Dạ Sắc Thâm Xử (Sâu Thẳm Trong Đêm)

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi vào chương, mình giải thích sơ về bài Poker cái nha. Mình Việt hóa hoàn toàn nên không dùng thuật ngữ tiếng Anh luôn, nếu bạn nào chưa biết về Poker hoặc chỉ biết thuật ngữ tiếng Anh thì nên đọc qua nha. Không thích nữa thì bỏ qua luôn cũng được, đọc hơi lấn cấn chút thôi. Mn chịu khó kéo nha, hơi dài.

-Các lá bài

Một lá bài gồm có số và chất: vd 7♣ có số là 7 và chất là ♣.

Giá trị quân bài phụ thuộc vào số. Xếp hạng độ mạnh giảm dần: A > K > Q > J > 10 > 9 >...> 3 > 2.

- Luật chơi:

+ Vòng 1, sẽ có 2 người phải đặt cược trước (một bàn có thể chơi 2- 9ng), 2 người này phải ngồi gần nhau và người ngồi bên phải đặt trước sau đó người ngồi bên trái phải đặt gấp đôi người bên phải, sau đó mỗi người trong bàn sẽ được chia 2 lá bài, gọi là bài tẩy và 2 lá này sẽ không được lật lên cho đến cuối ván, chỉ có chủ nhân lá bài được biết 2 lá đó là gì.

+ Vòng 2: chia 3 lá bài chung

+ Vòng 3: chia lá bài chung thứ 4

+ Vòng 4: chia lá bài chung thứ 5

+ Vòng 5: Lật bài. Qua vòng 2,3,4 tổng cộng chúng ta có 5 lá bài chung, gọi là bài chung vì 5 lá bài này đều được lật lên để cả bàn cùng thấy và mọi người có thể sử dụng 3 hoặc 4 lá bài trong 5 lá bài chung kết hợp với lá bài tẩy của mình để tạo thành một tổ hợp 5 lá bài gọi là tay bài. Sau đó mọi người sẽ so tay bài của nhau, tay bài của ai lớn hơn người đó sẽ thắng.

- Tay bài: Tổ hợp 5 lá bài liên kết với nhau có độ mạnh yếu từ thấp đến cao như sau:

+Mậu thầu (không có liên kết các lá bài): A♠ Q♣ 10♥ 9♦ 8♥ (cùng có mậu thầu thì ai có lá bài lớn hơn thắng)

+Đôi: 7♦, 7♣ (cùng có đôi thì số của đôi nào mạnh hơn thắng, đôi giống nhau thì xét 3 lá kia, ai có lá lớn hơn thì thắng)

+Thú (2 đôi): J♦ J♣ 9♠ 9♥ (cùng có thú thì người cầm đôi lớn hơn thắng, 2 đôi đều giống nhau thì xét lá bài còn lại, ai cầm lá mạnh hơn thắng)

+Sám (3 lá cùng số): K♥ K♦ K♣ (cùng có sám thì sám ai lớn hơn người đó thắng, nếu cùng sám do trong 5 lá bài chung có 3 lá cùng số thì xét 2 lá bài tẩy, ai có lá lớn hơn thắng)

+Sảnh (5 lá có số liên tiếp nhau): 7♦ 8♠ 9♣ 10♦ J♥ (cùng có sảnh thì ai có lá lớn hơn người đó thắng)

+Thùng (5 lá cùng chất): 7♦ Q♦ 10♦ K♦ A♦ (cùng có thùng thì ai có lá lớn hơn người đó thắng)

+Cù Lũ (1 Sám & 1 Đôi): Q♥ Q♦ Q♠ 9♣ 9♠ (cùng có cù lũ thì ai có sám lớn hơn thắng, nếu sám giống nhau thì ai có đôi lớn hơn thắng)

+Tứ Quý (4 lá cùng số): Q♥ Q♦ Q♣ Q♠ (cùng có tứ quý thì tứ quý ai lớn hơn thắng)

+Thùng phá Sảnh (sảnh đồng chất): 8♥ 9♥ 10♥ J♥ Q♥ (cùng có thùng phá sảnh thì ai có lá lớn hơn thắng)

+Thùng phá Sảnh lớn (Sảnh đồng chất từ 10 đến A): 10♠ J♠ Q♠ K♠ A♠

+Lưu ý: Không xét chất nha mọi người, nếu bài giống số nhưng khác chất thì cũng không xét chất, coi như hòa, chia đều tiền. VD như 10♠ J♠ Q♠ K♠ A♠ và 10♥ J♥ Q♥ K♥ A♥ là hòa ha.

- Tiền cược và cách chia tiền:

+Trong vòng 1,2,3,4 mỗi khi bài chia xong người chơi sẽ lần lượt tiến hành đặt cược 1 vòng theo thứ tự từ trái qua phải theo chiều kim đồng hồ. Ở vòng thứ 1 thì sau khi chia bài người cược đầu tiên là người ngồi bên trái 2 người cược lúc đầu vòng 1. Từ vòng 2,3,4 thì người cược đầu tiên là người ngồi bên trái người chia bài. Khi đến lượt bạn cược thì bạn có các lựa chọn sau:

=== Úp bài: coi như là chịu thua, không chơi nữa và toàn bộ tiền bạn cược trước đó sẽ mất. Thường thì bài thấp hoặc không thích chơi nữa thì úp.

=== Kiểm bài: nếu trước bạn chưa có ai đặt cược, ví dụ như bạn là người bắt đầu vòng cược hoặc những người trước bạn đều úp bài hay kiểm bài chẳng hạn, lúc này bạn có thể kiểm bài thì bạn sẽ không phải cược thêm mà vẫn được theo ván bài.

=== Cược: nếu trước bạn chưa có ai đặt cược, thì bạn có thể cược một số tiền bạn muốn. Bạn đã cược rồi thì những người tiếp theo không thể kiểm bài nữa.

=== Theo: đặt cược bằng với người cược trước bạn.

=== Tố: cược với số tiền lớn hơn người cược trước bạn, như vậy sẽ nâng mức cược và gây áp lực cho những người cược sau bạn.

=== Tất tay: cược tất cả số tiền bạn có. Bạn có thể tất tay nếu bạn không có đủ tiền để cược theo người trước bạn hoặc bạn muốn gây áp lực cho những người sau. Khi bạn đã tất tay người phía sau chỉ còn 2 lựa chọn hoặc là theo hoặc là úp bài, nếu theo họ cũng phải tất tay luôn, bất kể là lúc bạn tất tay bạn còn bao nhiêu tiền. Sau khi tất tay thì bạn chỉ cần ngồi chờ mọi người chơi đến khi lật bài, vì lúc này bạn hết tiền rồi không cược thêm được gì nữa.

+Mỗi khi mn đặt cược, tiền cược sẽ được gom lại một chỗ, gọi là gà. Người thắng cuộc với tay bài mạnh nhất sẽ thắng được gà, những người còn lại thì thua. Nếu người thắng cuộc tất tay thì chỉ được hưởng số tiền trong gà từ vòng người đó tất tay trở về trước thôi, số tiền cược từ những vòng sau sẽ thuộc về người về nhì. Nếu có trường hợp hòa thì sẽ chia đều gà.

-Phỉnh: đồng tiền giả dùng thay tiền mặt để cược trong trò chơi, mỗi màu có giá trị khác nhau, thường được xếp thành chồng cho gọn và dễ tính.



========================================

Ma Cao, bốn năm trước.

Cố Viễn liếc mắt nhìn lá bài tẩy, hai con A, mười chồng phỉnh bị đẩy đổ ra mặt bàn trải nhung đỏ thắm.

Người chơi sau hắn suy nghĩ một chút, úp bài. Người kế tiếp đang ngồi vắt chéo hai chân bên cạnh bàn đánh bài là em trai hắn Cố Dương, dùng hai ngón tay sờ cằm một lúc mới cười nói: "Theo!". Nói rồi tiện tay ném phỉnh ra.

Ánh đèn bên trong phòng VIP mập mờ, nội thất trang trí xa hoa. Một hàng tiếp viên nữ với vóc dáng nóng bỏng đứng ở cửa phòng, mỗi cô đều diện váy ngắn mê người cùng giày cao gót, hận không thể kéo váy lên thêm mười phân để lộ ra hết cặp đùi trắng nõn; mấy cậu tiếp viên đẹp trai khác đều mặc đồng phục là quần bò ôm mông, cổ đeo nơ, cung cung kính kính bưng khay rượu đứng bên cạnh bàn đánh bài.

Ông tổng công ty giải trí đặt cược sau Cố Dương nhìn bài trong tay, thở dài nói: "Tôi không theo được, vẫn là nhị thiếu gia hào phóng a!"

Cố Dương cười cười nheo cặp mắt hoa đào lại, chỉ nghe Cố Viễn thản nhiên nói: "Cậu ấy cũng sắp hết phỉnh rồi, ngày hôm nay đúng là đến tặng tiền cho tôi." (mắt hoa đào: mắt cười ý, dạng mắt bình thường không cười nhìn cũng cong cong như đang cười á, cười lên thì mắt cong hẳn lên thành hình trăng lưỡi liềm)

"Sao lại có thể nói như vậy chứ anh hai? Nghe như em biết bài của anh là gì vậy." Cố Dương lập tức kéo dài giọng nói lại: "Hết vòng này đến vòng khác thì cũng phải chờ đến khi lật lá bài chung cuối cùng mới quyết định thắng thua không phải sao? Tự em tài nghệ không bằng người, hôm nay anh hai vận khí tốt, không có gì để bàn a."

"Ồ, thật sự cam tâm tình nguyện thua?"

"Đều là người trong nhà, tiền từ chỗ em sang chỗ anh, cũng chỉ là tiền từ túi bên trái sang túi bên phải thôi mà!"

Một vòng người xung quanh hùa theo cười to, trong đó Cố Dương là cười vui sướng nhất, mà Cố Viễn chỉ buồn chán mà kéo kéo khóe miệng cười nhạt.

Cố Dương là em trai cùng cha khác mẹ với hắn.

Nhưng thời buổi này chỉ cần không phải từ trong bụng một người mẹ đi ra, thì đều là giả.

Hiện nay nhà họ Cố như mặt trời ban trưa ở miền nam, tiền tài quyền thế kinh người, nhưng mà cho dù trăm hoa thêu gấm cao lửa đun dầu bao nhiêu đi nữa, cũng không thể che giấu một tai họa ngầm đang từ từ tăng lên. Người nắm quyền là Cố Danh Tông còn chưa già, hai người con khác mẹ lại đã trưởng thành. (Trăm hoa thêu gấm, cao lửa đun dầu: gấm vốn dĩ đã đẹp lại thêu thêm hoa, dầu vốn dĩ dễ cháy còn tăng cao lửa, ý chỉ đã tốt lại làm cho tốt thêm, đã sôi động lại càng sôi động hơn - Tác giả có chú thích là Cố Viễn tầm 24 tuổi, Cố Danh Tông tầm 46 tuổi, Cố Dương tầm 20 tuổi)

Đoạn thời gian trước Cố Viễn bắt được nhược điểm của Cố Dương, nhưng rút dây động rừng, bây giờ vẫn chưa phải lúc xé mặt nạ với em trai, cho nên hắn để lại trong tay không tra xét tiếp nữa. Sau khi Cố Dương biết được chuyện này thì vô cùng thức thời mời mọc anh trai mình mấy lần, dùng hết cách này tới cách khác tặng tiền, tặng xe, tặng đàn bà, Cố Viễn vẫn luôn thản nhiên nhận lấy.

Lần này tới Ma Cao cũng là Cố Dương mời tới, ngoài mặt là mời Cố Viễn đến giải sầu ở mấy khách sạn sòng bạc Cố Dương mới thu mua được, thật ra là mời đến để tặng tiền, trong lòng hai người đều biết rõ.

Ba lá bài chung đã được chia, 2 chuồn, 4 cơ, A rô. Cố Viễn lười dông dài với đứa em trai hời hợt kia, chỉ để lại năm chồng phỉnh cuối cùng trên tay, toàn bộ số còn lại đều đẩy ra.

Lúc này trên bàn chỉ còn lại hai anh em chưa úp bài, Cố Dương lại nhìn bài tẩy của mình, khổ sở nói: "Đây không phải là buộc em tất tay sao?"

"Em có tất tay cũng không có bao nhiêu tiền, đáng gì đâu."

Quả thật là như vậy, trên tay Cố Dương chỉ còn mười phỉnh cuối cùng, tất tay rồi bài cũng không đủ đẹp để ăn gà. Cố Dương xoa cằm một hồi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng được... Nhưng mà cầm chút tiền này đánh cược với anh hai không phải là bóc ngắn cắn dài sao, nói ra mặt mũi em cũng không biết bỏ đi đâu, không bằng để em cho anh thêm món quà ngoài cuộc đi." (bóc ngắn cắn dài: ví dụ như ăn khoai lang, lột vỏ thì lười lột ít ít lúc cắn thì mong cắn được nhiều để đỡ công lột, câu này chỉ những người không làm mà muốn có ăn hoặc làm ít ăn nhiều, bỏ ít vốn mà đòi lời to. Từ gốc trong truyện là phanh từ, phanh là va chạm, từ là đồ sứ, cụm từ này chỉ một bộ phận những người thường giả vờ bị xe người khác tông phải rồi nằm ăn vạ đòi tiền thuốc men, đây là 1 vấn nạn ở TQ, có mấy thím còn coi như là cái nghề luôn. Do bên mình không có từ diễn tả vụ này nên mình thay bằng thành ngữ trên.)

Cố Dương quay qua chỗ ông chủ công ty giải trí kia, cười nói: "Hà tổng, cái người hôm trước ông muốn biếu tôi đó, hôm nay mang tới chưa?"

Hà tổng lập tức hiểu ý: "Có có có... Này, kêu người gọi Tiểu Diêu tới đây!"

Cố Viễn nheo nheo ánh mắt thâm thúy lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức vở tuồng rực rỡ xa hoa ngập trong tiền tài tửu sắc mà những người này đang biểu diễn cho hắn.

Dù sao thì mọi thứ cũng được dàn xếp rất tốt, không biết trước đó bọn họ đã tập qua mấy lần rồi.

Một người đại diện của Hà tổng lập tức đứng dậy rời khỏi bàn, đi ra sau cánh cửa bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã dẫn đến một người thiếu niên có vóc dáng mảnh mai. Cố Dương cười hì hì nói: "Anh hai, cậu bé này là do công ty Hà tổng hao tâm tổn sức bồi dưỡng ra đấy, bảo là muốn biếu cho em trước... Em thấy thực sự cũng không tệ, hôm nay dứt khoát lấy ra làm tặng vật đi, nhất định khiến anh thêm hứng thú, thế nào?"

Tuy rằng tiết mục có hơi vụng về một chút, nhưng diễn viên cũng tương đối khá, có thể thấy được Cố Dương rất có dụng tâm. Thiếu niên tên Tiểu Diêu kia nhìn qua mới khoảng mười bảy mười tám tuổi, da dẻ trắng mịn non mềm, mặt mũi thanh tú xinh đẹp, nhìn lướt qua cũng rất khó phân rõ giới tính; dáng người cũng đang phát triển ở thời kỳ tốt nhất, vừa nảy nở ra những đường nét của thanh niên, lại vẫn còn sót lại sự mềm mại của thiếu niên, trong mắt những người có ham mê này hẳn là rất có sức cám dỗ.

Công ty của Hà tổng thường đi theo con đường thần tượng mỹ thiếu niên như thế này, trước đây cũng tạo ra được vài nhóm thần tượng thịnh hành một thời, nhất định là đã dốc nhiều vốn liếng lên người cậu bé này.

Cố Viễn rút ra một điếu thuốc, cười nói: "Em như vậy là ý gì... Đây không phải khẩu vị của anh, cũng không phải là em không biết."

"Chậc anh hai anh quê mùa quá đi! Suốt ngày cứ mấy em gái tóc dài ngực lớn thì còn gì lý thú, thỉnh thoảng cũng thay đổi khẩu vị đi chứ? Anh không biết đấy thôi, trước đó có người vì cậu bé này mà tìm Hà tổng, đưa ra tới cái giá này..." Cố Dương giơ tay diễn tả một con số: "Hà tổng cũng không đáp ứng! Vẫn còn non, sạch sẽ đó!"

Nói rồi Cố Dương nháy mắt với Tiểu Diêu: "Ửm? Sao còn chưa đi?"

Tiểu Diêu lập tức chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh người Cố Viễn cúi người một cái, dịu dàng nói: "Đại thiếu gia."

Giọng nói kia cũng rất êm tai, âm cuối còn mang theo chút khàn khàn và câu dẫn.

Lòng bàn tay Hà tổng và người đại diện ở bên cạnh đều sắp nắm chặt đến chảy ra một đống mồ hôi, nhưng lại chỉ thấy Cố Viễn đang thưởng thức điếu thuốc của hắn, không nói lời nào, hai ngón tay thon dài gác lên sống mũi, không hề có chút hứng thú nào xuất hiện trên gương mặt anh tuấn.

"..."

Mấy giây trôi qua, sau lưng Tiểu Diêu đã toát hết cả mồ hôi lạnh, giọng hơi run rẩy nói: "Cố... đại thiếu gia?"

Cố Viễn vẫn không thốt ra tiếng nào, đột nhiên vươn tay ra, thảy điếu thuốc lên mặt bàn.

Trong lòng Tiểu Diêu chợt léo lên một tia sáng, giơ tay lên trước lấy một cái bật lửa, nhặt điếu thuốc lên đặt nhẹ vào giữa đôi môi đỏ mọng của chính mình mà châm lửa, rồi lại cung kính dâng lên:"... Cố đại thiếu gia!"

Lúc này Cố Viễn mới nhận thuốc, cười nói với Hà tổng: "Dạy bảo vẫn chưa đủ nhỉ."

Mãi đến khi hắn tiếp nhận điếu thuốc thì trái tim của Hà tổng mới rơi trở xuống lồng ngực của ông ta, vô ý thức mà chà chà cái trán, cười nói theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Trẻ nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, còn phải kính nhờ đại thiếu gia dạy bảo nhiều hơn..."

Một đám người lại tiếp tục đánh bài, lần này Cố Dương tất tay, người chia bài một hơi chia xuống hai lá bài chung cuối cùng, một con 4 rô và một con 8 rô, quả nhiên là Cố Viễn với một đống lợi thế đã thuận lợi thắng được toàn bộ gà.

Cố Dương tiện tay ném một đôi 10 vào trong đống bài, than ngắn thở dài: "Làm sao cũng không thắng được anh hai... đều là do số mệnh mà!"

Mọi người chung quanh đều cười hùa đùa giỡn, có người còn chúc mừng Tiểu Diêu kia được theo chủ mới. Hà tổng rất đúng thời đúng lúc mà đi mở một chai sâm banh, nơi đây hiện lên một tràng cảnh xa hoa trụy lạc nói cười tưng bừng, những người đẹp mặc váy ngắn trễ ngực bắt đầu tiến vào, muôn vàn dịu dàng dạt dào tình ý mà giúp mọi người thu dọn phỉnh và tính toán tiền bạc.

Tiểu Diêu nâng một ly rượu, ngượng ngùng xấu hổ mà cung kính dâng lên: "Đại thiếu gia...."

Cố Viễn không nhìn nó, kẹp điếu thuốc trên tay bảo người tùy tùng: "Gọi Phương Cẩn đến đây."

Người tùy tùng nhận lệnh rồi rời đi, chỉ chốc lát sau ngoài cửa lại vang lên hai tiếng gõ, ngay sau đó bị một người trẻ tuổi đẩy ra.

Cậu ta nhìn qua thực sự rất trẻ tuổi, có thể chỉ chừng hai mươi mà thôi, cả người mang theo khí chất hoàn mỹ, bộ tây trang màu đen gọt giũa nên những đường nét trên thân thể, cổ áo sơ mi trắng lộ ra, nhìn qua như vậy thì có một chút mảnh khảnh.

Cậu không đeo cà vạt, trang phục toàn thân chỉ có hai màu đen trắng, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy nghiêm túc nặng nề; trái lại tóc cậu thì đen, da dẻ lại trắng, những sắc thái vô cùng mộc mạc nhưng lại hài hòa, vừa nhìn vào sẽ thấy có một loại cảm giác nhã nhặn yên tĩnh nhưng lại sâu sắc phả vào mặt.

Phương Cẩn đi đến bên cạnh Cố Viễn, trầm ổn nói: "Đại thiếu gia."

Cố Viễn tiện tay gẩy tàn thuốc, chỉ vào Tiểu Diêu nói: "Đây là Cố Dương thua tôi, đêm nay là cậu ta, cậu tìm một căn phòng thu xếp một chút đi."

Tiểu Diêu theo bản năng nhìn qua Phương Cẩn, lại thấy tầm mắt của đối phương cũng đang quét qua đây.

Lúc này rất nhiều người đang hút thuốc, trong phòng như có sương trắng lượn lờ, giữa khung cảnh mông lung nhưng ánh mắt của người này lại toát ra một loại trong suốt lắng đọng, phảng phất như ẩn chứa ánh nước vậy.

Tiểu Diêu sửng sốt, nhưng chỉ thấy Phương Cẩn vươn tay với nó, lặng lẽ nói: "Đi theo tôi."

Lúc này mấy người xung quanh đều nhìn về bên này, trực giác của Tiểu Diêu là bọn họ cũng không phải đang nhìn nó.

Nó là nghệ sĩ đã được huấn luyện, rất mẫn cảm với tiêu điểm trong ánh mắt của khán giả, nó biết cảm giác lúc này đã đúng; người bọn họ nhìn, là người thanh niên tên Phương Cẩn đang ở trước mắt này.

Nhưng mà tình huống này rõ ràng không cho nó chỗ trống để mà nghĩ này nghĩ nọ, Tiểu Diêu lập tức "Dạ!" một tiếng, khéo léo cúi đầu theo đuôi Phương Cẩn đi ra khỏi phòng.

Cửa gỗ xoan đào đóng phịch lại một lần nữa, Cố Dương giống như là phát hiện ra lục địa mới: "Anh hai anh không tệ nha! Từ khi nào đã nuôi một thư ký nhỏ xinh đẹp như vậy? Đôi chân kia dáng vẻ kia, chậc chậc.... Không phải anh cứ quảng cáo rùm beng là mình chỉ thích tán gái thôi sao?"

Hà tổng cũng góp vui theo: "Khí chất của người đẹp kia không tệ, thậm chí còn áp đảo Tiểu Diêu nhà chúng tôi một tầng, ánh mắt của đại thiếu gia thật tốt!"

Mọi người bên cạnh cười ha ha, lại thấy Cố Viễn nhàn nhạt liếc em trai hắn một cái: "Người đó là cha cho."

Cố Dương lập tức nghẹn lời.

"Mượn danh nghĩa giúp đỡ hỗ trợ để nhét vài người vào bên cạnh anh, cậu ấy chính là một trong số đó, nghe nói trước kia cậu ấy học tài chính. Mấy người khác đều bị anh bắt được nhược điểm tiễn đi rồi, chỉ có cậu này coi như có mắt nhìn, làm việc ổn thỏa, có vẻ như cũng không đem chuyện của anh mà nói lung tung đến tai cha, nên anh giữ lại làm trợ lý." Cố Viễn rít một hơi thuốc, dùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm Cố Dương: "...Nếu em đã thích, chi bằng anh nhịn đau cho em nhé?"

"Không không không, người đáng tin cậy như vậy vẫn là để anh hai giữ đi!" Cố Dương lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "Nếu đã là cha cho, sao em có thể cướp vinh dự của anh chứ!"

Cố Viễn cười to, tiện tay dập tắt tàn thuốc.

Hà tổng ở bên cạnh biết bản thân lỡ lời, lập tức nói cười mời rượu qua lại, chuyển cái đề tài này sang hướng khác. Sau đó mấy cô tiếp viên qua đây khui rượu, mời thuốc, tình cảnh càng náo nhiệt lên, mọi thứ rất nhanh đã bị chôn vùi giữa bữa tiệc linh đình xa hoa trụy lạc.

...

Cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra, Phương Cẩn dẫn đầu bước ra ngoài trước.

Tiểu Diêu đi bên cạnh cậu, không nhịn được mà len lén nghiêng ánh mắt qua quan sát cậu.

Dùng con mắt chuyên nghiệp của nó để đánh giá thì cả dáng vẻ và khí chất của người này thực sự là tương đối tốt, tuy rằng không thể so với người đứng lên một cái là hơn mét tám như Cố đại thiếu gia, nhưng thân hình cao ngất, tỉ lệ cực chuẩn, nhất là lúc bước đi, nhìn từ bên cạnh qua, đôi chân kia quả thật là thon dài đến không có đạo lý.

Thân phận của người kia là gì? Tiểu Diêu không khỏi suy nghĩ.

Đã quen nhìn thấy những chuyện lung tung lộn xộn trong giới, nó không khỏi suy đoán một chút tới phương diện xấu xa hơn, chẳng lẽ là "ấy ấy" được Cố đại thiếu gia bao dưỡng mà ra? Nhưng nhìn quần áo và cách ăn mặc kia, nếu mà như vậy chắc cũng là loại người giả trang rất tốt nhỉ.

Phương Cẩn đứng trước một cánh cửa cuối hành lang của khách sạn, cà thẻ vào để mở cửa phòng, nói: "Chính là chỗ này."

Tầng này của khách sạn tổng cộng chỉ mới có hai phòng tổng thống, đây là một phòng trong số đó. Bước vào cửa là thấy một phòng ăn to hình tròn, bên trong còn có hai phòng ngủ chính, phòng khách được trang bị đầy đủ, phòng chiếu phim, vườn hoa trong nhà; Phương Cẩn dẫn Tiểu Diêu tới một trong hai căn phòng ngủ chính, chỉ thấy dưới ngọn đèn sang trọng tao nhã, căn phòng được trang hoàng tráng lệ, trên chiếc giường King size còn rải đầy cánh hoa hồng theo kiểu thông dụng.

"Đây là phòng Cố tiên sinh nghỉ ngơi vào buổi tối, cậu cứ ở đây đợi anh ấy. Tôi ở bên cạnh, có chuyện gì cậu có thể đến tìm tôi."

Phương Cẩn đi về phía cửa, nhưng lại nghe Tiểu Diêu cuống quýt nói: "Chờ một chút!"

"Sao vậy?"

"Em..." Tiểu Diêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có chút biểu tình gì của cậu, một lát sau mới do dự nói: "... Em có chút sợ..."

Chắc là vì ánh đèn rất tốt, khuôn mặt của Phương Cẩn nhìn qua dường như được mạ lên một lớp ánh sáng nhu hòa, một chút tì vết cũng không có. Nhưng mà ánh mắt của cậu lại có chút bất ngờ, một lát sau mới hỏi: "Tại sao?"

"Em... lần đầu tiên em... ấy ấy cái kia." Tiểu Diêu rất thẹn thùng, nhăn nhó ngượng nghịu hỏi: "Cố đại thiếu gia có dữ không ạ?"

".... Có khỏe không ạ?"

"Vậy ở trên giường anh ấy có lăn qua lăn lại người khác lắm không ạ?"

Phương Cẩn chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới nói: "Chắc là... không tốt lắm đâu."

Tiểu Diêu thấy cậu có vẻ cũng không nghiêm nghị, thầm nghĩ nếu là người cùng nghề thì cứ dứt khoát hỏi thẳng một chút, thế là nó thật lòng thật dạ mà hỏi: "Vậy lúc hai người ở trên giường ý, anh ấy có đặc biệt thích cái gì không?"

"Hả?"

Phương Cẩn kinh ngạc nhướng mày, trong nhất thời chưa phản ứng kịp là nó đang nói cái gì, vừa định phủ nhận thì đột nhiên phía sau có người ho khan một tiếng.

Hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy Cố Viễn đứng ở cửa, nhíu mày hỏi: "Các cậu đang nói lung tung lộn xộn cái gì đó?"

"A! Cố đại thiếu gia!" Tiểu Diêu lập tức hoang mang rối loạn nhảy dựng lên: "Em em em chỉ là, em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi..."

Mùi rượu trên người Cố Viễn cực kỳ nồng nặc, nếu như không phải bị giội nửa bình rượu lên trên người, thì vừa nãy thực sự đã bị bọn Cố Dương chuốc rất nhiều. Đại khái cũng là vì uống quá nhiều, trên khuôn mặt anh tuấn mà lãnh đạm của hắn hiện lên sự không vui mà không hề che giấu, vừa bước vào vừa cởi áo khoác ra, tiện tay ném cho Phương Cẩn: "Đưa người đến là được rồi, đứng ở đây huyên thuyên cái gì. Cậu là người cha tôi phái tới, còn cần tôi cầm tay chỉ cậu làm việc như thế nào lần nữa sao?"

Phương Cẩn loạng choạng một chút rồi tiếp được áo khoác, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Chẳng biết tại sao, cũng có thể là ảo giác, trong nháy mắt đó Tiểu Diêu thoáng nhìn ánh mắt của cậu, nó cảm thấy cậu có hơi hơi khổ sở.

Khổ sở...

Tiểu Diêu ngây ra một chút, đột nhiên có loại xúc động muốn nói hai câu giải thích thay cậu đang nhảy lên cổ họng. Nhưng mà nó còn chưa kịp lấy can đảm mà nói, đã thấy Phương Cẩn vắt áo khoác lên cánh tay, lui ra khỏi phỏng, thuận tay khép cửa lại.

Trong nháy mắt trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, nó thấy Phương Cẩn dùng tay làm động tác xuỵt một cái, chậm rãi lắc đầu.

Đấy là bảo nó phải biết khôn khéo giữ mình, ý là không cần nói nhiều.

Cái người Phương Cẩn này, thật sự là quá trắng rồi, thế cho nên trên mặt chỉ cần hơi có một tia biến đổi cũng cực kỳ rõ ràng, dưới ánh đèn sáng rực, Tiểu Diêu lại có thể thoáng nhìn thấy khóe mắt của cậu có chút ửng đỏ nhè nhẹ, làm nổi bật đôi mắt dịu dàng như nước.

Nhưng nó còn chưa kịp nhìn kỹ, ngay sau đó cửa đã phịch một tiếng, nhẹ nhàng khép lại.