“Tuyết tỷ tỷ…” Ta thức giấc giữa đêm khuya, cung điện trống không, ánh nến bị dập tắt một nửa. Một nửa khác ở dưới chao đèn bi thảm kinh hoàng mà sáng. Tiểu thị nữ mới đang ngủ gà ngủ gật bên giường… Ta nghĩ Tuyết tỷ tỷ của ta mới vừa ở trong mộng gọi ta… Tuyết tỷ tỷ.
Chăn thật mềm, mềm thật ấm. Ta không hoài nghi chúng đều là tốt nhất. Chính là tốt nhất, thường thường cũng hiểu rõ được.
Phụ hoàng và mẫu phi của ta chính là tốt nhất thiên hạ.
Ít nhất trong mắt thế nhân, đó là tốt nhất.
Vì được Liệt ca ca nói mà ta biết mình được sinh ra giữa muôn ngàn sủng ái. Không ai không thích ta. Không ai không muốn ôm ta, hôn nhẹ ta.
Liệt ca ca thật sự nói như vậy đó, ta cũng tin tưởng.
Đó là sự thật.
Sự thật là, ký ức ghi nhớ được từ ba tuổi không hề có sự gần gũi của mẫu phi. Cũng không có ánh mắt thân thiết sủng ái của phụ hoàng.
Phụ hoàng bận quá.
Mẫu phi… Hoàng tử sinh hạ xong là đã giao cho nhũ mẫu nuôi nấng.
Ta không thể ở cùng với mẫu phi ta khi còn nhỏ.
Người thứ nhất ôm ta, ta chỉ nhớ rõ, người ôm ta có một gương mặt tròn trĩnh đáng yêu như trái táo. Trên người tựa hồ tản mát ra hương hoa quả tươi mát.
Dưới ánh mặt trời, nàng đi về phía ta, ôm ta vào trong lòng, nhẹ nhàng ôn nhu cười, nói: “Tiểu hoàng tử, ta là nô bộc của người.”
Nàng, chính là Tuyết tỷ tỷ của ta.
Ta nhớ rõ ngày đó mặt trời thật rực rỡ. Càng nhớ rõ cái ôm kia. Ta giống như nhìn thấy gương mặt của mẫu phi.
Đứa bé ba tuổi là ta, lần đầu tiên biết hương vị hạnh phúc.
Mà vừa rồi… Nàng lại đang gọi ta trong mộng. Gương mặt như trái táo… giây lát biến thành khóc cầu tha thứ…
Cho nên ta tỉnh.
Ta không muốn thấy lại một hồi trò hài ban ngày đó.
Năm tuổi.
Ta biết ta chỉ mới năm tuổi. Nhưng, thật sự hôm nay, ta năm tuổi liền hiểu được một đạo lý.
Nhớ lại, chỉ cần nhớ tới điều tốt đẹp.
Ít nhất, ta chỉ muốn nhớ lại điều tốt đẹp.
Sự thật, từ hôm nay coi như xong đi.
Đứa trẻ bảy tuổi tâm đã già.
Ta bảy tuổi, thấy được ẩn nhẫn trong ánh mắt của Liệt ca ca là sự đau đớn. Khi ta hướng phụ hoàng làm nũng đòi gia nhập đội mật thám, hắn đứng ngay sau lưng ta. Mà nỗi đau trong mắt hắn, lần đầu tiên xuyên thấu linh hồn ta.
Kỳ thật những chuyện khác đều chẳng liên quan.
Chỉ vì nỗi đau kia, là thật.
Vào một khắc ly biệt kia, ta biết Liệt ca ca của ta, nguyên lai thật sự sẽ vì ta mà đau lòng.
Chỉ là đã không kịp nữa rồi.
Đời ta bị tai họa phát sinh trong một tách trà làm khuynh đảo, mà bộ dáng ngồi yên của hắn, ngồi yên phía sau ôm mình. Trong lòng ta đã hình thành một nhận định.
Liệt ca ca.
Cho dù ngươi ngấm ngầm đau. Cho dù thiệt tình đối đãi.
Nhưng ta và ngươi thực sự trong lúc đó, nhất định sẽ chôn vùi giữa vương quyền, giang sơn, thế lực.
Đây là số mệnh của chúng ta.
Ta sớm hiểu được. Ngươi lại không thấy rõ. Uổng cho ngươi vẫn là ca ca của ta.
Kỳ thật ta gia nhập đội mật thám, chỉ vì — từ nay về sau sinh mệnh ta chỉ có đối thủ và địch nhân.
Con người khó tránh khỏi lặp lại sai lầm.
Ta biết ta còn nhỏ, ta biết ta có lẽ vẫn có thể tin tưởng rằng còn lòng người ấm áp trên thế gian này. Dù sao đó cũng là luyến niệm của một hài tử.
Nhưng ta không chỉ là một hài tử. Ta không cho phép mình lại ngã xuống ở cùng một nơi.
Cho nên ta lựa chọn lấy đối thủ và địch nhân làm đồng bạn.
Ta muốn chính mình — không đường thối lui.
Bảy tuổi, ta đã hiểu nhiều lắm. Những điều ta không tin, cũng nhiều lắm.
Liệt ca ca.
Điều này ngươi làm sao hiểu được rõ ràng.
Ngươi thậm chí không có dũng khí tiễn ta đi.
Ngươi trốn tránh nỗi đau này.
Ta đã hiểu rồi.
Cơm tất niên, ai ở cùng ta, một đêm say túy lúy…
Khi ta sống tới hai mươi tuổi, thời điểm ta mất đi sinh mệnh người nữ tử từng đập vỡ cánh cửa vào lòng ta, ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chờ mong một bữa cơm tất niên.
Người một nhà sum họp, nói những chuyện cười không ảnh hưởng tới ai, chúc phúc lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau.
Mà đối với ta, tất cả những điều này, chỉ có thể dùng từ “trào phúng” để hình dung.
Sau khi ta giết 74 mật thám hàng đầu của Kim Quốc, Liệt rốt cuộc tìm tới ta. Nỗi đau trong mắt hắn ta đã không còn thấy nữa, ta chỉ có thể thấy gió lốc, hồi gió lốc cuồn cuộn trào biển dữ.
Hắn cho rằng ta phản bội tất cả, phản bội hắn. Cho nên hắn không tha thứ cho ta, cho nên hắn tra tấn ta.
Ta cười lạnh lùng ở trong lòng.
Trên thế giới này, ai có tư cách để ta phản bội?
Liệt.
Người đó, không phải là ngươi.
Mộng đẹp dễ tan, lưu ly dễ vỡ. Trong giấc mộng của ta, tuyệt không có ngươi.
Như vậy, ngươi phẫn nộ cho ta xem, rốt cuộc diễn cái gì? Bất quá chỉ là muốn ta giúp ngươi làm việc, muốn ta quay về làm tiểu hoàng tử kia. Muốn ta ở trong bàn tay ngươi, hưởng thụ tự do mà ngươi nguyện ý cấp, vì ngươi vui vẻ, vì ngươi gánh vác.
Ngươi cảm thấy những chuyện này phải như vậy.
Ngươi cảm thấy ngươi đối với sự phản bội của ta đã là trình độ bao dung lớn nhất.
Ha ha.
Đúng vậy, Liệt, huynh trưởng của ta. Hoàng tử có dã tâm nhất Đại Kim quốc.
Ta thật vạn phần vinh hạnh.
Vạn phần vinh hạnh, ngươi đã yêu thương ta.
Vạn phần vinh hạnh, ngươi vì bảo hộ ta mà tra tấn ta.
Chính là ta vẫn phải ở lại Đại Tống như cũ. Điều này khiến ngươi nổi giận không thôi.
Liệt, ngươi nói ta vì hắn.
Kỳ thật, ta chỉ vì một hồi phản bội hoàn toàn.
Phản bội một người có tư cách để ta phản bội.
Thích Thiếu Thương.
Bởi vì… Ta tự nhiên lại vì người mà chờ mong thứ không thể có trong sinh mệnh… cảm giác gia đình.
Ta muốn tự tay đem cảm giác này hủy diệt…
Bởi vì, kiếp này, ta cùng hạnh phúc là tử địch.
Ánh mắt thân nhân, đêm trường lạnh nhất.
Ta biết ánh mắt phụ hoàng nhìn ta cũng như ánh mắt một con dã thú đang ẩn nấp.
Rốt cuộc… dã thú xuất chuồng. Ta thành con mồi của hắn.
Khi hắn tiến vào thân thể ta, tất cả đau đớn rốt cuộc biến thành một cơn điên. Ta cắn môi như muốn chết, nhìn trăng trắng nhợt nhạt ngoài cửa sổ.
Trăng vì sao có thể ngàn đời như một.
Nhân tha vô tình.
Mà ta, mà ta lại vẫn còn có thể chờ mong. Chờ mong bậc phụ mẫu tốt nhất thế gian kia.
Chờ mong… Không thể mai một, trở thành đau đớn.
Không ai biết, đêm đó, ta bỏ mặc mình khóc kêu to. Ta đau… Ta đã đau nhiều năm như vậy.
Nước mắt của ta, đều bức lại về trong lòng.
Tuyết tỷ tỷ.
Vãn Tình.
Cơm tất niên.
Mẫu phi.
Liệt ca ca.
Giờ ta mới biết, nguyên lai ta vẫn còn là hài tử ngã cùng một chỗ.
Ta vẫn đều trốn tránh số mệnh, lại phạm cùng một sai lầm.
Đêm đó, trong lúc được phụ hoàng “sủng ái”, ta rốt cuộc không còn liều mạng chống đỡ…
Người tuyệt vọng không cần liều mạng chống đỡ.
Ta khóc. Cũng không phải vì cầu xin tha thứ.
Ta kêu to. Lại càng không phải vì năn nỉ.
Ta chỉ đang cáo biệt.
Cáo biệt tất cả… vọng tưởng đối với thân tình ở kiếp này.
Không ai biết vào đêm đó, Thập Thất hoàng tử của Kim Quốc khóc chật vật đến thế nào.
Bởi vì, người biết, đều đã chết.
Phụ hoàng thân ái của ta, chính là có năng lực này.
Che giấu.
Các triều đại hoàng đế đều như vậy.
Mạng người chẳng qua như cây cỏ mà thôi.
“Xuất phát, chúng ta về nhà.”
Thích Thiếu Thương hô to một tiếng này, phảng phất phật âm. Kinh phá tất cả vận mệnh của ta.
Hắn đã bị ta phản bội.
Hắn vẫn đi theo ta.
Hắn là… vận khí duy nhất của ta trong kiếp này.
Liệt cuối cùng để “Cố Tích Triều” đi.
Ta cuối cùng cũng không gọi lại hắn một tiếng ca ca.
Cũng như ta cuối cùng cũng vẫn đâm một kiếm vào trái tim phụ hoàng.
Có những tổn thương có thể dùng cái chết để chấm dứt, có những tổn thương có thể lặng lẽ tha thứ trong một chớp mắt. Nhưng chúng đều không thể không để lại dấu vết.
Chúng vẫn ở trong tâm ta. Vĩnh viễn không thể biến mất.
Ai khiến ta là Cố Tích Triều?
Kiếp này của ta, vốn nên khắng khít với địa ngục.
Chỉ là, ai khiến ta gặp Thích Thiếu Thương?
Ta không cho ông trời mở mắt, bởi vì khi ta sinh ra, ông trời chính là đang ngủ. Mặc cho ta chìm nổi giãy giụa giữa biển người.
Mặc cho thân nhân, ái nhân từng người vứt bỏ ta, tổn thương ta.
Ta không tin trời.
Càng không tin có kiếp sau.
Chỉ cần cả đời này, cầm tay hắn, ngàn dặm ngao du.
Còn hơn đời đời kiếp kiếp.
Toàn văn hoàn.Cho dù cả bối cảnh truyện đều là AU, mình cảm động sâu sắc với truyện này, đặc biệt là bài từ cuối chính văn và hai câu cuối của ngoại truyện cuối cùng này. Chính hai câu cuối cùng này đã khiến mình quyết định thực hiện edit bộ truyện.
Thật tốt, cuối cùng Cố Tích Triều đã được hạnh phúc.