Dạ Sắc Thâm Xử (Sâu Thẳm Trong Đêm)

Chương 20: Nghiêm chỉnh, cẩn thận mà cấm dục, như những tu sĩ khổ hạnh thời Trung cổ

Báo cáo xét nghiệm tử thi của Lục Văn Lỗi đã có, đột phát bệnh tim dẫn tới suy tim cấp tính.

Cố Viễn nhẹ nhàng buông bản báo cáo xuống, ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt thông qua cửa sổ thuỷ tinh nhìn về phía Phương Cẩn trong phòng làm việc đối diện.

Phương Cẩn lẳng lặng ngồi làm việc sau bàn, sườn mặt hướng về phía hắn, từ góc nhìn của Cố Viễn chỉ có thể nhìn thấy đường cong gò má ưu mỹ mà đạm mạc của cậu. Từ lúc sáng sớm đến làm Phương Cẩn đã bắt đầu tận lực lảng tránh hắn, không ra khỏi phòng làm việc cũng không chào hỏi gì với hắn... Cậu chỉ là muốn che giấu, nhưng trong mắt Cố Viễn thì thật ra lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến nỗi muốn quên cũng không quên được.

Cậu ấy tức giận sao?

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã bị Cố Viễn chặt đứt ngay.

Không có khả năng, ngay cả mình còn chưa tức giận, cậu ấy có tư cách gì mà mất hứng!

Nhưng mà Phương Cẩn quả thực tránh tiếp xúc với Cố Viễn, từ sáng sớm cậu đã không ra khỏi phòng làm việc. Buổi trưa Cố Viễn đi ăn cơm cùng đối tác về, phòng làm việc đối diện đã trống không, hắn tiện tay kéo thư ký đi ngang qua cửa lại hỏi: "...Phương Cẩn đâu?"

"Phương trợ lý đến nhà ăn công ty ăn cơm trưa rồi ạ." Thư ký lập tức nói: "Anh ấy nói với chúng tôi là nửa tiếng nửa về ạ."

Cố Viễn gật đầu, xoay người đi về phía thang máy, trực tiếp từ phòng làm việc ở tầng thượng xuống nhà ăn nhân viên ở tầng phụ.

Lúc này người trong nhà ăn đã không còn nhiều lắm, Phương Cẩn ngồi bên chiếc bàn trong góc không mấy thu hút, vừa ăn canh vừa dùng máy tính bảng soát tin nhắn về công việc. Cậu chuyên chú như vậy, thế nên cho đến khi Cố Viễn đi thẳng tới trước mặt cậu mới phản ứng được, ngẩng đầu liền bất ngờ không kịp đề phòng mà chạm phải ánh mắt thâm thuý của Cố Viễn.

Ông chủ trẻ tuổi tự mình xuống nhà ăn nhân viên, các nhân viên trong phòng ăn ở cách đó không xa không ngừng quay đầu lại nhìn trộm, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn, kính nể và hiếu kỳ.

Nhưng mà Cố Viễn chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Cẩn, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ, tựa như muốn xuyên thấu qua đôi mắt trong veo xinh đẹp để nhìn đến não bộ.

"Tối hôm qua cậu không nhận điện thoại của tôi."

"..." Phương Cẩn trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Xin lỗi."

Một hồi im lặng khiến người ta sợ hãi, Phương Cẩn hạ tầm mắt xuống nhìn chén canh ăn còn một nửa trước mặt, nhẹ giọng nói: "Nếu như... ngài để ý, tôi có thể từ chức..."

Để ý ở đây hiển nhiên không phải là chỉ việc không nhận điện thoại của Cố Viễn, ý tứ phía sau là gì chỉ có hai người bọn họ biết.

Bàn ăn chợt rơi vào tình trạng áp suất thấp khiến người ta khó có thể hít thở, qua khoảng mười giây hoặc lâu hơn, mới đột nhiên nghe Cố Viễn mở miệng mà không báo trước, nhưng hắn không có trả lời việc từ chức: "...Đó là bạn trai cậu?"

Đáy mắt Phương Cẩn chợt xẹt qua một tia khó xử và chật vật khó có thể nói, nhưng dưới hàng mi dày đậm thì hoàn toàn không hiện rõ: "Không phải."

Cố Viễn bình tĩnh nhìn cậu, rồi dường như có suy nghĩ gì đó mà nói: "...À."

Trên giường mà không phải bạn trai, người bình thường chỉ có thể nghĩ đến bạn tình hoặc khó nghe hơn là tình một đêm. Nhưng mà Cố Viễn không có hỏi tới nữa, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không mảy may có chút để ý nào, ngược lại hắn còn có vẻ như đang suy tính gì đó.

"Vậy cậu còn muốn làm trợ lý của tôi không?" Một lát sau hắn đột nhiên hỏi.

Phương Cẩn sửng sốt: "...Tôi...tôi vẫn muốn làm trợ lý của ngài."

Tôi vẫn muốn làm trợ lý của ngài.

Cố Viễn không tìm ra được bất cứ ngôn ngữ nào để hình dung mùi vị trong lòng hắn lúc này, trên lý trí hắn biết bản thân hẳn là thấy thoải mái, nhưng trên tình cảm lại có loại cảm giác thất bại khó diễn tả được giống như là ghen ghét vậy, tất cả pha trộn cùng một chỗ rồi xộc lên yết hầu hắn.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lên xuống một cái.

"Vậy cậu không cần từ chức." Cố Viễn thản nhiên nói, xoay người không hề quay đầu lại mà đi ra khỏi nhà ăn.

...

Từ sau ngày đó, giữa Cố Viễn và Phương Cẩn như có một tầng khoảng cách vô hình. Tuy rằng họ vẫn làm việc với nhau, đi làm rồi tan làm, Phương Cẩn vẫn như trước nấu cơm cho hắn vào thứ hai, chọn quần áo cho hắn, quản lý tài vụ cá nhân cho hắn, nhưng Cố Viễn có thể có thể cảm giác được, có cái gì đó không giống.

Phương Cẩn đã trở lại như lúc cậu vừa tới công ty.

Giữ lễ, cẩn thận, dè dặt để ý, trong sự ung dung cất giấu xa cách và đề phòng thầm lặng.

Nhưng mà Cố Viễn biết đây có lẽ là tình huống tốt nhất. Chỉ có khoảng cách mới có thể ngăn cản đố kị và dục vọng bí ẩn nấp sâu trong lòng hắn, chỉ có thời gian mới có thể đưa bọn họ quay về quan hệ cấp trên và cấp dưới đúng đắn như lúc ban đầu, từ nay về sau tôn trọng lẫn nhau, không vượt qua Lôi Trì.

...Nếu như tình trạng như hiện nay vẫn cứ kéo dài, có lẽ sẽ có một ngày Cố Viễn thật sự có thể thoải mái, thậm chí Phương Cẩn tìm bạn trai hắn cũng có thể mỉm cười nói câu chúc phúc; nhưng mà loại tình huống này đã định trước sẽ vừa nguy hiểm lại lung lay muốn ngã như đi trên dây thép, chỉ duy trì được một đoạn thời gian rất ngắn thì sẽ bị việc ngoài ý muốn thình lình xảy đến phá vỡ.

Đó là vào hai tuần sau, khi hội nghị thượng đỉnh tài chính khu vực châu Á - Thái Bình Dương cử hành ở Hồng Kông, Cố Viễn cũng được mời đến dự. (Bạn nào tò mò thì tìm hiểu hội nghị APEC nha, mà địa điểm trong truyện là hư cấu thôi, hình như chưa có tổ chức ở Hong Kong lần nào.)

Nếu như Cố Viễn chỉ là tổng giám đốc của một tập đoàn vận tải hàng hải thì tuyệt đối không có tư cách được mời đến loại hội nghị thương mại đẳng cấp này, hắn được đặc biệt mời đến với thân phận là người thừa kế của gia đình tài phiệt quyền thế nhà họ Cố. Bởi vậy khi đi số lượng người hắn mang theo đến hơn ba mươi người gồm cố vấn và đội an ninh, trùng trùng điệp điệp đến ở khách sạn năm sao Kim Yến Đình vô cùng sang trọng do bên phía ban tổ chức sắp xếp, Phương Cẩn với tư cách trợ lý hạng nhất cũng đứng trong hàng ngũ đó.

Lúc đến khách sạn, Phương Cẩn theo lệ cũ cầm thẻ mở cửa phòng, cậu không đi đến phòng mình trước, mà đi chuẩn bị sẵn sàng toàn bộ những tài liệu cùng văn bản cho Cố Viễn tham dự hội nghị ngày mai, phân loại rồi để vào trong cặp đựng giấy tờ dùng riêng cho hội nghị.

Cố Viễn ở tại phòng ngủ rộng lớn trong căn phòng tổng thống của khách sạn, đứng đối diện gương tự mình thay quần áo. Hắn cởi áo sơ mi ném lên giường, để trần phần thân trên chắc khoẻ rồi đi tìm đồ trong tủ quần áo, sau đó ánh mắt thông qua cái gương lớn kéo đến sát đất, nhìn trộm Phương Cẩn đang khom lưng sắp xếp giấy tờ ở cửa phòng sách phía đối diện.

Cửa phòng ngủ và phòng sách đều mở toang, vị trí này cực kỳ hợp lý.

Chỉ cần cậu nghiêng đầu là có thể thấy hắn, nhưng mà cậu không có.

Từ góc nhìn của Cố Viễn ngược lại có thể thấy mặt bên của Phương Cẩn đối diện với phía sau của hắn, bởi vì cúi đầu nên sợi tóc phủ lên vành tai trắng như tuyết, mi mắt rũ xuống thành vòng cung vô cùng đẹp mắt dưới ánh đèn. Bộ âu phục thuần đen hoàn hảo bao bọc lấy cậu đến là kín kẽ mà khít khao, khuy măng sét nút áo sơ mi đều được thợ thủ công tỉ mỉ làm ra, từ cổ trở xuống trừ hai tay ra không thấy được chút da thịt nào lộ ra; chỉ có lúc cúi người hoặc giơ tay, thì mới có thể mơ hồ thấy được đường cong cơ thể thông qua chiếc áo khoác bên ngoài.

Kể từ lần trước cậu vẫn cứ như vậy, chỗ nào có thể không lộ thì sẽ không mảy may lộ ra chút nào, nghiêm chỉnh, cẩn thận mà cấm dục, như những tu sĩ khổ hạnh thời Trung cổ. (cho bạn nào chưa biết: cấm dục = khắc chế dục vọng)

...Cố Viễn biết đó là vì cậu muốn tránh bị nghi ngờ.

Cậu chỉ là đang dùng hành động lặng thầm để nói với hắn: Tôi chỉ là thuộc hạ của anh, tôi không có bất kỳ hứng thù nào liên quan đến cơ thể đối với anh cả.

Cố Viễn thu hồi ánh mắt, tùy tiện tìm một bộ quần jean áo thun chữ T mặc vào, kết quả vừa thay xong lại nghe cửa phòng bị gõ một cái, Phương Cẩn đứng ở cửa bình tĩnh nói: "Đã làm xong rồi Cố tổng, toàn bộ những thứ cần cho cuộc hội thảo sáng mai đều đã ở trên bàn của ngài."

Cố Viễn ừ một tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: "Sao cậu gầy vậy?"

Phương Cẩn quả thực gầy đi, chỉ là hàng ngày mặc quần áo kín đáo, cho nên nhìn không ra. Nhưng sắc mặt cậu thực sự ngày càng tiều tuỵ hơn, khi đứng ngược sáng ở cửa phòng, bên gò má lại có chút trắng nhợt.

"Trời nóng nực nên ngủ không ngon thôi." Phương Cẩn cười cười, nhưng nụ cười kia vô cùng ngắn ngủi: "Chờ thêm một thời gian là tốt rồi."

Cố Viễn muốn nói buổi tối rõ ràng có khí lạnh sao còn có thể ngủ không ngon, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy, có để ý đến thân thể mình hay không? Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại, hắn trầm mặc một lát, cuối chỉ có thể nói: "Vậy cậu chú ý một chút."

"Tôi sẽ chú ý." Phương Cẩn lễ phép gật đầu một cái: "Cố tổng, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."

Cố Viễn nhìn cậu xoay người rời đi, bước chân trầm ổn mà không chút do dự, rất nhanh đã mở cửa đi ra ngoài.

...

Đêm hôm đó Phương Cẩn ngủ ở phòng khách sát vách phòng ngủ chính của Cố Viễn.

Cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là như thường lệ làm trợ lý thì ở phòng kề sát phòng ngủ chính trong cùng một căn phòng, như vậy một khi có chuyện chỉ càn gọi một tiếng là có thể đến ngay... Nhưng mà Cố Viễn cũng không phải là một ông chủ thích làm khổ nhân viên, hiếm khi nào có việc nửa đêm đột nhiên nảy ra sáng kiến rồi muốn gọi trợ lý đến họp.

Phương Cẩn nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà của căn phòng xa hoa.

Đêm đã rất khuya, nhưng cậu không có nửa điểm buồn ngủ.

Từ hai tuần trước cậu đã bắt đầu nằm mơ liên tục, có lúc là hình ảnh cha mẹ tự sát khi cậu còn nhỏ, căn nhà bốc lên lửa cháy hừng hực, xà nhà mang theo làn khói dày đặc nện xuống ầm ầm; có lúc là khi cậu đang bị đè xuống đất, liều mạng muốn giãy dụa thoát đi, thân thể lại như bị một khối chì đè ép không thể giãy dụa, giây tiếp theo cửa phòng đóng chặt phía sau lưng bật mở, khuôn mặt của Cố Viễn xuất hiện cùng với sự khiếp sợ, chán ghét xen lẫn xem thường.

Những giấc mộng hỗn loạn này thường khiến cậu giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, thậm chí có đêm có thể tỉnh giấc đến sáu lần.

Cậu đã thử tăng lượng thuốc trong đơn để giảm bớt tình trạng đa mộng này, nhưng lại dẫn đến mất ngủ nhẹ, sau đó vài ngày thì buổi tối cậu chỉ có thể chợp mắt đôi chút cho qua một giấc vào lúc rạng sáng.

Mà giấc ngủ không ổn định thế này khiến thân thể giảm sút đi rất nhiều, bản thân Phương Cẩn cũng biết tốc độ cậu tiều tuỵ đi cực kỳ nhanh có thể thấy được bằng mắt thường, ban ngày nhiều lúc cậu còn xuất hiện dấu hiệu của bệnh hạ huyết áp.

Cậu tự nói với mình nhất định phải nhắm mắt lại ngủ, ngày mai còn có hội nghị tài chính quan trọng... Nhưng cậu thật sự không ngủ được.

Cảm thấy sa sút nhưng lại vẫn tỉnh táo, tựa như người đã mệt mỏi đến cực điểm nhưng bị ép buộc tiêm thuốc kích thích, tuy rằng thân thể buồn ngủ đến cùng cực, tinh thần lại vẫn duy trì sự thanh tỉnh không bình thường.

Phương Cẩn nhắm chặt mắt một chút, một lát sau lại từ bỏ mà mở ra, rốt cuộc cậu bật đèn xoay người xuống giường, đi tới chỗ quầy bar nhỏ được bày trí trong phòng kéo một cái ghế chân cao ra ngồi, mở cho mình một chai vang đỏ.

Có thể là vì thể chất trời sinh nên cậu rất ít khi uống say, có đôi khi thêm chút cồn lại còn thanh tỉnh hơn, chỉ một khi uống rất nhiều mới có thể xuất hiện cảm giác váng vất và mê man... Nhưng nếu là một người tự rót tự uống, Phương Cẩn cũng không phí sức đi lấy ly làm gì, trực tiếp dốc bình nốc xuống từng ngụm từng ngụm, đồng thời theo thói quen lấy điện thoại di động mở thư viện hình ảnh ra.

Ở mục gần đây hiện ra tấm ảnh cũ của năm người kia.

Ngày hôm đó trước khi Phương Cẩn bỏ tấm ảnh lại vào chỗ cũ, cậu lấy di động chụp lại tấm ảnh đó, không có việc gì lại lấy ra xem. Cậu có thể khẳng định trên tấm ảnh này cất giấu đáp án của tất cả những câu đố, hơn hai mươi năm trước khi Cố Viễn sắp được sinh ra, cha mẹ hắn và một người dáng dấp cực kỳ giống Cố Danh Tông, cùng cha mẹ cậu đã chụp tấm ảnh này ở cổng bệnh viện phụ sản... Tại sao lại là cha mẹ cậu? Nếu như không có bất cứ lý do đặc biệt gì, cha mẹ cậu sao lại cố tình chạy đến bệnh viện phụ sản chờ Cố Viễn ra đời chứ?

Hơn nữa cái người tên Danh Đạt kia là ai, chẳng lẽ là anh em song sinh của Cố Danh Tông?

...Nhưng điều này lại rất hoang đường. Nhà họ Cố mấy đời con một, mọi người đều biết Cố Danh Tông là con trai độc nhất của ông cụ nhà đó.

Nhưng thật ra vẫn có tin đồn, nói Cố Danh Tông cũng không phải con của vợ chính, mà là tình nhân bên ngoài sinh ra sau đó bị vợ chính ôm về, về phần cô tình nhân có bị trừ khử không thì hoàn toàn không có manh mối gì. Nhưng bởi vì cái tin đồn đã qua quá nhiều năm, cũng đã sớm bị truyền tai sai lệch rất nhiều, trong nhà họ Cố chưa từng nghe qua có một người gọi là Cố Danh Đạt tồn tại, càng không có cách nào hỏi thăm được người này hiện đang ở đâu.

Phương Cẩn tuỳ ý xoay người xuống khỏi ghế, cậu thầm nghĩ nếu như Cố Viễn không phải con ruột của Cố Danh Tông, chẳng lẽ là con của Cố Danh Đạt?

Như vậy chẳng phải là mẹ Cố Viễn cho Cố Danh Tông đội nón xanh sao, nếu như nói bà ấy chết vì khó sinh, cũng là do liên quan đến chuyện này?

Cái suy đoán này chỉ cần nghĩ đến là đã khiến người ta sinh ra cảm giác không rét mà run, Phương Cẩn cất điện thoại đi, một tay thì vô thức lắc lắc chai rượu.

Giả dụ Cố Viễn là kết quả mẹ ruột của hắn yêu đương vụng trộm với Cố Danh Đạt, bị Cố Danh Tông phát hiện, bởi vậy Cố Danh Đạt biến mất, mà mẹ ruột của hắn cũng chết vì khó sinh; một loạt sự kiện này nhìn có vẻ đã giải thích mọi chuyện thông suốt, lại vô cùng hợp lý, nhưng mấu chốt là trong đó liên luỵ tới rất nhiều việc càng phức tạp hơn, không có khả năng chỉ mới hơn hai mươi năm đã hoàn toàn không nghe được cả một chút tiếng gió.

Mà quan trọng nhất, Cố Viễn là kết quả của việc yêu đương vụng trộm, sao còn có thể được yên ổn nuôi đến lớn như vậy?

Theo sự hiểu biết của Phương Cẩn về Cố Danh Tông, y không đưa tay bóp chết đứa nhỏ cũng đã rất nhân từ rồi, sao có thể nâng đỡ Cố Viễn đến vị trí thái tử ngầm cho tới hôm nay?

Quá nhiều nghi vấn và mâu thuẫn tuôn ra trong đầu, Phương Cẩn buồn bực xoa xoa huyệt thái dương, chỉ thấy chai rượu không biết từ lúc nào đã vơi đi hơn phân nửa.

Cậu dứt khoát đổ phần vang đỏ còn thừa vào nửa ly rượu, lại tìm được rượu Vodka và bia trong tủ rượu mà khách sạn chuẩn bị, mở ra rồi theo tỉ lệ ngang nhau mà trộn vào, sau đó lại lấy sữa trong tủ lạnh ra, đổ vào trong hỗn hợp rượu đỏ trắng.

Vang đỏ, vang trắng, bia ba loại trộn vào thì dễ say, mà sữa có thể ngăn chuyển hoá cồn, khiến người ta say càng nhanh càng triệt để hơn. Trong quá trình làm việc này kỳ thực Phương Cẩn đã có chút lắc lư, đổ sữa vào xong cậu lấy lại bình tĩnh, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, mấy phút sau quả nhiên một cơn hoa mắt và buồn ngủ vọt tới như thuỷ triều, hoàn toàn bao phủ cậu.

Phương Cẩn lảo đảo đi về phía giường lớn, nào ngờ lúc xoay người thì không cẩn thận vấp chân một cái, ngã "Đùng!" một tiếng trên mặt đất.

Tiếng động này vô cùng vang, nhưng té trên thảm nên kỳ thực cũng không đau, huống hồ lúc này Phương Cẩn đang chìm sâu trong trạng thái say càng không có chút cảm giác đau nào. Trong mông lung kỳ thực cậu nghĩ cái thảm lông dê mềm mại trắng tinh này rất thoải mái, vì vậy cậu nằm một lúc lâu mới chậm rãi cố gắng đứng lên.

Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng đập cửa: "Phương Cẩn? Phương Cẩn cậu làm sao vậy?"

Trong lúc đang ngẩn ngơ Phương Cẩn như nhắm mắt bịt tai không hay biết, một tay nắm lấy cạnh bàn đứng lên.

Ai biết ngay lúc đó, cạnh bàn vốn có một vỏ chai rượu đặt ở đó bị tay cậu chạm phải, nhất thời rớt xuống đất "ầm ầm" mấy tiếng nặng nề!

"Phương Cẩn!" Tiếng quát của Cố Viễn vang lên ngoài cửa: "Cậu rốt cuộc đang làm cái gì trong đó? Mở cửa mau!"

Phương Cẩn một tay chật vật nắm lấy lưng ghế dựa, mới miễn cưỡng ổn định được thân thể. Bởi vì quá choáng váng cậu quỳ một chân trên đất hơi thở dốc một chút, trong đầu hỗn độn cả lên, thậm chí cũng không phát hiện cửa phòng đã cành cạch một tiếng nặng nề rồi bị đẩy ra.

"Phương... Cẩn?!"

Cố Viễn bước đến, đỡ Phương Cẩn lên, cau mày nói: "Cậu làm sao vậy hả?"

Phương Cẩn tựa vào trong lòng Cố Viễn, dường như vừa chẳng hiểu gì cả vừa rất mờ mịt nhìn hắn chằm chằm.

Dưới ánh đèn màu cam ấm áp hai gò má trắng như tuyết của Phương Cẩn phiếm đỏ, môi hơi mở, không cần chạm vào cũng có thể tưởng tượng ra được cảm giác nhẵn nhụi mềm mại; dường như cậu hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại, ánh mắt sợ sệt mà lại anh ánh nước, trong chớp mắt quả thực rung động lòng người, gần như có thể khiến người ta chìm đắm vào đó đến chết.

Cổ họng Cố Viễn căng lên, theo bản năng dời ánh mắt đi: "Cậu uống say rồi? Một thân một mình uống nhiều như vậy làm gì?"

Phương Cẩn ngơ ngác chớp mắt một cái, dường như hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì, hồi lâu sau lại đột nhiên đưa tay bám lấy cánh tay rắn chắc của Cố Viễn, sau đó thoải mái khoan khoái trở mình trong lòng hắn.

Cố Viễn: "..."

Phương Cẩn đã thay áo thun trắng rộng thùng thình để làm áo ngủ, chất liệu của loại vải trắng này khiến phần da trần trụi càng có vẻ mềm mại trơn bóng hơn, nhất là khi uống say thì nhiệt độ cơ thể cao lên, da thịt cũng ấm áp lên, trong giây lát Cố Viễn thậm chí sinh ra một loại cảm giác hận không thể cố sức tỉ mỉ vuốt ve, cho tới khi lòng bàn tay hoà tan với phần da thịt ấy.

Dục vọng kéo tới nhanh chóng lại hung mãnh như vậy, hắn căn bản cũng không khắc chế nổi.

"Tôi... tôi đỡ cậu đi ngủ nhé." Cố Viễn tận lực ép bản thân quay mặt đi chỗ khắc: "Đừng... đừng quậy nữa."

Nhưng mà cho dù là ai thì khi uống say đều trở nên nặng nề hơn, từ quầy bar đến giường lớn chỉ vài mét cũng đi mãi không tới, Cố Viễn chỉ có thể nửa đỡ nửa ôm kéo cậu đi, từng mảng da cứ thể dính sát vào nhau cọ xát cùng một chỗ, cọ đến nỗi hơi nóng chạy thẳng xuống phía dưới của hắn.

Thật vất vả đi tới bên giường, Cố Viễn trực tiếp ôm ngang Phương Cẩn lên, vài bước đã đặt cậu lên giường, sau đó cẩn thận nâng đầu cậu lên chèn một cái gối xuống.

"Ngủ đi, mau nghỉ ngơi cho tốt, đừng quậy nữa... Phương Cẩn!"

Cố Viễn có chút chật vật vì tay bị nắm lấy... vừa nãy Phương Cẩn vẫn cố gắng nắm lấy tay hắn, dường như cậu vô cùng hứng thú với mấy thứ nhích tới nhích lui, sau đó rốt cục thực hiện được khi Cố Viễn đặt gối đầu cho cậu. Mặc dù như thế nhưng hình như cậu không hề ý thức được rằng thứ trong tay mình là cái gì, nắm được rồi thì cọ cọ lên gò má đỏ ửng của mình, nheo mắt lại làm ra dáng vẻ rất thoải mái giống như mấy chú mèo.

Cố Viễn nhìn cậu, lửa nóng trên dưới toàn thân gần như muốn đốt sạch lực ý chí, thân dưới cứng lên từng cơn đến phát đau, lúc mở miệng ra giọng khàn đến nỗi ngay cả bản thân cũng nghe không hiểu: "Buông ra Phương Cẩn, cậu không biết mình đang làm cái gì, bây giờ cậu căn bản không biết tôi là ai..."

"Cố Viễn." Phương Cẩn lại mơ hồ cắt lời hắn.

Trong giây lát Cố Viễn cho là mình nghe lầm, nhưng ngay sau đó lại nghe Phương Cẩn tiếng Phương Cẩn thỏ thẻ, kiên định nói: "...Cố Viễn."

Bóng đêm như sương mù dày đặc che phủ phòng ngủ khép kín, ngọn đèn đầu giường chiếu lên khuôn mặt Phương Cẩn cùng bên cổ, thế nên xương qua xanh sâu thẳm cùng bả vai, mỗi một tấc da trần lộ ra dường như cũng hiện lên vẻ sáng bóng mê người nhất.

Một tia lý trí cuối cùng của Cố Viễn biết rõ nên lập tức rời khỏi đây, nhưng ngay cả ánh mắt hắn cũng không thể dời đi nửa phần.

Hắn cúi người người gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt ngẩn ngơ không tỉnh táo của Phương Cẩn, hơi thở gấp gáp nặng nề nóng cháy, khó có thể tự kiềm chế, một lát sau rốt cuộc hôn xuống đôi môi hơi mở kia.