Cánh cửa lớn của biệt viện bị mở toang ra, Prantcey mang theo toán người xông vào nơi ở của Vĩ Bạch Minh Thành.
Đám vệ sĩ của biệt viện cũng chạy tới từ tứ phía để ngăn chặn kẻ đột nhập.
Đêm thanh tịnh bị làm phiền Vĩ Bạch tam phu nhân Mai Huyền Y tức giận đứng trên lầu cao khinh thường nhìn xuống đám người Mỗ Liên.
- Các người là ai? Tự tiện xông vào nơi này.
- Tam phu nhân, đã lâu không gặp. - Mỗ Liên - Olyviam vén lên mạn che mặt.
- Hoá ra là tiểu Nghi, cháu như vậy xông vào đây là ý gì? Còn mang theo một đám người. - Mai Huyền Y trở mặt hiền hòa nói.
- Là đến tìm chị Ngọc Tứ sao?
- Không a, cháu đến là để xem kịch. - Mỗ Liên - Olyviam cười vô hại.
- Xem kịch? Là kịch hay gì lại khiến cháu hứng thú?
- Là màn kịch lấy lại tài sản Vĩ thị.
Prantcey không biết từ đâu xuất hiện sau lưng Mai Huyền Y, nói thầm vào tai Mai Huyền Y khiến bà ta giật thót.
- Ngươi... từ đâu ra vậy?
- Chắc bà chưa quên tôi chứ? Tam kế phu nhân. - Nó - Prantcey nhoẻn miệng cười tà.
- Ngươi... là ai? - Mai Huyền Y thất kinh quay lại phía sau.
- Bà không biết tôi nhưng có lẽ biết đứa con riêng của chồng bà Vĩ. Bạch. Tuyết. Tinh. chứ? - Nó - Prantcey đưa ra một chiếc thẻ đen ánh lên ngũ sắc kỳ ảo.
Điều Mai Huyền Y lo sợ bấy lâu đã ập tới, chủ nhân thực sự của nơi này đã trở lại, dù gì bà ta cũng đã lường trước bà ta sinh được con trai nên con trai bà ta cũng sẽ có quyền thừa kế.
Di chúc kia Mai Huyền Y cũng sớm biết, tài sản cho cháu không cho con, con bà ta cũng là cháu của Vĩ Bạch gia hiển nhiên sẽ có quyền.
Mai Huyền Y cũng chẳng sợ hãi, bình tĩnh làm ra bộ dáng phu nhân cao quý cười hiền với Prantcey.
- Con đi lâu như vậy, cả mẹ và cha con đều rất nhớ a.
- Con về lại không báo trước, không tiếp đón từ xa thật thất lễ.
- Không dám, tôi không muốn dài dòng, đến phòng lão già đó rồi nói. - Nó - Prantcey xoay người rời đi.
Prantcey đi đến tủ đầu giường rót một cốc nước đầy tạc thẳng vào mặt Vĩ Bạch Minh Thành đang còn say giấc, bị tập kích bất ngờ Vĩ Bạch Minh Thành bừng tỉnh.
Prantcey tại vị như chủ nhân chính thức chủ căn biệt viện, hất mặt ra lệnh.
- Tôi cho các người thời gian hai giờ, dọn ra khỏi nơi này, nếu không thì ngày mai mời các người hầu toà cùng.
- Cái gì? - Mai Huyền Y nhíu mày bắt đầu nói.
- Em trai con cũng là con cháu Vĩ Bạch gia, cha mẹ không sao nhưng em con nó còn đang tuổi đi học, với cả nó cũng...
- Vậy được, Vĩ Khanh và Huyền Mai Ngọc Tứ được ở lại, còn hai người mau biến khỏi đây.
Prantcey khua tay quay con dao cắt trái cây trên bàn, nhếch mép khinh bỉ.
Mai Huyền Y bà ta dù là mưu mô quỷ kế khua loạn thế cờ mấy năm nay nhưng cũng chẳng có cái gì khẳng định bà ta thông minh.
Cái ngu ngốc thứ nhất là gả vào Vĩ Bạch gia, cái ngu ngốc thứ hai là có tư tưởng độc chiếm quyền thừa kế cho con trai, muốn trèo cao mà không đồ bảo hộ, tự tay đẩy hai đứa con của bà ta xuống vũng lầy sâu thẳm.
Cái ngu ngốc thứ ba chính là không biết đứa con chồng có thủ đoạn và thế lực chống lưng như thế nào, và cái ngu ngốc cuối cùng chính là đã dám mưu hại tới người trong Đại viên.
- Với cả có lẽ bà hiểu nhầm gì rồi bà Mai, quyền thừa kế cho con không cho cháu, là cho cháu đích tôn đích nữ của chính thất dòng chính thất ba đời chứ không phải cho hạng thứ xuất như bà.
Đầu Mai Huyền Y bị chấn động đến choáng váng, thứ này đúng là ngoài suy đoán, ngồi sụp xuống, bao nhiêu công sức bà ta gây dựng gần tám năm trời bỗng trong phút chốc sụp đổ.
Vĩ Bạch Minh Thành lại tự thức thời kéo Mai Huyền Y rời đi, chỉ để lại câu.
- Ta nhớ đứa con Tuyết Tinh của ta.
Trên đường rời khỏi Mai Huyền Y lấy lý do mới gọi một cuộc bằng điện thoại bàn rồi lặng lẽ biến mất.
Không cam tâm bà ta quả thực không cam tâm kết cục này, lén đi đến cầu dao điện ngắt dây thành công làm cả biệt viện chìm trong bóng tối.
Mà Prantcey ở trên phòng chỉ đảo mắt rồi lệnh cho vệ sĩ và người hầu sơ tán hết vào một căn phòng lớn, chính mình cùng với Mỗ Liên lang thang trong căn nhà rộng lớn.
- Đã lâu rồi chưa đi săn.
Prantcey ngạo nghễ ngồi trong căn phòng trước đây mình ở, Mỗ Liên lại treo ngược mình trên lan can lầu hai.
Cả hai ở yên đó chờ con mồi tự mò đến.
Mai Huyền Y rút ra con dao lăm le đi lên lầu, bà ta tự hiểu kẻ kia đang ở đâu chờ bà ta.
Trước đây vốn là một người mù được chữa trị nên Mai Huyền Y quen thuộc với bóng tối từ lâu, rất nhanh đã tới trước cửa phòng Prantcey.
Mà nó thì đang ngồi ở đó nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, cứ ngồi đó không động đậy cũng chẳng phát ra tiếng động, Mai Huyền Y tiến lại kề dao vào cổ Prantcey mà nó chẳng mảy may để ý.
- Chuẩn bị đi chết đi, Vĩ Bạch gia là của tao, Vĩ thị sẽ thuộc về mẹ con tao.
- Bà có từng nghĩ Vĩ thị làm thế nào mà lớn mạnh vậy không?
???
- Nếu bây giờ tôi không hưởng quyền thừa kế thì tôi vẫn có thể rút vốn từ tập đoàn chính, kể cả không làm vậy tôi vẫn có thể sống trong giàu sang quyền lực khi làm tân gia chủ gia tộc hoàng gia Griffin nước France.
- Kể cả không có gia tộc Griffin thì Hắc đạo vẫn phục tùng mệnh lệnh của tôi.
- Vậy thì tại sao? - Mai Huyền Y càng lúc càng dí sát lưỡi dao cứa cổ Prantcey.
- Bởi vì con người Prantcey Hellfly Griffin này chưa từng cho không ai bao giờ.
- Bà có từng nghĩ đến, hiện giờ hai đứa con trai nhỏ và con gái lớn của bà chúng ở đâu không? - Nó - Prantcey mở điện thoại cho Mai Huyền Y xem ảnh con của bà ta bị đưa đi.
Con dao không tự chủ rớt xuống sàn, Mai Huyền Y ngồi sụp xuống, thất thần luôn miệng thốt ra những lời oán than.
- Độc ác, thâm hiểm.
Nhếch mép Prantcey khinh thường, mỉa mai hăm dọa.
- Nếu bà hay hai đứa con bà không yên phận thì chúng sẽ có kết cục như cái xác treo ngoài kia.
Kinh sợ, Mai Huyền Y khiếp đảm trước con người kia, liên tục quỳ lạy xin tha nhưng đáp lại bà ta chỉ là cái nhìn sắt lạnh lãnh bạc.