Dạ Thế Thú Duyến

Chương 6: Thẳng thắn



Chung quy mà nói cuộc sống gia đình của Tiếu Dương phi thường dễ chịu, ban ngày không có việc gì thì theo Ngả Khắc bọn họ ngao du đi chợ hoặc là đi chung quanh bìa rừng đào lấy rau dại hái dã quả, có đôi khi kim chủ nhà hắn tâm tình tốt thì còn có thể dẫn hắn đi săn thú, mặc dù lực đạo kém rất xa nhưng cũng may thân thủ linh hoạt, lại được Bối Nạp Đức đặc biệt làm cho hắn một con dao chắc chắn được buộc tại thắt lưng, bắt một ít con mồi nhỏ cũng không thành vấn đề.

Điều duy nhất làm cho Tiếu Dương có cảm giác bất mãn chính là buổi tối lại phải tấn công cùng phòng thủ để bảo vệ bản thân trong cuộc chiến, là một người văn minh thuộc thế kỷ mới của loài người, tư tưởng Tiếu Dương vẫn tương đối bảo thủ, kiên trì loại sự tình này phải là tình cảm đến một cách tự nhiên, bắt buộc và vân vân, hắn luôn luôn khinh bỉ, quan điểm duy nhất chỉ có tình yêu mới là điều quan trọng. Huống chi về hình dáng khí lực địa vị mà nói hắn rất rõ ràng bị xem là giống cái, như vậy càng phải thận trọng.

Mà hết lần này tới lần khác, ở xã hội nơi đây, các trò tiêu khiển hoạt động vào buổi tối thật sự thiếu thốn, vì vậy hai người sau khi ăn cơm tối lại đấu võ mồm vài câu thì thường thường sẽ diễn biến thành vật lộn… Tựa như hôm nay:

“Ngươi câm miệng cho ta… Xem này, ngươi lại lưu lại dấu vết, ngày mai ta sao có thể đi ra ngoài gặp người khác!!” Tiếu Dương dùng sức đẩy đầu người kia đang vùi ở trên cổ mình, thật sự đẩy không được liền liều mạng túm lấy vài sợi tóc dài kéo ra phía ngoài.

Bối Nạp Đức bị đau đớn mà ngẩng đầu, “Ngươi, tại sao lại kéo tóc ta, rất đau đó.” Nhìn kiệt tác màu hồng phấn rõ ràng trên cổ, ân, không sai, hướng lên trên một chút nữa thì tốt rồi…

“Ngươi cắn ta rất đau, không lẽ ngươi là con cún hả?!” Tiếu Dương tức giận sờ sờ dấu răng trên cổ, “Sau này không cho phép cắn trên cổ ta!” Bởi vì chút dấu vết mập mờ này mà mình bị bọn Ngả Khắc chế giễu.

“Nằm mơ ~ “

Tiếu Dương một quyền đánh tới, không ngờ tới lại ngoài ý muốn bị nam nhân bắt được, đè lên phía trên đầu, Bối Nạp Đức đắc ý cười cười, “Đã nói với ngươi đánh bao nhiêu lần cũng vô dụng.”

“Buông ra cho ta, lăn xuống đi, đừng…”

Nam nhân liền ngậm miệng hắn, môi tiếp tục gặm gặm gặm, thẳng đến khi Tiếu Dương bị hôn đến thân thể mềm nhũn thì mới buông hắn ra, Tiếu Dương thở hỗn hển, giơ lên chân định đạp, Bối Nạp Đức vội vàng ngăn chặn, “Tốt lắm không náo loạn, mau ngủ đi, ngày mai không phải muốn theo ta đi săn thú sao?”

Lườm hắn một cái, Tiếu Dương di chuyển bả vai, “Đi xuống, nặng chết đi được.”

Nam nhân trở mình xuống dưới, liền ôm lấy thắt lưng, cọ cọ tóc, “Ngủ đi.”

“Buông ra, trên người ngươi nóng chết đi được.”

“Buông ngươi ra thì buổi sáng còn không phải như thế này, muốn dán lại đây sao.” Nam nhân kia lại trêu đùa, tiểu tử kia thường bị lạnh vào nửa đêm, lúc cảm thấy lạnh thì tự giác mà sẽ bám vào trên người mình.

Lần đầu tiên, lúc Tiếu Dương dựa vào khiến Bối Nạp Đức thụ sủng nhược kinh, người này luôn luôn mạnh mẽ, hơn nữa trên cơ bản sẽ không hướng mình làm nũng, hôm nay lại yêu thương nhung nhớ chẳng lẽ là có thể làm chút chuyện ân ái?… Kết quả khi nhìn qua ánh trăng hồi lâu mới phát hiện cái ôm của người kia đối với mình vẫn như cũ, ngủ giống như lợn chết, Bối Nạp Đức mới biết được vốn dĩ do buổi tối ngủ thấy lạnh, theo bản năng liền tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp…

“Cũng không phải mùa đông mà nơi này của các ngươi lạnh muốn chết.” Đối với hành vi nửa đêm của mình, Tiếu Dương cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, nhưng lúc ngủ thiếp đi, cảm thấy lạnh lại tìm được thân thể nóng hầm hập lại tỏa ra nhiệt liền bám vào, hơn nữa nam nhân cho tới nay vẫn ôm một cái, hôn nhẹ một chút, những hành vi nhỏ này sẽ không ngừng lại, nhiều lần kháng nghị bằng cách đánh nhỏ nháo nhỏ   nhưng không có hiệu quả, Tiếu Dương cũng đã muốn cam chịu.

Bối Nạp Đức ánh mắt tối sầm mờ ám, “Ở nơi các ngươi mùa đông không lạnh?”

“Không phải không lạnh, chỉ là chúng ta cũng không…” Tiếu Dương đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng nam nhân kia .

Bối Nạp Đức trầm mặc một hồi, ôm thắt lưng hắn, hôn nhẹ đôi mắt trấn an hắn, cảm nhận trong mắt Tiếu Dương, đề phòng cùng ngăn cách, trong ngực hắn liền khó chịu.”Kỳ thật, lúc đầu ngươi vừa tới bộ lạc ta cùng Hi Nhĩ Đạt liền đoán ngươi có thể không phải giống thú nhân chúng ta ở đại lục này.” Cân nhắc một chút Bối Nạp Đức chậm rãi mở miệng.

“Các ngươi… biết?” Tiếu Dương tiếng nói có chút khô khốc.

“Chúng ta cũng chỉ là đoán, trên đại lục có truyền lưu lại một cái thần dụ, có một người của thế giới khác sẽ đến đến đại lục này, dẫn dắt bộ lạc đi đến sự phồn vinh.”

Tiếu Dương tránh đi cánh tay nam nhân kia, ngồi xuống, “Nói như vậy các ngươi sớm đã biết? Lại còn chơi đùa với ta cái gì mất trí nhớ, lừa bịp giở trò, chơi đùa ta tốt lắm sao?!”

Bối Nạp Đức đau đầu nhìn con người nhỏ bé này rõ ràng thẹn quá thành giận, dùng sức kéo hắn xuống, Tiếu Dương không di chuyển được, biết người này giác chân rồi, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống cho hắn ôm, nằm trên da thú chăn mền, ngay cả chăn mền cũng kéo lại, “Không có chơi đùa ngươi, chỉ là thân phận của ngươi tốt nhất không nên bại lộ ra ngoài, cho nên ta với Tế Tự mới quyết định mượn cơ hội giấu diếm, không nên nghĩ nhiều quá.” Bối Nạp Đức ngừng một hồi, đơn giản giải thích rõ ràng, “Câu truyền thuyết kia ta căn bản là không tin, ngươi chính là ngươi, không phải thần dụ. Nhưng ta không tin không có nghĩa là các bộ lạc khác cũng không tin, cho nên rất có khả năng bởi vì thần dụ khiến cho các bộ lạc gây chiến tranh, đây cũng là vì an toàn của ngươi.”

Tiếu Dương nhếch môi, đôi mắt bình tĩnh nhìn nam nhân, “Thật sự là là người không giống thú nhân trên đại lục này, hơn nữa ta cũng không có khả năng làm được cái gì để dẫn dắt bộ lạc đến sự phồn hoa.”

“Ừ, đương nhiên, nhân tiện bản thân ngươi ngươi còn chưa nuôi nổi huống hồ là dẫn dắt bộ lạc đên sự phồn vinh.”

Vì vậy không khí nghiêm túc bị một câu nói phá hư mà mất sạch.

Tiếu Dương vui vẻ, ” Nói vậy cũng không chính xác, tuy thể lực ta không được nhưng cũng không bằng có trí tuệ nha, không chiến đấu mà khuất phục địch lui binh mới là cảnh giới cao nhất, có hiểu không?”

“Ngươi cũng có chủ ý nhỏ là đào hầm ngầm, nuôi dưỡng gia súc đi .”

“Chủ ý nhỏ, ngươi cũng nghĩ một cái cho ta xem đi, ghen ghét không nên công khai, đúng là thiếu niên ~ “

“Ha ha, ta có cái gì phải ghen ghét chứ, ngươi hay mọi người đều là của ta, trong đầu nghĩ gì đó đương nhiên cũng là của ta.”

“Nói lời này ngài cũng không ngại buồn nôn đi, giờ thấy lợm cổ chưa ngài.”

… Không thể trông cậy từ trong miệng người này nghe được cái gì lời hay, Bối Nạp Đức liền đem người áp đảo, kéo mền, ngủ ~

Tiếu Dương vào buổi tối hôm đó mơ thấy một giấc mộng, trong mộng một con cho lông vàng vì vui mừng liếm tới liếm lui trên mặt hắn, một người một chó cứ thế vui đùa, đem mặt vùi vào bộ lông vàng trên người, thật mềm mại ấm áp…

Ngày thứ hai sáng sớm Tiếu Dương tỉnh lại, quả nhiên phát hiện mình lại như bạch tuộc bám lấy thân nam nhân, Bối Nạp Đức vừa vặn trêu tức cùng nhìn hắn, Tiếu Dương bình tĩnh buông tay ra, “Sáng rồi?”

Ừm, nhìn cũng không tệ lắm. Lúc mới bắt đầu Tiếu Dương mỗi lần chứng kiến hắn ôm chặt mình, khi tỉnh lại đều mặt đỏ tới mang tai rất lâu, bộ dáng quẫn bách ~ haizz ~~ Bối Nạp Đức đại nhân ngài lại nổi lên thú vị buồn nôn rồi…

“Ừ, dậy đi.” Vỗ vỗ cái mông Tiếu Dương, Bối Nạp Đức trước tiên xuống giường đưa quần áo qua cho Tiếu Dương.

“Á ~~~ lạnh chết người ~~~” mở cửa ra một cỗ khí lạnh đập vào mặt, Tiếu Dương không khỏi rùng mình.

“Lạnh? Vậy có muốn đi không?”

“Đương nhiên muốn đi.” Làm một nam nhân Tiếu Dương dần dần yêu loại kích thích khi săn thú này, sâu trong nội tâm của nam nhân đều rất hiếu chiến, rừng trong thời kì nguyên thủy đầy hung ác thì các phương thức đi săn càng có thể kích thích nhiệt huyết của người nam nhân.

“Được rồi, trong bộ lạc không phải có gia súc rồi sao? Tại sao còn muốn vào rừng đi săn trong mùa đông?”

Đưa cho Tiếu Dương quần áo đầy đủ, quần áo do mình đặc biệt chế tạo ra, đao tại thắt lưng cũng là do mình xác định chế tạo lấy, cung tên trên lưng cũng do mình căn cứ vào lực đạo của Tiếu Dương xác định làm nên. Đúng, không sai, cả người trên dưới đều mang nhãn hiệu Bối Nạp Đức. ”Gia súc chỉ được cho phép trong mùa đông nhiều tuyết sau khi săn thú nhất thời có chút khó khăn thì mới dùng tới.”

“Ngươi quy định?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Dũng sĩ không ở trong rừng sử dụng kỹ năng chém giết thì sẽ không thạo, điều này đối với bọn họ là hết sức bất lợi khi bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu sinh tử.” Lôi kéo tay Tiếu Dương đi nhanh hướng đến bìa rừng.

Tiếu Dương bắt đầu không khỏi bội phục nam nhân này, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy không phải mỗi người cũng có thể làm đến, ngay cả hắn ở thời hiện đại, mọi người nghĩ không ra gì thì Bối Nạp Đức cư nhiên hiểu được, nam nhân không hổ là thủ lĩnh đứng đầu bộ lạc.

Đội đi săn đã chờ ở cửa rừng, thấy Vương lại mang theo Tiếu Dương đi đến không ít người bắt đầu trêu ghẹo, “Tiếu Dương, hôm nay lại chuẩn bị bắt con mồi gì hả? Thú tai dài sắp bị ngươi bắt hết rồi nha, ha ha.”

Tiểu giống cái này đi theo bọn họ săn thú rất nhiều lần, từ kinh ngạc ban đầu chậm rãi chuyển biến thành kính nể. Trong bộ lạc chưa từng có giống cái nào đi săn thú, thân mình bọn họ nhỏ nhắn không thích hợp loại bắt giết kịch liệt này mà Tiếu Dương lại bất đồng, mặc dù lớn lên bộ dạng so với giống cái bình thường càng nhỏ gầy, khí lực càng nhỏ nhưng thân thể linh hoạt làm cho bọn họ giật mình, hơn nữa đủ loại cách đấu kỹ xảo làm cho người ta hoa cả mắt, rõ ràng thú tai dài so với hắn khí lực lớn rất nhiều cư nhiên có thể làm cho nó dễ dàng té ngã trên đất, vì vậy mọi người cũng tiếp nhận rồi đi săn, thường thường có một tiểu giống cái xinh đẹp đi theo, coi như bồi dưỡng chăm sóc đôi mắt đi.

Tiếu Dương đi theo bọn họ vào rừng “Sao, ngươi muốn ăn thú tai dài sao? Có thể cầm răng heo đến đổi ~” lúc đầu bị thú tai dài húc gãy xương sườn phỏng chừng là nỗi sỉ nhục cả đời hắn… .

Đoàn người nói nói cười cười, khi đi sâu vào trong rừng, đội ngũ lập tức an tĩnh lại, ở chỗ này bình thường con mồi khá hung mãnh, các thợ săn ưu tú đương nhiên hiểu được phải che dấu bản thân. Bối Nạp Đức dùng tay ra hiệu, các giống đực theo ở phía sau lập tức đều tự tìm cho mình hướng đi, lặng lẽ ẩn nấp, phân tán nhưng không xa cách, cùng ứng phó những tình huống phát sinh. Vào mùa đông, bắt con mồi cũng không được tốt lắm, đối với ở chỗ sâu trong rừng, dã thú mà nói đều áp dụng như nhau, cho nên chúng nó khi đối mặt với thức ăn càng thêm hung tàn.

Tiếu Dương khom lưng đẩy phiến lá cây rộng lớn đang ngăn cản tầm mắt thì thình lình hé ra khuôn mặt nhăn nheo, già nua, hai cái răng nanh thật dài lộ ra ở cái miệng cực lớn, bên ngoài nhỏ xuống từng giọt nước miếng ghê tởm, rõ ràng muốn nói cho Tiếu Dương biết, dã thú dữ tợn này đang đói bụng.

“Không ngờ nơi này của Bối Nạp Đức cũng có thể gặp loài giống voi!!” Nhanh nhẹn trở mình một cái, Tiếu Dương rất nhanh tránh thoát phạm vi công kích của loài này, một phen gỡ cung tên sau lưng xuống nhanh chóng cài tên lên cung, “Vù” mà một tiếng, mũi tên nhọn thoát khỏi cung hướng dã thú vọt tới.

Loài này cao tới hai thước, cũng không giống voi ở địa cầu gần gũi lại ăn chay, đây chính là mãnh thú ăn thịt hàng thật giá thật, hình thể cao lớn, động tác lại rất hung mãnh, trong bộ lạc đã từng có một dũng sĩ giống đực dùng chính sức mạnh của mình săn bắt một con trưởng thành loài này, ước chừng ở trong bộ lạc khoe khoang một tháng.

Cung tên vội vàng bắn ra liền bay trượt qua mặt dã thú, bị công kích nó càng thêm phẫn nộ, mắt thú màu đỏ tươi cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm Tiếu Dương, Tiếu Dương biết lúc này phải kiềm nén, nếu phô trương thanh thế của bản thân để hù dọa lại hơi lộ vẻ yếu đuối thì chắc chắn cự thú sẽ lao thẳng tới đây, cho nên chạy trốn vốn không có khả năng, chỉ có thể tận lực trì hoãn thời gian, hy vọng Bối Nạp Đức nghe thấy hắn hô cứu có thể nhanh chạy tới, hắn chưa từng chờ đợi, mong Bối Nạp Đức xuất hiện như bây giờ.

Nghĩ tới đây Tiếu Dương không khỏi có chút hối hận, sớm biết không nên thể hiện mình rồi chuồn êm vào sâu trong này, điều này tốt lắm, không chừng hôm nay mạng nhỏ của mình phải ở chỗ này.

Hắn đứng cách dã thú vài chục bước không xa, đứng tại chỗ cầm trong tay cung tên, một chút cử động cũng không dám, một người một thú yên lặng mà giằng co, dã thú cúi đầu rít gào vài tiếng, cuối cùng nén không nổi, chân trước cong xuống chân sau dùng sức đạp một cái, dồn sức hướng Tiếu Dương nhào tới!

Tiếu Dương liều mạng ổn định hai tay nhắm vào mắt dã thú một tiễn vọt tới, sau đó nhân tiện lăn một vòng sang bên cạnh, tiếc nuối chính là bị dã thú chặn lại, đầu đem mũi tên quăng sang một bên, giơ chân trước lên hướng Tiếu Dương chộp tới.

Tiếu Dương rút ra đao tại thắt lưng hướng lên trên dùng sức chém một nhát, lưỡi đao sắc bén đem chân trước của dã thú tạo một vết rách thật sâu, nhất thời máu chảy rất nhiều, thiết, cư nhiên không đủ lực làm móng vuốt nó đứt luôn… Tiếu Dương có chút tiếc nuối. Sống chết trước mắt cũng chỉ có thời cơ lúc này, lại thiếu tâm nhãn…

Cự thú bị đau đến lớn tiếng tru lên, Tiếu Dương nhân cơ hội đứng dậy liền thối lui, dã thú gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Dương, đôi mắt đỏ như máu như muốn thiêu ra lửa, mở rộng miệng lần nữa hướng Tiếu Dương bổ nhào qua.

Ỷ vào thân hình linh hoạt Tiếu Dương không ngừng, trong rừng tránh trái tránh phải, cung tên trong tay không ngừng hướng dã thú vọt tới, bị quấy rầy lại không giải quyết được, dã thú càng thêm phẫn nộ, tốc độ so với mới vừa rồi nhanh gấp đôi, răng nanh sắc bén trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Tiếu Dương. Trong khoảng cách rất gần, Tiếu Dương thậm chí có thể kể rõ ràng trong miệng dã thú có mấy cái răng, bỗng nhiên cảm giác tay chân lạnh như băng, trực giác hẳn là né tránh thân thể nhưng lại cứng ngắc không động đậy nổi…