La Tiểu Diệp và Diệp Tiểu Thiên một người cưỡi ngựa một người cưỡi lừa vừa đi vừa nói, một đường xông thẳng vào cửa lớn huyện thành, giống như Don Quijote cùng Sancho vung thương phóng tới quạt xay gió.
Qua chừng nửa canh giờ, tú tài hai phái tham gia quyết đấu lục tục cầm thương đao côn bổng xông vào thành, dọa cho quan thủ thành kinh hồn táng đảm, còn tưởng rằng đám người miền núi lại tạo phản.
Sau đó dân chúng xem náo nhiệt cũng lục tục vào thành, một màn quỷ dị liên quan tới Diệp Tiểu Thiên và Đại tiểu thư Triển thị Thủy Tây cũng thông qua những cái miệng rộng này truyền ra toàn bộ Hồ huyện, trong lúc nhất thời dân chúng dìu già dắt trẻ, vô cùng vui vẻ đi thẳng tới Huyện nha xem kịch.
Quan thủ thành mắt thấy từng đám người không giống người lương thiện xông vào thành, cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì, vừa mới thở ra nhẹ nhàng, liền thấy xa xa lại có ba người chạy nhanh tới, ở giữa là một Miêu nữ còn trẻ tuổi, hình thức rất xinh đẹp, trên đầu trên cổ thậm chí trên người đều có ngân sức tăng thêm vẻ đẹp, duy chỉ hạ thân mặc một cái váy ngắn màu xanh đen chỉ có phu nhân cao tuổi mới mặc, khó tránh khỏi hơi lộn xộn.
Quan thủ thành này thấy vẻ mặt Miêu nữ kia bất thiện, hai đại hán Miêu gia đi theo sau càng thêm hung ác, vội vàng bỏ qua, tùy ý họ vào thành.
Thiếu nữ người Miêu này đương nhiên chính là Triển Ngưng Nhi rồi.
Váy ngắn kia là nàng cướp được từ chỗ lão phu nhân trên con lừa bị cướp. Lão phu nhân kia thực sự là nông phụ giảo hoạt, phát hiện chất liệu chiếc quần kia rất tốt, như thế nào cũng đáng mấy lạng bạc, cho nên bắt đầu ước lượng.
Chờ sau khi Triển Ngưng Nhi xuống núi, chứng kiến lão phu nhân kia, đề xuất muốn mua váy của bà ta, lão phu nhân thế nào còn không rõ lai lịch chiếc quần đỏ vừa rồi? Bà thu số tiền lớn, lại cởi váy mình tại chỗ.
Triển Ngưng Nhi vừa đi, chắc hắn lão phu nhân kia tạm thời mặc tạm chiếc váy đỏ, chẳng qua lão phu nhân mặc một cái váy tươi đẹp, để cháu trai của bà nâng đỡ đi trên đường núi, phong cảnh kia quả nhiên...
Lúc này, giữa sườn núi Hoàng Đại Tiên lĩnh, La Đại Hanh thảnh thơi chậm bước chân, thỉnh thoảng lại móc ra một chiếc bánh ngọt hoa quế từ trong túi xách, không hề phát giác còn có hai bóng người màu xanh lén lút đi theo gã.
La Đại Hanh lần đầu dừng lại nghỉ ngơi trên đường núi, chân giẫm đá xanh, đưa mắt nhìn về nơi xa, thấy dưới núi rất xa có mấy bà bà, công công lưng cõng em bé đang tập tễnh đi về phía huyện thành, La Đại Hành không khỏi u oán nói:
- Ngươi không muốn bị người truy đuổi lại bị người khác truy đuổi, ta muốn người khác truy đuổi cũng không được, ài, thực sự nên giảm cân.
Đại Hanh dứt lời, há miệng lại nuốt một miếng bánh ngọt vào miệng, lấy ra túi nước dùng sức uống mấy ngụm, liền đặt mông ngồi xuống, lẩm bẩm nói. Hai người áo xanh ngầm theo đuôi liếc nhau, không biết nên khóc hay cười.
Người áo xanh hơi thấp liếc mắt thầm nghĩ: "Nghĩ tới những lời vừa rồi là Nhị đệ cố ý trấn an ta, cái tên khốn kiếp này đâu thể nào là kẻ đại trí giả ngu?"
***
Diệp Tiểu Thiên và La Tiểu Diệp chạy tới cửa Huyện nha, một người xuống ngựa, một người xuống lừa. Nha dịch thủ vệ vừa thấy Tuần Kiểm đại nhân và Điển Sử đại nhân tới rồi, vội vàng chạy tới nhận dây cương, kỳ quái nhìn cách ăn mặc của Diệp Tiểu Thiên. Dù sao đường đường Điển Sử, cởi trần còn khiêng rễ cây, vô cùng hiếm thấy.
Diệp Tiểu Thiên và La Tiểu Diệp tiến vào Huyện nha, vừa mới bước qua cửa, liền thấy Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ dắt tay nhau tới, trông thấy cảnh tượng của Diệp Tiểu Thiên như vậy, Mạnh Huyện Thừa sợ hãi nói:
- Ngải Điển Sử! Ngươi... ngươi đây là muốn nhận đòn chịu tội với ai thế?
Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi:
- Sao ta lại phải nhận tội? Ta... ồ!
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên chú ý tới mình còn khiêng cái mầm tai họa kia, vội vàng ném nó sang bên cạnh, khổ sở nói:
- Hai vị đại nhân, các vị quả thực hại khổ ta.
Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ trông thấy bộ dạng chật vật của hắn, liền đoán được hắn bị tổn thất nặng nề ở trên núi, chẳng qua trông thấy La Tiểu Diệp tuy rằng nhíu mày, lại không hề sợ hãi, đoán chừng những tú tài kia không náo loạn tới chết người, trong lòng họ thả lỏng một chút.
Đã nhẹ nhõm trong lòng, hai người lại nhìn Diệp Tiểu Thiên, càng xem càng buồn cười. Hai người cố nén cười, giả trang nghiêm túc, Mạnh Huyện Thừa nói:
- Không phải Điền Sử đại nhân tới Hoàng Đại Tiên lĩnh ngăn tú tài hai phái đánh nhau sao? Thế nào... lại trở về với bộ dạng này?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ài! Việc này nói rất dài dòng, thực sự một lời khó nói hết. La Tuần Kiểm, ngài hãy nói đi.
La Tiểu Diệp cười khổ một tiếng, tóm tắt rõ ràng đơn giản những chuyện đã xảy ra. Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ không cười nổi nữa, Mạnh Huyện Thừa run sợ nửa ngày nói:
- Ngươi nói... nàng kia là người nhà Triển thị Thủy Tây?
La Tiểu Diệp nói:
- Đúng là Triển thị Thủy Tây, người nhà có vẻ không thỏa đáng. Trên thực tế, nàng kia là Đại tiểu thư Triển thị Thủy Tây thế hệ này, khụ! Quý Châu có Tam hổ, vị trong tam hổ kia...
La Huyện Thừa và Vương Chủ Hộ trăm miệng một lời nói:
- Phách Thiên Hổ?
La Tiểu Diệp ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi:
- Hai vị đại nhân quen nàng?
Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ cùng nhíu mày, đồng thanh thở dài:
- Không quen biết! Chẳng qua ba tên họa hại kia có một người biết võ, chúng ta sao lại đoán không ra?
Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ nhìn nhau. Mạnh Huyện Thừa đột nhiên thần sắc khẽ động, nghiêm túc nói với Vương Chủ Bộ:
- Kỳ hạn ba năm sắp tới gần, cho dù thế nào năm nay nhất định phải thu đủ chín thành lương thực mới được, nếu không ứng đối thế nào với kỳ hạn cuối năm của triều đình. Vương Chủ Bộ, ngươi phải nhanh chóng sửa soạn tất cả sách hộ tịch, ta mới dễ làm việc, lần lượt thu thuế.
Vương Chủ Bộ sắc mặt trầm trọng gật đầu, nói với Mạnh Huyện Thừa:
- Được! Đạo lý trong đó, hạ quan đương nhiên hiểu được, hạ quan đã phân phó người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ thanh lý hộ tịch rồi. Huyện Thừa đại nhân, nếu không bây giờ chúng ta đi xem, đừng làm hỏng công sự.
Hai người đồng thời quay qua Diệp Tiểu Thiên, nắm tay nói:
- Ngải Điển Sử, chúng ta chợt nhớ tới còn có một chuyện cực kỳ quan trọng cần làm, như vậy xin cáo từ rồi.
Diệp Tiểu Thiên chưa từng thấy quan lại không biết xấu hổ như vậy, giật mình nói:
- Hai vị đại nhân, họ Triển kia...
Đang nói chuyện, Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ đã ra khỏi cửa, khua tay nói với hắn:
- Huyện tôn đại nhân đang ở nhị đường.
Nói còn chưa xong, hai người đã đi qua sau bức tường, không thấy nữa.
Diệp Tiểu Thiên giật mình nói:
- Sao bọn họ có thể vô sỉ như thế?
La Tiểu Diệp đáp:
- Không vô sỉ sao có thể làm quan của Hồ huyện?
Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn La Tiểu Diệp, La Tiểu Diệp đáp:
- Ngươi không cần nhìn ta, ta là thổ quan kế thừa, không làm được cũng phải làm.
Lúc hai người nói chuyện, liền thấy Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ quay lại từ phía sau bức tường. Diệp Tiểu Thiên vui mừng, cho là lương tâm của họ phát tác, vội vàng tới đón, chắp tay nói:
- Mạnh Huyện Thừa, Vương Chủ Bộ...
Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ tập trung tinh thần, không nghe hắn nói chuyện, cũng không nhìn về phía hắn, liền nghe Mạnh Huyện Thừa nói:
- Tuy rằng triều đình thi hành 'Nhất Điều Tiên Pháp', nhưng Hồ huyện ta vẫn phải nhập gia tùy tục mới đúng. Xưa nay dân chúng bản địa mua bán đều là đổi vật lấy vật, bảo họ giao bạc rất khó khăn.
Vương Chủ Bộ nói:
- Đúng thế, không bằng như vậy đi, chúng ta tổng quát thuế má cả huyện, số lượng kế đinh, phương diện này vẫn xử lý theo phương pháp thu thuế của triều đình. Tiếp đó, phải cho phép dân chúng trực tiếp giao lương thực và vải lụa, do quan phủ Hồ huyện ta chuyển tới thành lớn Đại Phụ, đổi lấy hiện ngân.
Mạnh Huyện Thừa vuốt cằm nói:
- Như thế rất tốt. Tất cả lương hương bên cạnh, có thể thông báo họ bắt đầu trưng thu lương thực rồi, chỗ nào chống nộp thuế, do Lý Giáp phối hợp trừng phạt, thật sự không được, sẽ do người trong huyện phái tới thúc...
Vương Chủ Bộ nói:
- Biện pháp của Huyện Thừa đại nhân rất thỏa đáng!
Hai người vừa đi vừa nói, đi qua bên người Diệp Tiểu Thiên, trực tiếp coi hắn như không khí.
Diệp Tiểu Thiên đang bồn chồn, chợt nghe tiếng huyên náo bên ngoài như sóng âm đập vào mặt, lúc này mới chợt hiểu ra:
- Hóa ra hai tên hỗn đản này không có gan ra khỏi cửa lớn, cho nên mới trở về.
***
Nhị đường Huyện nha, Hoa Tình Phong đờ đẫn ngồi, im lặng nửa ngày.
Diệp Tiểu Thiên dậm chân nói:
- Đại lão gia của ta, ngài cũng nên nói gì đi.
Hoa Tình Phong ho khan hai tiếng, mắt giật giật:
- Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ đâu rồi?
La Tiểu Diệp cười khổ nói:
- Hai vị đại nhân kia cũng không biết trốn đến nơi nào thương lượng chuyện trưng thu lương thực rồi.
Hoa Tình Phong ngạc nhiên hỏi:
- Đã tới thời gian thu hoạch lương thực sao? À, ta hiểu rồi...
Hoa Tình Phong hít sâu một hơi, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Việc này liên quan tới danh tiết nữ nhân, nói lớn lớn hơn trời, nói nhỏ không đáng một đồng, là lớn hay nhỏ, là do người ta có quan tâm hay không. Triển thị Thủy Tây, cho dù là Bố Chính Sử Nha môn cũng phải kiêng kỵ ba phần, Triển Ngưng Nhi này đã là người quan trọng của Triển thị Thủy Tây, ngươi thấy việc này nên giải quyết thế nào mới tốt?
Diệp Tiểu Thiên ngạc hiển nói:
- Đại nhân, ta tới tìm ngài, không phải hỏi ngài giải quyết thế nào sao? Sao ngài lại hỏi ta nữa?
Hoa Tình Phong lắc đầu, bi thương nói:
- Bổn huyện... không có biện pháp. Dân chúng nơi này, không quen vương đạo giáo hóa lâu rồi, từ trước tới nay không để bổn huyện vào mắt. Bổn huyện ba ban sáu phòng, từ trước tới nay đều chia rẽ, cũng không có khả năng uy hiếp. Bổn huyện không có chí lên thẳng trời cao...
Diệp Tiểu Thiên buồn bực nói:
- Đại nhân, ngài cũng đừng có lên thẳng trời cao nữa, đám quan lại Hồ huyện các ngài thực khiến ta thất vọng. Ngăn cản tú tài hai phái quyết đấu trên Hoàng Đại Tiên Lĩnh, tránh gây tai nạn chết người, là yêu cầu của các ngài đúng không? Ta đi rồi, cũng làm được rồi! Hiện giờ, với tư cách thuộc hạ của ngài, ta gặp phải phiền toái, Mạnh Huyện Thừa và Vương Chủ Bộ giả vờ câm điếc, Hoa Đại lão gia ngài... ngài cũng không cần phải giả vờ câm điếc, bởi vì ngài căn bản là vừa điếc vừa câm!
Hoa Tình Phong bị hắn mắng đỏ mặt tía tai, thế nhưng không có lời nào để nói.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Nếu ta thật sự là Điển Sử của huyện, vậy thì tốt, oan ức này tự ta chống đỡ! Nhưng ta không phải, ta bị các ngài buộc giả mạo Điển Sử, hiện giờ các ngài đùn đẩy, không quan tâm sống chết? Được! Ta cứ ngồi ở đây, chờ họ xúc động phẫn nộ xông vào Huyện nha, gây ra chuyện gì lớn, muốn bãi quan cũng là bãi quan các ngài, ta cùng lắm không giả trang đầu búi tỏi nữa, ta vốn không muốn giả trang, ta mang theo em... em gái ta nương nhờ họ hàng.
Diệp Tiểu Thiên nói xong nghĩ tới động tác hái mũ quan, đưa tay lên mới phát hiện hôm nay mặc kiểu nho sinh, chỉ quấn khăn công tử, Diệp Tiểu Thiên tức giận ngồi xuống ghế, chân bắt chéo, còn cố ý rung đùi, bộ dạng lưu manh.
Hoa Tri Huyện tím tái mặt một hồi, lúng túng nửa ngày, mới nói:
- Đã như vậy, vậy... vậy bổn huyện ra ngoài một chuyến, vạn nhất... vạn nhất vị Triển cô nương kia chịu xem chút tình mọn của ta mà dàn xếp ổn thỏa, vậy không còn gì tốt hơn.
Hoa Tình Phong đứng lên chỉnh lại mũ quan ngay ngắn, cất bước ra ngoài. Diệp Tiểu Thiên đang rung đùi đột nhiên ngừng lại, ngưng mắt suy nghĩ, dùng sức vỗ đùi, nói:
- Không đúng! Không đúng! Tại sao ta phải sợ nàng? Ta rõ ràng có biện pháp trị nàng!
Hoa Tình Phong vừa mới đặt chân qua ngưỡng cửa thoáng cái rút chân về, hai mắt tỏa sáng rực rỡ, vọt tới trước người Diệp Tiểu Thiên, nắm lấy tay hắn, kích động hỏi: