Mai Đức mặt không đổi sắc, ánh mắt dại ra: “Mười năm, gần như tao đã quên chuyện này. Nhưng vừa rồi, chúng hiện hữu sống động trong đầu tao.”
Anh đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Viên Tân:“Mày còn chưa nói cho tao biết, vì sao mày lại muốn nhắc tới chuyện này? Rõ ràng trước kia chúng ta đã giao ước vĩnh viễn không đề cập đến!”
Viên Tân nhìn ánh mắt anh:“Mày có biết hôm nay là ngày mấy không?”
Mai Đức nghĩ nghĩ, nói:“Mười bốn tháng bảy.”
Viên Tân nhìn theo anh, không nói gì.
Mai Đức sửng sốt vài giây, bỗng nhiên hít sâu một hơi:“Trời ạ......”
“Mày nghĩ ra rồi chứ? Tao biết, mày cũng giống như bọn tao, vĩnh viễn không thể quên được cái ngày ấy.”
Mai Đức suy nghĩ:“Nhưng mà, tao nhớ rõ cái ngày thầy gặp chuyện không may đó, rõ ràng là ngày mười ba tháng bảy.”
“Không sai, chính là ngày mười ba tháng bảy.”
“Vậy thì sao? Ý mày là thế nào?”
“Mày không nhớ vừa rồi ta đã nói, đêm qua tao vừa giải phẫu một thi thể chết đuối à?”
Mai Đức theo bản năng lùi thân mình lại phía sau một chút, anh cảm thấy phía sau lưng chạy dọc một đường ớn lạnh:“Chẳng lẽ...... Mày muốn nói......”
“Hãy nghe tao nói, bốn giờ sáng nay, công an cục đồng sự gọi điện thoại đến nhà tao, nói rằng phát hiện một thi thể chết đuối, bảo tao lập đến để xem xét...... Tao vốn không để ý những chuyện khác thường – nhất là trong lúc làm việc. Vì thế, tao vẫn giải phẫu thi thể như thường lệ.”
Viên Tân uống một ngụm nước, nói tiếp:“Kết quả, khối thi thể này tử vong khoảng vài giờ trước, chính xác mà nói chính là mười giờ tối ngày mười ba tháng bảy, tao nhắc bút chuẩn bị điền vào hồ sơ.”
“Đột nhiên, trong tao như có một luồn điện lướt ngang, cả người trầm xuống dưới. Tao đột nhiên nhớ tới: Mười năm trước, Ngày mười ba tháng bảy, cũng đã xảy ra chuyện như thế!”
“Trong lòng tao kinh hoảng, lập tức gọi điện thoại cho tên cảnh sát mang thi thể đến. Hỏi gã thi thể này phát hiện ở đâu, kết quả --”
Anh dừng lại, mở to hai mắt nhìn Mai Đức.
“Đừng nói với tao là......” Mai Đức khẩn trương suy đoán.
“Chính là phát hiện tại đầm nước ở Nam Hương!”
Mai Đức há to miệng, tóc gáy dựng đứng.
“Tên cảnh sát kia nói cho tao nghe rằng: Thi thể ấy được một người đàn ông say rượu phát hiện lúc hai giờ sáng. Người đó đến bên hồ rửa mặt, không ngờ lại bắt gặp một thi thể trôi nổi trên mặt nước! Tên say rượu bị dọa chết điếng, lập tức gọi điện thoại báo nguy...... Sau khi cảnh sát tới, vớt thi thể lên. Bọn họ phát hiện, khuôn mặt thi thể này đã nát bươm do va đập vào đá, đại khái có lẽ là do lăn từ trên dốc cao xuống.”
“Thi thể ấy......”
“Đợi đã, hãy nghe tao nói xong. Trọng điểm là nội dung sau đó. Cảnh sát vô ý tiết lộ cho tao một tin: Qua điều tra, phát hiện thi thể này không phải người địa phương. Một kẻ bên ngoài xa lạ, sẽ chết đuối một cách kỳ lạ ở nơi tha hương như thế nào? Cảnh sát bắt đầu có cảm giác, đây không phải là một vụ chết đuối bình thường, mà là án mưu sát!”
“Mày không xem xét thi thể sao? Người kia có phải là......”
“Mày muốn hỏi, có phải Thầy Thiện hay không? Đó cũng là phản ứng đầu tiên của tao. Nhưng chúng ta biết, chuyện đó không thể xảy ra -- Thầy Thiện đã chết mười năm rồi, nếu tìm được thi thể của thầy, chỉ sợ cũng chỉ còn một bộ khung xương.”
“Giả sử lúc ấy Thầy Thiện không chết --”
“Được rồi, Mai Đức, đừng tự lừa chính mình. Chúng ta không phải là một đám con nít.”
“Mày có nhận ra thi thể ấy là ai?”
Viên Tân lắc lắc đầu:“Mặt bị trương phình, hơn nữa còn bị va đập thảm hại, căn bản không nhận ra là ai -- nhưng tao có thể khẳng định không phải Thầy Thiện.”
Mai Đức trầm tư trong chốc lát:“Nói như vậy, chuyện này và mười năm trước không liên quan? Chỉ là thời gian trùng khớp mà thôi?”
Viên Tân hô một tiếng, đứng bật dậy:“Mai Đức! Mày không nghĩ ra được sao? Mày không ý thức được chuyện này đối với chúng ta sẽ có ảnh hưởng gì à?”
Mai Đức nhìn anh, cảm giác như chết lặng.
“Mày biết không? Hồ sơ các vụ án sẽ được phân chia theo thời gian và địa điểm tử vong. Ngẫm lại xem – nếu cảnh sát phát hiện vụ án này cùng chuyện mười năm trước xảy ra cùng một ngày, họ sẽ nghĩ gì?”
“Ý mày nói, cảnh sát sẽ cho rằng thủ phạm giết 2 người là một?” Mai Đức đã hiểu đôi chút.
“Hoàn toàn chính xác! Chuyện mười năm trước đã được xếp vào loại án mất tích, cảnh sát đã quên đi rồi, nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, cảnh sát sẽ cho rằng vụ án mười năm trước và hiện tại là giống nhau, đều là án mưu sát! Phỏng chừng họ còn liên tưởng phong phú, cho rằng ở Nam Hương ẩn dấu một tên tội phạm, mà đối với hắn, ngày mười ba tháng bảy có ý nghĩa đặc biệt nào đó.”
Mai Đức hấp một ngụm khí lạnh:“Nếu nói như vậy, chúng ta gặp rắc rối rồi. Chỉ cần cảnh sát điều tra, có khả năng liên can chặt chẽ nhất với thầy Thiện là bốn người chúng ta......”
“Nếu thật sự điều tra đến chúng ta, ngẫm lại xem, chỉ cần có một chút sơ hở, hoặc cảnh sát dùng máy phát hiện nói dối, hậu quả sẽ thế nào?!”
Mai Đức nhíu chặt mày, ngã đầu xuống sofa:“Mười năm... Sao vẫn chưa chịu chấm dứt?”
Anh đấm mạnh một quyền lên cuốn tạp chí trên bàn:“Đáng chết! Sao lại đúng dịp như thế? Xảy ra đúng vào ngày mười ba tháng bảy!”
Phía sau, Viên Tân đột nhiên dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Mai Đức.
“Mai Đức, tao không hiểu.” Anh nói,“Mày đang trong mơ ngủ hay là mày ngu đây?”
“Có ý gì?”
“Án này thuộc bộ phận xử lí của tao, do chính tay tao kiểm tra và xem xét – nói thẳng thì, thời gian tử vong của xác chết kia nằm trong tầm tay tao.” Viên Tân thấp giọng nói.
“Cái gì, mày muốn...... Bóp méo thời gian tử vong của hắn?” Mai Đức chấn động,“Sao mày không suy nghĩ đến kết cục, nếu như bị điều tra ra......”
Viên Tân khoát tay áo:“Trong giới pháp y có một quy định, sau khi một pháp y xem xét ra kết quả, không có lý do gì pháp y khác đến xem xét lần thứ hai. Huống hồ kia cổ thi thể kia không cần đưa đến bệnh viện kiểm tra lại. Vài ngày sau nếu không ai đến nhận thân thích, thi thể kia sẽ được mang đi hỏa táng – xác đã thiêu, liền không còn đối chứng.” Mai Đức nghĩ nghĩ, nói:“Cụ thể mày muốn làm thế nào?”
“Thời gian hắn tử vong chính xác là mười giờ tối ngày mười ba tháng bảy, tao đem báo cáo viết thành rạng sáng ngày mười bốn tháng bảy, lúc mười hai giờ rưỡi. Nói cách khác, thời gian tử vong được chậm đi hai tiếng rưỡi, tránh được con số mười ba tháng bảy.”
“Đợi đã, ý của mày là, mày đã làm như vậy rồi?”
Viên Tân nhún nhún vai:“Báo cáo không thể nộp trễ”
Mai Đức gục đầu xuống, như có chút đăm chiêu:“Mày làm như vậy, bất quá là đem thời gian chậm một ngày thôi, thật sự có thể tránh khỏi nghi ngờ sao?”
“Chỉ kém một ngày, nhưng sự việc hoàn toàn khác nhau.” Viên Tân nói. Anh thở dài một hơi,“Lại nói, chuyện tao có thể làm cũng chỉ có như vậy, có tác dụng hay không, tùy vào ý trời.”
Mai Đức nhìn anh:“Mày vẫn giống như trước, tin vào ý trời.”
Bọn họ rơi vào trầm mặc trong chốc lát, mắt nhìn trần nhà đến xuất thần.
“Kỳ thật, mày có hay không nghĩ tới.” Mai Đức đánh vỡ trầm mặc,“Lúc ấy chúng ta đều là trẻ con, hơn nữa chuyện đó là ngoài ý muốn -- cho dù vụ án này điều tra ra chúng ta là thủ phạm. Chúng ta cũng sẽ không phải gánh vác trách nhiệm hình sự.”
Viên Tân thở dài một hơi:“Đương nhiên tao biết. Trên thực tế, nếu sau khi xảy ra chuyện đó, chúng ta lập tức báo nguy, chủ động thừa nhận sai lầm, thì sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào. Nhưng hiện tại, đã qua mười năm, tính chất sự việc đã khác.”
“Cụ thể là thế nào?”
“Nếu cảnh sát điều tra ra chuyện mười năm trước là do chúng ta, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Nếu chuyện này thật sự chỉ ngoài ý muốn, vì sao lúc ấy chúng ta phải che giấu, không để kẻ nào biết?—Đó là suy nghĩ đầu tên của cánh sát. Lúc ấy chúng ta sẽ giải thích thế nào?”
“Mày sợ cảnh sát sẽ cho rằng chúng ta có ý định mưu sát Thầy Thiện? Điều này sao có thể, chúng ta không có động cơ gây án!”
“Vấn đề là qua nhiều năm như vậy, có trời mới biết lúc ấy xảy ra chuyện gì! cảnh sát sẽ không tin lời chúng ta.”
“Hơn nữa, mày có suy xét qua chưa.” Viên Tân nói tiếp,“Cứ cho là chúng ta không cần chịu trách nhiệm, khi chân tướng sáng tỏ, thân nhân, bằng hữu sẽ nghĩ chúng ta ra sao --‘Đám người đó chỉ vì một trò đùa mà hại chết thầy mình, còn không dám nói ra sự thật, để cho thầy phải ngậm oan khuất mà chết!’ vĩnh viễn, chúng ta sẽ nhận lấy con mắt khiển trách của người đời!”
Mai Đức lấy tay nâng trán, chậm rãi thở dài một hơi.
“Mai Đức, chúng ta đã sai ngay từ lúc bắt đầu, bây giờ chỉ còn cách sai đến cùng.” Viên Tân đứng lên,“Không còn lựa chọn nào khác.”
Mai Đức ngẩng đầu nhìn anh:“Mày muốn đi?”
Viên Tân gật gật đầu:“Tao tới đây, chỉ muốn nói cho mày chuyện này. Đồng thời, cũng muốn nói hết những gì trong lòng. Mày biết rõ, tao không thể một mình đối mặt với chuyện này.”
Mai Đức cũng đứng lên:“Chuyện mày bóp méo thời gian tử vong, tao có chút lo lắng. Mày nghĩ sẽ thành công sao?”
“Tao đã làm, không còn đường hối hận nữa.” Viên Tân dừng một lát,“Tao nghĩ, sẽ không có vấn đề đâu.”
“Hy vọng như thế.”
Viên Tân đi tới cửa, quay đầu lại nói với Mai Đức:“Chuyện này nếu thành công, tao sẽ lập tức báo cho mày.”