Hoa Tri huyện an ủi Diệp Tiểu Thiên một hồi mới trấn an được hắn, đợi Diệp Tiểu Thiên trở lại chỗ của mình tắm rửa thay quần áo, Hoa Tình Phong liền đi tìm Mạnh Huyện thừa cùng Vương Chủ bộ thương lượng.
Mạnh Huyện thừa cùng Vương Chủ bộ đang thảo luận kế hoạch trong nhà bếp, biết nữ ma đầu kia đã rời đi, liền chủ động đi ra. Vừa khéo gặp Hoa Tình Phong ở sân nhị đường, ba người vào nhị đường thương nghị.
Mạnh Huyện thừa cùng Vương Chủ bộ cũng cảm thấy Diệp Tiểu Thiên huyênh hoang đủ rồi, tiếp theo chỉ cần hắn lặng lẽ sống qua một tháng này, sau đó lặng lẽ chết đi là được, cũng không muốn hắn mang lại nhiều chuyện nữa... Việc đến nước này, liền đồng ý với đề nghị của Hoa Tình Phong.
Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Tiểu Thiên rửa mặt xong liền đi ra cửa viện, đang muốn đi đến phố phía trước ăn điểm tâm, thì thấy Tô Tuần Thiên cùng Lý Vân Thông đứng đợi ở hai bên cửa viện.
Nghe nói hôm qua tới giờ Tô Tuần Thiên vẫn còn chưa tỉnh rượu, thậm chí, tới giờ phút này vẫn còn mơ mơ màng màng. Diệp Tiểu Thiên không nhịn được liền chế nhạo gã vài câu. Tô Tuần Thiên lại không tức giận, cười hì hì bồi tội. Đúng là yêu ai yêu cả tông ti họ hàng mà.
Từ khi Lý Vân Thông bị Diệp Tiểu Thiên đánh một trận, thì không dám lắm mồm trước mặt hắn nữa, tập trung tinh thần chờ Diệp Tiểu Thiên “không thể thích nghi mà chết”. Cho nên cũng cố gắng chịu đựng hắn. Diệp Tiểu Thiên cũng lười để ý đến y, trêu ghẹo Tô Tuần Thiên vài câu, đang muốn đi đến phố phía trước, chợt phát hiện phố đối diện có một người đang ngồi.
Người nọ đang hết nhìn đông lại nhìn tây, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, nhất thời vui mừng đứng lên, chạy về phía Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca, đại ca, huynh có khỏe không?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Rất khỏe, còn chưa bị bà điên kia đánh chết. Ngươi vừa trở về?
Đại Hanh khẽ giật mình hỏi:
- Đệ từ đâu trở về?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Hoàng Đại Tiên lĩnh.
Đại Hanh cười khan nói:
- Đại ca, huynh đừng nói đùa, cho dù đệ bò còn chậm hơn rùa, nhưng nửa đêm cũng phải đến được huyện thành chứ?
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Đại Hanh hân hoan nói:
- A! Hóa ra đại ca ở chỗ này. Đệ chỉ biết huynh ở nhà quan, với chức quan của huynh chắc phòng ở cũng không tệ nhỉ, nhưng không biết cụ thể là viện nào. Nhất thời sáng sớm lại không tìm được người để hỏi, đành phải chờ ở đầu đường.
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Người chờ ta làm gì?
Lúc này Diệp Tiểu Thiên phát hiện Đại Hanh còn mang theo bọc sách, không khỏi ngạc nhiên:
- Cha ngươi đổi ý rồi hả? Lại bắt ngươi đi học?
Đại Hanh chỉnh túi sách ngay ngắn, nói:
- Không phải, đệ đeo quen rồi.
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Tô Tuần Thiên:
-...
Lý Vân Thông:
-...
Đại Hanh không thấy thần khí cổ quái của ba người, đầy phấn khởi mà nói:
- Đại ca, huynh đi đâu vậy?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta... đi ăn điểm tâm. Mới sáng sớm, ngươi chạy tới đây làm gì?
Đại Hanh nghe hắn hỏi, nhất thời sụy sụp cúi mặt, than thở:
- Đại ca, đệ đang rất phiền não.
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Ngươi phiền não cái gì? Động lòng xuân?
Đại Hanh nói:
- Xuân tâm đệ thường động, chẳng có gì lạ. Phiền não của đệ chủ yếu là..., trước đây lúc đi học đệ chỉ ngủ một giấc đến khi tan học, một ngày trôi qua rất nhanh, bây giờ đệ không biết bản thân nên làm gì, rảnh rỗi đến nỗi ngứa ngáy cả người.
Diệp Tiểu Thiên, Tô Tuần Thiên cùng Lý Vân Thông nhìn nhau, có chút không hiểu tư duy hiếm thấy của Đại Hanh. Tô Tuần Thiên nhịn không được hỏi:
- Bây giờ ngươi không đi học rồi, không phải có thể ngủ ngon mỗi ngày sao?
Vẻ mặt Đại Hanh đau khổ:
- Đúng vậy, vấn đề là ta không đi học thì không mệt rã rời, không mệt rã rời thì làm sao ngủ được?
Tô Tuần Thiên:
-...
Lý Vân Thông:
-...
Diệp Tiểu Thiên thân thiết nói:
- Đại Hanh...
- Hả?
- Ta mà là cha đệ, ta nguyện bóp chết đệ, bằng không thì ta sẽ bị đệ làm cho tức chết.
Đại Hanh nói:
- Đại ca, huynh đừng nói đùa, đệ rất nghiêm túc đấy.
- Đệ nghiêm túc?
Da mặt Diệp Tiểu Thiên, Tô Tuần Thiên cùng Lý Vân Thông co quắp kịch liệt. Tô Tuần Thiên vô hạn kính ngưỡng nói với Đại Hanh:
- Tỷ phu của ta thường mắng ta là thiếu gia ăn chơi bất tài, nhưng so với ngươi, thực sự cách nhau một trời một vực a.
Đại Hanh chắp tay nói với Tô Tuần Thiên:
- Quá khen, quá khen. Nghe khẩu khí, chắc ngày thường ngài rảnh rỗi đến nhàm chán, tuyển mèo đấu chó, bà ngoại không thương, cậu không yêu, có thời gian, ta sẽ xin ngài chỉ giáo một chút.
Tô Tuần Thiên:
-...
Đại Hanh nói xong lại nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Sáng sớm đệ đã tỉnh lại, cố gắng muốn ngủ tiếp, nhưng không ngủ được, đã không ngủ được, càng nghĩ, cũng không có chỗ hay để đi, đệ liền tìm đến huynh.
Diệp Tiểu Thiên vừa đi vừa không bình tĩnh được phải gắt:
- Đệ tìm ta làm gì? Ta không có thời gian chơi với đệ, ta có chuyện phải làm.
Đại Hanh vác túi sách, lắc mông đi theo hắn, miệng nói:
- Không sao, đệ cùng làm việc với huynh, huynh xem mấy tiểu sai dịch kia đều nhàn rỗi. Huynh tốt xấu gì cũng là một Điển sử, chức lớn hơn họ nhiều, sao lại có thể chỉ có hai người tùy tùng này?
Tô Tuần Thiên nghe xong thấy trong lòng khó chịu, ho một tiếng rồi nói:
- Đại Hanh thiếu gia, kỳ thật ta là Ban đầu, hắn là Điển sử.
Đại Hanh bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Há, hóa ra là tùy tùng cao cấp, thất kính thất kính.
Tô Tuần Thiên:
-...
Lý Vân Thông:
-...
Diệp Tiểu Thiên đi vào tiệm tạp hóa, sở sờ túi, hôm qua để trấn an hắn, Hoa Tình Phong cho hắn ba lượng bạc, nói là bổng lộc của hắn, Diệp Tiểu Thiên khó được dịp phung phí, liền nói:
- Ba phần... bốn phần..., Đại Hanh, đệ ăn sáng chưa?
Đại Hanh cười ngây ngô:
- Mọi người cứ ăn đi, đệ sáng sớm đã ăn rồi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ồ! Ba phần ăn sáng. Ngồi đi, hôm nay ta mời.
Đại Hanh đặt mông ngồi ở trên ghế, nói:
- Hóa ra đại ca mời à? Vậy thì đệ không thể không nể mặt, đệ tùy tiện ăn một chút vậy.
Diệp Tiểu Thiên:
-..., Được! Thêm một phần ăn sáng. Đại Hanh, đệ đã ăn rồi, vào trong thành dạo chơi một chút đi, một ngày sẽ trôi qua rất nhanh.
Đại Hanh nói:
- Đại ca chuẩn bị đi đâu vậy? Chưởng quỹ, thêm một phần ăn sáng.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Huyện thái gia kêu ta đến nông thôn đốc thúc thu hoạch vụ thu lương thực, chẳng qua Huyện thừa là cấp trên của ta, ta còn phải đợi lệnh của y. Trước đó, ta định vào thành dò xét một chút.
Mặt mày Đại Hanh hớn hở nói:
- Vậy thì không hay, chúng ta cùng đi mới được. Chưởng quỹ, lại thêm một phần ăn sáng...
Diệp Tiểu Thiên bất lực rồi. Đại Hanh thằng này thật sự dính vào hắn, lúc trước cũng không biết gã lại có tính tình như vậy. Lần này thật sự là bột mì dính tay ướt rồi, ném cũng không ném được.
- A! Ngươi không nói đến ta cũng sẽ quên, chắc bà điên đó đi đến ngõ Thu Liễu rồi. Ha ha, Từ Bá Di bây giờ ra sao rồi nhỉ?
Đại Hanh mở to miệng, đang muốn nhét bánh vào, nghe xong lời này vội hỏi:
- Ồ! Sáng sớm hôm nay lúc đệ tìm đại ca đi qua huyện học, đụng phải mấy người bạn học, đúng lúc bọn họ nói đến Từ Bá Di, hình như hắn bị người ta đánh, đánh đến rất là thảm... rất thảm, thảm đến nỗi hôm nay không thể đến trường, mọi người nghe xong cũng rất vui vẻ.
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Tô Tuần Thiên cùng Lý Vân Thông dần dần thích ứng được với tư duy so sánh sứt sẹo của vị thiếu gia này. Tô Tuần Thiên ho một tiếng, nói:
- Vị Triển cô nương kia đến Từ gia, đánh cho tiểu tử kia một trận, đánh đến rất là thảm, sau đó còn định phế hắn đi, may mắn có nương tử ra mặt, quỳ gối trước mặt Triển cô nương, ôm lấy chân nàng đau khổ cầu xin cho chồng, Triển cô nương mới tức giận rời đi.
Diệp Tiểu Thiên nghe xong có chút tức giận, nói:
- Loại người bại hoại muốn leo lên quyền quý vứt bỏ cả vợ hiền, vị nương tử kia sao còn che chở cho gã chứ.
Tô Tuần Thiên thở dài:
- Nàng là một người phụ nữ có chuẩn mực đạo đức, cho dù chồng không phải thế nào, cũng có thể làm gì? Chẳng lẽ mặc cho người ta đánh chồng mình đến tàn phế sao?
Diệp Tiểu Thiên ngẫm lại cũng đúng, không khỏi thổn thức. Lý Vân Thông tuy là người cay nghiệt, nhưng vì nếm qua một lần thiệt thòi nên tất nhiên không dám tùy tiện thêm lời, chỉ có thể im lặng. Chỉ có Đại Hanh kia, thỉnh thoảng thêm một hồi âm thanh “khò khè khò khè”, nghe cảm thấy như đang ở nông trại.
Lúc tính tiền, Diệp Tiểu Thiên trả tiền cho 11 suất ăn, tuy không tính là đắt, nhưng vẫn có chút đau lòng. Hắn nghèo mà, 50 lượng Đại Hanh đáp ứng vẫn chưa đưa cho hắn a. Ra khỏi tiệm tạp hóa, Tô Tuần Thiên ân cần hỏi thăm:
- Điển sử đại nhân, ngài xem bây giờ chúng ta đi đâu?
Diệp Tiểu Thiên sờ túi tiền, chợt nhớ cần phải mua một ít đồ cho Thủy Vũ. Phụ nữ thích đồ trang điểm, tuy với sự thưởng thức của Diệp Tiểu Thiên, những thứ kia không thể ăn không thể mặc, một cây trâm mạ bạc thật sự kém xa ba cân xương sườn, nhưng phụ nữ không phải không thích những thứ không thiết thực đó sao? Dù sao khuyết điểm của phụ nữ không phải chỉ có một chừng này, bản thân là đàn ông, phải bao dung nhiều một chút...
Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Thiên liền nói:
- Đi, đi dạo chơi đường cái Thập Tự.
Cơ hồ trong huyện thành mỗi con đường đều có giao lộ ngã tư, nhưng có thể được gọi là đường cái Thập Tự, phải là con đường phồn hoa náo nhiệt nhất. Nơi Diệp Tiểu Thiên muốn đến chính là con đường lớn đã từng tận mắt chứng kiến cuộc đại chiến của dân chúng huyện Hồ.
Đại Hanh theo chân họ, cuối cùng không phải buồn chán nữa rồi.
Bốn người cùng đi một đường, đi về phía trước không xa, liền quẹo vào đường cái Thập Tự đầy tiếng cười. Có ba bóng người lặng yên lén lén lút lút theo đuôi. Diệp Tiểu Thiên chuyên chú tìm kiếm đồ trang sức hoàn toàn không để ý đến.
Triển Ngưng Nhi cải trang thành nam nhân, thận trọng dè dặt đi phía sau Diệp Tiểu Thiên. Bên cạnh nàng là hai người đàn ông với vẻ mặt bất đắc dĩ. Hai người này chính là cận vệ Cửu Cao và Cửu Đương bên người Triển Ngưng Nhi. Bọn họ cũng thay đổi trang phục Hán, tránh bị Diệp Tiểu Thiên phát hiện.
Cửu Đương thực sự không nhịn nổi, nhỏ giọng thầm thì:
- Đại tiểu thư, như vậy được không?
Triển Ngưng Nhi nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Thiên, cũng không quay đầu lại nói:
- Sao lại không được?
Cửu Đương nói:
- Đại tiểu thư, người không luyện qua kỹ xảo thổi tên, đó là trò biểu diễn chỉ có Miêu Tài ở núi sâu mới biết a.
Triển Ngưng Nhi cười ranh mãnh:
- Ai nói ta không biết? Các ngươi đương nhiên không biết, ta đã học qua rồi đấy. Năm đó chín tuổi ta lên núi bái kiến tôn giả, thấy người bên cạnh lão nhân gia dùng qua, ta thực sự rất thích, còn cố ý học hỏi, học cách dùng từ bọn họ, lần này may mắn có biểu ca nhắc nhở, nếu không ta cũng quên rồi.
Cửu Cao nói:
- Đại tiểu thư, nhiều người như vậy, dễ lỡ tay làm thương người khác...
Triển Ngưng Nhi nói:
- Sợ cái gì, ta đây không phải đòi lấy mạng, chỉ là trúng mũi tên này sẽ khiến người ta phát điên một ngày thôi. Các ngươi nghĩ lại xem, hắn là quan đúng không? Nếu ngồi ở công đường, đi trên đường cái, luôn cười như một tên điên, hừ hừ! Hắn làm ta mất mặt, ta phải làm cho hắn mất mặt đến chết! Nhanh lên, đừng để mất dấu!
Triển Ngưng Nhi lặng lẽ lấy một ống hơi từ trong ngực ra, đem một mũi tên nhỏ dài giống lông cẩn thận nhét vào, nhanh chóng tới gần Diệp Tiểu Thiên...