Một luồng sét mạnh mẽ bổ vào tảng đá trên đỉnh núi màu đỏ, trong khoảng khắc, cả trời đất như biến sắc. Còn cách đỉnh núi hơn hai mươi trượng, Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi cảm thấy đầu tóc kêu xào xạc, dựng ngược cả lên.
-Ầm... Ù ù...
Tựa như trên đỉnh núi có một con yêu tinh tu luyện vạn năm sắp đắc đạo, lúc này đang độ thiên kiếp, lại một luồng sét đánh xuống, khiến Triển Ngưng Nhi run rẩy, mặt mày tái nhợt.
Rất nhiều cô gái lúc bình thường rất gan dạ và hoạt bát, lại sợ những điều ly kỳ khác lạ, thậm chí hoàn toàn vô hại đối với mình, chẳng hạn như sét đánh, cũng có một số cổ nằm trên giường, nghe tiếng sấm ngoài cửa, trùm chăn lên đầu mà run rẩy, cứ như mình là hồ ly chuyển thể, thiên lôi sắp tìm đánh chết vậy,
Triển Ngưng Nhi là một cô gái như vậy, nàng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ sét đánh, giờ phút này nghe tiếng sấm sét đáng sợ như muốn phá tan tất cả, nhớ tới những truyền thuyết về thần sấm sét lưu truyền trong tộc mình, lập tức nàng kinh hãi đến mức không dám động đậy.
Trời ơi! Đây là...Đây là cấm địa của Lôi thần...
Triển Ngưng Nhi kêu lên, luồng sấm sét thứ ba đánh xuống, lại là một nhát búa chí mạng của Thiên Lôi!
Hai đầu gối Ngưng Nhi mềm nhũn ra, không tự chủ được quỳ xuống, sợ hãi nói:
-Chúng ta lỡ xông vào cấm địa, chọc giận Lôi thần rồi!
-Chọc giận cái đầu của cô đó!
Mắt thấy có sự biến đổi bất ngờ, trên đầu đột nhiên có cảm giác tê rần, giác quan thứ sáu của Diệp Tiểu Thiên đã phát huy tác dụng thần kỳ đúng lúc, hắn vừa tức giận quát lên, vừa mạnh mẽ nhào tới, ôm lấy Ngưng Nhi lăn xuống sườn núi.
Ùng ùng...
Hai người vừa lăn đi, một tia sét đã đánh xuống ngay chỗ họ vừa đứng, tạo nên một luồng khí mạnh mẽ cuốn thân thể hai người tung lên như hai quả bóng, quay cuồng rơi xuống sườn núi.
-Ôi, đau chết tôi rồi!
Thân thể va liên tiếp vào núi đá, đau đớn không chịu nổi, Diệp Tiểu Thiên khó khăn bò dậy. Hắn thấy Triển Ngưng Nhi đã bỏ dậy, ngồi xổm trên mặt đất, miệng lẩm bẩm:
-Hi tổng đại tác bác lược, hi tổng đại tác bác lược.
Trong lúc hoảng sợ, không tự chủ được, Triển Ngưng Nhi nói bằng tiếng mẹ đẻ, “hi” là tiếng gọi tôn kính của người Miêu đối với Lôi thần, “đại tác” là sấm sét, “đại tác bác lược” là sét đánh. Lúc này trong đầu Triển Ngưng Nhi chỉ có một ý niệm, đó là hai người xâm nhập vào cấm địa, chọc giận Lôi thần, nên Lôi thần đánh xuống.
Triển Ngưng Nhi quay đầu lại nhìn về phía hắn, tuyệt vọng nói:
-Chúng ta chọc giận Lôi thần rồi.
Diệp Tiểu Thiên không nhịn được phất phất tay, nói:
Mắt của Lôi thần không được tinh lắm, đánh không chính xác đâu, cô đừng để ý tới ông ấy. Tuy nhiên chỗ này cũng hơi khác thường, đi loanh quanh mãi mà không ra được, trong khi rõ ràng thấy được mặt trời, nhận rõ được phương hướng. Chuyện này thật kỳ lạ.
Triển Ngưng Nhi có địa vị cao, lại có võ công, luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Diệp Tiểu Thiên, lúc này lại bị tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên hù dọa cho sợ đến mức mất hồn mất vía. Nàng thấy Diệp Tiểu Thiên bình tĩnh như thế, liền coi hắn là chỗ dựa đáng tin cậy, vội vàng nhích lại gần hắn thêm chút nữa, như thể làm như vậy sẽ an toàn hơn.
Triển Ngưng Nhi hỏi:
-Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Diệp Tiểu Thiên thở dài:
-Ban đầu ta định leo lên sườn núi, trên cao nhìn xuống dễ nhìn rõ đường hơn, ai ngờ Lôi thần ở trên cao lại đùa giỡn kiểu chết người như thế này, xem ra biện pháp này không thực hiện được rồi. Lúc chúng ta chạy tới đây, mặt trời ở hướng này, theo thời gian mà tính, hẳn là chúng ta chạy tới từ hướng tây, vậy bây giờ chúng ta lại đi về hướng tây, hẳn là tối đa chừng nửa canh giờ sẽ đi ra ngoài, dọc đường mình cố nhớ lại một chút địa hình, địa thế.
Triển Ngưng Nhị gật đầu lia lịa, hai người liền đi theo hướng Diệp Tiểu Thiên đã xác định.
Địa hình nơi này rất xấu, trên mặt đất đầy những tảng đá màu nâu sậm, màu đỏ thẫm, hơn nữa các tảng đá năm liên tiếp nhau với dáng vẻ của một dòng chảy, có lẽ trăm ngàn năm trước, nơi đây từng là núi lửa, những tảng đá này là do nham thạch nóng chảy tạo nên.
Trên núi Thạch Đầu cao thấp nhấp nhô, lại có những suối nước nóng với kích cỡ khác nhau, sương mù dày đặc bao phủ bên trên, không biết sâu cạn bao nhiêu. Ở nơi này có một số cây cối thưa thớt, trong số đó có nhiều loại cây có lá màu đỏ, ngay cả Ngưng Nhi cũng không nhận ra là loại cây gì.
Hai người đi theo hướng mình nghĩ là hướng tây, đi hơn nửa canh giờ liền dừng bước, đưa mắt nhìn nhau. Từ chồ này ngẩng lên nhìn, bọn họ thấy ngọn núi màu đất đỏ, so về góc nhìn thì giống hệt chỗ hai người lăn từ trên sườn núi xuống hồi nãy, thậm chí Diệp Tiểu Thiên còn nhớ được một khối đá lớn, cùi chỏ của hắn đã va phải một chỗ nhô ra trên khối đá này, đến bây giờ vẫn còn âm ỉ đau.
Diểu Tĩểu Thiên thở dài nói:
-Chúng ta lạc đường rồi.
Triển Ngưng Nhi lắc đầu, chán nản nói:
-Ta không nhớ được địa hình, địa hình chỗ này hình như cũng không khác biệt.
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày suy nghĩ một lúc, tìm kiếm trên mặt đất, rồi nhặt hai hòn đá, đặt một hòn trên khối nham thạch, nói với Triển Ngưng Nhi:
-Đi theo ta!
Hai người đi một đoạn, Diệp Tiểu Thiên lại đặt hòn đá thứ hai trên một khối đá. Triển Ngưng Nhi ngạc nhiên hỏi:
-Ngươi đang làm gì đó?
Diệp Tiểu Thiên đắc ý nói:
-Đặt hai tảng đá làm chuẩn, tạo thành một đường thẳng, chúng ta chiếu theo đường thẳng nối giữa hai tảng đá đi về phía trước, đi một đoạn, khi sắp không nhìn thấy tảng đá đầu tiên, mình sẽ đặt một tảng đá nữa, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ đi theo đường thẳng, chứ không còn đi vòng vèo như trước, vậy thì làm sao mà không rời khỏi chỗ này được chứ?
-Đúng rồi! Triển Ngưng Nhi vui vẻ nói:
-Không ngờ là chút thông minh của ngươi lại có tác dụng lớn như vậy!
Diệp Tiêu Thiên làm bộ khiêm nhường, mỉm cười nói:
-Cũng không có gì, ta thấy khi xây nhà, những người thợ dùng phương pháp này, chỉ là trên thực tế, giữa hai tảng đá của họ có một sợi dây, còn sợi dây của chúng ta thì vô hình thôi.
Hai người vừa đi vừa nói, trong lúc đó, phía sau một vách núi đá, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt của Bạch Tiểu Hiểu.
Sau khi theo hai người Diệp Tiểu Thiên xông vào cấm địa Lôi thần, Bạch Tiểu Hiểu bị lạc đường, cho đến lúc Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi đi vòng quanh ngọn núi này, nàng mới phát hiện ra hai người, liền lén lút đi theo.
Bạch Tiểu Hiểu là người Miêu, thuở nhỏ đã quen kính sợ Lôi thần, những thủ đoạn tàn ác của chủ nhân còn đáng sợ hơn cả cái chết, so sánh giữa hai điều, nàng thà xông vào cấm địa chọc giận Lôi thần, phải giết bằng được Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi, để hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó.
Nhưng chỗ này thật sự rất khác thường, rõ ràng thấy được núi xa, nhưng đi ra không được. Nàng nghĩ trước hết cứ lặng lề đi theo Diệp Tĩêu Thiên và Triêm Ngưng Nhi, tốt nhất là để hai người tìm được đường ra, rồi ra tay giết chết họ
Bạch Tiểu Hiểu cầm một thanh đao lấy từ tên thủ hạ áo đen, âm thầm theo phía sau bọn Diệp Tiểu Thiên như một bóng ma, bọn Diệp Tiểu Thiên tập trung lo tìm đường ra, không thể nào phát hiện.
***
Tên áo đen bị cụt bốn ngón tay chạy về phía thần điện, cách một cái hồ mênh mông, từ xa đã có thể nhìn thấy tòa kiến trúc trang nghiêm và thần thánh kia, tên áo đen sờ sờ ngọc bài trong ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
Nhiều huynh đệ đi ra ngoài, người chết, người bị thương, không ngờ là công lao to lớn này lại rơi vào gã. Mặc dù thổ ty lão gia rất tàn bạo, nhưng thưởng phạt phân minh, có công lao to lớn này, nhất định gã sẽ được trọng thưởng, tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý, chẳng phải tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống chém giết này? Dù bị chặt đứt bốn ngón tay thì ăn thua gì.
Tên áo đen hết sức phẩm khởi, vốn thân thể đã vô cùng mỏi mệt, nhưng nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sắp được hưởng, thì dường như cả người tràn đầy sức lực, chân cũng đột nhiên gia tăng tốc độ.
-Úy?
Đột nhiên tên áo đen cảm thấy cổ hơi ngứa, bất giác đưa tay gầi gầi, chạm phải một vật gì đó như lông trâu, gã kẹp giữa hai ngón tay đưa lên nhìn, thì ra một mũi tên thổi (1), con ngươi gã liền co lại, nhưng chưa kịp nhìn rõ là ai hạ thủ, chân vừa bước tới trước một bước, cả thân thể liền mềm nhũn. Trước mắt như có sương mù, gã chỉ kịp nhìn thấy mấy đôi giày cỏ, rồi lập tức chìm vào bóng tối vĩnh cửu.
Mười mấy người Sơn Miêu có thân thủ linh hoạt, hình dáng dũng mãnh, xuất hiện xung quanh người áo đen. Có người dùng Miêu ngữ hỏi nhỏ:
-Đây là tên chó săn của Dương ύηg Long, hắn chạy tới đây làm cái gì?
Một người khác ngồi xổm xuống, lục soát trên người tên áo đen, lấy ra một tấm ngọc bài. Mấy người Miêu đang tụ lại một chỗ. thầm thì nói chuyện, dường như có người nhận ra miếng ngọc bài này, lập tức kêu lên. Một lúc sau, có mấy người Miêu hộ vệ một người vội vã từ trong rừng đi ra.
Người này mặc trường bào màu đen, râu quai nón, khuôn mặt vuông vắn, mày rậm mắt to, trông rất uy nghi.
Có người đưa miếng ngọc bài kia cho y, vừa thấy ngọc bài, khóe mắt người nọ liền chớp chớp mấy cái, hiển nhiên là y nhận ra miếng ngọc bài này, bởi vì đây là một tín vật truyền thừa của Cổ thần Tôn giả.
Miếng ngọc bài này trông không có gì khác thường, ngoại trừ dùng làm tín vật của tôn giả, nhưng nó có một năng lực đặc biệt: nó không phải bằng vàng cũng không phải bằng sắt, không biết được chế tạo từ loại ngọc gì, cũng không biết là do trời sinh, hay là do các thế hệ tôn giả thêm vào cái gì, mà nó có thể chống lại được một loại Cổ đặc biệt, đó là Thiên Niên!
Thiên Niên là một loại Cổ độc vô cùng đặc biệt, chỉ có các tôn giả mới biết luyện chế ra, một khi thi triển ra, không ai có thể tiến vào phạm vi bày Cổ độc, trừ phi giữ tấm ngọc bài này thì mới có thể ra vào tự nhiên, nhưng sao miếng ngọc bài này lại ở trong tay tên áo đen này?
Người mặc trường bào đen nhìn về phía thần điện, đôi mày rậm khẽ cau lại:
-Ngọc bài này là từ tôn giả đưa ra, điều này chắc chắn không thể nghi ngờ, hiển nhiên là người của Dương Ung Long giết chết người mang tín vật của tôn giả, muốn đem miếng ngọc bài này cho Dương Ứng Long, nhưng mà tôn giả...muốn giao ngọc bài cho ai?
Nếu như lúc này Triển Ngưng Nhi có mặt ở đây, thấy người mặc trường bào đen, nhất định nàng sẽ thất kinh, bởi vì người này chính là Cách Mão Lão, người được tôn giả khen ngợi và tín nhiệm, xưa nay giữ quan hệ mật thiết giữa hai họ An, Triển. Theo mệnh lệnh của tôn giả, lẽ ra lúc này ông ta phải ở Lạp Khoa Trại, nhưng lại xuất hiện ở nơi này.
(1)Mũi tên thổi: một thứ vũ khí, gồm một cái ống rỗng, một đầu ống gắn mũi tên nhỏ, người sử dụng thổi vào đầu kia, mũi tên bay đi, cắm vào mục tiêu. Một số thổ dân hay dùng loại vũ khí này.