Đá Quý Khó Trộm

Chương 5: Trên đời duy nhất mình anh

Ra khỏi tửu quản, Vân Tịch vẫn không thể ngưng cười.

“Chuyện gì sảy ra với bọn họ thế này….”

Cái người luôn luôn không đứng đắn như Giang Lưu đã vậy, ngay cả hội trưởng mặt lạnh của Vũ Âm các cũng không màng hình tượng dùng thức ăn ném nhau, cuối cùng còn bị NPC tát. Việc này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành tin tức nóng hổi nhất Vô Thần Giới.

“Việc hai người họ kết thù oán đã bắt đầu từ rất lâu rồi.” Bạch Ngân mỉm cười giải thích: “Ban đầu, hai công hội chỉ động chạm nhau chút ít, quan hệ của Giang Lưu và Nhã Hoàng cũng không tệ như bây giờ. Kết quả sau đó…”

“Sau đó?”

“Sau đó, Nhã Hoàng không hề hay biết đã lỡ trúng tiếng sét ái tình với Phiên Gia(*), em gái của Giang Lưu.”

(*)Phiên Gia = Cà chua

“A…” Vân Tịch vỡ lẽ, “Là Phiên Gia(*) của công hội Rau Củ Quả à?”

“Ừm. Nhã Hoàng vẫn không ngừng theo đuổi Phiên Gia, nhưng Giang Lưu một mực phản đối hai người họ. Sau đó, Giang Lưu cùng Nhã Hoàng hễ gặp mặt là thấy không vừa mắt, đi đi lại lại cuối cùng trở thành tình trạng này.”

“Thật không biết quan hệ của họ nên gọi là tốt hay xấu nữa…Cách thức cãi nhau của hai người so với đám con nít chẳng khác là bao.”

“Đúng vậy. Có thể để lộ phương diện bản thân không muốn người khác biết trước mặt đối phương, kỳ thật, đây chẳng phải là biểu hiện vô cùng tin tưởng nhau sao?”

“Ừm, anh nói đúng.”

“Cái gì?! Cậu lặp lại lần nữa cho tôi !!”

Hai người vừa đi ra ngoài vài bước liền bị tiếng rống giận Giang Lưu giữ chân lại.

“Sao vậy?” Hai người quay mặt nhìn nhau, không biết bên trong đã sảy ra chuyện gì.

Giang Lưu cùng Nhã Hoàng còn ở tửu quán chưa đi ra. Chẳng nhẽ hai người lại chuẩn bị đại chiến sao?

Quay đầu vừa thấy, Giang Lưu đã tức giận đến ném đi một chiếc ghế.

“Giang Lưu, Sao vậy?”

Giang Lưu không hề để ý đến câu hỏi của Bạch Ngân, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn Nhã Hoàng: “Cậu đem những lời vừa nói lặp lại một lần nữa!!!”

“Tôi nói, hôm nay tôi tới đây còn vì một chuyện.” So với Giang Lưu đang thở hổn hển, Nhã Hoàng có vẻ vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đã chiếm được thế thượng phong.

“Cuối tuần tôi sẽ cùng Phiên Gia cử hành hôn lễ, đến lúc đó vô cùng hoang nghênh “ANH TRAI” đến lễ đường làm chứng.”

“…… Kết hôn?” Bạch Ngân sửng sốt, Vân Tịch cũng sửng sốt.

Nhã Hoàng theo đuổi Phiên Gia lâu như vậy cuối cùng đã có kết quả?

“Kết cái đầu cậu!!” Giang Lưu nổi giận, “Em gái tôi sao lại đồng ý kết hôn? Nó căn bản chưa từng đề cập chuyện này với tôi. Nói đi! Có phải cậu dùng biện pháp uy hiếp nó không?”

“Anh trai đại nhân, tôi sao có khả năng uy hiếp cô ấy chứ? Đầu óc anh hẳn bị hỏng rồi.” Nhã Hoàng lạnh lùng nói, “Tất cả đều do cô ấy tự nguyện.”

“Cút! Đừng gọi tôi là anh trai! Có quỷ mới là anh trai của cậu.”

Giang Lưu đã hoàn toàn bạo phát.

Hai người kia là minh chứng hoàn hảo cho câu nói “không phải oan gia không tụ đầu(*). Bạch Ngân mỉm cười lắc đầu, kéo Vân Tịch rời đi.

(*)Đại loại như không phải kẻ thù thì không tụ lại sao? T^T          

“Mặc kệ bọn họ, mỗi lần gặp nhau đều như vậy.”

“Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng nha….” Vân Tịch vẫn không ngừng quay đầu lại.

“Không sao, hai người họ thường xuyên ẩu đả cho đến khi một trong hai người chết mới ngừng. Một khi đã khùng lên thì chẳng ai ngăn được, cùng lắm là nhiều thêm một hồng danh thôi, ngày mai đến Tu Viện quét dọn hai giờ là được.”

“……” Nghe Bạch Ngân dùng giọng bình tĩnh nói ra những lời này, cảm giác thật kỳ lạ.

“Tiểu Vân, tiếp theo cậu muốn làm gì?”

“Anh không cần trở về xem những người khác xây thành sao?” Vân Tịch ngẩng đầu.

“Không.” Bạch Ngân cười lắc đầu, “Giang Lưu bị em gái cùng Nhã Hoàng kích thích, hiện đang ở trạng thái động kinh, có lẽ một lúc nữa mới hết, toàn thể công hội đều chạy tới tửu quán xem rồi.”

“……”

Vân Tịch ngẫm nghĩ, mỉm cười nói: “Vậy tiếp tục đến khu vực PK chơi nhé?”

“Được.”

Hai người rời khỏi thành Hồng Vũ trở lại Pháp Luân Đinh.

Đi ngang qua trung tâm quảng trường, Vân Tịch gặp người đứng đầu thương hội, Hằng Tinh.

Không chỉ Hằng Tinh mà còn có nguyên lão cùng với hầu hết các thành viên của thương hội đều tụ tập đủ cả. Tập chung lượng người lớn như vậy không biết đang chuẩn bị họp hay đang chặn đường ai.

Một đám người chiếm cứ trung tâm quảng trường, Vân Tịch liếc mắt ý muốn bảo Bạch Ngân đi vòng qua bên cạnh

Không ngờ mới đi được vài bước đã bị gọi lại.

“Vân Tịch.”

Người gọi cậu là Hằng Tinh. Vân Tịch thở dài, miễn cưỡng hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Anh ta tìm cậu làm gì vậy?” Bạch Ngân liếc qua Hằng Tinh rồi bí mật trò chuyện với cậu.

“Ai biết…” Vân Tịch cố gắng nhớ lại, “Có lẽ vì chuyện lần trước của A Lục? Hay vì đã cướp mối làm ăn tốt của bọn họ nhỉ? A, cũng có thể do trước kia nhỡ tay phá hỏng nhiệm vụ của kia…”

“Chiến tích của cậu cũng nhiều quá đi.” Bạch Ngân cười.

“Tất nhiên.” Vân Tịch không chút bận tâm nói, “Nếu không làm sao tôi có thể đứng đầu bảng danh sách bị khiếu nại chứ?”

“Nếu bọn họ muốn gây khó dễ cho cậu…”

“Bọn họ có nhiều người như vậy, hai chúng ta khẳng định trốn không thoát.” Vân Tịch đùa, “Không bằng cứ uống nước tăng tốc trước, chuẩn bị chạy thật tốt, thế nào?”

Người gọi Vân Tịch lại là Hằng Tinh, một người cao lớn lạnh lùng. Có lẽ để tăng thêm nam tử khí khái, hắn tạo trên mặt nhân vật một vết sẹo. Lúc này hắn trông như một vị vua, đi đến đâu mọi người sẽ tự động tách ra hai bên đường đến đó, nhìn qua cảm giác vô cùng kiêu ngạo, mang tính uy hiếp cao.

Đương nhiên những thứ đó của Hằng Tinh đối với Vân Tịch mà nói thì chẳng là cái thá gì.

“Vân Tịch.”

Thái độ của Hằng Tinh có vẻ không giống đang uy hiếp cậu.

“Có chuyện gì mời nói.”

“Thái độ của bọn họ trước kia có lẽ khiến cậu không vui. Hôm nay tôi tự mình tới mời cậu.” Hằng Tinh lạnh lùng nói: “Gia nhập Pháp Luân Đinh thương hội đối với hai bên đều có lợi.”

Vân Tịch ngẩn người: “Tôi còn tưởng là chuyện gì…”

“Vân Tịch, tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc.”

“Tôi biết, nhưng mà…” Vân Tịch nhìn Hằng Tinh, rồi lại nghiêng đầu nhìn Bạch Ngân, cười: “Thật lòng muốn ai đó gia nhập liền tỏ thái độ như vậy sao? Cứ như tôi thiếu nợ anh không bằng.”

Cậu chỉ vào Bạch Ngân bên người, nói: “Ít nhất biểu tình phải ôn hòa như anh ấy mới tính đủ tư cách.”

“Vân Tịch, mày đừng hòng được một tấc lại muốn thêm một thước!” A Lục tức giật quát: “Lão đại đã cho mày đủ mặt mũi! Mày nghĩ mình là đại nhân vật sao?”

“Tôi đương nhiên không phải vĩ nhân.” Vân Tịch mỉm cười, “Nhưng mà, so với loại người lừa đảo tài sản ít ỏi của người chơi mới thì tôi đây xem ra vẫn còn cao thượng hơn tí xíu.”

“Mày……!”

Nhất thời A Lục không tìm được lời nào để phản bác.

“A Lạc, im lặng đi!”

Hằng Tinh nhíu mày nói với Vân tịch: “Vân Tịch, tôi hy vọng cậu cho tôi một câu trả lời rõ ràng.”

“Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao?” Vân Tịch cười đáp: “Thái độ không tốt, không muốn tham gia. Luật lệ hội biến thái, không thích. Người bộ dạng xấu xí, tôi không thèm.”

“Vân Tịch! Tao phải chém mày!”

“Đại ca à, trong thành không thể PK, đầu óc anh còn tỉnh táo chứ?” Vân Tịch châm chọc: “Nhưng mà đám các anh nhiều người như vậy,có thể cứ thế bao vây hai người chúng tôi ở đây nha. Tuy nhiên chẳng ai cam đoan đến lúc đó Hắc Y có phán các anh tội làm ùn tắc giao thông hay không thôi.”

“Vân — Tịch –”

Lúc này, ngay cả Hằng Tinh nãy giờ vẫn đứng vững như Thái Sơn trên mặt cũng rạn ra vài vết nứt.

“Gia nhập thương hội chẳng phải chỉ là cái cớ sao?” Vân Tịch cười lạnh, “Vì Tỉnh Nguyệt? Vì vòng Không Minh hay vì vương miện Vinh Quang? Nếu trước kia không vòng vo tam quốc tôi còn có thể suy nghĩ giảm giá 10% cho các anh. Hiện tại á? Còn lâu.”

“……”

“Bạch Ngân, đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người một trước một sau chậm rãi rời khỏi.

“Lão đại, anh còn muốn dùng lời với thằng nhãi đó sao?” A Lục tức giận, “Anh xem nó có coi ai ra gì đâu, rõ ràng đang muốn cùng thương hội chúng ta  đối địch.”

Hằng Tinh nhìn lướt qua Vân Tịch đang đi bên cạnh Bạch Ngân, lạnh lùng nói: “Cậu không thấy cậu ta có Bạch Ngân của Nguyệt hạ hồi ức làm chỗ dựa sao?”

A Lục cứng họng.

“Số tôi cũng may mắn quá đi, cứ thế đụng phải một đám người như vậy.”

Khi đã đi một quãng xa, Vân Tịch cảm khái nói.

“Bọn họ sẽ không dám làm gì với cậu đâu.”

“Đúng vậy, hy vọng bọn họ tự biết thức thời, đừng đến làm phiền tôi nữa. Trước kia chỉ là vài cái lâu la đến, nay ngay cả Hằng Tinh cũng xuất trận, tôi cũng được coi trọng quá đi.” Vân Tịch cười tự giễu, “Bọn họ vẫn muốn làm thánh hồn vũ khí cao cấp nhất Vô Thần Giới. Bọn họ mong tôi sẽ trợ lực giúp, vì thế mà không tiếc dùng đủ loại phương pháp chèn ép tôi. Bọn họ làm như vậy giống thương hội lớn nhất Vô Thần Giới sao?”

Bạch Ngân khẽ thở dài vuốt tóc Vân Tịch.

“Tiểu Vân, đừng nghĩ nữa.”

“Ừm.”

“Chúng ta không PK nữa, đi tới chỗ khác, được không?”

“Vậy……”

“Tôi mang cậu đi chỗ này.”

Nơi Bạch Ngân muốn đến là Tế huyết động, khu vực rất nhiều người chơi chọn để luyện cấp.

Vân Tịch cũng thường tới nơi này, ngoại trừ bề ngoài của nó có chút dữ tợn ra thì cũng không có gì đáng bận tâm.

Nhưng Bạch Ngân mang theo cậu tới một nơi rất đặc biệt bên trong động, một thác nước vô cùng tú lệ.

Huyệt động tưởng chừng như không có điểm cuối, sau khi đi qua lại có thể nhìn thấy quang cảnh vô cùng xinh đẹp.

Thác nước kia trong suốt lóng lánh, tựa như vô số trân châu đang chảy xuống.

“Không ngờ Tế huyết động cũng còn có một nơi như thế này…” Vân Tịch kinh ngạc thì thào.

“Vốn dĩ tôi cũng không biết.” Bạch Ngân dừng chân trước thác nước, “Mấy cô gái trong công hội rất thích nơi này, vài ngày trước họ đã nói cho tôi.”

“Vậy nên……”

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi tới.” Bạch Ngân mỉm cười nói tiếp.

“Vinh hạnh quá đi.” Vân Tịch chớp mắt, “Không biết có bao nhiêu người đang thầm hâm mộ tôi đâu, hah ha ha…”

Vân Tịch nói xong cũng đi tới thác nước, rảo bước đến một chỗ nước không sâu lắm, cậu cảm nhận hơi nước vương vấn trên bờ môi của mình, mỉm cười nói:

“Thật dễ chịu.”

“Tiểu Vân.”

“Ừm?”

“Buổi chiều hôm nay Vũ Tức đã nói với cậu những lời không tốt lắm, đúng không?” Bạch Ngân thản nhiên hỏi.

Vân Tịch ngẩn người. Làm thế nào mà anh biết?

“Là Ngự Nguyệt nói với tôi. Cô ấy cảm thấy rất có lỗi với cậu nên muốn nhờ tôi nói cậu đừng bận tâm.” Bạch Ngân nhẹ nhàng nhíu mày “Tôi thấy cố ấy có vẻ rất khó xử nên đã không hỏi rõ chuyện này. Cậu nói cho tôi biết, Vũ Tức đã gây khó dễ cho cậu chuyện gì?”

“Một chút động chạm thôi, cũng chẳng phải việc lớn.” Vân Tịch mỉm cười, “Anh đừng trách cô ấy.”

“…” Bạch Ngân thở dài, “Thật ra tôi cũng đoán được cô ấy đã nói đến chuyện gì.”

“Vậy sao còn hỏi tôi?”

Vân Tịch mỉm cười, tiếp tục quay lại nghịch nước

“Tiểu Vân.”

“Ừ?”

“Tôi thích cậu.”

“……”

Vân Tịch lùi về phía sau ba bước tỏ vẻ kinh ngạc kêu lên: “Chẳng nhẽ….Này chính là bày tỏ trong truyền thuyết đấy sao ?”

Bạch Ngân không bận tâm tới lời đùa của Vân Tịch, tiếp tục dịu dàng nói: “Hy vọng cậu hiểu, người tôi thích là cậu, không phải vì cậu giống Phù Trần hay vì cậu có liên quan đến cậu ấy.”

“Đương nhiên tôi không hề giống Phù Trần.” Vân Tịch cười khẽ, “Cậu ấy chắc chắn không xấu xa như tôi.”

“……”

“Dù sao thì những lời Vũ Tức nói tôi cũng không để  trong lòng.” Vân Tịch nhìn anh cười, “Bạch Ngân, tôi cũng rất thích anh.”

Bạch Ngân khẽ gật đầu mỉm cười.

“Không tới đây nghịch nước một chút sao?”

Vân Tịch vẫy tay.

Ở trong trò chơi dù chạm vào nước thân thể cũng không bị ướt, nhưng người chơi vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khi chạm vào chúng.

Cảm giác mát mẻ tới tận xương tủy này thật tuyệt.

Bạch Ngân cũng bước vào thác nước, hai người cùng nhau đứng dưới thác, tựa hồ có chút…kỳ quái.

“Dù sao cùng không bị cảm, ha ha.”

Vân Tịch cười hệt như một con hồ ly nhỏ.

“Thật ra vẫn chỉ là một cậu nhóc mà thôi.”

Bạch Ngân vươn tay gạt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên trán.

Vân Tịch trong hiện thực cùng với tạo hình trước mắt này vô cùng giống nhau. Thanh tú, gầy, nụ cười trên gương mặt như có như không. Đôi mắt kia, mặc dù không phải màu xanh nhạt ôn hòa nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Ở cùng với Vân Tịch, mọi cảm xúc phiền toái có thể dễ dàng tiêu tan.Vân Tịch thường nói bản thân cậu chính là người tốt “độc nhất vô nhị” ở Vô Thần Giới, còn với bản thân anh, cậu chính là một người rất đặc biệt.

Gian thương độc nhất vô nhị, đồ keo kiệt độc nhất vô nhị, viên đá quý giá độc nhất vô nhị.

“Bạch Ngân”

Có lẽ vì cảm thấy rất thoải mái, Vân Tịch không tự chủ được tựa đầu lên bả vai anh.

“…… Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì?” Bạch Ngân mỉm cười nắm lấy tay cậu.

Giống như một hành động thân mật quá mức, nhưng biểu tình của hai người lại vô cùng tự nhiên.

“Cảm ơn anh vì đã luôn giúp đỡ tôi, có phải tôi rất phiền toái không?”

“Những việc nhỏ nhặt đừng nhắc đến nữa. Nói việc gì đó lớn hơn chút, được không?”

Nếu những việc này đều là việc nhỏ thì còn việc gì có thể gọi là “việc lớn” chứ?

Vân Tịch bỗng thấy tại lối vào có người chơi khác xuất hiện, tâm lý đùa dai lập tức bộc phát.

Cậu đột nhiên ôm chầm Bạch Ngân, không ngừng cọ lấy cọ để trên người anh.

“Loại không khí này có phải rất giống tình nhân không?”

Bạch Ngân hơi sủng sốt rồi bất đắc dĩ cười:

“…Nếu không cần bận tâm đến giới tính, quả thật rất giống.”

“Xin lỗi đã quấy rầy hai người.”

Người chơi vừa mới đến nghĩ bản thây đã lỡ thấy phải cảnh không nên nhìn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Nơi nhỏ bé này lại chỉ còn hai người họ.

“Vừa lòng rồi chứ?” Bạch Ngân cúi đầu hỏi.

Vân Tịch thấy vậy đành buông tay, hoang mang nói: “Kỳ quái, tại sao sắc mặt anh một chút cũng không đổi?”

“Hóa ra cậu muốn nhìn thấy điều ấy sao?” Bạch Ngân cười lớn, “Vậy rất đơn giản, chỉ cần cậu tuyên bố tuyệt giao với tôi, tôi sẽ lập tức thỏa mãn nguyện vọng của cậu.”

Bạch Ngân mà nổi giận nhất định sẽ rất đáng sợ.

“……” Vân Tịch oán giận nhìn chằm chằm anh hồi lâu, không cam lòng nói, “Tôi bỏ cuộc.”

Cuối tuần, Phiên Gia của công hội Rau Củ Quả cùng Nhã Hoàng, hội trưởng Vũ Âm Các cử hành hôn lễ tại lễ đường.

Thời điểm buổi tối trước hôn lễ, Giang Lưu qua mặt em gái mình âm thầm tập hợp đội nhóm tuyên bố muốn đi phá đám cưới, rất có tinh thần dù chết cũng không để Nhã Hoàng đạt được mục đích.

Tuyên bố của Giang Lưu khiến số người cuối tuần muốn tới xem hôn lễ tăng bạo phát. Mục đích của thành viên công hội Nguyệt hạ hồi ức chỉ có một, đó là nhất định phải xem cho được trò vui kia.

Đúng vậy, thuần túy chỉ muốn ngồi xem, tuyệt đối không phải vì giúp đỡ lão đại nhà mình.

Vân Tịch cũng thuộc thành phần khán giả, một bên cùng Bạch Ngân nói chuyện phiếm, một bên chờ đợi Giang Lưu xuất hiện.

Ngay khi hôn lễ sắp bắt đầu, Giang Lưu rốt cuộc không phụ lòng các hội viên hoành tráng xuất hiện, cưỡi một con rồng hoa lệ từ trên trời đáp xuống.

“A! Anh trai vẫn quyết định tới chúc phúc chúng ta sao?”

“Cút!” Giang Lưu dùng sức lườm Nhã Hoàng, kéo em gái sang một bên nói, “Phiên Gia, anh khuyên em một lần cuối cùng, đừng cùng cái tên chết tiệt này kết hôn.”

“Có sao đâu, anh quá mức khẩn trương rồi đi?” Phiên Gia nhíu mày khó hiểu nhìn anh trai mình, “Đây cũng đâu phải kết hôn thật sự.”

“Không phải thật cũng không được.”

Giang Lưu chỉ cần nghĩ tới việc sau này mỗi ngày đều bị cái gã mình ghét nhất châm chọc kêu một tiếng “Anh trai đại nhân”, trước mặt liền như tối sầm lại.

Mức độ chán ghét đối với Nhã Hoàng không phải chỉ nói hai ba câu là có thể khái quát hết được.

“Nguyệt hạ hồi ức cùng với Vũ Âm Các kết thân, đối với hai bên đều có lợi.” Nhã Hoàng châm chọc nói, “Tuy rằng trong ấn tượng của tôi anh trai quả thật không được tốt cho lắm, tất nhiên điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi.”

“Ha ha…” Giang Lưu nghiêng người đối diện với gã mình ghét nhất, đột nhiên cười thật tươi.

“Tiểu Nhã Nhã ah, xin cứ yên tâm, tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng chán ghét cậu đâu.”

Mọi người vừa nghe thấy cái tên “Tiểu Nhã Nhã” liền cùng nhau không hẹn mà nổi đầy da gà.

“Nhưng mà, nếu Phiên Gia đã quyết định, tôi đây nói thêm nữa cũng vô dụng…” Giang Lưu mang vẻ mặt tươi cười chậm rãi hướng đến Nhã Hoàng, “Em rể thân ái, mau nhận lễ vật chúc phúc hôn lễ của anh trai đi.”

“ ???” Nhã Hoàng khẽ nhướn mày.

“Cuồng — lôi — thiên — hàng –!!!!”

“Rầm –!!!”

“……”

“……”

Sau tiếng sét nổ mạnh, sương khói cũng qua đi, chỉ còn lại yên lặng đến đáng sợ.

“……”

Lại phải nói đến, lễ đường ở ngoài thành Pháp Luân Đinh kỳ thật chính là đấu trường PK chiến hỏa tràn ngập.

Bởi vì thường xuyên sẽ có cướp cô dâu, đập phá, nổi điên…Một vài bạn bè và người thân của cô dâu chú rể cũng sẽ liều chết chiến đấu.

Tình huống hôm nay có chút đặc biệt.

Đáng nhẽ người công kích chú rể hôm nay phải là bạn bè thân thiết của chú rể phá đám góp vui…Tuy chú rể nhiều máu da dày không dễ chết, nhưng tâm trạng cũng sẽ vì thế mà tiêu hủy rất rất nhiều.

Vậy nên sau đó…

“Mẹ nó, cậu muốn chết !!” Nhã Hoàng bị nổ thành than nổi giận lôi đình.

“Kết đi, tôi đây cho cậu kết!” Giang Lưu cười cực kỳ vui vẻ, “Xuống địa ngục mà toàn nguyện hưởng thụ đám cưới.”

“Lão tử phải chém ngươi, cái tên chết tiệt!”

“Sớm nên như thế! Cậu cho rằng tôi sợ cậu á?”

Tuyến nhân vật chính của hôn lễ ngày hôm nay bất chi bất giác biến thành Giang Lưu cùng Nhã Hoàng.

Tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, nháy mắt đánh đến đất trời mù mịt. Hơn nữa một vài thành phần diễn viên quần chúng chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng châm ngòi trận chiến, gắng sức đổ thêm dầu vào lửa.

“Quả nhiên lại biến thành như vậy…”

Vân Tịch vừa nói vừa cười lăn lộn.

So với những người bạn đang cực kỳ lo lắng, cô dâu lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Phiên Gia nhìn hai người đang dây dưa khó rời trước mặt, khẽ ách xì một cái.

“Phiên Gia, phải làm sao bây giờ?”

Tận mắt thấy hôn lễ sắp bị phá hủy hoàn toàn, các cô gái gấp đến hộc máu.

“Còn có thể làm gì chứ? Cứ xem thôi. Nếu không muốn xem thì cứ đi làm việc khác, hôn lễ hôm nay coi như dừng ở đây.”

Phiên Gia nhẹ nhàng nhảy lên nóc lễ đường.

“Nhưng mà hôn lễ…… Hôn lễ……”

“Đừng hy vọng nữa.” Phiên Gia mỉm cười, “Tớ đã sớm biết anh trai nhất định sẽ tới phá rối, hai người kia nhất định sẽ đánh nhau.”

“Cậu…Lẽ nào cậu cố tình đáp ứng kết hôn? Tớ biết cậu không thể dễ dàng đáp ứng như vậy mà…”

“Aiz, đừng đoóa già đoán non, tớ thật sự muốn kết hôn mà, chỉ có điều là kết hôn không thành thôi.” Phiên Gia cười giảo hoạt, “Cùng đến xem đi, tớ thích nhất là nhìn bọn họ đánh nhau đấy. A đúng rồi, có muốn cược xem ai là người thắng không?”

“Cậu……”

Nhìn vẻ mặt thản nhiên tự đắc của Phiên Gia, những người bạn của cô lần này quả thật đều bị đánh gục hoàn toàn.

“Sao tôi lại cảm thấy hình như cô dâu không hề để ý chút nào nhỉ?”

“Ừm.” Bạch Ngân cười đáp, “Bởi vì Phiên Gia cực kỳ hiểu quan hệ của hai người kia. Ham thích lớn nhất của cô ấy có lẽ chính là nhìn anh trai cùng Nhã Hoàng đánh nhau.”

Vân Tịch nói nhỏ: “Xem ra cô ấy cũng thật quá xấu xa…”

“Nếu nói xấu xa phải kể đến tất cả mọi người mới đúng.” Bạch Ngân mỉm cười, “Bởi vì tất cả đều muốn xem mà, không phải sao?’ ”

“Đúng vậy, ha ha……”

Để Vân Tịch cười đủ, Bạch Ngân mới đề nghị: “Tiểu Vân, cuối tuần này gặp mặt đi.”

“Ở đâu?”

“Tôi biết một nhà hàng rất khá, cùng đi nhé?”

“Được.”

Tình trạng cuộc sống hiện nay thật sự khiến bản thân cậu vừa lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy…

Vân Tịch nhìn sườn mặt của bạch Ngân, yên lặng nghĩ.

Nhà hàng theo lời Bạch Ngân nói là một nơi có không khí rất tốt.

Hai người ở cùng nhau cả ngày vô cùng vui vẻ. Vân Tịch bỗng hỏi :

“Bạch Ngân, anh làm nghề gì vậy?”

“Cậu đoán xem?”

Khí chất ôn hòa của Bạch Ngân từ trò chơi đến thực tại đều hệt như nhau, có thể dễ dàng đoán đến một số nghề nghiệp. Nhưng mà, thời gian đăng nhập trò chơi của anh có thể lâu như vậy, thật khó đoán.

Nghề nghiệp của Vân Tịch là ông chủ cửa hàng sách, lẽ nào Bạch Ngân…

“Ăn bám?”

Bạch Ngân cười thành tiếng: “Sao cậu không trực tiếp hỏi có phải tôi được người khác bao dưỡng hay không luôn đi?”

“Bao dưỡng?” Vân Tịch nâng cằm, chớp mắt nói, “Đúng vậy, ôi, nếu có thể nuôi được Bạch Ngân ở trong nhà…”

“Trước khi nghĩ về điều đó phải nói trước, nuôi tôi vô cùng tốn kém.”

Bạch Ngân đùa.

“Đúng vậy, aiz, tôi không nuối nổi.” Vân Tịch đảo đá trong ly nước đưa ra đề nghị khác, “Không biết là bạn bè có thể giảm giá chút không?”

Hai người cùng cười lớn một trận.

“Tiểu Vân, đột nhiên tôi rất muốn đi xem cửa hàng của cậu.”

“Được.” Vân Tịch gật đầu, “Thuận tiện đi nhìn Tiểu Tang nhà tôi một chút.”

“Tiểu Tang của nhà cậu……?”

“Ừm.”

“Là người yêu à?”

“Phụt…”  Vân Tịch suýt nữa đem toàn bộ nước trong miệng phun ra, “Đương nhiên không phải, anh đừng nghĩ lung tung.”

Tiểu Tang theo lời Vân Tịch nói chính là vị lao công bé nhỏ gánh vác trách nghiệm vô cùng to lớn.

Vừa nhìn thấy ông chủ đến, Tiểu Tang kinh ngạc suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.

“Ông…Ông chủ…sao ông chủ lại đến đây vào giờ này?”

“Nhất thiết phải kinh ngạc như vậy sao?” Vân Tịch liếc mắt, “Hay vì anh đang trốn việc?”

“Không không không…… Tuyệt đối không có!!!”

“Tiểu Vân.” Bạch Ngân nhìn Tiểu Tang từ đầu đến chân, hoài nghi hỏi, “Cậu…thuê lao động trẻ em à?”

“Tất nhiên là không rồi.”

Vân Tịch niết niết mặt Tiểu Tang.

“Anh ấy 24 tuổi, so với tôi còn lớn hơn nha.”

“……”

Nhìn bề ngoài quả thực không thể đoán ra được.

Trên quầy đặt một quyển sách tên “Sương Vũ”. Trên sách còn có thẻ đánh dấu, hẳn là có người đang đọc. Bạch Ngân ngẫu nhiên hỏi:

“Ai đang đọc vậy?”

“A, là tôi.” Tiểu Tang thoát khỏi ma trảo của ông chủ, hoang mang rối loạn khẩn trương đáp, “Tôi rất thích sách của tác giả này.”

“Đừng căng thẳng như vậy.” Bạch Ngân ôn hòa mỉm cười, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

“Tiểu Tang từ xưa đến nay vốn thế rồi.” Vân Tịch cũng cười xoa đầu Tiểu Tang.

“Ông chủ, vị này là ai vậy?”

Vân Tịch rất ít khi giao thiệp với bạn bè, càng đừng nói đến việc đưa đến cửa tiệm. Tiểu Tang cảm thấy ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường.

“Là bạn bè tôi quen ở trò chơi, anh ấy tên Từ Thu Thụy.”

“A, chào anh Từ.” Tiểu Tang theo phép chào hỏi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngây ngốc nói, “Thật là trùng hợp.”

“Trùng hợp cái gì?”

“Tác giả tôi thích.’” Tiểu Tang chỉ quyển sách trên tay Bạch Ngân, “Anh ấy cũng dùng bút danh là Thu Thụy.”

“Ừ, đúng vậy.” Bạch Ngân nhẹ mỉm cười nói ra một câu khiến người khác thất kinh, “Bởi vì tôi và anh ta là cùng một người mà.”

“Ha ha…… Thì ra là thế……”

“……?”

“……!”

“Hả?! Anh anh anh, anh chính là người đó!?” Tiểu Tang nhảy dựng.

“……” Vân Tịch cũng vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra nghề nghiệp của Bạch Ngân là viết sách…Nhưng mà, cũng thật phù hợp với hình tượng của anh.

Bạch Ngân gật đầu.

“A a a a a a..!!!!! Làm ơn ký tên cho tôi mới!!!”

Tiểu Tang nắm bút vọt đến, ánh mắt long lanh không ngừng nhìn Bạch Ngân.

“Ký trên sách luôn sao?”

“Đúng vậy!!”

“Được.”

Bạch Ngân cất bút thỏa mãn nguyện vọng của tiểu Tang.

“Hạnh phúc quá đi mất…Ông chủ…cậu chính là thần của tôi.”

“……”

Vân Tịch vẫn im lặng không nói.

“Sao vậy? Dọa sợ cậu rồi sao?” Bạch Ngân đi qua dịu dàng hỏi, “Nhìn tôi không giống một tác gia sao?”

“Không phải……”

Vân Tịch nhẹ nhàng lắc đầu.

“Bạch Ngân, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”

“Chuyện gì?”

“Không bằng anh hãy làm một chút chuyện tốt…” Vân Tịch ngẩng đầu lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt, “Anh đem tất cả sách anh viết trong cửa tiệm đều ký hết đi, chắc chắn những quyển ấy sẽ bán rất chạy.”

“……”

Bạch Ngân choáng váng.

“Cậu thật là……”

Anh lắc đầu cười.

“Được rồi, tôi sẽ ký.”

“Ông chủ…” Tiểu Tang đứng cạnh không ngừng cảm khái, “Cậu quả nhiên quen được một người thật tốt.”

“Bạch Ngân là người tốt, cả đời đều là người tốt. Vân Tịch là gian thương, cả đời vẫn chỉ là một gian thương.” Vân Tịch cười, “Kết luận chính là như vậy.”

Người tốt và gian thương là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nhưng mà người tốt cùng gian thương ấy lại dần dần tiến gần tới nhau.

Cá tính hoàn toàn tương phản vì thế chẳng thể hài hòa hoàn mỹ.

“Hy vọng cậu hiểu, người tôi thích là cậu, hoàn toàn không phải vì cậu giống Phù Trần hay vì cậu có liên quan tới cậu ấy.”

Câu nói ở Tế Huyết Động khiến Vân Tịch cảm thấy thực vui vẻ.

Bởi vì với cậu mà nói, Bạch Ngân cũng đồng dạng như thế.

Có thể thu hút tôi, trên thế giới này chỉ có mình anh.