*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Cẩn chưa từng trải qua sự yên lặng lâu đến thế, lâu đến nỗi cậu thậm chí nghĩ, dường như lúc này thế giới đã đóng băng, ngay cả thời gian cũng sẽ không thay đổi phút giây nào nữa.
Không biết qua bao lâu sau cậu mới nghe thấy thanh âm của Cố Viễn vang lên từ ngoài cửa, vậy mà lại vô cùng bình tĩnh: "Tôi biết rồi."
"Nhưng cậu vẫn phải đi ra ngoài ăn cơm chứ, nếu như bây giờ cậu không muốn đối mặt nói chuyện với tôi thì tôi đi họp trước vậy." Cố Viễn lại nói: "Tuy rằng tôi vẫn muốn nói chuyện cùng cậu... Nhưng mà cậu cứ bình tĩnh một chút trước đi, đợi suy nghĩ xong rồi lại trực tiếp đến tìm tôi."
Phương Cẩn ngồi trên nền gạch men lạnh lẽo bên bồn tắm, một lát sau mới khàn khàn mà ừm một tiếng.
Cậu có thể cảm giác được Cố Viễn vẫn còn muốn nói gì đó, tuy rằng cách một cánh cửa không nhìn thấy, nhưng kỳ lạ là cậu vẫn có loại cảm giác này.
"..." Khoảng vài giây trôi qua, giọng nói trầm lắng của Cố Viễn mới vang lên lần nữa: "Tôi đi đây."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Trong phòng tắm, Phương Cẩn vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích, tựa như cả người bị áp lực nặng nề vô hình xung quanh chèn ép, từng phần máu thịt và xương cốt trong cơ thể như bị nghiền nát thành một chất dịch hôi tanh.
...Tôi muốn phát triển quan hệ với cậu.
Tôi chỉ vì muốn phát triển quan hệ với cậu nên mới làm thế.
Phương Cẩn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế, cậu cũng không tin rằng lời này sẽ được nói ra từ miệng Cố Viễn.
Trước đây cậu đã từng tưởng tượng đến kết cục tốt nhất, đó là có thể đưa cặp nhẫn hai người bình tâm cho Cố Viễn làm quà, có thể an tâm ở bên cạnh Cố Viễn làm trợ lý cả đời, lúc thành công thì chúc mừng hắn, khi thất bại thì cùng hắn vượt qua khốn khó. Cậu biết cũng có những người cấp trên và thuộc hạ chân chính trở thành bạn bè và tri kỷ, nếu như rất nhiều rất nhiều năm về sau có một ngày Cố Viễn có thể nói với cậu, đời này người bạn tốt nhất tôi từng quen biết chính là cậu, vậy thì lúc đó cậu thực sự có nhắm mắt xuôi tay cũng không có gì để hối tiếc.
Nhưng cậu chưa từng muốn phát triển quan hệ với Cố Viễn.
Chuyện này còn đáng sợ hơn việc thích hắn, muốn lên giường với hắn một lần.
Phương Cẩn cắn chặt lòng môi, cảm nhận máu tươi tràn qua các kẽ răng, lan ra khắp khoang miệng rồi bị nuốt xuống yết hầu.
Cơn đau hiển hiện rõ rệt như vậy, lại khiến cho sự hỗn loạn và nôn nóng của cậu tìm lại được chút ít yên tĩnh.
Bắt đầu từ rất lâu về trước đã là như vậy, mỗi khi tinh thần cậu gặp phải lo lắng áp lực quá lớn, đau đớn luôn có thể xoa dịu cậu trong chốc lát. Loại cảm giác này như đang nhắc nhở cậu rằng mình vẫn còn sống, người chết sẽ không cảm nhận được đau đớn, chỉ có người sống mới có thể.
Mà thứ trước nay cậu theo đuổi đó chính là sống còn.
Cậu đã gặp qua nhiều người chết, hầu hết phần lớn đều là chết trên tay Cố Danh Tông. Những người đó một giây trước còn có thể hô hấp có thể nói chuyện, có thể nhìn thấy thế giới này, năng lượng sống tràn đầy thậm chí còn sinh động hơn chính cậu; một giây sau lập tức biến thành khối thịt trắng bệt thối rữa trong vũng máu đục, tuỳ tiện bị chất đống trong một xó xỉnh nào đó của thế giới bị giòi bọ gặm nhắm thành xương cốt mục nát.
Cậu sợ hãi bị biến thành như vậy, cậu không muốn chết.
Cậu tình nguyện máu me nhễ nhại mà sống, nhẫn nhục tạm bợ mà sống qua ngày, như con chó chết chủ mà lén lút sống trong sự đàn áp và cấu xé của cường quyền, chí ít mỗi một ngày đều có thể mở to mắt nhìn thấy mặt trời mọc đằng đông.
...
Loài sâu bọ nhỏ bé không đáng kể như cậu còn muốn liều mạng để sống sót, lẽ nào Cố Viễn sẽ nguyện ý đi tìm chết vì cậu sao?
Phương Cẩn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm những hạt bụi đọng lại trong không khí, cậu nhớ lại tình cảnh mình nhìn thấy Cố Viễn năm đó.
Khi ấy là năm cuối cậu ở Đức, vào tháng mà nhà họ Cố làm tiệc sinh nhật cậu được đón về nước... Nhưng mà con người tên Cố Danh Tông này, trong thời gian ngắn cũng đã có thể tạo cho người khác áp lực tâm lý cực lớn, suốt mỗi kỳ nghỉ dài cùng chung sống ở Đức đều sẽ ép người khác phát điên, thuần tuý chỉ là vì cái môi trường ở đất lạ quê người không như ở nhà họ Cố mà thôi.
Mà một tháng đó ở nhà họ Cố, mỗi ngày sớm chiều đối mặt nhau, cậu cứ như bị chèn ép vào trong một môi trường khép kín rồi từng chút một bị rút đi toàn bộ dưỡng khí, quá trình này thiếu chút nữa khiến tâm lý của Phương Cẩn hoàn toàn sụp đổ.
Vào một đêm nọ khi tiệc rượu đang tiến hành thì cậu đi ra ngoài, ngồi ngơ ngác giữa bóng đêm bên hồ nước trong hoa viên, mọi âm thanh xung quanh đều lắng đi, cây cỏ côn trùng đều không phát ra tiếng động, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình cậu. Sau đó cậu chậm rãi cảm thấy tâm tình bình phục trở lại, lúc đang định rời đi lại đột nhiên thấy một người đứng dưới bóng cây ở cách đó không xa, không hề nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào cậu.
Phương Cẩn lại càng hoảng sợ, trượt chân một cái thiếu chút nữa té thẳng xuống hồ, cũng chỉ nghe người kia nói: "...Cẩn thận!"
"...Anh là ai? Anh ở đây làm gì?"
"Tôi là Cố Viễn."
Hơi thở của Phương Cẩn ngừng lại trong nháy mắt.
Bóng đêm vô cùng tối tăm, giữa bóng tối hai người bọn họ đều không thấy rõ mặt của đối phương, sau một hồi mới nghe Cố Viễn chậm rãi nói: "Tôi uống nhiều quá nên ra ngoài một chút, sau đó lại thấy cậu đi đến ngồi bên bờ hồ... Cậu là khách mời hay là người nhà của chúng tôi? Có cái gì khó khăn không vượt qua được, không ngại thì nói cho tôi nghe đi, có lẽ tôi có thể giúp cậu một tay."
Phương Cẩn thế mới biết vì sao mình vẫn không hề nghe thấy có người đến gần... Bởi vì Cố Viễn vốn đã ở chỗ này rồi.
Mà hắn vẫn không phát ra tiếng động nào cũng không đi ra, là bởi vì hắn sợ cậu nghĩ không thông muốn tự sát, cho nên vẫn cứ một mực ở bên cạnh canh chừng!
"Tôi..." Phương Cẩn nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, tôi không có... muốn nhảy xuống. Tôi chỉ là nhất thời có chút khó chịu nên mới..."
"Vậy là tốt rồi." Cố Viễn gật đầu, thanh âm trầm tĩnh ôn hoà: "Mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn, nhưng được sống cũng đã là không dễ dàng, đừng nói buông bỏ thì liền buông bỏ. Thật sự có phiền toái gì có thể tới tìm tôi, tuy rằng năng lực của tôi có hạn, nhưng rất nhiều chuyện vẫn có thể bàn bạc được lối ra."
Được sống cũng đã là không dễ dàng, đừng nói buông bỏ thì liền buông bỏ.
Trong lòng Phương Cẩn ngũ vị tạp trần, chỉ kinh ngạc nhìn hắn. Trong bóng đêm hình dáng người thanh niên kia cao lớn kiên cường, kỳ lạ thay lại trùng lặp với hình ảnh người thiếu niên anh tuấn đầm mình trong máu tươi, nằm trên xe đẩy cứu thương đi qua bên người mình trong trí nhớ.
"...Tôi biết rồi." Cuối cùng cậu chỉ miễn cưỡng cười rồi nói ra một câu: "Cảm ơn anh."
Phương Cẩn xoay người lướt qua hàng liễu rủ bên hồ, bước nhanh qua những bụi cây giữa bóng đêm sâu thẳm. Sau khi đi ra rất xa cậu mới quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy bên hồ nước thân ảnh của Cố Viễn vẫn đang đối mặt với cậu, yên lặng không nói gì, như là ở đó dõi theo bóng cậu rời đi.
...Không lâu sau đó cái hồ nước trong hoa viên kia đã bị san lấp, Phương Cẩn lại đi Đức, trước khi cậu kết thúc chương trình học rồi về nước thì chưa từng gặp lại Cố Viễn.
Nhưng mà đêm hôm đó dưới bầu trời đầy ánh sao, bóng dáng lẳng lặng dõi theo cậu rời đi kia, vẫn luôn rõ ràng trong đầu Phương Cẩn, thật lâu thật lâu về sau cũng không mảy may phai nhạt.
Cậu cho rằng cảm tình của mình đối với Cố Viễn là thống hận xen lẫn ghen tị, chung quy người này có tất cả những thứ mà mình khát vọng nhưng lại không có, gia đình, tự do, tôn nghiêm, địa vị... Hắn chính là nguyên nhân căn bản khiến cậu lạc đến nông nỗi này, ở một mức độ nào đó hắn quyết định đến sống chết của cậu, đồng thời rất có thể tương lai hắn sẽ thay thế cậu tiếp tục sống sót.
Nhưng mà Phương Cẩn chẳng biết tại sao bản thân lại không cách nào hận hắn.
Có lẽ là bởi vì hắn đã từng khẩn cầu rằng: đừng bắt cô bé kia truyền máu cho tôi, hãy để tôi tự mình đi đến thế giới kia.
Hoặc có lẽ là vì hắn đã đứng trong đêm tối chờ đợi cậu lâu như vậy, còn nghiêm túc nói cho cậu biết, được sống cũng không dễ dàng gì, nghìn vạn lần đừng nên từ bỏ.
...
Trong phòng tắm Phương Cẩn ngẩng đầu lên, hồi lâu mới thở ra một hơi thật dài mang theo mùi máu tươi.
Khi toàn bộ tình huống đều rơi vào vũng lầy, điều quan trọng nhất là cái gì nên dừng thì phải dừng. (gốc là đương đoạn tắc đoạn, trích từ cụm đương đoạn tắc đoạn, bất đoạn tắc loạn, nghĩa là nên dừng thì phải dừng, không dừng ắt sẽ loạn. Ý nói có những chuyện nên dừng lại thì phải quyết đoán dừng lại, còn lằng nhằng ắt mọi chuyện sẽ loạn.)
Trong tính cách của Cố Viễn có một mặt cực kỳ cố chấp, hắn có thể đem hình ảnh cô bé len lén gạt nước mắt trên bậc thang kia ghi tạc hơn mười năm, đã hoàn toàn nói rõ lên điều này. Hơn nữa hắn làm kẻ bề trên lâu ngày đã quen, đối với thứ mình muốn sẽ nghĩ mọi biện pháp dùng đủ loại thủ đoạn để tranh giành, vài lời cự tuyệt sẽ không có khả năng khiến hắn dễ dàng hoàn toàn bỏ qua.
Anh ấy thật sự là muốn nói cho ra lẽ, Phương Cẩn mệt mỏi nghĩ, chỉ có một cuộc đàm phán trịnh trọng nghiêm túc mới có thể hoàn toàn tỏ rõ thái độ, khiến anh ấy triệt để bỏ đi ý nghĩ trong đầu, để tránh vì mình mà lại rơi vào những tình huống nguy hiểm nhất.
...Nhưng nếu như trịnh trọng tỏ rõ thái độ mà vẫn không được thì sao?
Cái ý nghĩ này vừa nảy lên đã bị Phương Cẩn tự giễu mà dập tắt. Với tướng mạo địa vị và quyền thế như Cố Viễn, thật sự là muốn hạng người gì mà không có, cần gì phải bám riết không tha một kẻ cùng giới tình với mình? Hơn nữa cho dù là Cố Viễn thật sự không đáp ứng thì cũng dễ thôi, trực tiếp từ chức là xong rồi, Phương Cẩn còn chưa tự đại đến mức cho rằng đã làm đến mức này, mà Cố Viễn còn có thể kiên trì không chịu buông tay với mình.
Ngủ qua một đêm mà thôi, có thể ngủ ra được bao nhiêu tình cảm.
...
Phương Cẩn gắng gượng chống đỡ thân thể đi thay quần áo, tuỳ tiện ăn vài thứ làm bữa sáng, ước chừng nghi thức khai mạc hội nghị sáng nay đã xong, lại nhắn tin cho Cố Viễn hỏi hắn ở đâu. Gần như ngay lập tức Cố Viễn đã nhắn lại địa điểm, hắn đang ở một quán cà phê sân vườn trong khuôn viên khách sạn.
"Tôi ở ban công ngắm cảnh đợi cậu, không cần phải gấp gáp từ từ hẵng đến."
Phương Cẩn nhìn chằm chằm vào di động một lát, chậm rãi đánh một chữ "Được", nhấn phím gửi đi, cất điện thoại.
Khách sạn này mặc dù lớn, nhưng quán cà phê sân vườn kia cách nơi này cũng không xa. Phương Cẩn ăn xong vẫn có chút khó chịu, nhưng không phải vì say rượu... Cồn đã sớm bay hết, mà là sâu trong thân thể dường như vẫn còn có cảm giác không thoải mái do từng bị dị vật xâm lấn, lúc bước đi cảm giác lại càng rõ rệt.
Cậu cố nén cảm giác khác thường, biểu hiện bên ngoài chỉ là mặt mũi nhìn vô cùng tái nhợt, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh trấn tĩnh. Theo thang máy lên đến tầng cao nhất của khách sạn, bên trong quán cà phê là khu vườn hoa cỏ sum suê giữa không trung, ban công ngắm cảnh được bao phủ bởi lớp mái to lớn bằng thuỷ tinh, tầng thượng khách sạn lơ lửng giữa trời, xa xa có thể trông thấy màu xanh biếc của đại dương.
Gió biển thoải mái phất qua từ trên cao, lúc này trong hoa viên cũng không có bao nhiều người, Cố Viễn ngồi bên cửa sổ sát đất trên bàn có một ly cà phê màu trắng tinh xảo, thấy cậu tới hắn lập tức cất cao giọng nói: "Ở đây!"
Phương Cẩn đi tới, nói: "Cố tổng."
Lúc nói hai chữ này ánh mắt của cậu điềm tĩnh không chút dao động, nhưng cái danh xưng đơn giản này đã đủ để nói rõ tất cả.
Cố Viễn đối mặt với cậu một lúc lâu, mới thản nhiên nói: "Ngồi đi."
Phương Cẩn ngồi ở đối diện Cố Viễn, chỉ thấy trước mặt đã đặt một ly hồng trà sữa tươi nóng hổi, rõ ràng là Cố Viễn gọi ra lúc cậu sắp đến.
"Tối hôm qua cậu uống say, sáng sớm uống cà phê không tốt, dùng hồng trà thay thế để bảo vệ dạ dày đi. Đáng tiếc tôi không biết làm canh giải rượu, sáng sớm muốn gọi khách sạn làm, kết quả người ta nói với tôi nhà bếp đã bị hội nghị bao rồi."
Cố Viễn rút túi đường nâu từ lọ đường bên cạnh đưa tới, Phương Cẩn lại không nhận.
Cố Viễn cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ném túi đường đến trước mặt cậu.
"Sở dĩ cậu đến tìm tôi, có phải là đã nghĩ xong rồi không?"
Ánh mắt Phương Cẩn nhìn chằm chằm vào làn hơi trắng mờ ảo bay lên từ trong ly trà, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Đúng vậy Cố tổng, rất xin lỗi tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy... Nhưng tôi không thể tiếp nhận đề nghị về việc phát triển quan hệ của ngài, xin lỗi."
Kỳ thực nói ra đơn giản hơn trong tưởng tượng.
Phương Cẩn hơi khép mắt lại, chỉ nghe giọng nói không vui không giận của Cố Viễn ở đối diện vang lên: "Nhưng tối hôm qua cậu không có biểu hiện như thế."
"..."
"Phương Cẩn." Cố Viễn nâng cằm, dường như có chút cay nghiệt nói: "Tôi không biết cậu nghĩ tôi khờ hay là thế nào, nhưng tối hôm qua cậu luôn miệng gọi tên tôi, lôi kéo không cho tôi đi, đây là phản ứng bình thường của cậu khi say rượu sao? Lúc cậu bị tôi làm còn nhìn tôi, lúc bị tôi làm đến bắn vẫn còn nhìn tôi, tôi liên tục xác nhận xem cậu có biết người đàn ông đang làm cậu là ai không, cậu nói là Cố Viễn, nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
Phương Cẩn mím chặt môi không nói được một lời, bởi vì dùng sức quá mạnh nên môi có chút trắng xanh.
"Cậu nghĩ rằng tôi là loại người không não tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể đuổi đi, nghe cậu nói thế nào thì nghe thế nấy sao? Sáng hôm sau thức dậy liền trở mặt không nhận, quay đầu nói một câu xin lỗi coi như chưa từng có gì xảy ra, cậu đi đâu mua hoan miễn phí được vậy?" (tự ví mình là trai bao hả ba:v)
Phương Cẩn dường như muốn phủ nhận cái gì, Cố Viễn cũng cắt lời không cho cậu chối: "Tôi không cần biết trước đây cậu cắt đứt với bạn tình của cậu thế nào, nhưng lần này không giống như cậu nghĩ đâu. Cho dù trước đây cậu tuỳ ý theo sở thích cũng được chơi bời phóng đãng cũng được, nhưng chuyện của ngày hôm nay không phải cậu nói kết thúc là có thể kết thúc, quyền chủ động nằm trên tay tôi, hiểu chưa?"
Phương Cẩn cả một câu cũng nói không nên lời, cách một làn hơi trắng Cố Viễn dường như cảm giác được môi cậu hơi run rẩy, nhưng lời cậu nói ra cũng rất trấn định: "...Vậy ngài muốn thế nào đây, Cố tổng?"
Cố Viễn lạnh lùng nói: "Tôi muốn phát triển quan hệ lâu dài, đừng để cho tôi nhắc lại lần thứ ba nữa."
Tư thế ngồi của Phương Cẩn rất thẳng, hai vai hạ xuống tự nhiên, thắt lưng gầy gò dựng thẳng, từ góc nhìn của Cố Viễn nhìn qua thật sự là một đường cong vô cùng đẹp mắt.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo lông cừu mỏng màu xám tro nhạt, màu sắc này càng tôn lên làn da đặc biệt trong suốt của cậu, dường như người hôm qua cả người ướt đẫm đỏ ửng sắc tình trong trí nhớ của Cố Viễn cũng chỉ là ảo giác, không lưu lại chút vết tích nào trên vẻ bề ngoài lãnh tĩnh hờ hững.
"...Xin lỗi." Phương Cẩn cuối cùng nói, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà kiên quyết: "Tôi chỉ muốn bảo trì quan hệ cấp trên và thuộc hạ với ngài."
Cố Viễn dựa thật sâu vào lưng ghế phía sau: "...Tại sao?"
Phương Cẩn lại không trả lời, phảng phất như một pho tượng khắc bằng băng tuyết.
"Cậu có phiền toái gì đúng không?" Cố Viễn đột nhiên hỏi, nheo ánh mắt sắc bén lại quan sát cậu từ trên xuống dưới: "Hay là có chuyện gì bất đắc dĩ không nói cho tôi biết?"
Lời này quả thực bất ngờ ngoài ý muốn, trong lòng Phương Cẩn nháy mắt chấn động, nhưng bên ngoài lại không biểu hiện ra nửa điểm dị thường: "Ngài nói cái gì?"
"Trước đây tôi không điều tra kỹ, nhưng trong ấn tượng của tôi cậu chưa hề đề cập qua chuyện trong nhà, cũng không thấy có bạn bè thân thích. Bằng cấp và trình độ ngoại ngữ kia của cậu phải là cha mẹ rất có của cái mới có thể làm được, sao lại chưa từng được đề cập qua nhỉ?"
Phương Cẩn nhìn thẳng vào Cố Viễn bình tĩnh nói: "Tôi không muốn đề cập với cấp trên vấn đề riêng tư này."
"Tạm thời cho là như vậy đi." Cố Viễn mang theo chút giễu cọt nói, "Ngoài ra lần trước cậu theo người bạn tình của cậu, sáng sớm hơn chín giờ xin nghỉ chỉ để chạy về nhà, suốt cả một ngày không nghe điện thoai... Phương Cẩn cậu nói cho tôi biết, cậu là loại người mới sáng sớm đặc biệt xin nghỉ về nhà theo người ta lên giường sao?"
"Không..."
"Nếu như cậu có bạn trai thì cứ nói cho tôi biết." Cố Viễn từ trên cao nhìn xuống nói, "Loại chuyện này có giấu cũng không giấu được bao lâu, rất nhẹ nhàng là có thể tra ra được."
Bàn tay đè lên cạnh bàn của Phương Cẩn dùng sức cực kỳ lớn, trong giây lát đó cậu biết vẻ mặt của mình nhất định đã lộ ra khe hở, thậm chí ngay cả khi nói chuyện âm cuối cũng mang theo sự thất thố: "...Hoàn toàn không liên quan đến chuyện này! Vì sao anh lại muốn hỏi những chuyện này?!"
Cố Viễn lại nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì anh thích em."
"Bởi vì em thích anh anh cũng thích em, cho nên muốn theo đuổi em, phát triển thành mối quan hệ tình nhân trường kỳ ổn định cùng em, có khó hiểu như vậy sao?"
Trong giây lát đầu óc Phương Cẩn trống rỗng.
...Anh muốn theo đuổi em.
Bởi vì anh thích em.
Nếu như cậu không có thân phận và những trải nghiệm kinh khủng như vậy, không có nhiều bí mật vừa xấu xa vừa bẩn thỉu như vậy, nếu như cậu và Cố Danh Tông không có bất kỳ mối liên hệ nào... Thì lúc này nghe được những lời như thế thì cậu sẽ vui vẻ đến nhường nào?
Hoặc là, nếu lời này đến chậm một chút, đợi cậu tìm được biện pháp, hoàn toàn triệt để thoát khỏi mối quan hệ tàn nhẫn cấm kị kia, khi cậu rốt cục có thể tự do tự tại đứng dưới ánh mặt trời, những lời này lại được nói ra từ miệng của Cố Viễn, vậy sẽ là kết cục thế nào?
Phương Cẩn ngồi trên ghế, cảm thấy cả người đều bị hút rỗng, trong thân thể không có một chút nhiệt độ một chút khí lực nào.
Cậu cũng không thể tin được số phận có thể cay nghiệt với cậu thành như vậy, quả thực chẳng hề có một chút thiện ý nào, hoàn toàn là trò trêu cợt ác liệt đến cực điểm nhất.
"...Cố tổng..."
Phương Cẩn chậm rãi mở miệng, lúc nói chuyện có thể cảm thấy toàn bộ hơi thở của cậu đều là khí lạnh.
"Nếu như anh... đã nói như vậy, tôi chỉ có thể..."
Tôi chỉ có thể từ chức.
Đúng lúc này một âm thanh từ phía sau cậu cách đó không xa vang lên: "...Này, Cố Viễn!"
Câu nói của Phương Cẩn ngừng lại, chỉ thấy Cố Viễn nâng mắt nhìn sang, đột nhiên đứng lên.
Chỉ thấy một ông lão mặc đường trang đứng giữa một đám người vây xung quanh đang chậm rãi đi đến đây, nhìn qua ước chừng có thể đã hơn tám mươi tuổi, nhưng tinh thần quắc thước hồng hào khoẻ mạnh, nhìn Cố Viễn cười nói: "Sao rồi, cùng người ta bàn chuyện ở đây sao?"
Cố Viễn làm một động tác tay vỗ về đối phương, sau đó cười nói với ông lão: "Dạ, đây là trợ lý của con."
Ông lão cười ha hả nhìn sang.
...Trong nháy mắt đó Phương Cẩn liếc qua, trên huyệt thái dương của ông lão rõ ràng có một nốt ruồi đen.
"Chàng trai trẻ, thật là tuấn tú." Ông lão vươn tay ra trước cùng Phương Cẩn bắt tay: "Tôi là giám đốc của khách sạn này, tôi họ Kha."
Trong giây phút bàn tay chạm nhau, Phương Cẩn theo dõi khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão, trong đầu chớp nhoáng hiện lên một chuỗi hình ảnh hỗn loạn...
Biệt thự nhà họ Cố, trong phòng sách, Cố Danh Tông ngồi trên ghế cao cúi đầu uống trà, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "...Ngài làm gì vậy, thấy tôi rảnh rỗi bảo tôi nuôi một đứa nhỏ chơi sao?"
Trên mặt đất Phương Cẩn bé nhỏ khóc đến không thở được, khuôn mặt nhỏ bé non mềm sưng đỏ đến tím xanh, trong đôi mắt to ngập tràn nước mắt, dùng mu bàn tay gạt qua trái một cái qua phải một cái bôi ra từng vệt nước mắt.
"Cố tổng hay đùa." Tiếng nói già cả hoà ái vang lên từ phía sau Phương Cẩn, chỉ nghe lão cười nói: "Có lẽ cậu còn có chỗ chưa biết, đứa nhỏ này cùng nhóm máu với Cố Viễn, chúng tôi mất bao nhiêu công sức mới tìm được..."
Phương Cẩn khóc thút thít nghẹn ngào quay đầu lại, cố hết sức nâng mắt lên nhìn.
Chỉ thấy một ông lão đang được mọi người vây quanh, như chúng sao quanh trăng sáng, nụ cười hân hoan đối mặt với Cố Danh Tông; lão nhìn qua thật sự rất già, tóc và chòm râu đều lấm tấm hoa râm, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, nghiêng mặt sang một bên thì chỉ thấy trên huyệt thái dương có một nốt ruồi đen vô cùng rõ ràng: "Đứa nhỏ Cố Viễn này có nhóm máu đặc thù, lỡ như sau này xảy ra chuyện gì... Chí ít cũng có thể ứng phó..."
...Gương mặt đó khắc vào trong đáy mắt mịt mờ nước mắt của Phương Cẩn bé nhỏ, xuyên qua thời gian và ký ức, dần dần đè chồng lên hình ảnh ông lão mặc đường trang ở trước mặt, vị trí nốt ruồi đen và vẻ mặt cười ha hả càng không thay đổi chút nào.
Phương Cẩn vẫn đang bắt tay cùng lão, con ngươi trong nháy mắt co lại!
"... Cố tổng." Phương Cẩn nghiêng đầu nhìn sang Cố Viễn, trong ánh mắt yên tĩnh lộ ra một chút nghi hoặc vừa phải thích hợp, đến ánh mắt cẩn thận nhất của những người xung quanh cũng không nhìn ra được nửa điểm khác thường: "...Cụ Kha đây là..."