Dạ Sắc Thâm Xử (Sâu Thẳm Trong Đêm)

Chương 13: Rốt cuộc Cố Danh Tông vì sao, phải xuống đòn hiểm như vậy để đối phó với người thừa kế của mình chứ?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khoảnh khắc khi lời này ra khỏi miệng thì cậu đã nghĩ ra toàn bộ phản ứng của Cố Danh Tông, nổi giận, lãnh khốc, cảm thấy hoang đường, cho rằng cậu đùa giỡn bâng quơ... Nhưng trong nháy mắt khi chữ cuối cùng ra khỏi miệng, điện thoại di động của Cố Danh Tông để trên bàn lại reo lên.

Y lập tức dùng tay ra hiệu tạm ngưng, đứng dậy nhận điện thoại, đi về phía cách đó không xa.

"A lô?"

"..."

Ánh mắt của Phương Cẩn đột nhiên hiện lên chút biến đổi...

Chớp mắt thoáng qua, cậu đã nghe được âm thanh truyền ra từ điện thoại di động của Cố Danh Tông.

Phương Cẩn rất mẫn cảm với âm thanh. Khi cậu còn bé từng luyện đàn, cảm nhạc tốt mà ngón tay lại dài, ban đầu Cố Danh Tông đưa cậu đi Đức thật ra là định cho cậu học âm nhạc, nhưng bị chính Phương Cẩn cự tuyệt. Lớn lên ở nơi đòi hỏi phải thận trọng từng bước như nhà họ Cố, một cái bình hoa chỉ biết đánh đàn vẽ tranh sẽ không có khả năng tự bảo vệ bản thân, muốn sống sót thì phải dùng hết sức mà học lấy bản lĩnh để sinh tồn.

Nhưng kiến thức căn bản khi luyện đàn thuở nhỏ vẫn còn, năng lực phân biệt tiếng người của cậu vẫn còn dù cực kỳ ít ỏi.

Người đang gọi cho Cố Danh Tông, hẳn là mới có qua lại với cậu gần đây.

Cố Danh Tông đưa lưng về phía cậu, đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất cách đó không xa. Phương Cẩn nhìn chằm chằm vào ánh nến đang nhún nhảy trước mặt, trong não nhanh như chớp hiện ra một loạt người đã nói chuyện qua gần đây, so sánh với từng hình dạng dáng vẻ, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng nặng.

Đúng vậy, giọng nói này cậu quả thực đã từng nghe qua, đó là...

Điện thoại di động bất thình lình vang lên, đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Cẩn, cúi đầu nhìn một cái thì thấy là Cố Viễn.

"A lô?" Phương Cẩn nhanh chóng nhận điện thoại, cậu đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

"Cậu đang ở đâu?"

"Đi ăn ở bên ngoài, có chuyện gì không Cố tổng?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng lật giấy sang trang, một lát sau chỉ nghe giọng nói bình tĩnh lại gắn gọn của Cố Viễn vang lên: "Về công ty một chuyến đi, dự án mười triệu đô mà chúng ta hợp tác cùng vận tải hàng hải Minh Đạt đã xảy ra chuyện rồi."

Phương Cẩn ngạc nhiên hỏi: "... Chuyện gì vậy?"

"Minh Đạt phá sản rồi."

Phương Cẩn đứng đối diện với cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy rõ ràng tường tận con ngươi của mình chợt mở lớn trong hình ảnh phản chiếu.

Cùng thời điểm cách đó không xa, Cố Danh Tông đã kết thúc cuộc gọi, đang đi về phía bên này.

"...Tôi biết rồi." Phương Cẩn nói vào điện thoại, giọng nói điềm tĩnh đến không ngờ: "Nửa tiếng sau gặp ở công ty."

Phương Cẩn ngắt cuộc gọi, xoay người lại thì thấy Cố Danh Tông đang kéo ghế cho cậu, rồi hỏi: "Điện thoại của Cố Viễn sao?"

Giọng điệu và động tác của y vẫn bình thường như vậy, không mảy may nhìn ra chút khác thường, nhưng Phương Cẩn biết đã có điều gì không đúng xảy ra ở nơi cậu không phát hiện được... Loại trực giác nhạy cảm đối với nguy hiểm này đã cứu mạng cậu vô số lần, chưa hề sai bất kỳ một lần nào.

Phương Cẩn lặng lẽ nói: "Đúng vậy."

Cậu bỏ điện thoại trượt vào túi quần, đi tới trước bàn ăn, nhưng không có ngồi xuống, mà là chủ động nâng chiếc ly thủy tinh đế cao lên khẽ chạm một cái vào ly của Cố Danh Tông, ngay sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn hết phần vang đỏ.

"Cố tiên sinh." Cậu nhẹ nhàng đặt chiếc ly rỗng lên bàn, nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Danh Tông mà thành khẩn nói: "Xin lỗi, công ty xảy ra chút chuyện, đại thiếu gia bảo tôi lập tức trở về một chuyến."

Bầu không khí vẫn kiều diễm như trước, bản dạ khúc ưu mỹ đang phảng phất. Cách đó không xa là bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, cảnh đêm phồn hoa nơi thành thị, nhà hàng bao quanh cả tầng cao nhất ở địa điểm đắt đỏ đến cực hạn, như thể một chốn tiên cảnh phú quý mộng ảo vậy.

Nhưng tại một phần không gian nho nhỏ này, bầu không khí lại căng thẳng đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Cố Danh Tông nhìn Phương Cẩn, đột nhiên cười rộ lên hỏi: "... Vừa nãy trước khi nghe điện thoại em hỏi tôi cái gì nhỉ? Tôi không nghe rõ.". "Không có gì" Phương Cẩn không chút ngập ngừng, cứ tự nhiên như vậy mà nói: "Không có gì muốn hỏi cả, tôi lầm rồi."

Ý cười nơi đáy mắt của Cố Danh Tông lại sâu hơn một chút.

... Cố Danh Tông là như vậy. Khi y muốn, y quả thực có thể là một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng thậm chí là cực kỳ có mị lực, bạn sẽ hoàn toàn không nghĩ rằng y có bất cứ liên hệ gì với những chuyện máu thịt lẫn lộn, khiến người khác sởn cả gai ốc.

"Vậy em đi đi." Y cúi người ấn lên trán Phương Cẩn một cái hôn mang theo mùi thuốc lá, mỉm cười nói: "Đừng làm quá muộn. Dạ dày em không tốt, nhớ phải ăn đấy."

...

Mười lăm phút sau, Phương Cẩn khởi động chiếc Lexus bạc kia của cậu, lái thẳng về toà nhà của công ty, trực tiếp đi lên phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Chiếc rèm lá không kéo lên, từ cửa sổ thuỷ tinh sát đất có thể cúi đầu ngắm cảnh đêm của trung tâm thành phố ở bên ngoài, đại đa số các văn phòng vẫn có vài ngọn đèn sáng lấm tấm. Cố Viễn ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, cà vạt đã bị kéo lỏng từ lâu, ở cổ áo lộ ra một khoảng nhỏ nơi lồng ngực, tay áo tuỳ ý xắn lên để lộ ra khuỷu tay rắn chắc.

Phương Cẩn gõ cửa một cái, "Đại thiếu gia."

"Vào đi." Cố Viễn rốt cục đã ngẩng đầu lên từ sau máy tính, thản nhiên nói: "Quấy rầy bữa tối của cậu và bạn gái rồi."

"...Tôi không có bạn gái." Phương Cẩn bất đắc dĩ nói, trong lòng thầm nói sao anh lại nghĩ tới chuyện đó vậy, "Tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Viễn chắc chỉ là thuận miệng nhắc tới, nên cũng không dây dưa vấn đề bạn gái với cậu, hắn chỉ chỉ vào màn hình máy tính: "Theo kế hoạch ban đầu thì dự án chúng ta hợp tác cùng Minh Đạt có thể thu về được mười triệu tiền vốn, nhưng xế chiều hôm nay truyền ra tin tức, từ nửa tháng trước con thuyền chở đầy hàng của bọn họ đã bị chìm ngoài biển. Công ty đó một mực giấu diếm tin tức đồng thời di dời của cải, cuối cùng tới bây giờ công ty chỉ còn lại lớp vỏ giấy, cũng đồng thời đứng trước khoản bồi thường kếch xù mới lập tức tuyên bố đã phá sản."

Phương Cẩn lập tức hỏi: "Tiền vốn của chúng ta có thể thu hồi lại bao nhiêu?"

"Tính theo tỉ lệ bồi thường khi phá sản, dự đoán sơ bộ thì tối đa là ba mươi phần trăm, nhưng cái này không phải là vấn đề trọng điểm."

Cố Viễn dừng lại một chút, Phương Cẩn cũng đã kịp phản ứng: "... là thời gian bồi thường!"

"Cậu đáng tin cậy hơn nhiều so với mấy tên giám đốc ngu si kia." Cố Viễn thản nhiên nói: "Không sai, là thời gian bồi thường. Tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt có chính phủ đứng sau, thanh tra sẽ gặp phải lực cản nặng nề từ các bên có liên quan về lợi ích, chí ít trong vòng nửa năm tới chúng ta sẽ không thể cầm được một xu nào... Mà trong một dự án mua thuyền khác của công ty, hợp đồng chúng ta ký kết cùng xưởng đóng tàu của Đức sẽ phải thanh toán vào cuối tuần sau, bây giờ xin ngân hàng tăng hạn mức cho vay thì đã không còn kịp rồi." (Ông Viễn nói là soả bức=SB=2B. Đây là từ rất tục, ý chửi ngu si, rất ngu. Nếu dịch đúng thì là ngu l*n. Thấy có vài bạn dùng vô tội vạ mà ko biết nên mình chú thích. Thực ra sự tuỳ hứng của Viễn khi nói chuyện với Cẩn được thể hiện 1 phần qua việc ổng thường dùng từ lóng, còn với người khác thì cách dùg từ của ổng sẽ nghiêm túc hơn. Có 1 số từ mình ko chuyển thành từ lóng tương đương được, chẳng hạn như từ soả bức này, nên chi tiết này nó sẽ bị nhạt hơn so với bản gốc một chút.)

Hơi thở của Phương Cẩn hơi dừng lại một chút.

Trong nháy mắt cậu đã hiểu ra toàn bộ những mấu chốt liên quan.

Tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt phá sản thì việc bồi thường phải tiến hành theo trình tự thanh toán nợ, nếu như công ty chỉ còn một lớp vỏ trống rỗng, khả năng lớn nhất là mười triệu đô sẽ không hoàn vốn được... Cho dù Cố Viễn thi triển toàn bộ thủ đoạn để tiến hành tạo áp lực, thu về được ba bốn triệu đã xem như là may mắn.

Kế hoạch ban đầu của Cố Viễn là đợi khoản tiền hồi vốn bên vận tải hàng hải Minh Đạt vừa về đến, sẽ lập tức chuyển giao cho xí nghiệp cung ứng bên Đức để họ chi trả cho việc mua mũi tàu, những phần còn lại thì vay từ ngân hàng. Nhưng vấn đề bây giờ là trong tình huống thiếu hụt vốn lưu động nghiêm trọng, ngay cả tiền cọc bọn họ cũng không thể chi trả nổi, nói cách khác là gặp phải nguy cơ nghiêm trọng sẽ buộc phải vi phạm hợp đồng!

Lúc này thời gian cách ngày hẹn giao tiền cho bên Đức chỉ còn chưa đến một tuần, chính xác là chỉ còn vài ngày, từ đâu biến ra được hơn mười triệu đô la tiền mặt?!

"Thương trường như chiến trường, sai một li đi một dặm." Cố Viễn rút một điếu trong hộp thuốc lá, nhưng chỉ cầm trên tay mà không hút, hắn thản nhiên nói: "Là tôi sơ xuất."

Lúc hắn nói ra lời này lại không có chút cảm giác hối hận sa sút tinh thần gì... Vốn dĩ trên đời này sẽ không có quyết sách nào vẹn toàn, kinh doanh và cờ bạc đều có rủi ro như nhau, đánh cược càng lớn, lợi nhuận càng nhiều, mặt khác nguy cơ sụp đổ cũng càng cao.

Thắng bại là chuyện bình thường của người dụng binh, cho dù toà cao ốc mình từng bước dựng lên từ mặt đất phẳng có sụp đổ hoàn toàn trong phút chốc, thì bình tĩnh ứng phó vẫn là điều kiện tiên quyết.

Phương Cẩn lại hơi có chút khổ sở, cậu rút một cái bật lửa từ trong túi ra rồi đưa cho Cố Viễn.

Cố Viễn không nhận: "Không phải là cậu không hút thuốc sao?"

"Chuẩn bị cho ngài."

"Tôi biết, ý tôi nói cậu không hút thuốc nên tôi sẽ không hút trước mặt cậu."

"..." Phương Cẩn cũng ngẩn người, rồi lập tức mỉm cười nói: "Hút đi."

Cố Viễn dựa vào trong chiếc ghế của ông chủ, ngửa đầu híp mắt quan sát Phương Cẩn. Tầng cao nhất của công ty đã không còn người nào, trong căn phòng làm việc rộng rãi là một mảnh tĩnh lặng, những ngọn đèn xa xa trong thành phố đang hội tụ thành những dòng thác, từ cửa sổ sát đất khúc xạ vào phòng, chiếu hết vào đáy mắt sáng ngời của Phương Cẩn.

Ánh mắt của cậu dường như luôn luôn hàm chứa một hồ nước, thoạt nhìn lúc nào cũng rất vô tội lại rất nhẹ nhàng, phảng phất như dù có phát sinh chuyện gì cũng sẽ không tức giận.

... Bất kể tôi làm sai điều gì, cậu ấy cũng sẽ không rời bỏ tôi mà đi sao?

Cố Viễn tình cơ nảy ra cái ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó lại tự thấy buồn cười mà ngưng lại... Tình huống vốn đã vô cùng gay go, còn ở đó ảo tưởng cả Phương Cẩn cũng ruồng bỏ mình mà đi, còn ngại không đủ thảm sao?

"Kiểu người như cậu đó, từ nhỏ đến lớn thế mà không bị ai bắt nạt đến chết." Cố Viễn tiếp nhận cái bật lửa, cười nói: "Cha mẹ của cậu nhất định đã rất tận tâm."

Phương Cẩn dừng một chút, cậu nói: "Cái này... nhìn từ phương diện nào đó thì có thể nói như vậy đi."

Cố Viễn bật lửa đánh tách, lúc đang muốn châm thuốc, hắn lại hít mũi một cái, hình như nghe thấy được một ít mùi thuốc lá từ trên thân tay áo của Phương Cẩn.

Chưa nói đến bình thường Phương Cẩn không hút thuốc lá, cho dù có hút thì mùi này cũng rất khác với mùi thuốc lá thông thường, khó có thể hình dung được, như là có chút đặc trưng của loại xì gà nào đó xen lẫn với một ít hơi men từ Absinthe, không cẩn thận ngửi thì căn bản là không thấy được. Phản ứng đầu tiên của Cố Viễn là nghĩ mình ngửi sai rồi, nhưng trong vài giây khi cánh tay dừng lại ở giữa không trung, hắn đã xác định được đó cũng không phải là ảo giác, đúng là ống tay áo của Phương Cẩn bị ám mùi.

"Cậu không phải vừa đi ăn với bạn gái sao?" Cố Viễn châm thuốc, cười hỏi: "Không phải là đi tìm bạn trai đấy chứ."

"..." Sắc mặt Phương Cẩn lại hơi khác thường, cậu lập tức trả lời: "Ngài lại nói đùa rồi... Là bạn học trước kia."

Cố Viễn thuận miệng nói: "Vậy thì bạn học của cậu lăn lộn rất rộng đấy, hút thuốc không tệ."

Nếu đã xác định không phải là bạn gái, Cố Viễn cũng không để ý nhiều nữa, rút một xấp tài liệu trên mặt bàn ra đưa cho Phương Cẩn: "Đây là tài liệu liên quan đến tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt, chuẩn bị giúp tôi một chút, ngày mai tôi phải thành lập một đoàn luật sư chuyên nghiệp để theo chân bọn họ gây sức ép... Cậu chú ý người này một chút." Hắn mở trang tài liệu đầu tiên ra, chỉ vào một tấm hình chụp nửa người của một người đàn ông trung niên tướng mạo thường thường: "Đây là Lục Văn Lỗi người đăng ký tư cách pháp nhân cho tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt, lúc xảy ra chuyện thì hoàn toàn biến mất. Tôi đã vận dụng lực lượng trước đây còn sót lại của nhà họ Cố sau khi tẩy trắng để đi tìm, nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy, có thể đã chết cũng nói không chừng."

Tìm không được thì có thể là chết rồi, bởi vì Cố Viễn đã vận dụng một vài tay chân và quan hệ chưa hoàn toàn cắt đứt từ khi nhà họ Cố tẩy trắng khỏi giới xã hội đen... Tỉnh G vốn là nơi các bang phái vàng thau lẫn lộn mọc lên như nấm, năm đó thế lực của nhà họ Cố trong giới xã hội đen cực kỳ lớn, mặc dù bây giờ đã hoàn toàn tẩy trắng đến chín phần, nhưng mạng lưới quan hệ còn sót lại cũng không thể khinh thường.

Nếu như nói ngay cả nhà họ Cố cũng không tìm ra được đầu mối, thì người này hoặc là đã chắp cánh bay đi, hoặc là thực sự đã chết.

Phương Cẩn cúi người, theo ngón tay của Cố Viễn nhìn vào tấm ảnh, giây tiếp theo đột nhiên con người của cậu nhanh chóng co rút lại.

Lục Văn Lỗi người đăng ký tư cách pháp nhân cho tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt.

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt ở nhà hàng lúc trước đã được nối lại một lần nữa, cậu rốt cuộc đã nhớ được giọng nói như đã từng quen biết từ bên kia cuộc gọi của Cố Danh Tông là thuộc về ai...

Chính là người này!

Phương Cẩn tiếp nhận tài liệu trong tay Cố Viễn, một khắc đó vẻ mặt, động tác của cậu đều không khác bình thường, nhưng trái tim cậu lại đập cực nhanh, khiến cho dòng máu nhanh chóng dồn thẳng vào đầu ngón tay.

Tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt gài bẫy Cố Viễn mấy triệu đô, ra chiêu tàn nhẫn, thời cơ chính xác, khi đạt được mục đích lập tức tuyên bố phá sản, nhanh chóng kéo sập toàn bộ vòng quay tiền mặt của công ty. (vòng quay tiền mặt là sự luân phiên giữa việc bạn chi tiền ra và thu tiền vào trong kinh doanh.)

Cố Viễn vận dụng đến quan hệ trong giới xã hội đen cũng không tìm được người, thế mà nửa tiếng trước còn liên hệ với Cố Danh Tông.

Điều này nói rõ lên cái gì?

Toàn bộ chứng cứ đều chỉ vào một kẻ khiến người khác sởn gai ốc, nhưng lại là một lời giải hợp tình hợp lý...

Quan hệ giữa Cố Danh Tông và tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt không có ai biết, mà bản thân Cố Danh Tông, rất có khả năng chính là người chỉ đạo phía sau mọi chuyện!

Trong phút chốc hình ảnh trong nhà hàng vừa nãy lại hiện ra trong đầu Phương Cẩn. Cậu cầm điện thoại di dộng, đứng đối diện với cửa sổ kính sát đất, phía sau ở cách đó không xa Cố Danh Tông cúp điện thoại rồi xoay người đi tới; từ hình ảnh phản chiếu của y có thể thấy dường như tâm tình y tương đối tốt, y đang thông qua của sổ kính để nhìn cậu chằm chằm, khoé miệng mang theo một ý cuời không quá rõ ràng.

Rốt cục Phương Cẩn đã ý thức được cảm giác bất an lúc đó của mình bắt nguồn từ đâu.

... Ý cười của Cố Danh Tông.

Cái vẻ mặt này cậu đã nhìn thấy rất nhiều lần, rõ ràng là vẻ mặt khi con mồi đã rơi vào lòng bàn tay, chỉ chờ y giáng xuống một đòn trí mạng!

Cố Dương làm người lỗ mãng tính tình không dứt khoát, cho tới nay trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rằng đứa con trưởng Cố Viễn chính là người thừa kế đế quốc thương nghiệp này. Thủ đoạn này của Cố Danh Tông, có thể nói là một kích đánh tan hơn phân nửa căn cơ của Cố Viễn, thậm chí thẳng thừng ra một án tử cũng có thể.

Móng tay Phương Cẩn bấm thật sâu vào lòng bàn tay, mượn việc này để kiềm nén rét lạnh đang vọt lên từ sâu dưới đáy lòng.

Rốt cuộc Cố Danh Tông vì sao, phải xuống đòn hiểm như vậy để đối phó với người thừa kế của mình chứ?

Chú thích:



Rèm lá,  ko kéo lên thì vẫn nhìn được bên ngoài qua khe hở



Rượu Absinthe, được làm từ hoa hồi và dược liệu của cây ngải đắng, là loại rượu rất mạnh, có tính gây ghiện và gây ảo giác, có thời từng bị cấm luôn bây giờ thì bỏ lệnh cấm rồi. Rượu này thường được gọi là nàng tiên xanh, người ta thường pha thêm nước và uống với đường để làm dịu vị đắng và độ cồn của Absinthe, rót ra ly rồi đặt muỗng lên miệng ly, để 1 viên đường lên đó rót nước qua viên đường hoặc châm lửa đốt một chút rồi mới thả đường vào khuấy lên uống.