng không ở nhà, ngươi không thể ít gây chuyện hơn được sao? Lần này còn làm liên lụy tới cả Quan Lan!”

Nói tới chỗ này, Thẩm Chính Hoành đột nhiên nắm lấy cằm của Từ Yến Thanh, giơ tay lên liền tát một cái. Từ Yến Thanh bị cái tát này làm ù cả tai, ngồi xổm xuống thân thể không vững vàng thiếu chút nữa còn ngã ngửa ra sau. Y ngay lập tức đổi thành tư thế quỳ, nhịn lại cảm giác choáng váng, nói xin lỗi: “Là tại tôi sai rồi, xin lão gia cứ trách phạt.”

Từ Yến Thanh cúi đầu, lại không cản Thẩm Chính Hoành nhìn thấy rõ nửa gương mặt sưng tấy lên cùng với mấy cái dấu tay của mình.

“Nói đến trạch phạt ngược lại nhắc ta nhớ đến một chuyện khác.” Thẩm Chính Hoành híp mắt lại đánh giá Từ Yến Thanh, vừa nãy khi y mới vừa bước vào sảnh chính ông ta đã phát hiện ra, khí sắc của người này tốt hơn so với lúc trước rất nhiều. Ông ta nói: “Nghe nói Quan Lan đã từng chẩn đoán cho ngươi, không chỉ miễn cho ngươi mỗi ngày không cần uống canh hạ hỏa nữa mà còn kê một đống thuốc bổ cho ngươi uống để bồi bổ thân thể.”

Từ Yến Thanh biết lão gia trở về nhất định sẽ hỏi đến chuyện này, vì vậy đã chuẩn bị sẵn lời giải thích: “Nhị thiếu gia là thầy thuốc có lòng nhân từ, nhưng cậu ấy lại không biết dụng ý của lão gia.”

Y trả lời thỏa đáng, Thẩm Chính Hoành nhìn Từ Yến Thanh một lúc, rồi mới giơ tay lên nhẹ nhàng xoa gò má của y: “Quan Lan không hiểu cũng không sao cả, ngươi hiểu là được rồi. Đợi lát nữa bôi ít thuốc giảm sưng đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

Từ Yến Thanh nhịn lại cảm giác buồn nôn, tâm tình trên mặt vẫn không có bất kỳ thay đổi nào: “Đa tạ lão gia.”

Thẩm Chính Hoành rất hài lòng với thái độ này của y, lại nâng cằm của y lên, chỉ vào hai miếng cao dán trên hầu kết Từ Yến Thanh nói: “Sao lại dán hai miếng thế này? Bị thương?”

Trong lòng Từ Yến Thanh chột dạ, lập tức rũ mắt xuống không dám nhìn vào Thẩm Chính Hoành: “Bị côn trùng cắn, tôi gãi ghê quá nên mới phải dán thuốc.”

Thẩm Chính Hoành liếc mắt nhìn y, vươn tay ra nắm vào đầu một góc miếng dán rồi bất thình lình xé xuống. Từ Yến Thanh đau đến nhăn mày lại, ông ta quan sát một lúc rồi mới nói: “Sao gãi ghê vậy? Đã chảy máu rồi còn dán cao làm gì, không cẩn thận chút nào cả. Lui xuống bôi thuốc trước đi, cổ ngươi trắng mịn như thế đừng lưu lại sẹo lúc mặc trang phục diễn sẽ khó coi lắm.”

Từ Yến Thanh gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”

Thẩm Chính Hoành đã nói xong những điều muốn nói, liền cảm thấy cơn buồn ngủ trào đến. Ông ta nhấc một chân lên nói: “Lau đi.”

Từ Yến Thanh âm thầm thở phào một hơi, lau chân xong liền đỡ Thẩm Chính Hoành nằm xuống, đang muốn lui ra thì lại nghe thấy giọng nói của ông ta vang lên: “Tối nay bắt đầu tiếp tục uống canh hạ hỏa, đừng có để Quan Lan biết nữa.”

Từ Yến Thanh đáp “vâng” một tiếng, thời điểm đóng cửa lại trong đôi mắt có chút ướt của y lại hiện lên một tia ánh sáng.

Chẳng biết vì sao, trước mặt Từ Yến Thanh lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Thẩm Quan Lan.

Vị Nhị thiếu gia chân thành chăm sóc cho y đó, giống như hoa trong gương trăng dưới nước trong các vở hí kịch, cùng hắn đời này so với việc hầu hạ lão gia là chuyện khác biệt một trời một vực.

Từ Yến Thanh dựa vào trên ván cửa, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí hầu kết của mình. Nơi đó bị y cào xước mấy vết rướm cả máu, tuy rằng rất đau, nhưng y chỉ có thể làm như thế. Y không thể để lão gia phát hiện ra dấu răng Thẩm Quan Lan để lại…

Y nhìn lên bầu trời vuông vức trên đỉnh đầu mình, trong lòng trống rỗng phảng phất như có thứ gì bị rút đi.

Bầu trời khi nãy lúc cùng Thẩm Quan Lan làm ra những việc hồ đồ cực điểm vẫn còn trong trẻo, vậy mà lúc này mây đen đã kéo đến dày đặc. Mưa rào trút xuống ầm ầm dọc theo mái hiên chảy xuống những tấm đá xanh lót đường, khiến tất cả nhuộm thành một tầng mù mịt giống như bức tranh bị mất đi màu sắc.

Đây là đình vườn của Thẩm phủ, cũng là cả thế giới của Từ Yến Thanh, là lao tù mà y không thoát ra được.

Khóe miệng của y nhếch lên, mơ hồ trong đôi mắt tràn đầy ý cười tự giễu.

Y không đồng ý với Thẩm Quan Lan là đúng.

Người có thân phận giống như Từ Yến Thanh, làm sao có thể có được một người ưu tú như Thẩm Quan Lan, lại làm có thể cuồng dại như vậy vọng tưởng về tương lai đây?



Từ Yến Thanh trở về phòng, mới vừa đóng cửa lại Ly Nhi liền đi tới nói: “Cậu, sao cả người cậu lại ướt thế này?”

Y đẩy tay Ly Nhi ra, đi tới bên cạnh bàn rót một chén trà nước đã nguội ra uống, cảm giác đau đớn như bị hỏa thiêu trong lòng kia cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

Ly Nhi thấy bóng lưng Từ Yến Thanh như mất hồn mất vía, do dự trong thoáng chốc cuối cùng nàng vẫn quyết định đi đến bên cạnh y, nói: “Nhị thiếu gia nhắn nô tỳ truyền lời cho cậu, buổi tối cậu ấy sẽ lặng lẽ đến thăm cậu, mong cậu đừng nghỉ ngơi quá sớm.”

Nói xong lại muốn giúp Từ Yến Thanh cởi áo ngoài ướt đẫm ra, nhưng lần thứ hai Ly Nhi lại bị y đẩy ra.

Ly Nhi rất ít khi thấy Từ Yến Thanh biểu lộ tâm trạng rõ ràng như vậy, không nhịn được vòng tới trước mặt y, nói: “Lão gia làm khó cậu sao?” Vừa mới dứt lời liền trợn to hai mắt lên, vội nói: “Mặt cậu làm sao vậy? Bị lão gia đánh ư?”

Thanh âm của Ly Nhi khiến Từ Yến Thanh so với lúc nãy còn đau đầu hơn, y dùng đầu ngón tay xoa huyệt thái dương, nói: “Đi lấy rượu mơ đến đây. Còn có, tối nay phải khóa cửa lớn lại, sau này không cho phép hắn bước vào nữa.”

Ly Nhi đứng yên tại chỗ ngẩn cả người, giống như nghe không hiểu mà hỏi lại: “Cậu muốn uống rượu?”

Từ Yến Thanh thường xuyên phải hát hí khúc cho Thẩm Chính Hoành nghe, cho dù là ngày lễ ngày Tết cũng có thể không uống rượu, đây là “đặc quyền” mà Thẩm Chính Hoành dành cho y. Y cũng rất quý trọng cổ họng của mình dù nó đã không bằng như trước kia nữa, nhưng ngay cả đến bếp nhỏ trong Tây sương cũng không lưu một giọt rượu nào.

Bây giờ lại nghe thấy y muốn uống rượu, Ly Nhi liền cảm thấy sự tình có gì đó không đúng.

Nàng dùng sức cậy bàn tay của Từ Yến Thanh ra, nhìn thấy bên mặt trái của y sưng vù, còn có tơ máu ở yết hấu chảy ra, đau lòng đến mức lệ nóng trào dâng quanh hốc mắt: “Lão gia sao lại muốn đánh cậu? Chuyện kia không phải Nhị thiếu gia đã nói rõ ràng cả rồi sao?”

Từ Yến Thanh không muốn nhắc lại, miễn cưỡng nở nụ cười động viên nàng vài câu, rồi lại sai nàng mang rượu tới.

Ly Nhi không thuyết phục được y, cũng may vị hoa quả trong rượu mơ nồng, có uống cũng không quá ảnh hưởng đến cổ họng. Đợi đến khi mang rượu đến, thấy Từ Yến Thanh vẫn mặc trên người bộ quần áo ướt sũng nhỏ nước tong tỏng kia, Ly Nhi càng kiên trì muốn y thay ra.

Từ Yến Thanh không chống cự nữa, đợi đến khi thay đồ xong liền đuổi Ly Nhi ra ngoài, một mình ngồi trước chiếc bàn uống rượu.

Y trước đây cũng đã từng uống rượu. Đó là khi mới vừa thành niên, y cùng với mấy vị sư huynh cùng nhau lừa sư phụ trốn ra ngoài uống rượu.

Mùi rượu khi đó Từ Yến Thanh còn nhớ rất rõ ràng, trong vị cay xè còn có cả đắng chát, y mới uống một hớp mà sặc rất lâu, đánh chết cũng không chịu uống hớp thứ hai. Y không thể lý giải được cái thứ này khó uống như vậy mà làm sao lại khiến nhiều người yêu thích như thế?

Sau này khi y trở thành đào kép, tiếng tăm càng lớn người đến mời rượu càng nhiều. Y không phải người nào cũng từ chối được, thời điểm không từ chối được cũng đành uống vài hớp. Rượu khi đó so với thời điểm lần đầu tiên Từ Yến Thanh uống còn tốt hơn nhiều lắm, chỉ là mùi vị vẫn cay nồng như trước, ngoại trừ đắng chát y không thể nếm ra vị khác nữa.

Mãi đến tận khi có một năm, có một vị sỹ quan dẫn binh đi qua nghe Từ Yến Thanh hát một đoạn hí, dùng lễ thiếp (giấy mời) cùng lời mời trịnh trọng mời y đến ăn cơm. Trong bữa tiệc Từ Yến Thanh vẫn từ chối uống rượu như cũ, vị sỹ quan kia thấy vậy liền sai phó quan mang đến một bình rượu mơ nhỏ đặt trước mặt y, nói đây là đặc sản quê hương mong y nếm thử. Từ Yến Thanh đành phải nhấp một ngụm, ngạc nhiên là y lại thấy mùi vị bất đồng, ngọt ngọt còn có vị chua. Lúc đó y mới tham luyến uống hết cả bình, sau đó say đến bất tỉnh nhân sự khi tỉnh dậy mới biết đã được mang về giường mình nằm.

Sư phụ y nghiêm mặt ngồi bên cạnh bàn hồi lâu, đợi y tỉnh lại mới dùng roi đánh mười lần vào lòng bàn tay y, ép Từ Yến Thanh phải thề sau này tuyệt đối không thể uống say nữa.

Khi đó Từ Yến Thanh mới biết, y gặp được người tốt.

Vị sỹ quan kia không những không đụng vào người y, còn tự thân mang y về trao lại cho sư phụ.

Từ Yến Thanh lắc lư chén rượu vàng tươi trong tay, giữa răng môi ngập tràn mùi mơ thơm ngát.

Rượu mơ của Thẩm gia thường được lão phu nhân dùng vào dịp mùng một ngày rằm để cúng tế Quan Thế Âm, sau khi cúng xong sẽ chia cho các phòng đương nhiên là rượu tốt. Chỉ là Từ Yến Thanh không hiểu rượu, không phân biệt được loại này với các loại khác thì khác nhau ở chỗ nào. Thời điểm duy nhất có thể phân biệt được, chính là y sẽ uống vào những lúc tâm tình không tồi, nhưng bây giờ y uống rượu càng lúc lại càng thấy đau buồn.

Tiếng sấm nổ vang bên ngoài cửa phòng, vẫn còn là buổi chiều nhưng bầy trời lại càng lúc càng tối. Trong phòng đèn mở sáng, ánh mắt Từ Yến Thanh đảo qua một vòng, cả căn phòng rộng lớn thế này bày đầy những món đồ cổ quý giá nhìn đến hoa cả mắt, tất cả đều là sính lễ Thẩm Chính Hoành dành cho y. Khi đó sính lễ của y quá mức phong phú, vì vậy đều khiến ba vị phu nhân bất mãn, chỉ là Thẩm Chính Hoành vẫn khăng khăng làm theo ý mình, nhất định phải dùng những thứ này để biểu hiện sự tôn trọng đối với y.

Tôn trọng?

Mỗi khi nhớ đến từ này, Từ Yến Thanh cũng không nhịn được mà muốn cười.

Thời điểm Thẩm Chính Hoành mới cưới y về quả thật đối với y rất tốt, cơm ngon áo đẹp lại cưng chiều. Hai người họ ngoại trừ không có quan hệ thể xác ra, tất cả đều tương kính như tân. Vì Thẩm Chí Hoành thích nghe y hát hí khúc, y liền vì một mình Thẩm Chính Hoành mà trang điểm, đặt làm trang phục diễn mới, mời các sư phó của đoàn hát đến, ở trong vườn lê dựng lên dáng dấp của “đường hội” chỉ có một người xem.

Khi đó Từ Yến Thanh vì bản thân còn được hát hí khúc mà vui vẻ, cảm thấy cuộc sống như thế tuy rằng gò bó nhưng cũng không quá tệ. Sau đó mấy vị phu nhân liên tục nói xấu sau lưng y, Thẩm Chính Hoành nghe thấy những lời bên gối kia, hiểu lầm với y cũng dần dần nhiều hơn.

Thẩm Chính Hoành không còn tin Từ Yến Thanh giống như trước đây, thái đội với y cũng lạnh lùng phai nhạt đi nhiều. Mà y cũng không giống những nữ tử am hiểu chuyện đón ý trượng phu, cũng sẽ không lả lơi đưa tình, cố tình lúc này y còn biết thêm chuyện Thẩm Chính Hoành chỉ coi y như là thế thân của người vợ đã mất.

Khi đó Từ Yến Thanh cũng không làm loạn lên, dù sao y đối với Thẩm Chính Hoành cũng không có tình cảm, vì vậy y rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

Chỉ là những khi tối đến yên tĩnh, Từ Yến Thanh nhìn vào vách tường bên giường trắng như tuyết, những nỗi cay đắng trong lòng cũng không giấu diếm được nữa. Y dùng móng tay cào vào tường, vừa cào vừa xé đi những lớp da khô trên đôi môi, thẳng tới khi móng tay bị gãy, trên môi loang lổ máu mới dừng lại.

Y đã hát hí khúc gần một phần tư cuộc đời, diễn vô số những nhân vật lấy lòng đám quan nhân. Vốn tưởng rằng sau khi cúi chào cảm ơn có thể trở lại làm chính mình, không nghĩ đến cuối cùng đổi lại, chẳng qua là đổi một sân khấu khác tiếp tục diễn câu chuyện của người khác.

Từ Yến Thanh ngẩng đầu lên, uống cạn hớp cuối cùng trong bình rượu. Y lắc lư bình rượu như muốn rót ra được thêm một chút, nhưng cái gì cũng không có.

Từ Yến Thanh gục xuống bàn, thần sắc dại ra mà nhìn cơn mưa trút xuống bên ngoài cửa sổ, tầm mắt càng lúc càng cảm thấy mơ hồ.

Bên tai y luôn cảm thấy ngứa ngáy, giống như có người thổi khí nóng vào tai y. Từ Yến Thanh buồn bực vung tay lên một cái, lẩm bẩm nói: “Thẩm Quan Lan! Cậu phiền quá đi…”

Không có ai trả lời y.

Từ Yến Thanh quay đầu lại, làm gì có Thẩm Quan Lan? Ngay cả Ly Nhi cũng không ở đây.

Y thất vọng gục vào cánh tay mình, chạm vào nửa mặt bên trái bị sưng lên, nức nở nói: “Đau quá…”



“Nhị thiếu gia, sao cậu lại đến vào lúc này?”

Ly Nhi đang lo lắng trông giữ ngoài cửa, thì bỗng nhiên lại trông thấy một bóng người xông vào từ cổng vòm phía sân bên kia. Người kia đến ô cũng không mang theo, cứ như vậy chạy đến giữa cơn mưa rào, cho đến tận khi đứng trước mặt nàng gỡ kính mắt xuống, dùng tay áo tùy tiện lau đi những giọt nước trên gương mặt rồi đeo kính ngược trở lại.

“Ta không yên lòng để anh ấy và cha ta ở cùng nhau, anh ấy thế nào rồi?” Thẩm Quan Lan tuy rằng đang nói chuyện cùng Ly Nhi, nhưng bước chân lại không ngừng. Ly Nhi thấy hắn đi lướt qua mặt mình muốn đẩy cửa ra, bèn ngăn lại, nói: “Nhị thiếu gia, mợ của chúng tôi đã nói không muốn cậu đến đây nữa, cậu vẫn nên trở về đi thôi.”

Thẩm Quan Lan khựng chân lại, hoài nghi nói: “Anh ấy tại sao không cho tôi đến nữa?”

Vẻ mặt của Ly Nhi đau khổ, biểu tình cũng là vô cùng tủi thân: “Nô tỳ sao mà biết được giữa cậu và mợ ấy đã xảy ra chuyện gì, nô tỳ chỉ biết lúc nãy mợ ấy cũng ướt đẫm cả người mới trở về. Mợ ấy còn bị ăn một bạt tai của lão gia, đã thế lại muốn uống rượu mà không để nô tỳ hầu hạ.”

Ly Nhi vừa dứt lời liền bị Thẩm Quan Lan đẩy nhẹ sang bên cạnh một cái, một tay còn lại của hắn lại mở ra cửa phòng của Từ Yến Thanh.

“Nhị thiếu gia! Cậu không thể…” Ly Nhi chưa nói hết lời đã bị nhốt ở bên ngoài cửa. Thẩm Quan Lan trở tay khóa cửa lại, vừa mới đứng vững đã ngửi thấy hương rượu mơ nồng nặc trong phòng.

Hắn quay đầu nhìn lại, Từ Yến Thanh mặc tẩm ý sạch sẽ đang gục xuống bàn, không hề nhúc nhích. Thẩm Quan Lan bước nhanh về phía trước, tay mới vừa chạm vào mái tóc ướt nhẹp còn đang nhỏ nước của y, lập tức đỡ y đứng dậy: “Mẹ Tư?”

Từ Yến Thanh say đến nỗi không mở mắt ra được, chỉ là nghe được tiếng gọi kia, vẫn là phản xạ có điều kiện nghĩ tới một kẻ đáng ghét nào đó.

Cả thân người của Từ Yến Thanh mềm nhũn nép vào lồng ngực Thẩm Quan Lan, trong miệng thì lẩm bẩm những lời mê sảng như “Thẩm Quan Lan… Cậu im miệng đi… Cậu đến rồi”. Chỉ vì y đã uống nhiều rượu, cho nên ngữ điệu của y một chút tức giận cũng không có trái lại còn mang theo chút giọng mũi khàn khàn. Khiến Thẩm Quan Lan nghe thấy đau lòng không thôi, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ôm lấy y càng chặt hơn.

Nhớ đến Ly Nhi lúc nãy đã nói Từ Yến Thanh bị cha hắn bạt tai, Thẩm Quan Lan liền quan sát khuôn mặt của y. Không biết là vì uống nhiều rồi hay là vì sao, hai bên má của Từ Yến Thanh đều hồng hồng, mi mắt cong cong ướt nhẹp nước mắt, khiến người nhìn thấy không nhịn nổi muốn hôn. Nhưng trên má trái sưng tấy lên của y, còn có mấy dấu ngón tay lưu lại đã phá vỡ toàn bộ mỹ cảnh sau khi say rượu này.

Thẩm Quan Lan vừa nhíu lông mày lại, mới nâng khuôn mặt của y lên lại thấy trên cổ Từ Yến Thanh có chút máu.

Vị trí vốn có dấu răng cúa chính mình kia, lại có nhiều hơn mấy vết móng tay cào xước.

Thẩm Quan Lan nhất thời hiểu rõ, vừa tức vừa đau lòng, đầu ngón tay cũng không dám chạm vào nơi đó, đành phải trước tiên ôm y đến bên giường, mở cửa ra để cho Ly Nhi vào.

“Mợ! Sao mợ lại say tới mức này?” Ly Nhi vừa nhìn thấy Từ Yến Thanh liền hoảng hốt, Thẩm Quan Lan bảo nàng tìm một chiếc khăn khô ráo sạch sẽ đến lau tóc cho y trước đã, còn mình lại vượt qua màn mưa trở về phòng lấy hòm thuốc mang đến. Đợi đến khi Thẩm Quan Lan trở lại, Ly Nhi đã thu xếp thỏa đáng cho Từ Yến Thanh.

“Nhị thiếu gia, quần áo của cậu cũng ướt hết cả rồi, nếu không nô tỳ trước tiên lấy cho cậu một bộ mới để cậu thay đã nhé?” Ly Nhi thấy Thẩm Quan Lan mở hòm thuốc ra, xử lý vết thương trên cổ Từ Yến Thanh, không khỏi lo lắng, nhắc nhở nói.

Toàn thân Thẩm Quan Lan đều đang nhỏ nước, hắn nhíu chặt mày lại, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên trên cổ Từ Yến Thanh. Cũng may y đã ngủ say, không có lộn xộn, hắn rất nhanh đã xử lý xong vết thương, còn dùng vải sạch băng lại. Sau đó còn chườm lạnh cho mặt Từ Yến Thanh, lúc này mới thở phào một hơi.

Hắn dọn lại hòm thuốc, nói với Ly Nhi: “Mấy ngày này hãy cho anh ấy ăn kiêng, những thứ đồ ăn dễ gây dị ứng thì đừng động vào, vết thương trên cổ cũng không thể dính nước. Ta mỗi tối sẽ đến đổi thuốc cho anh ấy, nếu nghỉ ngơi thật tốt đại khái một tuần nữa chắc không có vấn đề gì đâu.”

Ly Nhi vội vàng gật đầu, Thẩm Quan Lan đóng nắp hòm thuốc lại phát ra một tiếng “lạc cạch”. Ly Nhi tưởng là hắn phải đi, không nghĩ đến Thẩm Quan Lan bỗng nhiên lại nắm chặt nắm đấm, nện một quyền xuống chiếc hòm thuốc bằng gỗ.

“Nhị thiếu gia…” Ly Nhi sợ hết hồn, kinh hoảng nhìn hắn.

Thẩm Quan Lan trên mặt cũng không biết là nước mưa hay là mồ hôi, tóc tai cũng lung ta lung tung, áo sơ mi trắng cùng quần tây đều dán chặt vào da thịt, thê thảm ướt như chuột lột, làm gì còn có chỗ nào mang dáng dấp của một vị thiếu gia đây.

Nhưng hắn không hề để tâm, Thẩm Quan Lan ngẩng đầu lên, lửa giận bừng bừng trong đôi mắt khiến Ly Nhi không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

“Ngươi làm sao có thể thấy dáng vẻ anh ấy như vậy rồi còn để anh ấy say rượu một mình? Nếu như thật sự bị sốt sẽ rất nghiêm trọng đấy!” Thẩm Quan Lan không nhịn nổi lửa giận nơi đáy lòng. Ly Nhi chưa từng trông thấy bộ dạng hung ác như vậy của hắn bao giơ, nghe thấy vậy càng thấy oan ức, nàng lui về phía sau một bước quỳ gối trước mặt hắn.

“Vậy cậu nói xem nô tỳ còn có thể làm gì bây giờ? Lúc mợ ấy vừa trở về nhìn như đã sắp khóc đến nơi, mợ ấy còn không cho nô tỳ vào hầu hạ cứ nhất quyết đòi uống rượu một mình. Nô tỳ không thể đến một yêu cầu nhỏ đó cũng không đáp ứng mợ ấy chứ, không thể để ngay cả nô tỳ cũng ép buộc mợ ấy được!”

Li Nhi nghẹn ngào lau mắt, Thẩm Quan Lan ra hiệu cho nàng đứng lên, quay đầu lại nhìn Từ Yến Thanh.

Trên cổ của y có hai miếng băng bằng vải trắng, tựa như ánh mặt trời phản xạ từ trên nền tuyết trắng, chiếu thẳng vào đôi mắt khiến Thẩm Quan Lan phải nhắm chặt lại: “Vết thương trên cổ là do anh ấy tự cào?

Ly Nhi gật đầu: “Vâng, trước khi đi gặp lão gia mợ ấy đã tự cào. Nô tỳ không cho, thế nhưng mợ ấy nói nếu như dấu vết kia bị lão gia phát hiện ra thì không còn đường sống nữa.”

Thẩm Quan Lan hít một hơi thật sâu, không còn nói thêm điều gì nữa.

Ly Nhi cũng trầm mặc hồi lâu, nàng vẫn luôn quan sát đánh giá Thẩm Quan Lan, hai ngón tay xoắn xuýt vặn lại với nhau. Nàng có một câu đặc biết muốn hỏi, nhưng bây giờ Từ Yến Thanh say rồi mà Thẩm Quan Lan lại đang ở đây.

Ly Nhi do dự hồi lâu, vẫn là không nhịn được, mở miệng nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ muốn hỏi cậu một câu hỏi không hợp quy củ.”

Thanh âm của Thẩm Quan Lan cũng khàn đi rất nhiều, mang theo sự uể oải rõ ràng: “Hỏi đi.”

“Dấu vết trên cổ mợ Tư kia, là cậu… làm, có đúng không?” Nàng cẩn thận tỷ mỉ quan sát Thẩm Quan Lan, câu hỏi này hạ nhân như nàng sao có thể hỏi được, nhưng Ly Nhi không biết Thẩm Quan Lan rốt cuộc có thái độ gì đối với Từ Yến Thanh. Dấu vết như thế kia rõ ràng chỉ có lão gia mới có thể lưu lại, làm sao Nhị thiếu gia có thể…

Thẩm Quan Lan không do dự chút nào, nói: “Là ta làm. Ta hôn anh ấy, còn sờ vào người anh ấy nữa.”