Đá Xay Sữa Bò Đậu Đỏ

Chương 12

Edit: Mr.Downer

Thời điểm Lý tổng gọi điện thoại cho Thẩm Thư Kiệt, cậu đang nằm trên giường lướt weibo, kế hoạch nguyên bản của cậu vốn rất tốt, trong lúc nghỉ ngơi siêng năng đọc kịch bản nghiền ngẫm nâng cao kỹ năng diễn xuất, kết quả kỹ năng diễn xuất tăng nhiều hay ít thì không biết, nhưng kỹ năng trên giường trái lại nâng cao một bậc, cậu xoa cái eo nhức mỏi của mình mà nhận điện thoại: “Lý tổng ngài tìm tôi?”

Lý tổng ừ một tiếng ở đầu bên kia: “Thư Kiệt, có chương trình tạp kỹ kia cậu muốn tham gia không? Cùng hai người mới của Hồng Thiên, phía chủ sự bên kia rất muốn mời cậu, cũng đều gọi điện thoại đến chỗ tôi.”

Nếu như không phải bên chủ sự cứ mời mãi, Lý tổng cũng sẽ không liên hệ lần thứ hai với Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ một chút rồi đồng ý, cậu không thể quét mặt mũi của Lý tổng.

Cách ngày quay bộ phim tiếp theo còn khoảng hai tháng, Thẩm Thư Kiệt tưởng tượng đến tình huống nếu như mỗi ngày chỉ ở nhà không tìm chút công việc để làm, chân sẽ có phần mềm nhũn, cũng may thời gian quay chương trình cũng không lâu lắm, sau khi kết thúc có thể trở về tiếp tục dành thời gian cho Giang Hạo Phong.

Lúc Giang Hạo Phong trở về, Thẩm Thư Kiệt đang soạn đồ đạc, hắn hơi nghi ngờ hỏi: “Có công việc?”

“Ừm, mới nhận một chương trình tạp kỹ.”

Giang Hạo Phong vừa nghe thấy liền lập tức có chút không cao hứng: “Không phải là em không nhận loại chương trình như vậy sao?”

“Là Lý tổng để em mang người mới đi cùng.”

“Cậu ta ép buộc em tham gia?” Nói rồi muốn lấy điện thoại di động ra.

Thẩm Thư Kiệt vốn đang ngồi trên giường thấy động tác trên tay hắn, cậu lập tức đứng lên nhào vào người hắn, Giang Hạo Phong cả kinh mau đỡ cái mông của cậu để chân cậu vòng quanh người mình, Thẩm Thư Kiệt giống như gấu koala ôm hắn toét miệng cười thành tiếng: “Là chính em muốn đi thử một chút, với lại công ty sắp xếp công việc cho em, em vốn dĩ cần phải đi.”

Giang Hạo Phong ôm cậu đi tới bên giường, có chút không đồng ý cau mày: “Trong lúc này em đi công tác là chiếm dụng thời gian của anh.”

Hai tay Thẩm Thư Kiệt bưng hai má của hắn, cười híp mắt hôn hắn một cái: “Chiếm dụng thời gian gì của anh?”

Giang Hạo Phong có chút không dễ chịu, lập tức nói sang chuyện tác: “Phải mất bao lâu?”

“Ghi hình ở ngoài, hai tuần sẽ về.”

“Ừ.” Nói rồi muốn thả cậu xuống.

Thẩm Thư Kiệt víu trên người hắn, bất động hỏi: “Nói mau, em chiếm dụng thời gian gì của anh?”

“…”

Sắc mặt Giang Hạo Phong khá khó coi, nhìn cậu chăm chú: “Em biết.”

“Trong lòng em biết là chuyện của em, anh không nói với em là vấn đề của anh.”

“…”

Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ một chút hỏi hắn: “Giang Hạo Phong, anh nói bây giờ chúng ta đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt sao?”

Giang thiếu gia đàng hoàng nghiêm túc nói: “Tình yêu cuồng nhiệt cái gì, đều đã kết hôn lâu như vậy rồi.”

“Vậy anh thích em chứ?”

“Em nói xem?”

“Từ đó đến giờ anh chưa từng nói, nên em không biết.”

“…”

Thẩm Thư Kiệt ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng hôn mấy cái: “Em thích anh như vậy, thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói anh thích em.”

“Đồ ngốc, nếu không thích em, thì cưới em…”

“Hả?” Thẩm Thư Kiệt trong nháy mắt bắt được gì đó, cậu có chút kinh ngạc nhìn Giang Hạo Phong, Giang thiếu gia đúng lúc ngậm miệng, nhưng hắn biết Thẩm Thư Kiệt thông minh.

Thẩm Thư Kiệt không tiếp tục hỏi, trong đôi mắt của cậu tựa như hiện ra ánh nước, muốn nói điều gì đó, nhưng rất nhiều chuyện đều không cần nói cũng biết, cậu chậm rãi vùi mặt vào cổ Giang Hạo Phong, yên tĩnh ôm hắn.

“Vậy hóa ra anh thích em từ rất lâu à.”

Chương trình Thẩm Thư Kiệt tham gia chính là một show hot nhất hai năm gần đây, tiểu thịt tươi (*) kết hợp sinh tồn dã ngoại, chương trình không có kịch bản, biểu diễn chân thật, tham gia chương trình này có hồng có hắc (*), nhưng dù kết quả ra sao cũng đều tăng vọt nhân khí, chung quy anti fan cũng được tính là nhân (người).

(*) Tiểu thịt tươi: Chỉ các diễn viên nam trẻ tuổi đẹp trai đang tạo được sức hút lớn.

(*) Hồng nghĩa là trở nên nổi tiếng, hắc có nghĩa ngược lại.

Lý tổng ngoài miệng nói là để cho cậu mang người mới, trên thực tế cậu cũng hoàn toàn là người mới đối với chương trình này, cùng tham gia là hai nam minh tinh đáng chú ý vô cùng nổi tiếng gần đây của công ty, Từ Địch cùng Trương Lộ Nghêu.

Hai người này mới gia nhập công ty không lâu, bởi vì một bộ phim bom tấn mà một đêm bạo hồng, dựa theo kinh nghiệm mà nói Thẩm Thư Kiệt già dặn hơn hai người rất nhiều, thế nhưng xét theo độ nổi tiếng, Thẩm Thư Kiệt đại khái không bằng số lẻ của hai người họ.

Lần đầu gặp gỡ Thẩm Thư Kiệt liền thăm dò đặc điểm tính cách của cả hai, cậu xưa nay thông minh, hiểu được cách xem sắc mặt người khác.

Từ Địch không lớn tuổi lắm, vô cùng tự kiêu tự đại, lúc nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt chỉ nhướng mắt nhìn người, ngay cả chào hỏi cũng không nói.

Trương Lộ Nghiêu hơi khá hơn một chút, nhưng cũng không thăm hỏi khi nhìn thấy tiền bối, chỉ đơn giản giới thiệu một chút về mình.

Thẩm Thư Kiệt tự kéo hành lý của mình đi sau nhóm bọn họ, fan tại sân bay nhiều đến đáng sợ, cậu đứng ở sau cầm điện thoại di động chụp một tấm hình gửi cho Giang Hạo Phong: “Người mới của công ty tụi em, nhân khí thật cao.”

Giang Hạo Phong dường như đang bận ở bên kia, qua một lúc lâu mới trả lời cậu: “Chú ý an toàn, đừng chen lấn.”

Sau khi lên máy bay, Thẩm Thư Kiệt ngồi bên cạnh hai người kia, cậu mới vừa muốn lấy ra bịt mắt ngủ, Từ Địch đã xoay đầu lại cười với cậu, nụ cười kia không nói rõ được, nhìn vô hại nhưng lại mang theo chút châm biến: “Anh Thẩm, chưa từng thấy nhiều fan như vậy tại sân bay sao?”

Thẩm Thư Kiệt cười gật đầu: “Quả thực sợ hết hồn.”

Từ Địch thấy cậu không có nửa điểm lúng túng, cảm thấy rất mất mặt, cậu ta thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Nghe nói anh Thẩm vào công ty đã được nhiều năm, sao trước đây em chưa từng xem qua phim anh Thẩm đóng.”

“Đều là mấy vai nam phụ quần chúng thôi, diễn xuất của tôi không tốt, không lợi hại bằng mấy cậu.”

Từ Địch khinh thường cười thành tiếng, có chút khiêu khích nói: “Cũng phải, có vài người trời sinh được ăn chén cơm này, nhưng cũng có vài người dù làm sao cũng không hồng lên nổi.”

Thẩm Thư Kiệt không hiểu mình đã trêu chọc cậu ta ở chỗ nào, nhưng cậu chưa bao giờ để cho người khác bắt nạt, cậu chỉ cười híp mắt nhìn Từ Địch, một mặt phóng khoáng gật đầu: “Đúng vậy, tôi không có những ưu điểm khác, chỉ được cái mặt đẹp này, cũng coi như là cơm ăn ông trời thưởng.”

“Anh!” Từ Địch tức giận muốn đứng lên.

Trương Lộ Nghêu giật tay áo của cậu ta, không đồng ý ngăn cản: “Đừng nói nữa.”

Tướng mạo vẫn luôn là chỗ đau của Từ Địch, chuyện này mọi người đều biết, nhân khí của cậu ta cao chủ yếu ăn tiền ở khí chất và thiết lập tính cách trong phim, kiểu nhân vật như nhạc sĩ lang thang mang khí chất ưu buồn, Từ Địch xuất thân người mẫu nên tỉ lệ vóc người không thể xoi mói, lại kèm theo một thân cao ngạo lạnh lùng quả thật có thể khiến người ta quên đi khuôn mặt mà vẫn cảm thấy phi thường mê người, tuy nhiên diện mạo không tính là xuất chúng vẫn là tâm bệnh của Từ Địch, thế nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được thời điểm xác định tạo nên người đặc biệt, vì vậy dù dung nhan cậu ta có bình thường cũng nổi tiếng nửa bầu trời.

Từ Địch bực mình phủi tay của Trương Lộ Nghêu, nhỏ giọng thì thầm: “Dựa vào cái gì phải để chúng ta mang cái con ghẻ này? Rõ ràng chính là công ty bồi dưỡng không thành, sắp xếp tới đây để cọ nhân khí của chúng ta.”

“Thôi, đừng nói nữa.”

Thẩm Thư Kiệt không phản ứng lại những gì bọn họ nói, cậu cảm thấy với trí thông minh của Từ Địch mà có thể lăn lộn trong giới giải trí đến ngày hôm nay, quả thực không đơn giản, cậu chưa bao giờ ác ý phỏng đoán người khác, cũng không muốn chấp nhặt với những người như thế.

Đến địa điểm quay chương trình đã là ban đêm, mọi người trước tiên tới khách sạn nghỉ ngơi một tối, chuẩn bị ngày hôm sau ghi hình.

Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Thư Kiệt gọi điện thoại cho Giang Hạo Phong: “Đang làm gì thế?”

“Làm việc.”

Thẩm Thư Kiệt nhìn thời gian: “Muộn như vậy còn làm việc.”

“Ừ, nhiều chuyện cần phải xử lý.”

“Lúc em ở nhà sao lại không thấy anh bận như vậy?”

“…”

“Dời lại vì dành thời gian cho em sao?”

Giang thiếu gia vẫn mạnh miệng như trước: “Không phải.”

Thẩm Thư Kiệt cười đắc ý: “Không nói em cũng biết.”

“…”