Đa Nhân Cách

Chương 36

Nhớ đến mười ba năm trước, chính là cái mốc thời gian mà một chút nữa thôi đã làm cho cô phải ân hận cả đời. Trận chiến này hôm đó thật ác liệt mà, một sống một còn giữa hai kẻ căm hận nhau.

Kế hoạch đánh lén, dồn người vào chân tường, đâm cả chục cái gậy sắt, kiếm, cọc gỗ và cả đạn vào người, tất thảy đều do một tay Nlue sắp đặt. Vậy mà em gái lại dửng dưng như không nhảy vào cạm bẫy, người em gái đó của cô thực sự vẫn luôn ích kỷ như vậy.

Đến cuối cùng vẫn chọn giúp Nlue trốn thoát như không hề liên quan tới cô. May thay kẻ ác luôn sống dai, em gái thoát cơn nguy kịch dù hầu như toàn bộ nội tạng hư hỏng dập nát, kết quả hôn mê sâu suốt một năm trời.

Đến lúc tỉnh dậy, gặp lại rồi lại nhận được câu trả lời khiến Nlue buông lơi mọi thù hận.

( Chị là người duy nhất chưa từng lừa dối tôi. ) Nói như vậy cũng thật ác độc đi, đừng tha thứ, làm ơn đừng tha thứ. Nlue đã ôm theo dằn vặt suốt khoảng thời gian sau đó.

- Em gái, cô đúng thật lãnh tâm. - Nlue Monica càng lau nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, rốt cuộc vẫn là khóc thật lớn, gào đến rát cổ họng. Sự đau đớn này sao có thể so sánh với năm nỗi đau năm đó chứ.

---***---

Prantcey giải quyết xong một việc lại phải quay sang điều tra về ‘ Hồi Môn của Taun Alisia ’, thật phiền quá mà. Trời phú cho cái tính kiên nhẫn nửa vời làm Prantcey suýt chút nữa đem đoạn phim của máy quay an ninh đến chỗ tên trộm.

Từ từ bình tĩnh, Prantcey muốn có một kế hoạch bắt gọn cả đám trộm trang sức này. Trước hết, đến bệnh viện khám đã. Từ sáng chiếc đồng hồ của Châu Anh cứ kêu lên không ngừng khiến người ta cảm thấy cực kỳ phiền phức.

Bệnh viện.

Prantcey được trưởng quản Louis giới thiệu một bác sĩ lão quen để tiện việc không phải đặt lịch chờ khám. Vị bác sĩ này nhìn sơ qua là một người trung niên vẻ ngoài tuấn mỹ, tuổi tầm ba mươi mấy.

Cũng là người châu Á thuộc gia tộc họ Mỹ. Theo như nó biết thì Mỹ gia khá hiếm thấy giống họ Tuân, và ở châu Á, nhà họ Mỹ rất ít con nên sẽ không thể có chuyện lan tràn đài trà cái họ này.

Thành viên Mỹ gia hiện tại mà nó biết là Mỹ Lệ Châu Anh và mẹ cô ta, Mỹ Gia Song. Mỹ gia xưa này đều là hành nghề y và có liên quan đến y học khoa học, ở đây xuất hiện một Mỹ tộc nhân tên Mỹ Địch cũng thật khiến người ta bất ngờ.

- Sir Andrea vous a présenté ici? ( Ngài Andrea giới thiệu cô đến đây? )

- Oui ( Phải. )

Bác sĩ Mỹ bước ra từ trong văn phòng, ngước mắt nhìn Prantcey ngồi hàng chờ ở sảnh. Prantcey thuận tiện đứng dậy, đáp.

Vào trong văn phòng, chính bác sĩ Mỹ cũng nhận ra âm thanh ồn ào từ chiếc đồng hồ kia. Dường như quen thuộc, thuần thục tháo lấy đồng hồ trên tay Prantcey, bác sĩ Mỹ khuôn mặt điềm tĩnh không mấy quan tâm, nói.

- Elle va bien, seule cette montre détecte la maladie qu’elle a. ( Cô không sao, chỉ có cái đồng hồ này phát hiện ra bệnh cô mắc phải. )

- Oui, j’ai une maladie cardiaque, de l’asthme et de la fatigue, mais c’était il y a un an. ( Phải, tôi bị bệnh tim, hen suyễn và mệt mỏi, nhưng đó là chuyện của một năm trước. )- Nó - Prantcey chỉ ra những bệnh mình từng mắc phải, đúng là từng có bệnh nhưng đã chữa trị xong, đã khoẻ hẵn và không vấn đề gì.

- S'il vous plaît, revenez si vous ressentez des signes de ces maladies. Laissez cette montre ici et je la réparerai. Quand ce sera fait, je l'enverrai à M. Andrea. ( Cô hãy quay lại nếu cảm thấy dấu hiệu của nhưng căn bệnh đó, còn chiếc đồng hồ này thì để đây tôi sửa, khi nào xong tôi sẽ gửi đến cho ngài Andrea. ) - Bác sĩ Mỹ cất chiếc đồng hồ vào trong tủ, lấy ra một tờ giấy viết và tấm thiếp đưa cho Prantcey.

- Merci monsieus. ( Cảm ơn ông. )

- De rien. ( Không có gì. ) - Bác sĩ Mỹ gật đầu tiễn Prantcey.

Ra đến cửa định mở thì từ bên ngoài có người đẩy cửa vào. Không nhìn mà chỉ lướt qua, Prantcey đột nhiên cảm nhận được một chút bất ổn với người vừa đi vào.

- Bất Ngôn, cậu lại tới rồi.

Đóng cửa, chỉ còn nghe được một câu đó cửa bác sĩ Mỹ, Prantcey rời khỏi.

Vài giờ sau.

Bởi vì cũng chẳng quen biết ai ở nước F này và nhà là gia tộc Griffin cũng không muốn đến, Trung Phương Tình bận việc canh gác đám cảnh sát và vụ điều tra hiện tại của cảnh sát đang rơi vào ngỏ cụt, Prantcey nó bây giờ đang rất là rảnh rỗi và sẽ chẳng nhúng tay vào bất kỳ việc điều tra gì vào hôm nay.

Prantcey lại tiếp tục lang thang đâu đó khắp các con đường, hóng gió và ngắm cảnh, mấy khi được như thế này thôi thì lười biếng một hôm.

Vòng quanh một hồi Prantcey gặp được một người đàn ông khi phát hiện ra anh ta suốt mười phút đồng hồ lén lút nhìn mình. Được cho biết người này gọi là , anh ta đang thưởng thức cafe ở quán gần đó và tình cờ nhìn thấy nó.

Văn vẻ mỹ miều một lúc chung quy vẫn là một gã nói lời mật ngọt, nghĩ Prantcey nó là ai chứ, mấy lời này nói ra coi như vô dụng rồi.

- Monsieur Ambroise, avez-vous chaud? ( Anh Ambroise, có thấy nóng không? ) - Nó - Prantcey quay sang hỏi.

- C'est vrai qu'il fait un peu chaud. ( Đúng là có chút nóng. ) - Ambroise nhẹ kéo cổ áo sơ mi giũ giũ cho gió vào. Con người phong lưu có khác, chỉ là phẩy áo cho mát cũng muốn làm ra bộ mặt câu dẫn người khác đó.

Hừm.

Prantcey cười mỉm, quay lưng một cái đã nhanh như cắt chân trái nhón, xoáy trên mặt đất góc bốn lăm độ đá chân phải lên cao trúng vào ngực Ambroise khiến anh ta văng xuống dòng nước bên dưới cầu.

- Alors descends là-bas et nage. ( Vậy thì xuống đó mà bơi. )

Nhếch môi song vẫy tay với Ambroise đang vung vẫy dưới nước, Prantcey khinh thường rời đi.

Một này nhàn rỗi cứ vậy mà vô nghĩa kết thúc, Prantcey ngã lưng một giấc để ngày mai lại phải tiếp tục công việc. Đảo mắt mỉa mai cuộc đời, Prantcey thở dài một hơi.