Trong hồ nước này có rong rêu, mày quên rồi sao? Lúc còn nhỏ ba tao đã dặn,
bảo tao không bao giờ được bơi lội trong cái hồ nước này. Chắc chắn thầy Thiện đã bị rong rêu cuốn lấy.!”
“Trời ơi! Bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?” Dư Huy hoảng hốt.
Mai Đức thở hổn hển nhìn quanh bốn phía một lần nữa, sau đó nhanh chóng cầm quần áo và giày sandal vừa cởi của thầy Thiện, thấp giọng nói:“Chúng ta mau rời khỏi nơi này!”
Bốn người chạy mất mạng lên sườn núi, lại chạy đến bên phía cây rừng sâu trong núi. Nơi này rất ít có người đến.
Mai Đức cẩn thận quan sát chung quanh, xác định rằng không có người phía
sau, cậu ta thả quần áo và giày sandal của thầy xuống, ôm một đống lá
khô phủ lên trên, nhỏ giọng nói:“Người nào trong tụi bây có diêm?”
“Mày muốn làm gì?” Viên Tân hỏi.
“Tất nhiên là thiêu hủy mấy thứ này! Nhanh lên! Tao không chắc rằng có người nào sắp đến nơi này hay không.”
“Mày...... Mày muốn, giấu diếm chuyện này?” Viên Tân lùi về phía sau vài bước.
Mai Đức tiến về phía trước một bước, cậu ta gắt gao nhìm chăm chằm vào mắt
của Viên Tân: “Mày cho rằng chúng ta cách nào khác nữa sao?”
“Tao...... Tao không biết.” Viên Tân lắc đầu liên tục, trong ánh mắt tràn đầy bối rối.
“Nghe,” Mai Đức xoay người nói với Lý Viễn và Dư Huy,“Hiện tại chúng ta cần
tỉnh táo trở lại, chuyện này đã xảy ra, không thể thay đổi.”
Lý Viễn và Dư Huy không dám nói lời nào, liên tục thở mạnh.
“Không thể nghi ngờ, thầy Thiện đã chết, tuy rằng đây là chuyện ngoài ý muốn,
nhưng là bởi vì cái chú ý ngu xuẩn kia của chúng ta! Tụi mày có nghĩ tới hay không, nếu chuyện này để cho người khác biết rồi nói ra, chẳng
những chúng ta bị đuổi khỏi trường học, còn có thể bị truy cứu trách
nhiệm hình sự -- đời này của chúng ta coi như đã xong!” Mai Đức cúi đầu
nói.
Vẻ mặt Viên Tân tái nhợt, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy từ
trên trán cậu: “Nhưng mà, một người khỏe mạnh sống sờ sờ bỗng nhiên mất
tích, chẳng lẽ sẽ không có người nào biết?”
Mai Đức làm một thủ thế, ý bảo cậu ta im miệng.
“Bây giờ chúng ta suy nghĩ lại một chút, khi bốn người chúng ta chạy tới sư
ký túc xá của thầy Thiện – cái phòng nhỏ không đên mười mét vuông đó,
chúng ta có thể thấy được, chỉ có một mình thầy Thiện sống ở nhà.”
“Sau đó, chúng ta nói dối thầy ấy Chung Lâm rơi xuống nước, thầy Thiện lập
tức chạy tới triền núi nhỏ. Chúng ta liền đuổi theo ở phía sau, tụi mày
có chú ý tới điều gì không, trong thời gian chuyện này xảy ra, có bị
người khác thấy không?”
Dư Huy suy nghĩ trong chốc lát, khẳng
định nói: “Chắc chắn là không có ai thấy, lúc ấy tao cố ý nhìn bốn phía. Hiện tại chính là buổi tối, đa số mọi người đều ở trong nhà.”
“Tốt, tiếp theo, thầy Thiện vô ý ngã vào trong nước -- mãi cho đến khi chúng
ta rời khỏi hồ nước kia. Tao cũng đã quan sát, không có bị người nào
thấy.”
Mai Đức ngừng lại, mặt khác ba người nhìn cậu.
“Tụi mày hiểu chưa? Chỉ cần bốn người chúng ta không nói, sẽ không ai biết thầy Thiện chết có quan hệ gì với chúng ta.”
“Nhưng mà, vừa rồi tao đã nói, thầy Thiện bị phát hiện mất tích, là chuyện sớm muộn.” Viên Tân nói.
“Mày suy nghĩ lại đi, có một chi tiết: thầy Thiện vì cứu người, trước khi
vào nước đã cởi quần áo -- nói như vậy, lúc có người phát hiện thầy
Thiện chết trong nước, có lẽ đã cho rằng thầy ấy chết đuối khi đến hồ
nước bơi lội, mà không nghĩ đến chuyện này có quan hệ đến chúng ta.” Mai Đức nói.
“Vậy chúng ta còn thiêu hủy quần áo thầy Thiện làm gì?
Đặt ở gần hồ nước để người khác phát hiện không phải là được sao?” Dư
Huy nhỏ giọng nói.
“Đứa ngốc! Chúng ta thiêu hủy quần áo là vì để cho người khác không phát hiện thầy Thiện chết đuối trong hồ trong thời gian ngắn! Chuyện này bị phát hiện càng muộn, càng có lợi với chúng
ta.” Mai Đức nói.
“...... Trước đây thầy Thiện lão sư đối xử tốt
với chúng ta như vậy, hiện tại chúng ta hại chết thầy ấy, lại còn làm
như vậy, thật sự là tớ cảm thấy......” Lý Viễn lại muốn khóc lên.
Mai Đức không đợi cậu nói xong, cầm lấy áo cậu ta, hung hăng nói: “Vậy cậu
cứ nói chuyện này ra đi, mấy người chúng ta cùng nhau ngồi tù!”
Lý Viễn bị dọa hoảng sợ, cậu ta không ngừng run rẩy.
Im lặng vài phút, Viên Tân nói: “Vậy cứ như Mai Đức nói mà làm, chúng ta
xử lý đống quần áo của thầy Thiện, sau đó bất kỳ người nào cũng không
được nhắc đến chuyện này!”
Ba người còn lại cũng liếc mắt nhìn nhau, lần lượt gật đầu.
“Ai có diêm?” Mai Đức lại hỏi một lần nữa.
Mấy người người sờ sờ túi quần, không có ai mang diêm trên người.
Mai Đức cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Lý
Viễn, vừa rồi cậu dể mảnh nhỏ của kính lúp kia ở đâu? Đưa nó cho tớ.”
Lý Viễn sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu rõ -- hiện tại là thời điểm
ánh sáng mãnh liệt nhất, có thể dùng kính lúp tụ quang, châm lửa lá cây
khô.
Năm phút đồng hồ sau, một đống lửa lớn cháy lên sâu trong
rừng cây. Vì không để lửa tràn ra ngoài, mấy người dọn dép sạch sẽ lá
khô xung quanh. Chỉ chốc lát sau, quần áo và giày sandal của thầy Thiên
hóa thành một đám tro.
Bốn người đào một cái hố rồi chôn đám tro
này vào, lại ôm một ít nhánh vây và lá khô rải lên. Bố trí xong hết, bọn hỏ thở một hơn nhẹ nhõm.
“Hiện tại, nhớ kỹ. Chúng ta coi như
không có chuyện gì phát sinh. Sau khi về nhà, nên làm gì thì làm, đừng
lộ ra sơ hở gì.” Mai Đức phân phó ba người còn lại. Bất tri bất giác,
cậu dã trở thành người lãnh đạo chuyện này.
Viên Tân, Dư Huy cùng Lý Viễn lần lượt gật đầu. Sau, từng người bọn họ về nhà.
Sau về đến nhà, Mai Đức giả vờ dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu cố ý nhìn thoáng qua bên trong phòng khách -- nếu cậu đoán không có
sai, thời điểm thầy Thiện chết là lúc 3 giờ 20 phút ngày 13 tháng 7.
Lúc ăn cơm chiều, cha mẹ không có phát hiện Mai Đức có điều gì khác thường, bọn họ vẫn trò chuyện vui vẻ trên bàn cơm.
Cơm chiều xong, Mai Đức trở lại phòng sớm. Nằm ở trên giường, rốt cuộc cậu
ra bắt đầu lạnh run – chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm nay thật đáng sợ.
Đều do tên Viên Tân đáng chết nghĩ ra “trò chơi thí nghiệm” kia! Thế mà
thầy Thiện lại mất mạng vì trò đùa nhàm chán này, thật sự là không đáng! Nhưng mà, bỗng nhiên Mai Đức nhớ tới, lúc ấy chỉ duy nhất mình ủng hộ
kế hoạch của Viên Tân -- hiện tại, thì có thể trách aiđược?
Nghĩ đến bình thường thầy Thiện rất tốt, nước mắt Mai Đức rơi xuống, cậu xoay người, muốn lấy khăn tay trên bàn.
Đột nhiên, cậu phát hiện ra không biết từ lúc nào xuất hiện một người bên
giường. Mai Đức ngẩng đầu lên nhìn, nào ngờ là thầy Thiện! Cậu ta mở to mắt nhìn!
Mai Đức sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, cậu quát to một tiếng, muốn chạy xuống giường. Sau đó, cậu ta mở to mắt, tỉnh.
Thì ra, sau khi vào phòng nằm ở trên giường, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Mai Đức thở hổn ha hổn hển -- vừa rồi chỉ là một ác mộng mà thôi.
Nhưng nà, chuyện xảy ra vào buổi chiều lại hoàn toàn là sự thật. Mai Đức thở
dài, cậu nghĩ, nếu toàn bộ đều là một giấc mộng, thật là tốt biết bao!
Cậu ngồi ngẩn người ở trên giường, qua vài phút, cảm thấy có chút khô
miệng, xuống giường tìm dép lê, chuẩn bị đi lấy nước uống.
Đột
nhiên, vẻ mặt Mai Đức chợt trở nên tái nhợt, lòng kinh hoàng đứng lên.
Cậu nghĩ đến một chuyện, một chuyện bị cậu xem nhẹ hoàn toàn!