Kể từ sau ngày đó, Tôn giả vẫn hay mời Diệp Tiểu Thiên nói chuyện, không kiêng dè hẳn có khả năng báo tin cho Dương Ứng Long. Trong lúc nói chuyện, Tôn giả ngược lại thường xuyên thông qua Diệp Tiểu Thiên mà âm thầm nhắc nhở Dương Ứng Long, hy vọng y thấy khó mà lui, an phận một chút.
Dương Ứng Long cũng vậy, biết rõ Tôn giả có thể hiểu được thái độ của y thông qua Diệp Tiểu Thiên, cứ ở ngay trước mặt Diệp Tiểu Thiên mà biểu đạt tâm nguyện của mình một cách hết sức thẳng thắn, mượn miệng của Diệp Tiểu Thiên để biểu đạt quyết tẩm của mình với Tôn giả rằng không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ.
Mâu thuẫn giữa Tôn giả và Dương Ứng Long tuy hiểm ác nhưng thực ra chỉ là một kiểu mâu thuẫn nội bộ, dạng như là hoàng để sắp chết và cần phải truyền ngôi vị của ông ta, mà đám con cái đều đang sử dụng những thủ đoạn khác nhau của mình, hy vọng dành được sự tán thưởng của lão hoàng đế.
Phái này của Dương Ứng Long chính là giống như là một đại bảo hoàng tử có tư cách kế thừa, y nắm trong tay lực lượng rất lớn, vì vậy thông qua việc phơi bày thế lực của mình, muốn khiến cho lão hoàng đế đối mặt với hiện thực, vì sự vững chắc mãi mãi của giang sơn, đời đời truyền thừa mà lựa chọn y.
Kiểu quan hệ này từ góc độ nào đó mà nói tất nhiên là đối địch nhưng giữa hai bên lại có lợi ích chung. Đều hy vọng thể lực của giáo phái ngày càng hùng mạnh, điều này so với quan hệ địch-ta lại càng phức tạp hơn rất nhiều, không phải đơn giản là đấu một trận ta chết ngươi sống, nếu như một phái của Dương Ứng Long có thể hoàn toàn khốngchế cục diện, Tôn giả tất nhiên phải thay đổi chủ ý, trừ phi lão hy vọng giao cho đời sau một giang sơn chia năm xẻ bảy.
Diệp Tiểu Thiên giống như một con chuột kẹp trong ống thông gió, tuy nhiên bản thân hắn lại thấy như như mật ngọt, chạy qua chạy lại bên trong ống gió rất sung sướng, mỗi lần đến hẳn chỉ cần thông báo một chút cho hai bên rằng đối phương đã nói những gì là được. “Nội gián” này đã trở thành một “người đưa tin” công khai.
Lui tới nhiều lần rồi, Diệp Tiểu Thiên cùng vị lão Tôn giả này cũng trở nên quen thuộc, gần như sắp thành bạn vong niên rồi. Hôm nay lúc đang ở hoa viên trên nóc nhà hầu chuyện Tôn giả, Diệp Tiểu Thiên đã bạo gan hỏi về nguồn gốc của Cổ thần giáo. Giáo phái này lập giáo đã hơn nghìn năm, lại có quan hệ rất lớn với Quỹ Tây dương, việc này khiến cho Diệp Tiểu Thiên luôn rất hiếu kỳ.
Tôn giả cười “ha ha”, nói:
-Ta còn cho rằng ngươi không quan tâm đến chuyện này chứ.
Tôn giả trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
-Đây là bí mật của bôn giáo, chỉ có Tôn giả mới biết được.
Diệp Tiểu Thiên cũng hiểu biết những bí mật không nên biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, việc của Cổ thần giáo không có chút quan hệ nào với hắn, vì lòng hiếu kỳ mà nộp mạng thì thật không đáng rồi. Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng ngăn lại nói:
-Nếu là bí mật của quý giáo, vậy thì ta không nghe nữa.
Tôn giả mỉm cười nói:
-Không sao, dù sao cũng là sự việc của một nghìn năm trăm năm trước rồi. hơn nữa, với thân phận của ngươi, dù ngươi có nói ra thì sẽ có ai tin đây? Nếu không may còn mang đến cho ngươi họa sát thân, ngươi là một tên khôn ngoan, ta tin ngươi biết nghe trong lòng, giấu kín trong dạ.
Diệp Tiểu Thiên nghe xong chỉ có thể cười khổ. Tôn giả lại trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
-Người Miêu nuôi Cổ từ xưa, nhưng trước đây chưa có Cổ thần giáo cũng không có thuyết pháp của Cổ thần giáo.
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Tất cả các vị thần đương nhiên đều được hậu nhân từng chút từng chút một tạo thành. Cũng giống như Lão Đam, Quan Nhị Gia, thần Chung Quỳ...đó chẳng phải đều là người sống sờ sờ mà bị người ta nịnh thành thần?
Tôn giả nói: Một nghìn năm trăm năm trước, dựa theo thời gian của người Hán các ngươi, đó là thời Hán Vũ đế thì phải. Lúc đó Tây phương có một đế quốc cường đại gọi là Đại Tần, người thống trị cao nhất của bọn họ gọi là Chấp Chính Quan, người kế nhiệm thứ nhất tên Khắc Lạp Tô, hắn dẫn đầu đại quân xâm lược một để quốc An Tức khổng lồ khác.
Lại đã bị quân đội An Tức bao vây, toàn quân bị diệt, bản thân hắn cũng mất mạng trong trận này.
Nhưng quân đoàn thứ nhất của hắn cũng chính là do con trai trưởng Phổ Bổ Lợi Ô Tư dẫn đầu phá vòng vây, chạy đến thành Chất Chi của Liêu Đông, bọn chúng vốn định đặt chân ở đó, nhưng cũng không nghĩ phương Đông cũng có một đất nước lớn mạnh, chính là Đại Hán quốc của thời đó.
Đại Hán quốc lúc bấy giờ có một người tên danh tướng đang đảm nhiệm phó Giáo ủy ở thành Tây, người này tên là Trần Thang, ông ta dẫn đầu đại quân thảo phạt tàn binh này của Đại Tần, đánh tan trận quy giáp liên hoàn thuẫn của Phổ Bổ Lợi Ô Tư, khiến cho toàn bộ đội đội quân này trở thành tù binh. Nhưng Phổ Bổ Lợi Ô Tư dưới sự che chở của đám thiếp thân thị vệ lại một lần nữa đã đào thoát.
Phổ Bổ Lợi Ô Tư giả làm thương nhân, một mạch trốn chạy tới nơi này, đến địa phương của người Miêu. Hắn ở nơi này gặp được Cổ thuật thần kỳ, hơn nữa bái làm đệ tử của một vị Đại Tou Sư tinh thông Cổ thuật. Ba mươi sáu năm sau, hắn sáng lập Cổ thần giáo, trở thành Thị giả Cổ thần đời thứ nhất.
Diệp Tiểu Thiên bỗng tỉnh ngộ, chả trách hắn phát hiện ở đây có rất nhiều chỗ tương tự như giáo phái Tây Dương, hỏa ra là có một người phương Tây từ hơn một ngàn năm trước đã đến Trung thổ, học tập Cổ thần tinh thông của Sơn Miêu nơi này, cũng lấy Cổ thuật làm nền tảng để sáng lập nên Cổ thần giáo, thần điện do một tay ông ta thiết kế và kiến tạo đương nhiên sẽ mang phong cách phương Tây.
Tôn giả nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Tô giả đời thứ nhất là người phương Tây, tựa như Phật tổ của Phật gia, nhưng cả đời ông phần lớn đều trải qua ở nơi này, đến lúc tuổi già đã hoàn toàn xem bản thân mình thành một người Miêu. Cổ thần giáo mà một tay ông ấy sáng lập nên cũng truyền vào trong tay của người Miêu, đến ta đã là Tôn giả đời thứ bốn mươi bảy rồi...
Tôn giả nói:
- Ta là người Miêu, là người từ nhỏ lớn lên ở thần điện, ta hy vọng Cổ thần giáo có thể được lưu truyền mãi mãi, che chở người Miêu chúng ta đời đời kiếp kiếp. Nhưng vị trí Tôn giả này, ta thực sự không muốn làm. Tại sao Dương Ứng Long. Cách Cách Ốc, còn có rất nhiều người nữa lại mưu cầu danh lợi chức vị này đến vậy chứ?
Tôn giả nheo mắt lại, nếp nhăn trên gương mặt già nua bởi vậy mà càng thêm rõ ràng. Lão nhìn về phía trước, người làm vườn tên A Bảo kia đang bận rộn trong vườn hoa phía trước, chăm sóc một vùng cây hoa rộng lớn có thể tản ra mùi thơm ngào ngạt.
Tôn giả hất cằm sang phía A Bảo, nói với Diệp Tiểu Thiên:
-Ngươi xem hắn có phải rất tốt sao? Không tranh quyền thế, tự tạo niềm vui. Điều mà ta lưu luyến nhất chính là năm đó lúc mà ta là người làm trong thần điện, Tôn giả mở một nụ cười với ta, một cô nương xinh đẹp nói một cảu với ta, lúc bữa trưa có thịt để ӑп, ta liền rất vui vẻ. Ta của hiện tại lại không hề vui vẻ...
Diệp Tiểu Thiên theo ánh mắt của ông ta nhìn sang hướng A Bảo. A Bảo vận quần áo vải thô, đang vất vả chăm sóc hoa cỏ, trên trán của y lâm tâm mồ hôi, trên mặt nổi lên sắc hồng khỏe mạnh, nhưng cuộc sống điều viên như vậy thực sự hạnh phúc sao?
Tôn giả trải qua thế sự có lẽ đã muốn quay lại cái giản đơn, nhưng mà làm một người trẻ tuổi, Diệp Tiểu Thiên không dám gật đầu đồng ý với chí hướng của Tôn giả. Hắn đã từng cam tâm làm một con tiểu gia tước nhỏ bé, đó là vì hắn không cơ cơ hội đi về nơi cao hơn, cơ hội và nguy hiểm thực quá cân xứng.
Nếu như sự chắc chắn của thành công chỉ cần hơi cố gắng theo một chút, hắn sẽ không động lòng? Hắn sẽ tình nguyện không tranh giành, mà an phận với cuộc sống điền viên không ưu lo? Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa người trẻ và người già.
Diệp Tiểu Thiên ngầm thở dài, an ủi Tôn giả, nói:
-Ngồi ở vị trí cao có lẽ có rất nhiều phiền não, nhưng dù sao cũng hưởng thụ được rất nhiều thứ hay mà rất nhiều người không có được. Khi còn nhỏ cha mẹ dẫn ta đi nhà người quen ở ngoại ô Bắc Kinh, ta rất thích сиóc sống của bọn họ, nhưng chỉ giới hạn khi làm khách mới thích, thực sự để ta bán mặt cho đất bản lưng cho trời, ta tuyệt đối không tình пguyện.
Tôn giả mỉm cười như trước, không nói gì, Diệp Tiểu Thiên lại nói:
-Có lẽ là bởi vì vần bổi còn rất trẻ, không được du ngoạn thiên hạ như ngài, đi qua sự cảm ngộ của thể sự, cho nên suy nghỉ có chút ấu trĩ...
Tôn giả mỉm cười, vẫn như cũ không nói chuyện, Diệp Tiểu Thiên có chút kỳ quái, hắn nhìn chăm chăm Tôn giả, đưa tay ra thăm dò, đụng nhẹ lão một chút. Tôn giả mỉm cười nghiêng về một bên, ngã xuống ghế dài.
Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc há to miệng, qua hồi lâu mới bùng tinh. Trong hoa viên Thần điện lập tức truyền ra một tiếng hô to đầy hoảng sợ:
-Người đầu nhanh lên.
A Bảo xông qua, nhìn thấy tình trạng Tôn giả như vậy, y cũng không dám lộn xộn, chân tay luống cuống một hồi, nói với Diệp Tiểu Thiên: -Ngươi chăm sóc Tôn giả, ta đi tìm người tới giúp.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu đồng ý, A Bảo bèn vội vàng chạy đi. Diệp Tiểu Thiên thử hô hấp của Tôn giả, cảm giác hơi thở tuy yếu ớt nhưng vẫn còn khí, hơi yên tâm một chút. Hắn đang định rút tay lại, Tôn giả đột nhiên mở mắt, nắm chặt lấy cổ tay hắn, dọa Diệp Tiểu Thiên hoảng sợ.
Tôn giả thở in nói:
-Đại hạn đã đến, đại hạn đã đến, ha ha, thật không ngờ đại hạn của ta lại ứng vào hôm nay. Tã vốn cho rằng ít nhất vẫn còn có thể chống đỡ một tháng. Người tính không bằng trời tính à.
Diệp Tĩểu Thiên cả kinh nói:
-Tôn giả, ý của người... Y của người là...
Tôn giả thản nhiên nói:
- Việc này có gì khó mở miệng sao? Không sai, ta sắp chết rôi.
Diệp Tiểu Thiên nhất thời không biết nên an ủi lão như thế nào mới tốt. Tôn giả bỗng biến sắc, nói:
-Tã chỉ dự cảm được đại hạn sẽ đến nhưng không biết lại là hôm nay. Cách Mão Lão vẫn còn ở Lạp Khoa Trại không kịp quay về, ngươi...Ngươi giúp ta một chuyện.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói:
-Tôn giả xin cứ nói.
Tôn giả run rẩy lấy từ trong ngực ra một tấm ngọc bài Ngọc bài đó cũng chẳng phải là ngọc thạch quý hiếm gì nhưng đã rất xa xưa rồi, thường xuyên sờ mó, ngọc thạch màu vàng trở nên trơn bóng như được bôi trơn bằng mỡ.
-Ngươi đem... miếng ngọc bảo này giao cho Triển Ngưng Nhi, bảo nó cầm ngọc bài đi Lạp Khoa Trại, triệu Cách Mão Lão về. Mão, chỉ cần nhìn thấy miếng ngọc bài này thì sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tĩểu Thiên thầm nghĩ: “Lão gia hỏa này hư hư thật thật là trò quỷ cả nửa ngày trời, bây giờ rốt cuộc cũng nói thật, người thừa kế mà ông ta chọn có lẽ chính là Cách Mão Lão, trong thời khắc sinh tử lại đuổi Cách Mão Lão rời khỏi Thần Điện, có lẽ là vì bảo vệ y để tránh bị đám người Dương Ứng Long nhắm vào”.
Diệp Tiểu Thiên nhận ngọc bài, hỏi:
-Tôn giả tại sao không phải người của Thần điện đi?
Tôn giả nói: -Ta xảy ra chuyện không giấu giếm người khác được. Ta ở còn có thể ép được bọn chúng, chỉ cần ta xảy ra chuyện một cái, bọn chúng sẽ bắt đầu làm loạn, lúc đó bất kỳ người của thần điện nào muốn rời khỏi đều sẽ gây nên sự chú ý của những kẻ rắp tâm, chỉ có... để Triển Ngưng Nhi giúp rồi. Triển gia và An gia sau lưng nàng vẫn luôn giao hảo với Cách Mão Lão, việc này nàng ta sẽ đồng ý giúp đỡ.
Diéр Tiểu Thiên kinh ngạc mở to hai mắt, Tôn giả mỉm cười, nói: -Ta biết, ngươi và Dương Ứng Long chỉ là giả vờ ngoài mặt, nếu bàn về quan hệ, ngươi sẽ hướng vẻ An gia hơn.
Diệp Tiểu Thiên tằng hắng một tiếng, nói: -Ta và An gia một chút quan hệ cũng không có, ta chỉ là có chút hảo cảm đối với Triển Ngưng Nhi cô nương, việc của người Miêu các ông ta không muôn xem vào.
Tôn giả nói: -Nhưng màn nước đục này ngươi đã bước qua rồi.
Diệp Tĩểu Thiên cắn răng nói:
-Được! Ta thay ngài giao ngọc bài này cho nàng. Nhưng ngài...
-Sau khi ngươi đi, ta sẽ lập tức khởi động Cô thân đại trận phong bế Thân Điện, đợi Cách Mão Lão quay về, ngươi đi nhanh đi, ta sẽ. Ta sẽ sử dụng bí pháp treo tính mạng đợi nó trở về, đi mau đi!